← Quay lại trang sách

Chương 648 Ai Đánh Mặt Ai?

Trên đỉnh Tiên Quang Sơn, thời gian bí cảnh thí luyện gần kết thúc, vẻ mặt của mọi người đều trờ nên khẩn trương mà mong đợi, cho dù chưởng môn của năm thế lực lớn nhất cũng không ngoại lệ.

Thậm chí chưởng môn của năm thế lực lớn còn khẩn trương hon so với người khác.

Nói về tác dụng, linh mạch cực phẩm này đối với vương giả Khai Phủ cảnh có tác dụng quan trọng nhất, đây cũng là nguyên nhân mấy năm nay sở dĩ Giản Thiên Hùng của Nhật Nguyệt thần giáo ngày càng coi trọng tranh đoạt linh mạch cực phẩm.

Trước khi đại hội Quy Linh tổ chức, Giản Thiên Hùng vẫn tương đối có lòng tin, thế hệ trẻ của thần giáo đều biểu hiện lực chiến mạnh mẽ, nhưng khi đi đến Tiên Quang Sơn lại phát hiện ra các thế lực khác đều che giấu thực lực, lòng Giản Thiên Hùng lạnh hơn phân nửa.

Nguyên bản, hắn cảm thấy đối thủ cạnh tranh lớn nhất là Thiên La Môn, nhưng sau khi đến mới phát hiện, vô luận Vạn Tinh Lâu hay Trường Sinh giáo, thực lực bên ngoài đều mạnh hơn Nhật Nguyệt thần giáo.

Nếu như tính luôn lực chiến thật sự của Diệp Chân, thì lực lượng xuất chiến lần này của Nhật Nguyệt thần giáo cũng không yếu, nhưng cũng xếp sau năm thế lực lớn.

Nhưng mà, so đấu trong bí cảnh thí luyện không chỉ có riêng lực chiến, mà còn có đầu óc, vận khí vân vân.

Cho nên, đến lúc này, giáo chủ Giản Thiên Hùng vẫn ôm kỳ vọng rất lớn.

- Giản huynh, ngươi đừng đứng ở chỗ này mà trông đến mòn mắt nữa, ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn sao?

Là đối thủ một mất một còn của Nhật Nguyệt thần giáo, giáo chủ Trường Sinh giáo Âm Trường Sinh xưa nay không buông tha bất kỳ cơ hội nào để đả kích hoặc làm cho Nhật Nguyệt thần giáo buồn nôn.

- Âm huynh, từ khi chúng ta quen biết, cái miệng của ngươi vẫn thối không chịu được, giống như bình thường được vớt ra từ hầm phân ấy!

Giản Thiên Hùng nói rất thẳng thừng.

- Lời thật thì khó nghe!

- Giản huynh, nói đi thì cũng phải nói lại, Nhật Nguyệt thần giáo các ngươi lần này muốn tranh đoạt linh mạch cực phẩm căn bản không thể! Bên trên có Thiên La Môn, lại có Trường Sinh giáo chúng ta, Nhật Nguyệt thần giáo các ngươi làm gì còn cơ hội!

Âm Trường Sinh nói.

- Thế thì không nhất định, cơ hội đều phải liều mới có! Ngươi sẽ không cho rằng ta thật sự chỉ cho một võ giả lực chiến Hồn Hải cảnh ngũ trọng ra sân chứ?

Giản Thiên Hùng miệng có chút chát chát. Vô luận nói như thế nào thì hắn vẫn luôn có cảm giác lực lượng chưa đủ.

Võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng!

Trường Sinh giáo và Thiên La Môn đều có võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng.

Mà Nhật Nguyệt thần giáo không có!

Thế nhưng nghĩ tới hôm đó Diệp Chân có thể nhẹ nhàng chiến thắng Niên Tinh Hà có Chú Mạch cảnh tam trọng, Giản Thiên Hùng lại dân lên một niềm tin khó tả. Với thực lực của Niên Tinh Hà, ngay cả những võ giả Chú Mạch cảnh nổi bật nhất cũng không dễ dàng đánh bại hắn.

Cứ như vậy mà nhắc đến Diệp Chân!

Không nhắc đến Diệp Chân còn đỡ, vừa nhắc đến Diệp Chân thì cách đó không xa lâu chủ Vạn Tinh Lâu Diêm Tông cũng xáp lại.

- Giản giáo chủ, chúng ta ngốc sao? Đương nhiên không!

- Ngươi đã có thể phái Diệp Chân ra tham chiến thì chúng ta cũng đánh giá cao hắn, tu vi của Diệp Chân có thể so sánh với thực lực Chú Mạch cảnh nhị trọng

- Vạn Tinh Lâu chúng ta phái ra người mạnh nhất, bản thân đã có thực lực Chú Mạch cảnh tứ trọng, nếu bộc phát toàn bộ lực chiến thì ngay cả võ giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng cũng không thể chịu nổi!

- Chính là lôi kiếm Tần Hỗ có sức mạnh thứ hai trong số các võ giả của Vạn Tinh Lâu chúng ta, tu vi bản thân cao tới Chú Mạch cảnh tam trọng đỉnh phong, có thể so sánh với lực chiến của Chú Mạch cảnh ngũ trọng.

- Diệp Chân chỉ là một tiểu gia hoả Hồn Hải cảnh ngũ trọng, lực chiến lại biến thái, trước mặt bọn hắn cũng không đáng quan tâm!

Nói đến đây, Diêm Tông hướng về phía Giản Thiên Hùng chắp tay.

- Giản giáo chú, nếu một lúc nữa có người đem đầu Diệp Chân đưa đến trước mặt ta thì cũng xin Giản giáo chủ chớ trách tội.

- Ta không muốn vì tên tạp chủng Diệp Chân mà tổn thương ngươi, mặc dù hai giáo quan hệ hợp tác. Nhưng mà, ta phải giết Diệp Chân!

Giản Thiên Hùng biết cao thủ Chú Mạch cảnh tứ trọng mà Diêm Tông nói tới là ai, chính là võ giả mặc huyền y kia.

Hai gia hoả võ giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng có lực chiến ngang nhau khiến gương mặt Giản Thiên Hùng trở nên có chút cứng ngắc.

- Hừ, cầm được đầu của Diệp Chân tới mới xem như có bản lĩnh!

Giản Thiên Hùng cười một tiếng.

- Sao nào, Giản huynh, ngươi nghĩ hôm nay Diệp Chân sẽ còn sống trở về sao? Nói cho ngươi biết, trước khi thí luyện bắt đầu, ta đã giao phó cho Lệ Khắc Sở, chỉ cần thu thập đầy đủ tín vật thí luyện, đem hết toàn lực tìm và giết chết Diệp Chân, đem đầu và thần hồn của hắn mang trở về cho ta!

Âm Trường Sinh nở nụ cười.

- Nực cười! Sau khi thu thấp tín vật thí luyện còn dám ở lại trong bí cảnh thí luyện tìm người? Bạch Cốt công tử Lệ Khắc Sở có ba đầu sáu tay?

- Nếu hắn thật muốn làm vậy, chỉ sợ còn chưa tìm ra Diệp Chân thì đã bị yêu thú xử lý rồi đi?

Giản Thiên Hùng cười nhạo.

- Không đời nào, Giản huynh sợ là không biết lần này Bạch Cốt công tử đến cùng đã đột phá đến trình độ gì rồi đúng không?

- Có thể đạt tới trình độ gì? Tu vi có cao tới Chú Mạch cảnh thất bát trọng, khi tiến vào bí cảnh thí luyện này cũng phải ép xuống, ngươi cho rằng yêu thú Thiên giai thượng phẩm trong bí cảnh thí luyện đều ăn chay hết?

Giản Thiên Hùng lần nữa cười nhạo.

- Sau khi Bạch Cốt Thần Công đột phá đến tam trọng, có thể kích hoạt Linh khí trung phẩm để phối hợp sử dụng Món Linh khí trung phẩm kia khắc chế với yêu thú cực kỳ lớn, đừng nói đến một con yêu thú Thiên giai thượng phẩm, thậm chí hơn vài chục con yêu thú Thiên giai thượng phẩm cũng không thể chống lại Khắc Sở?

- Có món bảo bối kia, Lệ Khắc Sở tìm tới Diệp Chân chỉ là vấn đề thời gian mà thôi! Gương mặt Âm Trường Sinh tràn đầy tự tin.

- Ngươi nói là? Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu?

- Ha ha, không nghĩ tới Giản huynh còn biết đến cái này, thật lợi hại!

Âm Trường Sinh dựng thẳng ngón tay cái với Giản Thiên Hùng, ngoài miệng thì đang tán thưởng Giản Thiên Hùng, nhưng vẻ mặt kia lại vô cùng đắc ý.

Sắc mặt Giản Thiên Hùng đột nhiên có chút tái nhợt!

Nếu vậy thì….

- Ha ha, Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu lại có thể so sánh với Ma Âm Cửu Hoà Đao của đồ nhi ta sao? Âm giáo chủ, ta ngược lại rất chờ mong, đến cùng thì hai món bảo bối này trong bảng xếp hạng thi đấu của Quy Linh ai cao ai thấp?

Cách đó không xa, Môn chủ Thiên La Môn - Vu Mộng Sơn xen vào một câu.

Nghe vậy, giáo chủ Trường Sinh giáo Âm Trường Sinh lại cười hắc hắc.

- Ta mặc kệ Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu và Ma Âm Cửu Hoàn Đao đến cùng ai cao ai thấp! Lần này, chỉ cần Lệ Khắc Sở cầm đầu của Diệp Chân tới, có thể mang thêm đầu mấy tên võ giả của Nhật Nguyệt thần giáo về để ta trút giận, vậy là đủ!

- Âm giáo chủ, nếu như các ngươi có thể chém được đầu của Diệp Chân, nhất định phải chia cho ta phân nửa, để ta hung hăng trút giận mới được!

Thanh âm cắn răng nghiến lợi của Diêm Tông vang lên.

Sắc mặt Giản Thiên Hùng ngày càng khó coi, hắn đột nhiên phát hiện, phái Diệp Chân xuất chiến có lẽ thật sự là một sai lầm. Có quá nhiều kẻ muốn đưa Diệp Chân vào chỗ chết!

- Mẹ nó các ngươi nói nhảm nhiều thế, chờ đến khi bí cảnh thí luyện đóng lại bọn hắn đi ra không phải là biết rồi sao? Còn cần ở đây khua môi múa mép đấu khẩu với nhau à?

Bảo chủ Thanh Vân Bảo - Vân Xung Tiêu lên tiếng.

Ngay lúc đó, từng đạo quang hoa ngũ quang thập sắc đột ngột bắn ra từ những đám mây mù chính giữa bình đài.

- Bí cảnh thí luyện muốn đóng lại, bọn hắn sắp ra rồi!

Cũng không biết ai rống lên, làm cho thần sắc tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương mong đợi, ánh mắt cũng không tự chủ nhìn chằm chằm về phía ngũ quang thập sắc đang bắn ra.

Yếu hầu Giản Thiên Hùng không nhịn được run run một chút, nói hắn không khẩn trương là giả. Nhật Nguyệt thần giáo ba mươi năm không tranh giành linh mạch cực phẩm, lần này, hắn vô cùng coi trọng, cũng vô cùng quan trọng!

Giáo chủ Trường Sinh giáo, lâu chủ Vạn Tinh Lâu đứng xung quanh Giản Thiên Hùng cũng giống vậy, mặc dù có lòng tin, nhưng không khẩn trương là giả, dù sao chuyện ngoài ý muốn bên trong bí cảnh thí luyện rất nhiều.

- Người thứ nhất đi ra!

Một bóng người khôi ngô đột ngột bay vọt ra từ bên trong ngữ quang thập sắc, một chuỗi âm thanh đinh linh vang lên.

- Thương Lệnh Kỳ!

- Là Ma Âm công tử Thương Lệnh Kỳ!

Ngay lúc đó, môn chủ Thiên La Môn vuốt râu nở nụ cười.

Gần như đồng thời, lại một bóng người màu đen từ trong quang hoa bay ra.

- Dịch Quân!

Diêm Tông ngạc nhiên hô lên.

- Tín vật thí luyện, có đủ?

Không đợi Dịch Quân rơi xuống đất, Diêm Tông chờ không được hỏi một tiếng.

- Yên tâm đi, Tứ thúc!

Gương mặt Diêm Dịch Quân tự tin.

- Sách Nhi, không tệ!

Lại một bóng người bay ra, bảo chù Thanh Vân Bảo, Vân Xung Tiêu cũng cười. Chỉ cần võ giả đứng đầu được phái ra an toàn trở về, bọn hắn đã an lòng phân nửa.

Võ giả đứng đầu của mỗi thế lực đều là trụ cột trong tương lai.

- Khắc Sở, ha ha ha!

Khi nhìn thấy thân ảnh Bạch Cốt công tử Lệ Khắc Sở, Âm Trường Sinh không nhịn được cười to.

Nhưng nháy mắt tiếp theo, con ngươi Âm Trường Sinh đột nhiên co rút, ánh mắt dừng lại trên cánh tay phải trống rỗng của Lệ Khắc Sở.

- Cánh tay phải của ngươi đâu?

Lệ Khắc Sở không trả lời, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ âm trầm nhìn chằm chằm về phía Nhật Nguyệt thần giáo một chút. Cái nhìn này khiến Âm Trường Sinh tâm hoa nộ phóng cũng khiến trong lòng Giản Thiên Hùng nặng nề, trái tim chìm sâu xuống dưới, còn Diêm Tông ở một bên lại vô cùng nghi hoặc.

Nguyên nhân Âm Trương Sinh phẫn nộ vì ánh mắt Lệ Khắc Sở nói lên một việc, hắn và võ giả của Nhật Nguyệt thần giáo phát sinh xung đột kịch liệt.

Sẽ là ai chứ?

Âm Trường Sinh kết luận chính là Diệp Chân!

Chỉ cần có thể xử lý Diệp Chân, dù mất một cánh tay cũng không quan trọng!

Đây là nguyên nhân khiến Âm Trường Sinh mừng như điên.

Mà nguyên nhân Giản Thiên Hùng tâm tình nặng nề lại trái ngược với Âm Trường Sinh.

Có phải Diệp Chân hay không?

- Mau nhìn, ai kia?

Lại một bóng người từ bên trong bình đại giữa ngũ quang thập sắc bay ra, ánh mắt mọi người đều nhìn theo, chờ đến lúc nhìn rõ, có người lập tức sủng sốt.

- Diệp Chân?

- Diệp Chân? Hắn lại có thể còn sống đi ra sao?

- Võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng cũng có thể sống sót trở về?

- Điều này sao có thể?

Hiện thức và mong đợi chênh lệch quá lớn khiến Âm Trường Sinh thất kinh la lên, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Bạch Cốt công tử Lệ Khắc Sở!

- Giáo chủ, thuộc hạ vô năng, trúng kế của Diệp Chân, phải vứt đi một cánh tay!

Dưới ánh mắt của Âm Trường Sinh, Bạch Cốt công tử Lệ Khắc Sở nói.

Dù hiện tại Bạch Cốt công tử Lệ Khắc Sở vô cùng tự phụ vẫn không muốn thừa nhận rằng lúc ấy bại dưới tay Diệp Chân, thực tế, người chơi chiêu trước chính là hắn!

- Giáo chủ yên tâm, trong trận đấu xếp hạng ta nhất định sẽ lấy đầu Diệp Chân, hai tay dâng lên cho ngài!

Bạch Cốt công tử Lệ Khắc Sở bổ sung một câu!

- Ha ha ha ha!

Giản Thiên Hùng quay lại nhìn Diệp Chân, đột nhiên cười ha hả.

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Không chỉ trở về, mà còn chém rụng một cánh tay của tên nửa người nửa quỷ kia càng vui gấp bội, tốt, phi thường tốt! Ha ha ha ha…

Đứng một bên, sắc mặt Âm Trường Sinh đột ngột trở nên hết sức khó coi, gần như biến thành màu xanh đen!

Vừa rồi hắn còn ra sức mỉa mai Nhật Nguyệt thần giáo, nói rằng Diệp Chân chắc chắn sẽ chết, bây giờ, hắn không những trở về, mà còn ba ba vang lên loại kia.

Diêm Tông đứng cách đó không xa lúc nhìn thấy Diệp Chân còn sống đi ra, ban đầu thấy thất vọng và càng phẫn nộ. Nhìn thấy võ giả còn sống hết người này đến người khác đi ra, lại có chút nóng nảy.

- Tần Hỗ đâu, hai người các ngươi ở bên trong có nhìn thấy Tần Hỗ hay không, hắn tại sao vẫn chưa ra?