← Quay lại trang sách

Chương 676 Huyết Mạch Hóa Hình

Nữ nhân độc ác, ngươi đang làm gì vậy?

Diêu Sâm gầm thét, ngoài ý liệu, Vu Hàn Tinh đứng ở trước mặt hắn cũng không có tức giận, chỉ dùng một loại ánh mắt rét run nhìn chằm chằm Diêu Sâm, chằm chằm đến Diêu Sâm đều có chút chột dạ.

- Diêu Sâm, ngươi so với trong tưởng tượng của ta sắp đã không chịu nổi, so với rác rưởi còn rác rưởi hơn! Trách không được ngươi sẽ thua Điền Quý Chương, bộ dáng này của ngươi, lại thế nào đấu, cũng không phải đối thủ của Điền Quý Chương, vĩnh viễn chỉ xứng xách giày cho Điền Quý Chương!

- Nói bậy!

Diêu Sâm như trâu đực bị chọc giận, lần nữa giận dữ.

- Điền Quý Chương hắn chỉ là vận khí tốt! Hắn chỉ là vận khí tốt nhặt được Diệp Chân, nếu không phải Diệp Chân, Điền Quý Chương hắn cũng chỉ xách giày cho ta, hắn dựa vào cái gì có thể đấu qua được ta!

Diêu Sâm cuồng loạn rống to, chẳng biết lúc nào, một kết giới cách âm đã bao phủ trên người hắn và Vu Hàn Tinh.

- Diêu Sâm, thoạt nhìn ngươi còn chưa đến nỗi ngốc, biết nguyên nhân dẫn đến mọi việc bây giờ, nếu biết, vì sao không đi đối phó hắn!

Nói xong, Vu Hàn Tinh cũng rống lên với Diêu Sâm.

- Diệt Diệp Chân, diệt Diệp Chân ngươi mới có thời gian xoay sở, Diệp Chân không chết, ngươi vĩnh viễn sẽ bị Điền Quý Chương giẫm dưới chân!

Vu Hàn Tinh sắc lạnh, the thé quát giọng, để thần sắc Diêu Sâm đột ngột run lên, thanh tỉnh lại.

- Diệt Diệp Chân, ngươi nói đùa cái gì? Lúc này diệt Diệp Chân, đây không phải tự tìm đường chết sao? Ta buồn bực, vì Diệp Chân phá hư đại sự của ta, nhưng, ta chưa bị ngốc!

Diêu Sâm lạnh lùng nói.

- Nếu thông minh, ngươi không dám, ta cũng không dám, nhưng có người lại dám?

Vu Hàn Tinh nói.

Lông mày Diêu Sâm lần nữa nhíu một cái.

- Ai dám? Trường Sinh giáo hay Thanh Vân Bảo? Nội đấu có thể, nhưng loại sự tình cấu kết ngoại nhân này, Diêu Sâm ta tuyệt đối sẽ không làm! Loại chuyện đó, chỉ cần dính vào, không cẩn thận chính là thịt nát xương tan!

- Cấu kết ngoại nhân, đồ đần mới làm như vậy?

Vu Hàn Tinh cười lạnh:

- Ta chỉ cần giúp ta để lộ ra một tin tức ra ngoài. Tự nhiên có người sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giết Diệp Chân!

- Tin tức gì?

- Bí lục Thượng cổ Ma Thần Cung? Giản đồ?

Diêu Sâm nghi ngờ nói.

- Cũng không phải!

- Đó là cái gì?

- Chân tướng Chu Cửu Thiên tử vong!

- Chân tướng Chu Cửu Thiên tử vong? Hắn không phải bị Tiêu Hy giết chết, đều đã kết án sao?

Nói đến đây, trong mắt Diêu Sâm nghi hoặc mọc thành bụi.

- Ngươi không phải muốn báo thù thay nón xanh vương kia?

Sắc mặt Vu Hàn Tinh đột ngột biến đổi.

- Đây không cần ngươi quan tâm! Ngươi chỉ cần nói, ngươi có muốn giết chết Diệp Chân hay không?

- Chân tướng Chu Cửu Thiên tử vong là cái gì?

Diêu Sâm hỏi.

- Kỳ thật, Chu Cửu Thiên là bị ta tính toán...

- Chu Cửu Thiên là ngươi hại chết?

Diêu Sâm kinh hô một tiếng.

- Hãy nghe ta nói hết!

- Sau khi ta nghiên cứu rất nhiều tình báo của Diệp Chân, căn cứ tính cách và tác phong làm việc của Diệp Chân định ra ra một kế hoạch mượn đao giết người!

Nguyên bản, chỉ cần Diệp Chân thấy chuyện xấu Chu Cửu Thiên, thậm chí sau khi đánh trọng thương hoặc giết Chu Cửu Thiên! Nhưng không giải thích được kẻ giết người biến thành Tiêu Hy.

Trọn vẹn hao tốn thời gian chum trà, Vu Hàn Tinh mới nói rõ tiền căn hậu quả cho Diêu Sâm.

- Lúc này thật?

Vẻ mặt Diêu Sâm nghi hoặc.

- Ngươi cảm thấy ta có cần lừa gạt ngươi sao?

Vu Hàn Tinh lạnh lùng nói.

- Nhưng vấn đề là, sơ hở ở nơi nào, ngươi cảm thấy, Chu Lệnh sẽ tin sao?

Diêu Sâm hỏi.

- Sẽ tin!

- Kỳ thật ngươi không biết, Chu Lệnh vẫn luôn truy tra chân tướng con của hắn tử vong! Thậm chí Chu Lệnh đi tìm ta một lần, hỏi thăm Tiêu Hy và nhi tử có từng gặp nhau không?

Bởi vì hắn thực sự nghĩ mãi không rõ cũng nghĩ không ra Tiêu Hy có lý do gì giết nhi tử hắn! Hơn nữa, hiện trường Chu Lệnh con của hắn tử vong, tìm được rất nhiều điểm đáng ngờ!

- Điểm đáng ngờ?

- Tỉ như. Nguyên nhân cái chết chân chính con của hắn bị kiếm cương đánh chết, sau cùng hỏa cương thiêu chết, hắn tìm cao minh nhất khám nghiệm tử thi nghiệm qua thi. Khi đạo hỏa cương bổ tới trên người con của hắn, con của hắn đã chết!

Hơn nữa, vết kiếm trong bốn phía gian phòng con của hắn, không có lưu lại khí tức một tia của Hỏa linh lực.

Nói đến đây, Vu Hàn Tinh mỉm cười.

- Ngươi còn không biết? Hôm đó tên thiếu nữ chạy trốn được từ trong phòng Chu Cửu Thiên, mấy tháng trước đã bị Chu Lệnh bí mật bắt trở về, sưu hồn toàn bộ từng người một.

Diêu Sâm bỗng nhiên rùng mình một cái.

- Nhưng những chuyện này, chỉ là Chu Lệnh hoài nghi, làm sao để hắn hoài nghi đến trên người Diệp Chân?

- Rất đơn giản, chỉ cần hoang ngôn vài câu đơn giản!

- Hoang ngôn?

- Tỉ như, khi Chu Cửu Thiên chết, ngươi có sượt qua người Tiêu Hy, lúc ngươi đuổi tới phủ đệ Chu Lệnh, thấy được một bóng lưng rời đi trong lúc hỗn loạn, bóng lưng kia rất giống một người!

- Kỳ thật, những chuyện này cũng không phải hoang ngôn, đều là sự thật!

Vu Hàn Tinh nói rất chậm, trong thanh âm mang theo một loại âm hàn thẳng vào cốt tủy.

- Vì sao ngươi không đi nói?

Diêu Sâm hỏi ngược lại.

- Ta có quan hệ với Tiêu Hy, đã chú định Chu Lệnh sẽ không tin tưởng ta!

Khi nhắc tới quan hệ với Tiêu Hy, trong đôi mắt Vu Hàn Tinh vậy mà ngoài ý muốn hiện lên một tia bi thương!

- Nhưng ngươi không giống vậy!

- Ta cảm thấy, nếu ta nói, Chu Lệnh cũng sẽ không tin tưởng?

Diêu Sâm nói.

- Chúng ta không cần để Chu Lệnh hoàn toàn tin tưởng lời của ngươi nói, chỉ là cho hắn một phương hướng, một phương hướng điều tra! Chỉ cần hắn theo phương hướng này tra được, cuối cùng hắn sẽ tra ra hung phạm!

Mà hung phạm chính là Diệp Chân!

Nói đến đây, thanh âm Vu Hàn Tinh ngừng lại.

- Huống hồ, đối với võ giả, kết luận một sự kiện, cũng không cần bằng chứng, chỉ cần phán đoán một cái đại khái đã có thể!

Chỉ cần Chu Lệnh nhận định Diệp Chân có hiềm nghi, Diệp Chân sẽ xong đời! Thủ đoạn Chu Lệnh vô cùng thâm độc!

- Diêu phó giáo chủ, thế nào, có dám hay không? Đây chính là một cơ hội không tốn sức chút nào giết chết Diệp Chân!

Thanh âm Vu Hàn Tinh nghe vào trong tai Diêu Sâm, đột nhiên có một loại cảm giác âm thanh thiên nhiên!

Trên bầu trời, nhìn Phong Khinh Nguyệt cưỡi ở trước người, trước mắt Diệp Chân quang hoa biến ảo, như biến thành hình bóng Thải Y.

Trong nháy mắt, tình cảnh Diệp Chân và Thải Y cùng kỵ Vân Dực Hổ Vương đi khắp Hắc Long Vực, lại hiện lên ở trước mắt Diệp Chân.

Phù Ngọc đảo, Thải Hồng sâm lâm, Vạn Kính Sơn.

Hình như, hình ảnh ngày đó cùng cưỡi Tiểu Miêu đi dạo, xuất hiện lần nữa tại trước mắt Diệp Chân!

Nhưng, Diệp Chân phi thường rõ ràng. Trước mắt là huyễn ảnh, đây chính là khiếm khuyết ý chí lực cường đại, có đôi khi, ngay cả ảo tưởng đều thanh tỉnh như thế.

Thải Y rời đi đã nhanh bốn năm, vẫn không có bất cứ tin tức gì!

Ngay đêm qua, Diệp Chân thông qua Vạn Tinh Bàn liên lạc một lần với Hắc Long Vực, người trong nhà vẫn tốt, tông môn vẫn tốt, chưởng môn vẫn tốt, nhưng Thải Y, vẫn chưa trở về!

- Ngươi thế nào? Nhớ nhà?

Thanh âm Phong Khinh Nguyệt bừng tỉnh Diệp Chân từ trong hồi ức ngày xưa, khi mở mắt, Diệp Chân thấy Phong Khinh Nguyệt đang quay người nhìn chằm chằm hắn.

Diệp Chân nhẹ gật đầu, Phong Khinh Nguyệt không có nhiều lời, nhưng trong ánh mắt, lại tràn đầy không tin.

Nàng là nữ nhân, nàng vẫn nhìn ra được, vừa rồi, Diệp Chân nghĩ đến một nữ nhân khác, sẽ là ai chứ?

Bình thường đi đường, không tham gia chiến đấu, tốc độ tiểu Miêu vậy là đủ. Chưa đến thời gian nửa ngày, lại lần nữa chạy tới Tiên Quang Sơn.

Bên ngoài Tiên Quang Sơn, vẫn như cũ là Thiên giai yêu thú dày đặc.

Trong quá trình phi hành, thỉnh thoảng sẽ thoát ra một hai con Thiên giai yêu thú, nhưng, đại đa số đều là Thiên giai hạ phẩm, Thiên giai trung phẩm cũng không nhiều gặp.

Không giống như lúc Quy Linh đại hội, Thiên giai thượng phẩm yêu thú ẩn cư trong nơi sâu nhất Tiên Quang Sơn đều đi ra.

Nếu vì duyên cớ linh lực tiên cảnh linh mạch bị lộ.

Bên trong Thiên giai hạ phẩm yêu thú, Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt tự nhiên đặt vào mắt, không bao lâu, đã tiến vào bình đài trên đỉnh Tiên Quang Sơn.

Nơi này bây giờ đã thành một chỗ cứ điểm của Nhật Nguyệt thần giáo, có hươn hai mươi vị Chú Mạch cảnh cao thủ tọa trấn. Đồng thời có thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ thay phiên tọa trấn.

Vòng trấn thủ thứ nhất này, là Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú, người quen, trực tiếp cho đi, thủ vệ xem ra rất lỏng lẻo.

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu xông đến lối vào tiên cảnh linh mạch, không có giáo chủ Giản Thiên Hùng phát hạ thông hành ngọc phù, cũng không vào được.

Trong ngoài cửa vào này, có bày đại trận thủ hộ, ngay cả cường giả Chú Mạch cảnh bát cửu trọng cũng vô pháp xông vào.

Lần nữa tiến vào tiên cảnh linh mạch, Diệp Chân lần nữa bị thiên địa nguyên khí nồng hậu dày đặc chấn kinh một cái.

- Nồng độ này…

Bên cạnh Diệp Chân, Phong Khinh Nguyệt đột ngột phát ra một tiếng nói ngoài ý muốn, hiển nhiên cũng bị nồng độ thiên địa nguyên khí nơi này kinh diễm.

- Diệp Chân, ta đã không kịp chờ đợi muốn thử một chút cảm giác tu luyện ở chỗ này! Chúng ta nhanh tìm địa phương tu luyện, có việc liên hệ phù tấn!

Phong Khinh Nguyệt nói.

- Tốt!

Nói xong, thân hình Phong Khinh Nguyệt đột ngột phiêu khởi, bay về phía phương xa.

Tùy ý bay ra mấy chục dặm, Diệp Chân tìm một nơi tràn đầy hoa cỏ, cũng không kịp chờ đợi bắt đầu tu luyện.

Mặc dù lần trước đã từng tiến vào cực phẩm linh mạch một lần, nhưng chân chính tu luyện, đây là lần đầu tiên!

Khoanh chân ngã ngồi, thần niệm khẽ động, công pháp Toái Ngọc Chân Kinh vận chuyển, bốn đạo thiên phú huyết mạch trong thể nội đột ngột hiển hiện, khi hiển hiện lên, lượng lớn thiên địa nguyên khí như thủy triều chảy ngược tràn vào trong bốn đạo thiên phú huyết mạch Diệp Chân.

Trong lúc này, Diệp Chân cơ hồ có một loại cảm giác muốn bạo no!

Công pháp nhanh quay ngược trở lại, mới tan đi loại cảm giác bạo no này, thiên địa nguyên khí cực kỳ tinh khiết phi tốc tràn vào thể nội, tu vi Diệp Chân, thay đổi với tốc độ bão táp gần như mắt trần có thể thấy.

- Tốc độ gấp đôi, hẳn hơn gấp hai, gấp hai rưỡi gần gấp ba, tốc độ tu luyện gấp ba trong thượng phẩm linh mạch!

Thần sắc Diệp Chân đột ngột trở nên vô cùng giật mình.

Nếm thử chênh lệch thiên địa nguyên khí ở cực phẩm linh mạch và thượng phẩm linh mạch, hiệu quả tu luyện giữa hai nơi khác biệt gấp đôi.

Nhưng trên thực tế, lại vượt qua gấp hai rưỡi, thậm chí đạt đến gấp ba.

Kết quả trực tiếp nhất chính là, thời gian tu vi Diệp Chân từ Hồn Hải cảnh ngũ trọng hậu kỳ tăng lên tới Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, trực tiếp rút ngắn gần gấp ba!

Nguyên bản trong thượng phẩm linh mạch, trạng thái Diệp Chân khổ tu, muốn khổ tu gần hơn hai tháng, mới có thể tăng lên tu vi từ Hồn Hải cảnh ngũ trọng hậu kỳ tới Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong.

Nhưng hiện tại, chỉ cần một tháng, không, thời gian hơn nửa tháng là đủ rồi.

Trách không được, trách không được tu vi đệ tử Thiên La Môn vô cùng cực kỳ cao, có cực phẩm linh mạch này, chỉ cần chú mạch thành công, tăng cao tu vi, giống như dạo chơi!

Trong tu luyện, sau lưng Diệp Chân hiển hiện bốn đạo thiên phú huyết mạch biến thành Thiên Trụ, lượng lớn thiên địa nguyên khí dần dần trên bầu trời có một hình dáng hư vô, trong đó là hai đạo vô cùng tráng kiện, sau đó kích thước hai đạo trực tiếp to gấp hai!

Đột nhiên, thiên địa nguyên khí trên bầu trời đột nhiên chấn động một trận, bốn đạo huyết quang đột ngột từ thể nội Diệp Chân phóng lên tận trời.

Cùng một giây, con mắt Diệp Chân bỗng nhiên mở ra!

Huyết mạch hóa hình!