← Quay lại trang sách

Chương 675 Dương Nhất Quan Hứa Hẹn

Thanh Lam võ đô mây mù ven hồ, trưởng lão Ngự Thú Môn - Dương Nhất Quan không ngừng dạo bước, một bên đi qua đi lại, một bên quay đầu nhìn sắc trời, gương mặt nóng vội.

Vị võ giả phát tới phù tấn kia, hẹn hắn giờ Thân một khắc ở chỗ này gặp mặt nói chuyện, nhưng hắn đã đến hơn phân nửa canh giờ, đối phương vẫn không có hiện thân.

Dưới tình huống bình thường, lấy thân phận địa vị của Dương Nhất Quan bây giờ, cho tới bây giờ chỉ có người khác chờ hắn, nào có hắn chờ người khác?

Nhưng hôm nay tình hình không đồng dạng trong phù tấn, đối phương nói phát hiện lân phiến trước đây trong ngọc phù hắn treo giải thưởng, đây là thứ chân chính hắn cần.

Vì thế, hắn bôn ba mấy thập niên.

Đừng nói chờ hơn nửa canh giờ, nếu người kia không hiện thân, Dương Nhất Quan đoán đều sẽ đợi đến hừng đông ngày mai.

Trên một tòa trà lâu mây mù ven hồ, Diệp Chân lâm mặc ngồi, đang thưởng thức một ngụm lại một ngụm trà thơm, thỉnh thoảng quét mắt một vòng Dương Nhất Quan lo lắng chờ đợi, gương mặt lạnh nhạt.

Trên thực tế, Diệp Chân tới nơi này, đã hơn một canh giờ, vẫn chưa hiện thân.

Diệp Chân không hiện thân là có nguyên nhân, hắn đang đợi tin tức.

Diệp Chân nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, theo thời gian, tin tức cũng nhanh tới.

Xùy!

Đột nhiên, một đạo lưu quang từ phía trên bên cạnh bay qua, trong thời gian ngắn rơi vào trong tay Diệp Chân, thần niệm khẽ động, nội dung phù tấn lập tức hiểu rõ, thần sắc Diệp Chân lập tức trở nên nghiêm nghị.

- Quả nhiên, cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn! Dương Nhất Quan lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, cũng không phải người tốt.

Sau khi cười lạnh một tiếng, Diệp Chân tiện tay bóp ra một đạo trả lời phù tấn, hướng trên bàn trà vỗ xuống một khối trung phẩm tinh, thân hình lóe lên, nhảy ra ngoài cửa sổ.

Trong tai nghe được phong thanh, Dương Nhất Quan đang lo lắng chờ đợi bỗng nhiên quay đầu, đã thấy Diệp Chân.

- A, là ngươi. Diệp thiếu hiệp? Đạo phù tấn kia do ngươi phát cho ta?

Dương Nhất Quan phát ra treo giải thưởng có hạn, cho nên khi nhìn thấy Diệp Chân, có chỗ nhận định.

- Đương nhiên!

- Vậy tốt rồi, nhưng lão phu đang vội, xin hỏi Diệp thiếu hiệp, ở nơi nào phát hiện khối lân phiến lão phu treo giải thưởng?

Vừa thấy mặt, Dương Nhất Quan vội vàng hỏi.

Diệp Chân không có lập tức trả lời, lông mày nhướn lên, có ý riêng.

Dương Nhất Quan cũng phản ứng lại.

- Diệp thiếu hiệp yên tâm, sự tình lão phu đáp ứng, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, muốn lão phu giúp ngươi làm cái gì, hoặc có yêu cầu gì, ngươi cứ việc nói!

- Yêu cầu của ta. Dương trưởng lão hẳn phải biết, giúp yêu thú Vân Dực Hổ Vương của ta tấn giai!

Diệp Chân trực tiếp đưa ra điều kiện của mình.

- Tốt, không có vấn đề, lão phu đáp ứng!

Nói xong, Dương Nhất Quan vội vàng nhìn về phía Diệp Chân.

- Hiện tại, Diệp thiếu hiệp có thể nói?

Thần sắc Diệp Chân ngẩn người, lập tức cười nhạo nói:

- Dương trưởng lão, đây không phải lời nói xuông, ngươi sẽ không xem Diệp Chân ta như tiểu hài ba tuổi chứ?

Thần sắc Dương Nhất Quan đột ngột trầm xuống.

- Diệp thiếu hiệp, Dương Nhất Quan ta hành tẩu hơn một trăm năm Chân Linh Vực, dùng chữ “tin” làm tín, lời hứa ngàn vàng, Diệp thiếu hiệp còn lo lắng gì?

- Diệp thiếu hiệp, ngươi nhanh nói ra một chút tin tức. Sự tình lão phu đáp ứng, tuyệt đối sẽ làm!

Thần sắc Dương Nhất Quan rất vội vàng, khí thế càng thêm hùng hổ dọa người!

- Ngươi dự định thế nào giúp Vân Dực Hổ Vương của ta tấn giai?

Diệp Chân đột nhiên hỏi.

- Ngũ Hành Dung Huyết đan, quá trình tấn giai của Vân Dực Hổ Vương của ngươi tương đối đặc thù, chỉ có Ngũ Hành Dung Huyết đan mới có thể để nó tấn giai!

- Dương trưởng lão. Trước đây ngươi không phải nói Ngũ Hành Dung Huyết đan thất truyền sao? Ngươi đi đâu mà tìm Ngũ Hành Dung Huyết đan?

Diệp Chân hỏi nói.

- Chuyện này ngươi không cần phải để ý, lão phu tự có phương pháp, yên tâm, lão phu tuyệt đối sẽ không nuốt lời!

Dương Nhất Quan cam kết.

Nghe vậy, Diệp Chân lại chậm rãi lắc đầu.

- Dương trưởng lão, thật có lỗi, không thấy được Ngũ Hành Dung Huyết đan, ta sẽ không nói!

- Diệp thiếu hiệp!

Dương Nhất Quan đột ngột quát khẽ một tiếng.

- Ngươi biết tin tức kia có ý nghĩa đối với lão phu, cho nên, lão phu muốn lập tức biết tin tức kia! Ngũ Hành Dung Huyết đan, lão phu nhất định sẽ giúp ngươi lấy được, chỉ là cần một chút thời gian!

- Bao lâu?

Diệp Chân truy vấn.

- Nhanh nhất cũng phải nửa năm, cụ thể, còn phải xem vận khí!

Nghe vậy, Diệp Chân lần nữa cười nhạo.

- Nói như vậy, vận khí không tốt, xa xa khó vời cũng không có khả năng?

Thần sắc Dương Nhất Quan đột ngột trì trệ.

- Diệp thiếu hiệp, sự tình lão phu hứa hẹn, nhất định sẽ làm được!

- Nhưng ta không muốn chờ mấy năm thậm chí mấy chục năm! Dương trưởng lão, thật có lỗi, chờ ngươi tìm được Ngũ Hành Dung Huyết đan, lại tới tìm ta!

Nói xong, Diệp Chân xoay người rời đi!

Bóng người lóe lên, Dương Nhất Quan đột ngột ngăn ở trước mặt Diệp Chân:

- Diệp thiếu hiệp, ngươi không thể đi!

- Vì sao?

- Hôm nay, ngươi nhất định phải nói tin tức ngươi biết! Bằng không....

Thần sắc Dương Nhất Quan đột ngột biến đến hung lệ, linh lực quanh thân dần dần hiển hiện.

- Bằng không như thế nào? Dựa vào đồ đệ ngươi mai phục ở nơi này? Hay ngươi tự tin có thể bắt sống ta?

Khi đang nói chuyện, Diệp Chân đánh ra một đạo phù tấn.

Thấy có phù tấn bay ra, sắc mặt Dương Nhất Quan đại biến, linh quang quanh thân bỗng nhiên tăng vọt, có ý đồ ra tay.

- Đừng nóng vội, xem trước một chút hãy nói!

Diệp Chân chỉ tức giận một chút thiên không.

Cũng vào lúc này, một bóng người bay qua, bốn cái bóng đen bị ném xuống từ trong không trung.

- Mã Dược?

Sắc mặt Dương Nhất Quan đột ngột biến đổi.

- Mười một người, ngoại trừ ba người dưới đáy hồ, những người khác toàn bộ bắt sống!

Thanh âm và thân ảnh Phong Khinh Nguyệt chợt lóe lên.

- Ngươi....

Trong nháy mắt Dương Nhất Quan trợn tròn mắt.

Kỳ thật Diệp Chân cũng có chút há hốc mồm.

Mấy đệ tử Ngự Thú Môn không nói, phần lớn đều là Chú Mạch cảnh nhất nhị trọng, còn Mã Dược đại sư huynh tu vi cao tới Chú Mạch cảnh tứ trọng, cũng bị Phong Khinh Nguyệt bắt sống!

Là bắt sống!

- Dương trưởng lão, do ngươi tiểu nhân trước, ta cũng vô pháp làm quân tử! Muốn tình báo, thì cầm Ngũ Hành Dung Huyết đan đến đổi!

Nói xong, Diệp Chân xoay người rời đi.

Thấy thế, Dương Nhất Quan lại cấp nhãn, động thủ là không thể.

Vừa rồi nữ nhân thần bí kia xuất hiện đã triệt để trấn trụ hắn, nếu có nữ nhân thần bí ở đây, hắn không thể bắt Diệp Chân được.

Nhưng vì một câu nói này của Diệp Chân, hắn phải liều sống liều chết, thật sự có chút không thể nào nói nổi.

- Cầm Ngũ Hành Dung Huyết đan đến đổi có thể, nhưng dù sao ngươi cũng phải để cho ta tin tưởng ngươi thật sự có tình báo? Lấy Ngũ Hành Dung Huyết đan kia, lão phu cũng phải liều mạng!

Dương Nhất Quan cao giọng nói.

Trong tầng trời thấp, thân hình Diệp Chân vừa mới bay lên đột nhiên dừng lại.

Một chút suy nghĩ, Diệp Chân nói hai chữ.

- Huyền Hổ!

- Huyền Hổ?

Nghe được hai chữ này, trong nháy mắt Dương Nhất Quan kích động.

- Huyền Hổ còn sống? Nó còn sống không, ngươi ở đâu nhìn thấy? Huyền Hổ có quan hệ gì với chuyện này?

Nhìn phản ứng Dương Nhất Quan, Diệp Chân biết hắn thành công, Huyền Hổ kia, quả nhiên có quan hệ với Ngự Thú Môn.

Bắn liên thanh vấn đề, Diệp Chân cũng không có trả lời, đổi lấy chỉ có một đạo phù quang.

- Đó là phù dẫn của ta, nếu ngươi tìm được Ngũ Hành Dung Huyết đan, phát phù tấn cho ta!

Qua trong giây lát, thân hình Diệp Chân biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại Dương Nhất Quan ở nơi đó thất hồn lạc phách nỉ non.

- Vậy mà có quan hệ với Huyền Hổ?

- Huyền Hổ còn sống? Làm sao có thể còn sống?

....

- Khinh Nguyệt. Chuyện ngày hôm nay, đa tạ!

Trên đường trở về, Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt sóng vai phi hành.

- Có gì có thể tạ, ngươi giúp ta nhiều như vậy!

Nói, Phong Khinh Nguyệt không tự chủ được vuốt ve một cái Tử Thanh song hoàn trên cổ tay tay phải trắng nõn.

- Ngày mai ta dự định đi tiên cảnh linh mạch bế quan.

Diệp Chân nói.

- Đến đó bế quan, dự định bao lâu?

Phong Khinh Nguyệt hỏi.

- Chưa biết, chỉ cần không có tin tức của Dương trưởng lão, có thể sẽ một lần sử dụng hết thời gian nửa năm.

Dừng một chút, Diệp Chân lại nói.

- Đợi sau khi trở về, ta lại mời ngươi uống rượu!

- Nửa năm...

- Nếu không, chúng ta cùng đi, gần đây tu vi của ta tăng lên chậm chạp, vừa vặn đến đó bế quan đột phá một cái!

Phong Khinh Nguyệt nói.

- Cùng một chỗ?

Diệp Chân có chút ngạc nhiên.

- Thế nào, không nguyện ý?

- Làm sao lại thế, chuyện tốt!

Nhìn Phong Khinh Nguyệt trợn tròn con ngươi, Diệp Chân vội vàng xin tha.

- Vậy cứ như thế, ngày mai ta tiếp ngươi!

...

Trong một tòa viện lạc chiếm diện tích rất rộng ở tổng đàn Nhật Nguyệt thần giáo, Phó giáo chủ Diêu Sâm đang ngồi trong tiểu đình, một ly lại một ly một mình uống, cả người vô cùng chán chường. Thời gian trôi qua khá lâu, hai má và trên cằm, đều xuất hiện lít nha lít nhít gốc râu.

Từ khi vài ngày trước, sau khi giáo chủ trong thần điện trước mặt mọi người trọng thưởng một đoàn người Điền Quý Chương, Diệp Chân, Niên Tinh Hà, Tả Hùng, Diêu Sâm càng ngày càng chán chường.

Mới hai ngày đầu sẽ còn ra ngoài xử lý sự vụ, cho tới hôm nay, đã cơ bản không ra khỏi cửa.

Đương nhiên, đi ra ngoài cũng vô dụng, trong thần giáo những người kia, bây giờ toàn bộ vây quanh Điền Quý Chương, trước người của hắn thì không có bất kỳ ai.

Ai nhìn không ra bây giờ Phó giáo chủ Điền Quý Chương được giáo chủ coi trọng, hơn nữa trong thần giáo có một loại truyền ngôn, nói giáo chủ Giản Thiên Hùng đã chưởng quản giáo vụ hai giáp, đã có ý thoái ẩn, nếu giáo chủ ẩn lui, tiếp chưởng giáo vụ, cũng rất có thể là Phó giáo chủ Giản Thiên Hùng.

Đây khiến Diêu Sâm bị đả kích.

Về phần tu vi, tu vi hắn đến trình độ này, không có lượng lớn tài nguyên chèo chống, không cách nào tiến hơn một bước.

Bây giờ hắn tu vi chỉ có Chú Mạch cảnh lục trọng, nhưng bản thân hắn chỉ có sáu đạo thiên phú huyết mạch, cho nên, tu vi Chú Mạch cảnh của hắn đã đến đỉnh, muốn tiến thêm một bước, chỉ có thể đột phá đến Khai Phủ cảnh.

Mà dựa vào thiên phú của hắn, nếu muốn đột phá Khai Phủ cảnh, không có lượng lớn tài nguyên tu luyện chèo chống, căn bản không thể.

Nhưng nếu không cách nào tiến thêm một bước, cầm quyền trong Nhật Nguyệt thần giáo, hắn khả năng không thu hoạch được lượng lớn tài nguyên tu luyện.

Chớ nói chi bây giờ hắn đã có chút sa sút quyền lực.

Nói cho đúng, cuộc chiến của hắn và Điền Quý Chương, hắn đã thua, triệt để thua!

Hắn rất muốn thay đổi biến loại hiện trạng này, nhưng lại không có loại năng lực kia.

Sau khi buồn khổ bất đắc dĩ, ở chỗ này mượn rượu giải sầu.

Đột nhiên, một đạo bóng người màu đỏ từ trên trời giáng xuống, dựa vào năng lực Diêu Sâm, tự nhiên phát hiện đạo bóng người màu đỏ này đột ngột tiến đến.

Nhưng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mặt Diêu Sâm không thay đổi tiếp tục uống rượu.

- Uống uống uống, chỉ biết uống rượu! Nếu uống rượu có thể báo thù, ngược lại ngươi uống chết cũng được, nhưng, uống chết, cho tới bây giờ đều chỉ có phế vật, rác rưởi!

Trong âm thanh nổi giận quát, một đạo hồng quang bay ra, bỗng nhiên đánh nát vò rượu, bát rượu trước mặt Diêu Sâm!

Mặt Diêu Sâm không thay đổi ngẩng đầu nhìn một chút, tiếp tục từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một vò rượu, một bộ bát rượu mới tiếp tục uống rượu, nhưng rượu còn chưa kịp đổ ra, vò rượu bát rượu lần nữa bị đánh phá!

Liên tiếp ba lần, trong nháy mắt Diêu Sâm bạo nộ.

- Nữ nhân độc ác, ngươi đang làm gì!