← Quay lại trang sách

Chương 647 Thí Luyện Kết Thúc

Hít!

Tê tê!

Thú triều vây quanh bên ngoài Tần Hỗ, Ô Dực Lôi Mãng như điên, không ngừng công kích ngoại vi yêu thú, nghĩ chui vào trung tâm thú triều.

Nhưng, yêu thú nhiều lắm, bên ngoài nhiều đến bảy mươi, tám mươi con thiên giai hạ phẩm, mặc dù Ô Dực Lôi Mãng là Thiên giai trung phẩm cũng không chịu nổi nhiều thiên giai hạ phẩm yêu thú vây công như vậy.

Chưa được mấy hơi, trong từng tiếng gào thét, bị xé thành mảnh nhỏ.

Sau khi Diệp Chân thấy Ô Dực Lôi Mãng bị xé thành mảnh nhỏ, đến địa phương Tần Hỗ bị thú triều vây công.

Không thể không nói, những thiên giai yêu thú này đã mở hết linh trí, dù là huyết thực ngon đang ở trước mắt, sau khi cảm ứng được khí tức Diệp Chân, cũng là không chút do dự nhanh chóng rời đi.

Đương nhiên, cũng có thể nói vô cùng chấp hành mệnh lệnh lão tổ tông yêu tộc kia.

Không biết vận khí Diệp Chân hay bôn lôi kiếm Tần Hỗ bi ai, sau khi Diệp Chân đuổi hết đám yêu thú đi, Tần Hỗ vẫn còn sống.

Nhưng, mặc dù còn sống, cách cái chết cũng không xa.

Hai cái đùi và một đầu cánh tay đã không thấy, ngực sụp đổ một mảng lớn, bọt máu và mảnh vỡ nội tạng không ngừng toát ra trong miệng Tần Hỗ, phần bụng còn có một lỗ thủng to lớn trong suốt.

Nhìn thấy Diệp Chân xuất hiện, con mắt Tần Hỗ hấp hối đột ngột sáng lên, giãy dụa, hắn dùng khí lực sau cùng hỏi Diệp Chân hai chữ.

- Vì sao?

Diệp Chân không có trả lời, vấn đề này cũng không phải mấy câu có thể giải thích rõ ràng, sau mấy hơi, Tần Hỗ trợn trừng hai mắt mang theo không cam lòng nuốt xuống trút một hơi cuối cùng.

Để Diệp Chân buồn bực là không tìm được trữ vật giới chỉ của Tần Hỗ, trữ vật giới chỉ trên tay trái Tần Hỗ đã sớm không thấy bóng dáng, có lẽ bị một con yêu thú nào nuốt xuống sau đó mang đi.

Trên người Tần Hỗ, Diệp Chân thu hoạch được một thứ duy nhất có thể dùng, cực phẩm bảo kiếm, linh lực nhẹ nhàng thôi động, trên bảo kiếm lóe ra hồ quang điện.

À, còn có ba khối thí luyện tín vật.

Một khối tìm được trên người Tần Hỗ, hai khối khác tìm được trên thi thể Ô Dực Lôi Mãng.

Kỳ thật, trước đó, Diệp Chân cũng không nghĩ tới Tần Hỗ lại chết kiểu này!

Chỉ có thể nói, do Tần Hỗ thông minh hại chết chính hắn, Diệp Chân tin tưởng.

Nếu Tần Hỗ và hắn quang minh chính đại quyết đấu, hạ tràng tuyệt đối sẽ không thảm như vậy!

Duỗi cái lưng mệt mỏi một cái thật dài, Diệp Chân lần nữa dạng chân lên lưng tiểu Miêu, khi thân hình phóng lên tận trời. Thần niệm Diệp Chân lần nữa như nước tràn vào hạ phẩm Linh khí Đại Thế Chuy treo ở trên cổ tay, một bên đi dạo, một bên dùng linh lực của mình và lực lượng thần hồn ôn dưỡng hạ phẩm Linh khí.

Mấy ngày nay, ngoại trừ lúc chiến đấu, mỗi thời mỗi khắc, Diệp Chân đều tại làm như vậy, dùng nước mài công phu ôn dưỡng hạ phẩm Linh khí Đại Thế Chuy.

Diệp Chân đoán, thêm một hai ngày, hắn có thể tự nhiên thu nhập Đại Thế Chuy.

Thời khắc mấu chốt cũng có thể lấy ra chiến đấu, đương nhiên, muốn hoàn toàn phát huy ra uy lực Đại Thế Chuy, còn cần bền bỉ ôn dưỡng.

- Còn có thời gian một ngày, mang theo một bóng đèn lớn có thể thả ra cách xa trăm dặm như thế, không biết còn có thể đụng phải con mồi hay không?

Khi bay lên không trung, Diệp Chân có chút chờ mong.

Sáu khối thí luyện tín vật điệp gia đến cùng một chỗ, phạm vi tin tức đặc thù phóng xạ vô cùng lớn, Diệp Chân đoán, phạm vi phóng xạ hẳn có thể đạt tới hơn trăm dặm.

Loại tình huống này, nói không chừng có thể thu hút cho Diệp Chân càng nhiều con mồi.

Tiến vào thí luyện bí cảnh ngày thứ bảy, đại biểu cho lần này trận đầu tư cách thí luyện Quy Linh đại hội cũng tiến nhập đến khâu cuối cùng.

Trên bầu trời, không nhìn thấy bất kỳ hình bóng võ giả nào, đương nhiên, ngoại trừ Diệp Chân, khắp nơi đều là khí tức yêu thú bốn phía tuần tra qua lại tìm kiếm thí luyện tín vật.

Một bụi cỏ tươi tốt cách Diệp Chân hơn ngàn dặm, có hai con thiên giai hạ phẩm yêu thú đang ở nơi đó chậm ung dung đi dạo, thỉnh thoảng gặm một nhánh tiên cỏ béo khoẻ.

Một đầu Huyền Quang Thanh Ngưu đang nhắm nháp một chùm cỏ xanh trong suốt sáng long lanh, đầu hất lên, lưỡi trâu cuốn đi, nhưng khi cuốn vào, lưỡi trâu chấn động mạnh một cái, hình như đụng phải bình chướng gì.

Một tầng thanh quang đột ngột bay lên trước hai con Huyền Quang Thanh Ngưu.

Bò....ò...!

Trong tiếng kêu tức giận, một đầu Huyền Quang Thanh Ngưu trong đó hết sức đánh tới bình chướng màu xanh kia.

Một thân ảnh chật vật đột ngột từ trong bình chướng thanh quang nhảy ra.

- Xúi quẩy, lại có thể bị phát hiện!

Gương mặt Niên Tinh Hà phàn nàn!

Sau đó, Niên Tinh Hà dùng tốc độ nhanh nhất của hắn, trực tiếp thôi động Linh khí hạ phẩm Liệt Diễm Phong Quang Kiếm giáo chủ ban thưởng, dùng tốc độ nhanh nhất của hắn chém giết hai đầu Huyền Quang Thanh Ngưu, sau đó chạy đến xa xa.

Lần này, Niên Tinh Hà chọn một nơi không có thảm thực vật sa địa, sau khi chọn xong địa hình, lần nữa đánh ra Đại Mê Tung Thần Phù do Giản Thiên Hùng tự tay luyện chế.

Cho đến khi Đại Mê Tung Thần Phù triệt để che giấu khí tức của hắn, lúc này lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía bảy tám đầu yêu thú ở phương xa trở nên mờ mịt, thở dài một hơi.

Sau khi tao ngộ tập hợp đủ ba khối thí luyện tín vật, thật sự quá kinh khủng, có thể hấp dẫn tới yêu thú phương viên mấy chục dặm.

Có đến vài lần ngay cả Niên Tinh Hà đều trở về từ cõi chết.

Cũng chính vì vậy, Niên Tinh Hà mới không chút do dự dùng Đại Mê Tung Thần Phù giáo chủ ban thưởng, lẳng lặng chờ đợi trận thí luyện này kết thúc.

Nhưng, Niên Tinh Hà rất là lo lắng, hắn đều lẫn vào thảm như vậy, những người khác sẽ ở đâu?

- Nếu là Diệp Chân, sợ cũng không tốt hơn so với ta? Hắn còn không có hạ phẩm Linh khí! Nhưng, hi vọng hắn thật tốt.

Lúc này ý nghĩ của Niên Tinh Hà rất phức tạp, từ trong bản tâm, hắn hi vọng Diệp Chân an toàn thông qua thí luyện, một là thần giáo, hai là Phong Khinh Nguyệt, Diệp Chân an toàn trở về, Phong Khinh Nguyệt sẽ không thương tâm.

Nhưng trong đáy lòng lại tồn tại có một hi vọng khác, nếu Diệp Chân xảy ra chuyện, hắn có phải còn có cơ hội hay không?

Chuyện giống vậy, trong cùng một lúc Niên Tinh Hà không ngừng trình diễn trong thí luyện bí cảnh.

Nếu tất cả thế lực đều được ban ngọc phù ẩn tàng khí tức, chênh lệch chỉ là số lượng và chất lượng.

Trên cơ bản, chỉ cần võ giả thu thập đủ ba khối thí luyện tín vật, phần lớn tế ra ẩn tàng khí tức ngọc phù, chờ đợi một khắc thí luyện kết thúc này.

Cho dù Bạch Cốt công tử Lệ Khắc Sở, lúc này cũng như Niên Tinh Hà co đầu rút cổ trong ẩn giấu khí tức phù trận, bốn năm ngày thời gian, vết thương cánh tay phải của hắn đã sớm trở thành một cục thịt trụi lủi, vô cùng khó coi.

Dựa vào thực lực Chú Mạch cảnh cường giả, còn không thể lăng không gãy chi tái sinh, nhưng, trong Trường Sinh giáo, lại có loại đan dược gãy chi tái sinh, nghĩ đến, chờ sau khi hắn ra ngoài, hẳn có thể hướng giáo chủ cầu một viên đan dược.

Nghĩ tới lúc này chính mình như chuột co đầu rút cổ ở trong một hốc cây, gương mặt Bạch Cốt công tử Lệ Khắc Sở thoáng oán độc.

- Diệp Chân!

- Ngươi chờ, chờ đến bài danh chiến Quy Linh. Ta nhất định phải tự tay giết ngươi, còn muốn cầm lại Linh khí của ta!

Có ít người nấp rất kỹ, có ít người vận khí còn kém rất nhiều.

Tỷ như Dư Hách của Nhật Nguyệt thần giáo, mất mạng phi nước đại. Sau lưng, có tám đầu yêu thú từ từng phương hướng bao vây chặn đánh.

Đi đầu là một đầu Thiên giai thượng phẩm, tốc độ hết sức kinh người!

- Ta thao tổ tông hắn, hiện tại đừng nói ta thu thập đủ ba khối thí luyện tín vật, ngay cả mạng nhỏ đều giữ không được! Đúng là mẹ nó buồn cười, ta còn đáp ứng Vu Hàn Tinh kia xử lý Diệp Chân!

- Bộ dáng này, ta xử lý Diệp Chân thế nào, ta lấy cái gì xử lý Diệp Chân?

- Ta đúng là mẹ nó ngốc, lại đáp ứng yêu cầu của ả ta. Còn tới tham gia Quy Linh đại hội chết chóc này, ta đúng là mẹ nó tiện!

Một bên giận mắng, Dư Hách một bên tức giận oán trách. Một bên phát ra một tiếng lại một tiếng bạo tiếng rống cuồng loạn, hắn cảm giác hắn sắp không tiếp tục kiên trì được, mỗi một âm thanh bạo rống, cũng có thể làm cho lực lượng của hắn bộc phát một lần, nhưng mỗi một lần bộc phát ra lực lượng, lại càng ngày càng nhỏ.

Loại cảm giác này, để Dư Hách càng ngày càng sợ hãi, hắn hiểu được, hắn cách cái chết không xa!

- Nếu ai có thể cứu ta, ta cảm kích tổ tông mười tám đời nhà hắn.

Dư Hách phát ra một tiếng rống bất đắc dĩ, hắn hình như ngửi được trong miệng Thiên giai yêu thú điên cuồng đuổi theo phía sau phun ra hơi thở tanh hôi.

Đột nhiên, khóe mắt Dư Hách quét nhìn liếc về một thân ảnh đột nhiên xuất hiện chân trời!

Dựa vào thực lực và nhãn lực Dư Hách là Chú Mạch cảnh nhị trọng, trong nháy mắt thấy rõ ràng bộ dáng của người kia.

Dù hắn nhận ra người kia là Diệp Chân, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng lòng tin và quyết tâm gì phát sinh.

- Cứu ta!

- Mau cứu ta!

Dư Hách dùng một loại ngữ khí cầu khẩn hướng về phía Diệp Chân mấy chục dặm bên ngoài điên cuồng hét lên!

Kỳ tích cũng không có xuất hiện!

Bao gồm Diệp Chân, không người nào nguyện ý để Dư Hách cảm kích tổ tông mười tám đời của hắn.

Thế giới rất tàn khốc!

Trong tiếng tạch tạch!

Huyết quang văng khắp nơi!

Rất nhanh, Dư Hách hóa thành từng khối nát vụn, bị nuốt vào trong bụng yêu thú, chưa được mấy canh giờ, sẽ hóa thành một đống phân tươi mới và nước tiểu!

Sau mấy chục hơi thở, Diệp Chân xuất hiện trước mặt một đoàn vết máu, thần sắc có chút cổ quái.

Theo Diệp Chân đến, những ngày đám yêu thú ầm vang tứ tán, thậm chí Diệp Chân ngay cả vừa mới phát hiện hai khối thí luyện tín vật cũng không tìm được.

Trên thực tế, Diệp Chân nghe được Dư Hách cầu cứu, nhưng hắn không phải thần!

Khi nghe được tiếng kêu cứu, đại khẩu một con Thiên giai thượng phẩm yêu thú, đã hung hăng cắn về phía phần eo Dư Hách.

Nếu có thể, Diệp Chân sẽ cứu Dư Hách!

Đương nhiên, Diệp Chân sẽ không hảo tâm muốn cứu địch nhân của mình, cứu tâm phúc của đối thủ một mất một còn chính mình, tâm tư Diệp Chân muốn cứu Dư Hách, chỉ là thuần túy lấy góc độ làm người, không muốn nhìn thấy Dư Hách, bị yêu thú xem ăn như món ăn.

Nếu Diệp Chân thật cứu Dư Hách, cũng chỉ trì hoãn Dư Hách cách cái chết mấy canh giờ.

Sau khi Diệp Chân từ trong miệng Dư Hách đạt được được tình báo muốn lấy, Diệp

Chân sẽ cho Dư Hách một cái chết thống khoái, đáng tiếc là, lão Thiên không cho Diệp Chân cơ hội này!

Màn đêm buông xuống, Diệp Chân đình chỉ tuần tra qua lại khắp nơi, hắn phát hiện dù hắn chuyển thế nào, cũng không gặp được con mồi.

Khí tức sáu khối thí luyện tín vật trên người hắn phóng xạ ra xa tới trăm dặm khủng bố, đều sẽ hấp dẫn yêu thú trong trăm dặm tới, sau đó những yêu thú này khi đang đến gần Diệp Chân, lần nữa oanh nhiên phi tán.

Biến hóa loại yêu thú tụ hợp này, trên cơ bản có thể cam đoan trong phạm vi trăm dặm của Diệp Chân không có bất kỳ một võ giả nào dám xuất hiện, nếu ngẫu nhiên xuất hiện, cũng sẽ có bao xa tránh bao xa.

Cho nên, Diệp Chân dứt khoát khoanh chân trên mặt đất, một bên ôn dưỡng Đại Thế

Chuy, một bên vận chuyển công pháp tu luyện, có thời gian liền tu luyện, đây góp gió thành bão, đây là lý do Diệp Chân vẫn luôn kiên trì.

- Còn chưa đến hai canh giờ, thí luyện sắp muốn kết thúc.

Trong lúc thì thào, Diệp Chân nhắm mắt lại.

Trong thí luyện bí cảnh, vào lúc này cũng đã trở nên an tĩnh lại, tất cả võ giả, đều đang dùng ngọc phù hoặc bí pháp ẩn giấu đi chính mình, chờ đợi thí luyện kết thúc.

Trong thí luyện bí cảnh yên tĩnh khác biệt chính là, trên Tiên Quang Sơn, nhóm đầu lĩnh ngũ đại thế lực đã nhao nhao thành một mảnh!

Từng người đều đang đánh pháo miệng vì chiến tích sắp đi ra!

Tạo Hóa Chi Vương -