← Quay lại trang sách

Chương 661 Hiểm Tử Hoàn Sinh

Ầm ầm!

Lôi quang đen nhánh giống như nước mưa từ đỉnh đầu Thương Lệnh Kỳ khuynh tiết mà xuống, trực tiếp khuynh tiết đến cùng.

Vô luận linh giáp hộ thể hay bảo giáp linh quang của Thương Lệnh Kỳ đều đã vỡ vụn, cho nên, một cái Kinh Hồn Thiên Lôi này rắn chắc chắc hướng về phía khuynh tiết xuống đầu Thương Lệnh Kỳ.

Tóc bị đốt cháy khét thành hương vị tro, hương vị làn da bị nướng cháy, trong thời gian ngắn tràn ngập, thân thể Thương Lệnh Kỳ bắt đầu không cầm được rung động.

Trong nháy mắt, trong đôi mắt hiện đầy vẻ sợ hãi!

Đây là lần thứ nhất Thương Lệnh Kỳ sợ hãi từ khi khai chiến thi đấu bài danh Quy Linh đến nay, lần thứ nhất cảm nhận được sợ hãi tử vong!

Đương, một vòng kim sắc kiếm quang từ trước người Diệp Chân bắn ra, Giản Thiên Hùng, Âm Trường Sinh, Vu Mộng Sơn, Diêm Tông, tất cả người ngồi ở trên ghế đều đứng lên.

Cùng động tác, nhưng biểu lộ không đồng dạng.

Như Giản Thiên Hùng, là chấn kinh thêm kinh hỉ khó có thể tin.

Bọn người Âm Trường Sinh, Diêm Tông là thuần túy chấn kinh thêm buồn bực, chỉ có Vu Mộng Sơn, trừ gương mặt chấn kinh ra, còn có vô cùng lo lắng, cơ hồ vừa đứng lên, tiếng rống của Vu Mộng Sơn đã vang.

- Nhận thua!

- Chúng ta nhận thua!

Đáng tiếc, kiếm quang Tâm Kiếm của Diệp Chân cùng tiếng rống của Vu Mộng Sơn đồng thời nở rộ, bảo chủ Thanh Vân Bảo - Vân Xung Tiêu chủ trì chiến đấu, coi như không có bất kỳ tư tâm gì, loại tình huống này cũng không kịp phản ứng.

Phốc!

Con mắt của Thương Lệnh Kỳ đột ngột trừng lớn, thần sắc trở nên vô cùng thống khổ.

Cực phẩm bảo kiếm trong tay, còn được Tử Linh bên trong Kiếm Tâm Thông Minh gia trì, một kiếm quang Tâm Kiếm của Diệp Chân trực tiếp thiếp bắn thủng đâm xuyên cực phẩm bảo giáp của Thương Lệnh Kỳ, trong nháy mắt vào thịt!

Kiếm quang vào thịt mang cho Thương Lệnh Kỳ cực hạn thống khổ, nhưng cũng khơi dậy ý chí cầu sinh của hắn. Hắn vô cùng hiểu rõ, lúc này, không ai có thể cứu hắn, ngoại trừ chính hắn!

Quan trọng nhất chính là, Tâm Kiếm đâm vào phần bụng của hắn mang tới kịch liệt đau nhức, triệt tiêu tê liệt một bộ phận Kinh Hồn Thiên Lôi của Diệp Chân mang tới, để hắn một lần nữa có năng lực động.

Phốc!

Cắn đầu lưỡi một cái, một ngụm linh huyết uẩn đầy dồi dào linh lực bản mệnh giống như huyết tiễn cuồng phún hướng về phía con mắt Diệp Chân.

Lấy linh huyết bản mệnh ngưng tụ thành huyết tiễn, uy lực của nó có thể tương đương với một kích toàn lực của võ giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng, dù Diệp Chân cũng không dám đón đỡ.

Đương nhiên, một ngụm bản mệnh linh huyết huyết tiễn này cũng vô cùng có đại giới, sau trận chiến này, tu vi của Thương Lệnh Kỳ tất nhiên rơi xuống một tiểu cảnh giới, mà không có thời gian một năm, không cách nào khôi phục.

Bởi vì bên trong một ngụm bản mệnh linh huyết kia còn ẩn chứa một tia linh huyết tiên thiên bản mệnh.

Cũng chính như thế, Diệp Chân thấy thế mà hoảng hốt lui lại.

Đến cơ hội thở dốc này, thân ảnh Thương Lệnh Kỳ hơi biến hóa, đột ngột hướng về sau bão táp lui ra ngàn mét, kim sắc kiếm quang Tâm Kiếm của Diệp Chân còn chưa tiêu tán, cơ hồ ngay khi hắn lùi gấp thì rút từ trong cơ thể hắn ra ngoài.

Nhìn một cái, trước bụng của hắn có một cái lỗ hổng lớn vượt qua năm tấc. Máu tươi cuồng phún, thậm chí ngay cả ruột đứt, nội tạng bên trong, tất cả đều thấy rõ ràng.

Mà Diệp Chân lại vừa hóa giải một ngụm bản mệnh linh huyết tiễn công kích của Thương Lệnh Kỳ, một ngụm bản mệnh linh huyết tiễn, dưới tình huống Diệp Chân vội vàng thối lui, lại đánh nát Tử Ngọc chiến giáp của hắn, trên mặt Diệp Chân lộ ra một rãnh máu lớn.

Nếu Diệp Chân phản ứng chậm một chút, một con mắt bị mù là không có bất cứ vấn đề gì!

Mà cũng vì đạo bản mệnh linh huyết tiễn này để Diệp Chân mất đi cơ hội trảm giết

Thương Lệnh Kỳ.

Chủ trì tỷ võ - Vân Xung Tiêu tức thời ngăn ở trước mặt hai người.

Sắc mặt Thương Lệnh Kỳ tái nhợt như tờ giấy nhìn Vân Xung Tiêu trước mặt hắn.

Thần sắc buông lỏng, mắt tối sầm lại!

- Lệnh Kỳ!

Bên trong âm thanh bi thiết, Vu Mộng Sơn xông lên luận võ đài, huyễn ảnh chớp động nhanh chóng đỡ Thương Lệnh Kỳ xuống võ đài.

Trong thời gian ngắn, Vu Mộng Sơn còn và hai vị trưởng lão khác của Thiên La Môn vây Thương Lệnh Kỳ vào giữa, linh lực bàng bạc giống như mây mù che đậy Thương Lệnh Kỳ cực kỳ chặt chẽ.

Lưu lại cũng chỉ có bãi vết máu lớn đầy đất.

Toàn bộ sân đấu võ yên tĩnh như quỷ!

Từng tròng mắt chết trừng nhìn chằm chằm Diệp Chân!

Chẳng ai ngờ rằng, Diệp Chân lại có thể thắng được gọn gàng như thế! Nếu không phải luận võ, không có trưởng bối ở đây, Thương Lệnh Kỳ sợ là đã chết.

Quan trọng nhất chính là, Diệp Chân cơ hồ lông tóc không thương, nếu như một rãnh máu trên gương mặt kia không tính thương.

Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng nghị luận liền bạo phát.

- Làm sao thắng?

- Diệp Chân làm sao thắng, sao ta không thấy rõ ràng?

- Ta cũng không biết, ta chỉ nhìn thấy thân hình Thương Lệnh Kỳ dừng lại, liền trúng chiêu! Tại sao ta cảm giác Thương Lệnh Kỳ thất thần, bằng không, làm sao lại ngây ngốc đứng ở nơi đó bất động?

- Cũng không phải sao? Cơ hồ là chịu chết, trận chiến đấu này, thấy thế nào thấy thế nào đều không rõ?

Cách đó không xa, Niên Tinh Hà nhìn La Tín thần sắc trở nên đờ đẫn, đã không có tâm tình mở miệng trào phúng.

Một bên, ánh mắt Phong Khinh Nguyệt đã sáng đến cực hạn, trong lúc kinh ngạc mang theo kinh hỉ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân đã hoàn toàn không đồng dạng.

Về phần Điền Quý Chương, nếu như không phải giáo chủ ở đây, chỉ sợ đã cười to.

Diệp Chân có biểu hiện hôm nay, công tiến cử của hắn là không thiếu, mà lại có thể tưởng tượng, sau khi Quy Linh đại hội kết thúc, Diệp Chân sẽ càng được coi trọng, sẽ mang lại cho hắn chỗ tốt liên tục không ngừng.

Dưới đài, Giản Thiên Hùng cũng đang suy nghĩ, nói thật, trận chiến đấu này, hắn cũng không hiểu được Diệp Chân đến cùng thắng thế nào, nhưng cũng không phải Thương Lệnh Kỳ bị ngốc.

Thương Lệnh Kỳ vừa ngớ ngẩn một sát na kia hẳn là do Diệp Chân thi triển thủ đoạn gì đó.

- Tiểu tử này, kỳ công bí thuật ra không dứt a! Có điều, ta thích!

Trong thời gian ngắn, Giản Thiên Hùng thoải mái, hướng về phía Diệp Chân trên đài giơ ngón tay cái.

Diệp Chân thắng trận luận võ này, giết tiến vào ba vị trí đầu đã xác định vững chắc không có bất cứ vấn đề gì, mà lấy biểu hiện hiện nay của Diệp Chân, tranh đoạt đệ nhất cũng có khả năng, hắn có thể không cao hứng sao?

Chủ trì tỷ võ Vân Xung Tiêu hồ nghi nhìn chằm chằm Diệp Chân một chút, vừa rồi khi hắn ở trên thiên không chủ trì tỷ võ, trong nháy mắt đó, có một cỗ hấp lực yếu ớt truyền đến, chắc do Diệp Chân làm ra?

Đột nhiên, Vân Xung Tiêu phát hiện, Diệp Chân hắn không xem ở trong mắt đã thành họa lớn trong lòng.

Một trận chiến đấu kinh tâm động phách đã qua, luận võ tiếp tục tiến hành, nhưng kết quả cuộc chiến đấu này lại mang đến ảnh hưởng cực kỳ sâu xa cho lần Quy Linh bài danh thi đấu.

Ma Âm công tử Thương Lệnh Kỳ hiểm tử hoàn sinh, trọng thương sắp chết, chí ít trong hôm nay, tuyệt đối không cách nào tham gia chiến đấu, nói một cách khác, Thương Lệnh Kỳ trong năm vòng luận võ ngày thứ hai, chỉ thắng ba lượt, vòng thứ tư bại bởi Diệp Chân, vòng thứ năm mặc kệ rút đến ai, đều chỉ có thể nhận thua.

Trực tiếp tổn thất hai mươi điểm đã để Thương Lệnh Kỳ đã mất đi khả năng cạnh tranh đệ nhất, thậm chí có khả năng ngã ra khỏi ba vị trí đầu.

Nếu Thương Lệnh Kỳ ngã ra khỏi ba vị trí đầu, như vậy khả năng một lần Thiên La Môn đoạt được thắng lợi cuối cùng nhất sẽ biến thành số không.

Thương Lệnh Kỳ xảy ra chuyện, Vu Mộng Sơn toàn lực chữa thương cho hắn, người chủ trì Quy Linh giải thi đấu liền đổi thành Vân Xung Tiêu cùng Giản Thiên Hùng thay phiên.

Có điều, sau đó chiến đấu, thẳng đến vòng thứ năm kết thúc, đều không có bất luận cái gì xuất sắc, đại đa số đều trực tiếp nhận thua, chỉ có số ít mấy đôi mới có thể liều mạng.

Loại tình huống này, thương vong cũng rất có hạn, đừng nói tử vong, ngay cả trọng thương đều không có mấy.

Còn chưa tới màn đêm buông xuống, ngày luận võ thứ hai đã thật sớm kết thúc, chỉ là, rất nhiều võ giả đều rất chờ mong.

Có lẽ số trời cho phép, mấy trận luận võ đám người mong đợi nhất, vậy mà toàn bộ đến phiên ngày cuối cùng.

Cho tới bây giờ, bên trong nhóm thứ nhất, trong bốn người Diệp Chân, Diêm Dịch Quân, Vân Sách, Thương Lệnh Kỳ, vậy mà chỉ chiến hai trận, mà chiến đấu giữa bốn người vốn hẳn nên có sáu trận.

Nói một cách khác, ngày thứ ba, sẽ có bốn trận chiến đấu cực kỳ đặc sắc, kịch liệt cường độ cao để cho người ta vô cùng chờ mong.

Nhưng, cái này cũng khảo nghiệm năng lực chiến đấu của đám võ giả, liên tục chiến đấu hai trận cường độ cao, sơ ý một chút liền sẽ thua đầy bàn.

Buổi tối thứ hai trên Tiên Quang Sơn so với buổi tối thứ nhất đến, muốn bình tĩnh hơn nhiều.

Ngày chiến đấu thứ hai kết thúc, bên trong điểm tích lũy cá nhân, duy trì toàn thắng, chỉ có Diệp Chân cùng Diêm Dịch Quân.

Có điều, cái này cũng không đại biểu cho võ giả cuối cùng tranh đoạt đệ nhất là Diệp Chân cùng Diêm Dịch Quân.

Mọi việc còn phải xem bốn trận chiến đấu ngày mai.

Tổng điểm tích lũy vẫn như cũ là Nhật Nguyệt thần giáo xa xa dẫn trước, mà lại hai ngày điểm tích lũy, hơn thứ hai Thiên La Môn sáu mươi điểm, dẫn trước Thanh Vân Bảo bảy mươi điểm.

Về phần Trường Sinh giáo cùng Vạn Tinh Lâu, vẫn như cũ là đánh xì dầu.

Cộng điểm tích lũy hai ngày của Vạn Tinh Lâu cũng mới một trăm ba mươi điểm, chỉ bằng một nửa Nhật Nguyệt thần giáo, coi như Diêm Dịch Quân có thể cầm tới hạng nhất, Vạn Tinh Lâu muốn đạt được thắng lợi cuối cùng, vô cùng thấp.

Cũng bởi vậy, Diêm Tông đã phi thường sáng suốt thay đổi mục tiêu.

- Dịch Quân, ngày mai ngươi sẽ có hai trận chiến đấu cường độ cao, theo thứ tự là đối chiến Thương Lệnh Kỳ cùng Diệp Chân! Xem trình tự luận võ ngày mai, nếu như ngươi đối chiến Thương Lệnh Kỳ trước, ta hi vọng ngươi có thể bảo tồn thực lực.

Nói đến đây, thần sắc Diêm Tông đột ngột biến đến vô cùng dữ tợn.

- Khả năng chúng ta chiếm lấy đầu linh mạch này đã không lớn, ta chỉ hi vọng ngươi có thể vào trong chiến đấu ngày mai, cầm xuống đầu Diệp Chân!

- Tứ thúc, ta biết! Bất luận kẻ nào trên tay dính máu Diêm gia, đều phải nợ máu trả bằng máu! Chỉ là....

Thần sắc của Diêm Dịch Quân đột nhiên có chút do dự.

- Chỉ là cái gì?

- Tứ thúc, thủ đoạn Diệp Chân hôm nay chiến thắng Thương Lệnh Kỳ, ta đến bây giờ cũng không nghĩ minh bạch, đến cả Tôn cung phụng cũng không biết...

- Thế nào, ngươi sợ?

Diêm Tông lạnh lùng liếc qua Diêm Dịch Quân.

- Sợ, làm sao lại như vậy? Cao nữa chỉ là một bí thuật không biết tên mà thôi, có gì đáng sợ? Ta biết bí thuật còn thiếu sao? Tứ thúc, ngày mai chiến đấu, ngươi cứ yên tâm đi!

Diêm Dịch Quân bỗng nhiên nắm chặt thiết quyền.