Chương 649 Có Mắt Không Tròng
Lão tổ tông, cứ như vậy tuỳ tiện thả tiểu tử kia rời đi?
Trên vách tường Yêu Thần Điện, quang hoa lưu chuyển, cảnh sắc biến ảo, từng bóng người ngay tại bên trong ngũ quang thập sắc quang hoa bao, hư không tiêu thất.
Một màn này chính là cảnh tượng võ giả ở trong bí cảnh thí luyện tham gia lúc rời đi, lúc này, Huyền Hổ và Hồ Thanh Đồng phân trái phải đứng bên cạnh một vị lão giả thân mang áo giáp màu tím.
Nhất là Huyền Hổ, khi thấy tình cảnh Diệp Chân biến mất, một đôi thiết quyền siết thật chặt, hận không thể lao ra đem Diệp Chân một lần nữa nắm chặt trở về.
- Lão tổ tông, tiểu tử này cổ quái ngươi cũng không phải không biết? Thi thể Kim Bối Thạch Thú Vương vậy mà ở dưới tay của hắn hóa thành tro bụi? Loại năng lực quái dị này làm không cẩn thận sẽ mang đến đại họa cho yêu tộc chúng ta!
- Năm đó chúng ta bị họa Ngự Thú Môn hại còn chưa đủ thảm hay sao?
Vừa nhắc tới việc này, Huyền Hổ là một bộ dáng cắn răng nghiến lợi dữ tợn.
- Huyền Hổ, ngươi có thể chú ý tới điểm này, lão phu cũng có điều an ủi, ngươi cuối cùng có chỗ tiến bộ.
Lão tổ tông thân mang áo giáp màu tím, trường mi giương lên.
- Thanh Đồng, Đại điện chủ như ngươi nhìn cái gì?
Con ngươi Hồ Thanh Đồng như bảo thạch hơi động một chút, nói.
- Lão tổ tông, ân oán yêu tộc và Ngự Thú Môn ta không biết! Nhưng mà, thờ điểm thi thể Kim Bối Thạch Thú Vương hóa thành tro bụi ta cũng không có cảm ứng được khí tức Diệp Chân biến hóa.
- Ngược lại, Diệp Chân hẳn không có lợi dụng thi thể Kim Bối Thạch Thú Vương tu luyện, nhưng mà cũng tuyệt đối không phải chuyện gì tốt! Ta đề nghị, ngày sau có cơ hội có thể lưu ý quan sát nhiều hơn, nếu phát hiện thật sự có khả năng nguy hại đến yêu tộc, có thể tùy thời chém giết!
Hồ Thanh Đồng nói.
Huyền Hổ nghe thế lông mày bỗng nhiên nhíu một cái.
- Đây cũng quá mềm yếu rồi? Đối với yêu tộc chúng ta mà nói, chỉ cần là người có khả năng nguy hại đến yêu tộc, trực tiếp chém giết thôi, còn cần phải quan sát?
- Nhị điện chủ, vậy ngươi ngày đó làm sao không động thủ giết Diệp Chân?
Hồ Thanh Đồng đối chọi gay gắt.
- Đây không phải lão tổ tông ngăn cản à?
- Vậy ngươi biết lão tổ tông vì cái gì ngăn cản ngươi?
Hồ Thanh Đồng truy vấn.
Huyền Hổ gãi gãi cái ót.
- Lão tổ tông không phải nói hai cái nguyên nhân sao? Chủ yếu vẫn là Vân Dực Hổ
Vương của tiểu tử kia đưa tới sự yêu quý của lão tổ tông.
- Nhị điện chủ, nói như vậy là ngươi sai, kỳ thật nguyên nhân chủ yếu nhất để lão tổ tông không giết Diệp Chân vẫn là nguyên nhân đầu tiên. Là bởi vì lão tổ tông và chưởng môn ngũ đại thế lực Thanh Lam võ đô có ước định đặc thù! Không chỉ có lão tổ tông, cho dù là ngươi cũng không thể trực tiếp ra tay đối với Diệp Chân!
Nói đến đây, Hồ Thanh Đồng vừa quay đầu, nhìn về phía lão tổ tông thân mang áo giáp màu tím.
- Lão tổ tông, ta nói đúng không?
Lão tổ tông cũng không có chính diện trả lời Hồ Thanh Đồng, ngược lại đánh lên Huyền Hổ.
- Huyền Hổ, thấy không, đây chính là nguyên nhân quan trọng nhất ta để ngươi thoái vị, để Thanh Đồng nhậm chức Đại điện chủ! Quan trọng nhất là chỗ này!
Vừa nói, lão tổ tông vừa chỉ chỉ đầu mình!
Huyền Hổ nghe thế khuôn mặt đột ngột đỏ bừng.
- Lão tổ tông, hai nguyên nhân kai không phải ngươi chính miệng...
- Có đôi khi, chính tai nghe được. Không nhất định là thật, tận mắt thấy. Cũng có thể là giả! Lão phu trăm năm trước cùng ngũ đại chưởng môn Thanh Lam võ đô ước định, làm sao có thể thật đơn giản vài câu miệng hiệp định đâu cơ chứ?
- Nếu như thật đơn giản vài câu miệng hiệp định, chúng ta làm sao có thể an an ổn ổn ở bên trong cực phẩm linh mạch tiềm tu gần trăm năm mà yên lặng lớn mạnh thực lực?
Huyền Hổ ngẩn người, còn muốn nói điều gì lại bị vị lão tổ tông yêu tộc khoát tay ngăn lại:
- Nói một chút đi, lần này võ giả ngũ đại thế lực thí luyện tổng cộng mang đi bao nhiêu khối tín vật thí luyện?
- Hồi lão tổ tông, tổng cộng mang đi bốn mươi tám khối tín vật thí luyện, so năm năm trước có thêm ba khối tín vật thí luyện!
Huyền Hổ nói.
- Việc kia chính là nói bên trong năm năm kế tiếp, bất luận thế lực nào vào cực phẩm linh mạch này, bọn hắn có diện tích địa bàn đều muốn chiếm cứ bốn mươi tám phần trăm.
Phát sinh trong Yêu Thần Điện, phen đối thoại này. Diệp Chân không có nghe được, Diệp Chân nếu như mà nghe được kỳ thật nên cảm thấy may mắn hắn ngay lúc đó quyết định.
Dưới tình huống bình thường, Diệp Chân thông qua thân Thận Long Châu hấp thụ thân Vương cấp yêu thú, lúc tất cả các loại năng lượng thần sẽ luyện hóa ra một phần rất nhỏ năng lượng tinh thuần nhất dồn thẳng vào thể nội hắn, có thể để tu vi hắn tăng lên trên diện rộng.
Ngày đó trong lúc hấp thụ năng lượng cơ thể Kim Bối Thạch Thú Vương, dưới tình huống bình thường, Diệp Chân có thể luyện hóa hấp thu một tia năng lượng tinh thuần nhất, có thể dễ dàng tăng tu vi lên tới Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong.
Nhưng Diệp Chân cũng không có làm như vậy mà thông qua lực lượng khống chế thần hồn đem một tia năng lượng tinh thuần dồn vào đan điền của mình, đưa đi trùng kích phong ấn không gian tầng thứ ba của Thận Long Châu.
Lúc đó, Diệp Chân lớn mật thì lớn mật, nhưng lại lo lắng bị người chú ý tới điểm dị thường này, nhất là ở trước mặt một vị yêu tộc đại năng, cho nên không có làm như vậy.
Mặc dù không có hoàn toàn che giấu đi, nhưng vẫn giúp cho hắn tranh thủ được thời gian.
- Tại sao Tần Hỗ vẫn chưa ra? Hắn ở đâu?
Tiên Quang Sơn, trên đỉnh núi, nhìn thấy bóng người này đến khác đi ra, Diêm Tông đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, cơ hồ mỗi khi một bóng người đi ra hắn nhìn chằm chằm người đi qua, nhưng lại mỗi một lần đều thất vọng.
Cho tới bây giờ, Vạn Tinh Lâu ngoại trừ người thứ hai Diêm Dịch Quân đi ra bên ngoài và một vị võ giả Chú Mạch cảnh nhị trọng đã không còn người thứ ba.
Đương nhiên, Diêm Tông vô cùng rõ ràng, căn bản không có ôm khả năng toàn bộ năm người sẽ còn sống đi ra, loại tình hình kia gặp vô cùng ít ỏi.
Sau khi tiến vào bí cảnh thí luyện, có thể sống đi ra bốn người đã tốt vô cùng.
Thế nhưng mà võ giả Vạn Tinh Lâu bọn hắn tham gia thí luyện đi ra ba người là không có vấn đề, coi như chỉ đi ra đến hai người, cũng tuyệt đối bao gồm bôn lôi kiếm Tần Hỗ.
Quan trọng nhất chính là bôn lôi kiếm Tần Hỗ và võ giả khác không đồng dạng, bôn lôi kiếm Tần Hỗ là Diêm Tông hắn hao tốn đại lượng tâm huyết cùng tài nguyên bồi dưỡng ra được thành viên thân tín.
Không chỉ là Quy Linh đại hội lần này, tương lai các phân lâu Vạn Tinh Lâu thi đấu các anh tài mới nổi, cũng chờ Tần Hỗ giúp hắn giữ thể diện.
Diêm Dịch Quân đến từ tổng lâu không cách nào thay thế tác dụng của Tần Hỗ, cho nên, Diêm Tông lúc này vô cùng gấp.
Nếu không phải vì ngại mất mặt, chỉ sợ này lại đều muốn nắm lấy võ giả thế lực khác còn sống để hỏi.
Càng đáng chết là ở trung tâm bình đài, sau khi bên trong mây mù quang hoa bay ra một võ giả máu me khắp người, sáu mươi hơi thở sau đều không còn xuất hiện bất kỳ một vị võ giả nào khác, mà thời gian này đang kéo dài.
Việc này khiến trái tim Diêm Tông bắt đầu hung hăng chìm xuống dưới!
Tần Hỗ, không thể nào...
Cơ hồ là thời điểm võ giả máu me khắp người kia xuất hiện, võ giả Nhật Nguyệt thần giáo liền nghênh đón tiếp.
Võ giả máu me khắp người chính là Tả Hùng, lúc này khí tức hắn cực kỳ yếu ớt, mắt trần có thể thấy, xương cốt quanh thân đã đứt mất một phần ba.
- Không có việc gì, không chết được!
Giản Thiên Hùng quả quyết cho Tả Hùng ăn mấy viên đan dược, mệnh lệnh Điền Quý Chương ở tại chỗ thôi cung quá huyết cho Tả Hùng, dùng linh lực Điền Quý Chương giúp Tả Hùng chữa thương.
Dù sao, Tả Hùng ngày mai còn cần phải tham gia thi đấu bài danh Quy Linh, nhất định phải khôi phục thương thế vào trước ngày mai.
- Giản huynh, ta nói các ngươi đều ngốc hả? Vậy mà có thể bán mạng trị liệu cho một phế vật như vậy, các ngươi sẽ không cho rằng hắn có tư cách tham gia Quy Linh thi đấu bài danh đó chứ?
Một mặt âm trầm, Âm Trường Sinh thấy võ giả Nhật Nguyệt thần giáo nào cũng không vừa mắt.
Nhất là dưới tình huống bây giờ Trường Sinh giáo bọn hắn lần này chỉ còn sống ba người!
- Thế nào, chẳng lẽ hắn không có tư cách sao? Chỉ cần thương thế hắn khôi phục, ngày mai hắn sẽ có thể tham gia...
Lời đã nói một nửa, thần sắc Giản Thiên Hùng đột nhiên ngơ ngẩn phản ứng lại.
Thế nhưng mà đã hơi chậm một chút. Âm thanh Âm Trường Sinh trào phúng lần nữa vang lên.
- Nhật Nguyệt thần giáo các người tất cả đều là người mù lòa? Toàn thân trên dưới của hắn, ngay cả nửa khối tín vật thí luyện đều không có. Làm sao có thể có tư cách tham gia thi đấu bài danh Quy Linh chứ?
- Ha ha, nhìn bao lâu nay Quy Linh giải thi đấu, lần thứ nhất nhìn thấy võ giả hai tay trống không còn sống đi ra tham gia thí luyện?
- Nhật Nguyệt thần giáo các ngươi có Tả Hùng này, cực kỳ vừa tiến vào thí luyện bí cảnh đã ẩn giấu đi khí tức, co đầu rút cổ bảy ngày à? Lão Giản, không nghĩ tới mắt ngươi bị mù, lại có thể tuyển ra loại đồ đệ hèn nhát để tham gia Quy Linh đại hội thế kia!
- Ngươi có ánh mắt này, chậc chậc chậc, thật là con mẹ nó kém cỏi!
Bị điên cuồng phun một trận, sắc mặt Giản Thiên Hùng sắc mặt đột ngột biến đến tái nhợt. Hắn cũng hiện tại mới phát hiện quanh thân Tả Hùng không có khí tức tín vật thí luyện, vốn dĩ cũng không có nghĩ như vậy, dù sao ở bên trong là liều mạng, tình huống như thế nào đều có thể gặp được.
Nhưng mà bị Âm Trường Sinh nói như vậy, không chỉ có trên mặt mà tâm tình cũng biến thành ác liệt đến dị thường.
- Khụ khụ khụ!
Thương thế vừa mới ổn định lại, Tả Hùng lại ho kịch liệt, khối lớn máu từ trong miệng Tả Hùng phun ra, khuôn mặt đột ngột trướng đến đỏ tía, con mắt giận đến muốn lồi, muốn nói điều gì, làm thế nào cũng nói không ra lời!
Cũng bị một cái miệng thúi của Âm Trường Sinh làm cho tức giận đến thương thế càng tăng thêm, máu tươi điên cuồng phun!
Đối với một võ giả liều mạng mà nói, hèn nhát và đồ hèn nhát, tuyệt đối là vũ nhục nghiêm trọng nhất! Bất luận Niên Tinh Hà hay Diệp Chân, lại hoặc võ giả
Nhật Nguyệt thần giáo khác, thần sắc đều trở nên vô cùng phẫn nộ!
Một bên, Diệp Chân vỗ nhẹ bả vai của Tả Hùng, đột ngột mà tiến lên!
- Nhìn, nói cho bản giáo chủ trúng đi?
Âm Trường Sinh âm trầm cười một tiếng, gương mặt đầy vẻ đắc ý.
- Bây giờ bị ta nói toạc, tức giận...
- Ai nha, Âm giáo chủ, nói ngươi như thế nào mới tốt đây, có mắt không tròng, hay là mắt mù?
Diệp Chân đột nhiên cất thanh âm hài hước.
Âm Trường Sinh thần sắc đột ngột biến đến âm trầm dị thường.
- Tiểu tử, người dám ngay mặt vũ nhục ta, chưa từng có thể sống qua được ngày thứ hai.
- Vũ nhục? Không không không, Âm giáo chủ, ta tuyệt đối không có ý tứ vũ nhục ngươi đâu, ta nói chính là sự thật!
- Ừm, ngươi tốt nhất nên cảm ứng khí tức tín vật thí luyện trên người ta? Nếu như cảm ứng không rõ ràng thì đếm xem xem đi, đây là mấy cái tín vật thí luyện?
Diệp Chân đem túi da tín vật thí luyện bên hông một mạch đổ ra.
Đổ ra sát na, con mắt tất cả mọi người đều trợn tròn, không chỉ võ giả thí luyện, đầu lĩnh nhóm khác con mắt toàn bộ đều trợn tròn.
- Sáu khối!
- Sáu khối tín vật thí luyện?
- Ngươi mang từ trong người sáu khối tín vật thí luyện, nơi đó yêu thú bên cạnh không có nuốt sống ngươi, lại còn có thể còn sống đi ra?
Cả Giản Thiên Hùng cũng mở to hai mắt nhìn, vô cùng giật mình.
Quy Linh đại hội làm đã bao lâu nay, bọn hắn quá rõ tình huống bên trong.
Một khối lại một khối tín vật thí luyện nó sẽ mang tới nguy hiểm điệp gia, mấy lần lại mấy lần lên cao.
Tín vật ba khối thí luyện kia chính là một bóng đèn lớn, không cẩn thận bị số lượng to lớn yêu thú Thiên giai vây công, đại đa số tình huống sau khi tập hợp đủ ba khối tín vật thí luyện ở trong phù trận ẩn tàng khí tức, chờ đợi thí luyện kết thúc.
Về phần sáu khối, đây chẳng khác gì là đem yêu thú vài trăm dặm phương viên hướng về cùng một chỗ hay sao?
Với trình độ nguy hiểm kia, ngẫm lại đều làm lòng người run sợ!
Các thế lực lớn mới vừa từ bí cảnh thí luyện đi ra, đám võ giả tinh anh ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân giống như thấy ma ban ngày.
Bọn hắn mang theo ba khối tín vật thí luyện, tề tựu ba khối về sau, đều giống như rùa đen rụt lại, liền cái này, còn kém chút đã xong đời, mà Diệp Chân vậy mà mang theo sáu khối!
Sáu khối nga!
- Âm giáo chủ, đếm rõ ràng rồi sao? Sáu khối tín vật thí luyện có đúng không? Mà ở trong đó có ba khối là trước khi rời đi thí luyện bí cảnh, Tả Hùng giao cho ta đi đầu mang ra đó...
Nói đến đây, Diệp Chân lần nữa nhẹ giọng cười một tiếng.
- Âm giáo chủ, đếm rõ ràng không?
- Sáu khối, Tả Hùng có tư cách tham chiến á?
- Ngươi nhìn, ta nói thật là sự thật, cũng không phải đang mắng ngươi mà ngươi quả thật là có mắt không tròng!
- Ngươi!
Sắc mặt Âm Trường Sinh đột ngột biến đến vô cùng tái nhợt, một đạo khí tức âm lãnh lăng lệ vô cùng thấu thể mà ra, bay thẳng đến Diệp Chân!Tạo Hóa Chi Vương -