← Quay lại trang sách

Chương 646 Là Ảo Giác Sao?

Phương xa, Ô Dực Lôi Mãng của bôn lôi kiếm Tần Hỗ đang liều mạng phe phẩy cánh chim với biên độ kỳ quái.

Mỗi một lần vặn vẹo thân thể, tốc độ Ô Dực Lôi Mãng sẽ tăng lên, chợt xông ra một mảng lớn, kéo xa khoảng cách vài đầu yêu thú Thiên giai thượng phẩm đang đuổi sát không buông sau lưng.

Lúc này, sau lưng Ô Dực Lôi Mãng đi theo một mảng lớn đen nghịt, giống Diệp Chân ngày đó tao ngộ thú triều, nhóm Thiên giai yêu thú đủ loại màu sắc hình dạng cấp bậc khác nhau, riêng phần mình phát ra một tiếng lại một tiếng rống, tê minh thanh, con mắt đỏ bừng sống chết đuổi theo Ô Dực Lôi Mãng không thả.

Về phần nguyên nhân, rất đơn giản?

Vì Diệp Chân đã cảm ứng được trên người Ô Dực Lôi Mãng tán phát nhàn nhạt khí tức thí luyện tín vật, theo khoảng cách, Diệp Chân đoán trên người, Ô Dực Lôi Mãng hẳn mang theo hai đến ba khối thí luyện tín vật.

Khi cảm ứng được khí tức thí luyện tín vật, Diệp Chân đã hoàn toàn minh bạch kế hoạch của Tần Hỗ.

Tần Hỗ phát hiện Diệp Chân hẳn đã một đoạn thời gian, dù sao Diệp Chân không giữ lại chút nào phóng xuất ra khí tức ba khối thí luyện tín vật, có thể để Tần Hỗ cực kỳ nhẹ nhàng phát hiện Diệp Chân.

Sau đó, Tần Hỗ muốn mượn đao giết người, không, kế hoạch hẳn là mượn thú giết người, để Ô Dực Lôi Mãng đưa tới số lớn yêu thú, sau đó xử lý Diệp Chân!

- Diệp huynh, lễ vật ta đưa cho ngươi như thế nào?

Đắc ý cười lớn một tiếng, thân hình Tần Hỗ bắt đầu hướng về bên cạnh chớp nhoáng, muốn lợi dụng những yêu thú này tới giết người, hắn cũng đang nhảy múa trên lưỡi đao, đương nhiên, do có nắm chắc nhất định.

Hậu phương, lượng lớn yêu thú đang gầm thét lao đến, phía trước Ô Dực Lôi Mãng thậm chí có chút điều chỉnh phương hướng một cái, đó là vị trí Diệp Chân.

- Ngu ngốc!

Mặt mũi Diệp Chân tràn đầy khinh bỉ nhìn về phía Tần Hỗ, thậm chí ánh mắt bên trong đều tràn ngập xem thường.

- Hừ, đến cùng ai là ngu ngốc, lập tức sẽ biết! Hảo hảo hưởng thụ lễ vật ta mang đến cho ngươi!

Khi bôn lôi kiếm Tần Hỗ chếch sang phía bên trái Diệp Chân, đột ngột hét lớn một tiếng:

- Lôi Mãng, Lôi Bạo Thiểm!

Ầm ầm!

Lôi quang đột ngột từ trên người Ô Dực Lôi Mãng liều mạng chạy trối chết hiện lên, sau đó bỗng nhiên nổ tung!

Trong lôi quang bùng lên, Ô Dực Lôi Mãng đột ngột thân hóa lôi quang, trong nháy mắt khoảng cách trong vòng hơn mười dặm bão táp xuất hiện. Trong thời gian ngắn, kéo khoảng cách nó và Diệp Chân trong vòng hai mươi dặm, đồng thời, cũng kéo xa khoảng cách thú triều sau lưng.

Nhưng, khoảng cách trong vòng hơn mười dặm, đối với thú triều, không có gì khác nhau, vẫn như cũ ngao ngao trực khiếu điên cuồng đuổi theo hướng Ô Dực Lôi Mãng.

Khi Ô Dực Lôi Mãng bắt đầu thi triển năng lực thiên phú Lôi Bạo Thiểm, hai chân Diệp Chân nhẹ nhàng kẹp lấy tiểu Miêu cũng bỗng nhiên quay người triệt thoái phía sau, tốc độ trong nháy mắt tăng vọt hơn vạn dặm.

Lúc này, Diệp Chân đã triệt để minh bạch kế hoạch Tần Hỗ đối phó hắn.

Đương nhiên, chỉ cần Diệp Chân đứng tại chỗ không nhúc nhích, có thể tuỳ tiện phá mất kế hoạch Tần Hỗ, để Tần Hỗ há hốc mồm.

Nhưng, mục tiêu Diệp Chân để Tần Hỗ triệt để ngu muội, cho nên Diệp Chân cần một điểm động tác, tỉ như hiện tại triệt thoái phía sau.

Bất kể như thế nào, Diệp Chân đều muốn cho thêm thú triều này một điểm phát huy không gian, kém nhất, cũng phải trong không gian phát huy cũng bao gồm Tần Hỗ.

Ầm kéo!

Ô Dực Lôi Giao đang không ngừng thi triển Lôi Bạo Thiểm, mỗi một lần thi triển Lôi Bạo Thiểm, bão táp đều có thể trong thời gian ngắn kéo ra khoảng cách hơn mười dặm, nhưng tiểu Miêu được Diệp Chân gia trì cũng quá không chậm, phi tốc triệt thoái phía sau.

Nhưng cũng chỉ là không chậm, khoảng cách Diệp Chân và Ô Dực Lôi Mãng đã càng ngày càng gần, đã không đủ hai mươi dặm.

Phương xa, Tần Hỗ lạnh lùng nhìn mọi việc, trong con ngươi tràn đầy chờ mong.

Chỉ cần để thú triều nhẹ nhàng xử lý Diệp Chân. Sau khi trở về, hắn có thể tìm lâu chủ lĩnh treo giải thưởng phong phú kia, vì vốn liếng treo giải thưởng phong phú, hắn ít nhất lại có thể đúc thành một mạch thần thông võ kỹ.

Bởi vì tia chờ mong này, ngay cả khi hắn đang triệt về thoái phía sau, hoặc nói ở trong mắt Tần Hỗ, Diệp Chân đang chạy trốn thay đổi phương hướng đều không có chú ý, hoặc nói căn bản không có để ý!

Đều đến loại cấp độ này, thay đổi phương hướng lại có thể thế nào?

Nguyên bản, Ô Dực Lôi Mãng và Diệp Chân là một đường thẳng, mà Tần Hỗ ở bên trái, ba điểm có thể cấu thành một hình tam giác, sau khi thú triều đuổi sát Ô

Dực Lôi Mãng trên một điểm khác thì Ô Dực Lôi Mãng và Diệp Chân đã thẳng tắp, trên trăm con yêu thú phi nước đại căn bản sẽ không sinh ra bất kỳ giao điểm gì với Tần Hỗ, thậm chí Tần Hỗ căn bản không có phát hiện bên ngoài mấy chục dặm.

Nhưng, khi thú triều từ một bên vượt qua phương vị Tần Hỗ, lúc Diệp Chân đang rút lui chậm rãi thay đổi phương hướng.

Quỹ tích rút lui chậm rãi hoạch xuất ra một vòng cung phía bên trái, Diệp Chân thay đổi phương hướng, đầu Ô Dực Lôi Mãng truy kích thẳng tắp, hai điểm thú triều này cũng lần lượt thay đổi phương hướng.

Sau mấy hơi, mấy điểm bố cục lập tức phát sinh biến hóa.

Trước kia Tần Hỗ không thể nào cùng đầu thẳng tắp này sinh ra điểm giao tiếp, đột nhiên sáp nhập vào cuối cùng bên cạnh của đường thẳng.

Diệp Chân dẫn đầu, Ô Dực Lôi Mãng thứ hai, thú triều thứ ba, Tần Hỗ lại ở cuối cùng đường thẳng.

Phương hướng biến hóa, Tần Hỗ cũng phát hiện, nhưng căn bản không có để ý, thú triều đã qua, sự tình còn có thể biến hóa thế nào?

Sau đó, thú triều sẽ từ từ đuổi theo Diệp Chân, sau đó trực tiếp sinh sinh xé sống Diệp Chân, mà hắn sẽ xem xét mọi việc, thẳng đến khi thú triều tán đi.

Trong khi đang suy nghĩ, một viên ngọc phù đặc chế màu tím xuất hiện trong lòng bàn tay Tần Hỗ, ngọc phù màu tím tên Lưu Ảnh phù, có thể bảo tồn hình ảnh trăm hơi thở trong ngọc phù, Tần Hỗ bỏ ra giá cao mới mua được.

Hắn đang chuẩn bị lưu lại hình ảnh đặc sắc nhất, tỉ như khi Diệp Chân bị vây công bị xé nát, khởi động Lưu Ảnh phù, lưu lại hình ảnh, đây chính là mấu chốt hắn thu hoạch được ban thưởng trong lâu.

Phương xa, Ô Dực Lôi Mãng càng đuổi càng gần, khoảng cách với Diệp Chân đã rút ngắn đến mười dặm.

Hí!

Ô Dực Lôi Mãng đột ngột phát ra một tiếng thét chói tai đâm vào màng nhĩ của người khác gây đau nhức, lôi quang chói mắt đột ngột từ trên người Ô Dực Lôi Mãng bạo phát ra, lần này bộc phát ra lôi quang, so với lôi quang bạo phát ra mấy lần trước thi triển Lôi Bạo Thiểm đều muốn kịch liệt hơn, mà mạnh đến mức không phải một điểm nửa điểm.

Cũng bởi vậy, lần này Lôi Bạo Thiểm của Ô Dực Lôi Mãng thoát ra khoảng cách đều viễn siêu hơn mấy lần trước.

Trong nháy mắt, khoảng cách vượt qua gần hai mươi dặm, chỉ trong chốc lát vượt qua Diệp Chân, khi đang bay tới đỉnh đầu Diệp Chân, há mồm phun một cái, còn hướng về Diệp Chân đánh ra một khỏa lôi quang cầu thanh thế kinh người.

Đương nhiên, một khỏa lôi quang cầu oanh kích cũng không thể tạo thành bao lớn tổn thương đối với Diệp Chân, hơn nữa để tốc độ Diệp Chân biến chậm, nhưng, hậu quả trí mạng này, có lôi quang cầu này ngăn cản, thú triều phía sau có thể không chút huyền niệm đuổi theo Diệp Chân.

Mà, nếu tốc độ Diệp Chân lại nhanh, phía trước có Ô Dực Lôi Mãng ngăn cản quấy nhiễu, vô luận như thế nào, Diệp Chân đều sẽ không thể chạy thoát thú triều.

Đây chính là tính toán của Tần Hỗ!

- Hừ, chết đi!

Ngay lúc đó, bôn lôi kiếm Tần Hỗ hừ lạnh một tiếng, thần niệm đột ngột chui vào Lưu Ảnh phù trong tay, quang hoa lấp lóe bên trong, Lưu Ảnh phù khởi động, đắt đầu bảo tồn hình ảnh trước mắt.

Tần Hỗ tin tưởng, đừng nói Diệp Chân, tất cả võ giả Nhật Nguyệt thần giáo ở trước mặt thú triều quy mô này cũng tuyệt đối không sống không qua trăm hơi thở.

- Đây là?

Đột nhiên, ánh mắt Tần Hỗ ngẩn ngơ.

Cũng ngay khi Ô Dực Lôi Mãng bộc phát ra tốc độ cực hạn vượt qua Diệp Chân, Vân Dực Hổ Vương dưới người Diệp Chân đột ngột một ngừng lại quay đầu.

- Hắn làm cái gì vậy, choáng váng đến hành động điên rồ rồi?

Tần Hỗ vô cùng không hiểu.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, con mắt Tần Hỗ đột ngột trừng lớn, trừng đến so với chuông đồng còn muốn lớn hơn.

Diệp Chân quay người phóng tới thú triều, để khoảng cách Diệp Chân và thú triều nhanh chóng thu nhỏ đến trong vòng mười dặm, một con Thiên giai thượng phẩm yêu thú đi đầu đã chuẩn bị phát động công kích.

Nhưng cũng vào lúc này, con Thiên giai thượng phẩm yêu thú đi đầu đột ngột phát ra một tiếng gầm gừ xuất phát từ nơi sâu nhất trong lòng, trong tiếng gầm gừ tràn đầy sợ hãi.

Nhưng kinh khủng hơn, tiếng gầm gừ này càng giống như một mệnh lệnh, một thông cáo!

Trong tiếng gầm gừ, hơn trăm con thiên giai yêu thú một đường điên cuồng đuổi theo Diệp Chân, đồng loạt xoay người phi nước đại, như phát hiện thứ làm chúng nó phi thường sợ hãi.

Bao gồm bốn con Thiên giai thượng phẩm yêu thú bên trong, từng con một toàn bộ quay người trốn như điên.

Mà bốn con Thiên giai thượng phẩm yêu thú chạy so với tất cả đám yêu thú đều rất kiên quyết, đều muốn nhanh hơn!

Tất cả yêu thú, như đang âm thầm sợ hãi, tốc độ còn kinh hơn người so với lúc trước bộc phát ra, con nào con nấy chạy như điên.

- Má ơi! Ảo giác sao?

Xổ một câu nói tục, Tần Hỗ không nhịn được dụi mắt một cái, sau đó, sợ hãi lập tức lấp kín hai mắt hắn.

Không quan tâm Lưu Ảnh phù trân quý trong tay, quanh thân tuôn ra Lôi linh lực đen nhánh, điên cuồng phi nước đại trốn đi!

Ưu thế Lôi linh lực là ở phương diện tốc độ, vẻn vẹn so với phong linh lực yếu hơn một chút, trong võ giả cùng cấp bậc, tốc độ Tần Hỗ vẫn vô cùng nhanh.

Nhưng, loại tốc độ này lúc đối mặt với yêu thú, nhất là loại yêu thú phi hành, không đáng quan tâm.

Nhất là khi những yêu thú này đều như đụng phải thiên địch mà cuồng loạn phi nước đại.

Rất nhanh, khoảng cách giữa nhóm thú triều quay đầu và Tần Hỗ ngày càng gần, trước hết bốn con Thiên giai thượng phẩm yêu thú quay đầu lúc này đã vọt lên đầu dẫn đầu thú triều, cách Tần Hỗ còn chưa đến mười dặm.

Diệp Chân đoán, không cần mấy hơi, có thể đuổi kịp Tần Hỗ.

- Gặp quỷ!

- Lão tặc thiên, ngươi con mẹ nó chơi ta!

- Ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tần Hỗ một bên chửi mắng, một bên phi nước đại, còn thỉnh thoảng quay đầu hướng về sau nhìn một chút.

Tình cờ quay đầu, Tần Hỗ thấy Diệp Chân đang cưỡi Vân Dực Hổ Vương phía sau thú triều đột nhiên vội vàng dừng lại, xa xa, còn hướng hắn khoa tay múa chân một cái hình miệng!

Tần Hỗ nhận được cái hình miệng kia!

- Ngu ngốc!

Trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt Tần Hỗ lần nữa đại biến.

Bởi vì hắn phát hiện, nhóm thú triều hình quạt vừa rồi tứ tán phi nước đại đã không có loại cảm giác liều lĩnh phi nước đại chạy trối chết kia nữa, từng con một tròng mắt huyết hồng trừng đến trên người hắn, đó là ánh mắt đặc hữu lúc bọn chúng đi săn!

Những đám yêu thú này phát hiện khí tức Diệp Chân, chính là khí tức của nhân loại mà lão tổ tông kia cố ý truyền lệnh tuyệt đối phải tránh xa, giờ lại có khí tức võ giả khác bành trướng đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của bọn nó.

Ngoại trừ khí tức lão tổ tông cố ý hạ lệnh tránh đi, tất cả nhân loại võ giả khác đều là mục tiêu của bọn nó!

Trong nháy mắt tiếp theo, một con thượng phẩm yêu thú tốc độ nhanh nhất loé lên một cái vây Tần Hỗ trước người lại.

Rống!

Ngao!

Liên tiếp trong tiếng thú gào, Tần Hỗ bị thú triều hoàn toàn bao phủ, khi bị bao phủ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, như gặp quỷ!