Chương 679 Phục Mạch Quyết
Sau khi huyết mạch hắc long câu thông ‘Thiên địa’, Diệp Chân thử nhiều phương pháp khác nhau trong bảy tám ngày, nhưng kết quả vẫn như cũ khiến Diệp Chân có chút phiền muộn.
Huyết mạch hắc long không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy bị kích hoạt, vẫn đầy tử khí âm u như cũ.
Chỉ biết phản ứng duy nhất chính là lúc Diệp Chân tập luyện chiêu thức Hắc Long Bá Thiên, sẽ khiến huyết mạch hắc long rung động.
Nhưng cũng chỉ là rung động mà thôi.
Loại rung động này hai năm trước đã có, mà biên độ rung động giống hệt với hai năm trước, không tăng chút nào.
Tính ra, từ hơn hai năm trước phát hiện ra chiêu thứ Hắc Long Bá Thiên thức có thể dẫn động huyết mạch hắc long, Diệp Chân gần như tìm hiểu luyện tập Hắc Long Bá Thiên thức không ngừng nghỉ.
Mặc dù chưa từng dùng tới Hắc Long Bá Thiên thức nhưng Diệp Chân đã sớm tìm hiểu thấu đáo, mà huyết mạch hắc long cũng không có bất kỳ rung động nào.
Nói cách khác, Hắc Long Bá Thiên thức chỉ có một chút quan hệ với huyết mạch hắc long mà thôi, không có năng lực kích hoạt huyết mạch hắc long.
Phát hiện này khiến Diệp Chân cực kỳ chán nản.
Bởi vì sau khi loại bỏ tử khí âm u của huyết mạch hắc long, Diệp Chân chỉ có thể sử dụng ba phần huyết mạch thiên phú.
Nói cách khác, nếu không có gì thay đổi, sau này Diệp Chân chỉ có thể dùng ba loại võ kỹ thần thông.
Loại tình huống này khiến tâm tình Diệp Chân như đưa đám một thời gian, đến khi tu vi của Diệp Chân không chút trở ngại tăng từ Chú Mạch cảnh nhất trọng đỉnh phong đến Chú Mạch cảnh nhị trọng sơ kỳ.
Dù sao, huyết mạch hắc long cũng có chút tác dụng.
Mà Diệp Chân trước mắt chỉ có hai mươi hai tuổi!
Võ giả Chú Mạch cảnh rất bình thường, nhưng võ giả Chú Mạch cảnh nhị trọng hai mươi hai tuổi thì vô cùng hiếm thấy.
Về phần lực chiến thì càng không cần nói.
Lúc tu vi còn là Hồn Hải cảnh ngũ trọng hậu kỳ, Diệp Chân đã có thể chém giết võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng, huống chi tu vi của Diệp Chân bây giờ đã như bão táp tăng đến Chú Mạch cảnh nhị trọng đỉnh phong!
So với những người khác, Diệp Chân đã đi trước rất nhiều!
Chỉ vẻn vẹn điều này đã khiến Diệp Chân rất hăng hái!
Việc đúc thành hai đạo võ mạch thần thông quả thực đã đẩy nhanh tốc đọ tu luyện của Diệp Chân.
Vốn dĩ trong vòng nửa năm Diệp Chân nhiều nhất chỉ có thể tăng tu vi lên đến Chú Mạch cảnh nhị trọng trung kỳ, nhưng lúc Diệp Chân nhận được phù tấn của Phong Khinh Nguyệt thì tu vi của Diệp Chân đã bước vào Chú Mạch cảnh nhị trọng hậu kỳ, thiếu chút nữa đã đạt tới Chú Mạch cảnh nhị trọng đỉnh phong!
Một đạo phù tấn quay trở lại, không bao lâu, thân ảnh Phong Khinh Nguyệt liền xuất hiện trên bầu trời.
- Diệp Chân, ngươi không phải tính tu luyện tới thời giờ phút cuối cùng chứ hả?
Tiếng cười khẽ của Phong Khinh Nguyệt từ trong không trung truyền đến.
- Sao có thể!
Diệp Chân cười, nhìn về phía Phong Khinh Nguyệt, lập tức ngẩn ngơ.
Phong Khinh Nguyệt hình như vừa tắm rửa xong, mái tóc ướt nhẹp như thác nước từ sau lưng đổ lên vai, gương mặt xinh đẹp mang theo sắc hồng nhuận sau khi tắm, Toàn thân trên dưới đều tản ra một loại hương vị mê người.
Bị Diệp Chân nhìn chằm chằm làm khuôn mặt Phong Khinh Nguyệt đột ngột đỏ lên,
- Hướng đông cách đây năm trăm dặm có suối nước nóng…
Vừa mới giải thích một câu, vẻ mặt Phong Khinh Nguyệt đột ngột choáng váng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân lập tức kinh hãi không thể tưởng tượng nổi.
- Tu vi của ngươi?
- Chú Mạch cảnh nhị trọng hậu kỳ?
- Không đúng, là sắp đạt tới tu vi Chú Mạch cảnh nhị trọng đỉnh phong?
- Nửa năm, đúc hai mạch liên tiếp, tu vi tăng liên tiếp hai trọng. Chuyện này sao có thể?
Phong Kinh Nguyệt hét lớn, thần sắc Diệp Chân cũng có chút ngạc nhiên, hắn cũng vậy, đúng là hắn không có suy nghĩ đến loại tình huống này.
Đối với võ giả Chú Mạch cảnh hơn chín thành mà nói, tốc độ tăng tu vi bình thường là ba đến năm năm tăng một mạch tu vi. Cái này có thể coi là thời gian tiêu hao chú mạch.
Bình thường, tu vi của võ giả một năm có thể tăng lên một mạch đều là thiên tài trong đám thiên tài, phía sau còn phải có một thế lực cường đại ủng hộ vô điều kiện.
Còn Diệp Chân, trong vòng nửa năm, tu vi tăng lên tận hai mạch, cái này còn tính cả thời gian chú mạch.
Trong nháy mắt, Phong Khinh Nguyệt có một loại cảm giác thế giới quan bị phá vỡ.
Trong nửa năm này, tu vi của nàng từ Chú Mạch cảnh ngũ trọng hậu kỳ tăng lên tới Chú Mạch cảnh lục trọng hậu kỳ, tăng một bậc đã là tốc độ không tầm thường chấn động thiên hạ.
Mà đây là nàng đã sớm chuẩn bị kỹ càng vật liệu cần thiết cho võ mạch thần thông thứ sáu, thậm chí trước đó đã bỏ ra một năm để hiểu kỹ nguyên nhân và lĩnh hội vũ kỹ thần thông thứ sáu này.
Nguyên bản đây là thành tích cực kỳ kinh người, không nghĩ tới trong tích tắc nhìn thấy Diệp Chân liền bị nghiền nát.
- Cái này.... Là có chút nguyên nhân....
Diệp Chân cũng không có ý giấu giếm, nói chuyện kiếm mạch thứ nhất và huyết mạch hắc long, lựa điểm quan trọng nói.
- Nhưng cứ coi là như thế, thì trong vòng nửa năm tu vi từ Hồn Hải cảnh ngũ trọng hậu kỳ tăng lên đến Chú Mạch cảnh nhị trọng đỉnh phong cũng quá kinh khủng, ngay cả võ giả thiên mạch cũng không làm được đó?
- Ta chính là võ giả thiên mạch, trong đó ta mất hai mươi ngày để chú mạch, thời gian khác đều dùng để tu luyện! Nhưng mà cũng chỉ tăng lên một bậc tu vi.
- Hơn nữa ta còn đúc thành sáu mạch, có võ mạch thần thông ăng thêm tốc độ tu luyện nữa!
Đối mặt với khuôn mặt kinh ngạc của Phong Khinh Nguyệt, Diệp Chân có chút mờ mịt lắc đầu, cái này hắn thật sự không biết.
Theo lời của Phong Khinh Nguyệt nói thì tốc độ tu luyện của hắn so với võ giả bát mạch thiên mạch còn nhanh hơn.
May mắn là Phong Khinh Nguyệt không biết huyết mạch thiê phú của Diệp Chân chỉ có bốn mạch, nếu không sợ sẽ kinh hãi đến rớt cả răng hàm.
Kỳ thật Diệp Chân không biết là tốc độ tu luyện của hắn nhanh như vậy có liên quan một chút đến Thận Long Châu.
Linh lực của linh mạch cực phẩm mặc dù vô cùng tinh khiết, nhưng vẫn cần võ giả thoáng rèn luyện một chút, mà Thận Long Châu trong cơ thể Diệp Chân đã giúp Diệp Chân trực tiếp bỏ qua bước này, cho nên nguyên khí thiên địa tiến vào cơ thể của Diệp Chân gần như đi một vòng liền biến thành linh lực.
Loại trợ giúp này một vòng hai vòng không thấy tác dụng, nhưng tích luỹ qua ngày tháng thì tác dụng vô cùng to lớn.
Tác dụng rèn luyện linh lực của Thận Long Châu cứ diễn ra, giống như ăn cơm uống nước hàng ngày, loại tình huống này, Diệp Chân không chú ý tới cũng chuyện thường.
- Cũng may ngươi còn tu luyện một quyển bí tịch, bằng không, dạng người như ngươi mà đi ra ngoài, khiến mấy kẻ ngoài kia kinh ngạc cũng đã phiền chết ngươi rồi! Chớ nói chi còn có khả năng mang đến phiền toái không tưởng tượng được!
Phong Khinh Nguyệt đưa cho Diệp Chân một bản pháp quyết.
- Phục Mạch quyết?
- Ừm, có thể giúp ngươi che giấu khí tức một đến ba mạch tu vi, chỉ cần ngươi không sử dũng khí tức võ mạch để che giấu, thậm chí võ giả Khai Phủ cảnh đứng trước mặt cũng không thể cảm nhận được khí tức tu vi bị ngươi che giấu!
Phong Khinh Nguyệt nói.
- Thần kỳ như vậy?
Diệp Chân có chút giật mình.
- Đương nhiên. Đây là mẹ ta…
Thần sắc Phong Khinh Nguyệt đột nhiên có chút ảm đạm, theo bản năng vuốt ve Tử
Thanh song hoàn trên cổ tay phải trắn nõn một chút.
- Mẹ của cô, nàng…Ách…Coi như ta chưa hỏi…
Diệp Chân nhanh chóng bổ sung một câu, bởi vì hắn phát hiện, hai mắt Phong Khinh Nguyệt đột nhiên có ánh nước.
- Không có việc gì!
Phong Khinh Nguyệt kiên cường lắc đầu:
- Tử Thanh song hoàn và Phục Mạch Quyết là bảo bối bảo mệnh mẹ ta để lại cho ta!
Mẹ ta kể, cây cỏ mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, một người có thiên phú quá cao cũng không phải chuyện tốt! Cho nên, mấy năm nay, ta vẫn sử dụng Phục Mạch quyết…
Nói đến đây, Phong Khinh Nguyệt đột nhiên khẽ cắn môi, khí tức quanh thân triệt để phát ra. Khí tức quanh thân Phong Khinh Nguyệt một khi đã phát ra thì không có dấu hiệu ngừng lại.
Trong nháy mắt, khí tức tu vi của Phong Khinh Nguyệt từ Chú Mạch cảnh lục trọng hậu kỳ, như bão táp tăn lên đến Chú Mạch cảnh lục trọng đỉnh phong, lại thăng đến Chú Mạch cảnh thất trọng sơ kỳ, sau đó là trung kỳ, hậu kỳ, cuối cùng khí tức tu vi dừng lại ở Chú Mạch cảnh thất trọng đỉnh phong!
Trọn vẹn bão táp một đại cảnh giới lại một cái tiểu cảnh giới!
Mà lần này, đến phiên Diệp Chân trợn tròn mắt!
Tu vi của Phong Khinh Nguyệt vậy mà cao tới Chú Mạch cảnh thất trọng đỉnh phong!
Gần như tồn tại đứng đầu bên trong võ giả Chú Mạch cảnh, đại đa số là võ giả có tu vi Chú Mạch cảnh. Đạt tới Chú Mạch cảnh lục trọng là rất đỉnh.
- Trước kia khi tiến vào linh mạch tiên cảnh, tu vi thật sự của ta chỉ có Chú Mạch cảnh lục trọng hậu kỳ, ta vẫn giấu kín một nửa mạch tu vi, ngươi….Ngươi…Sẽ không…Trách ta chứ?
Phong Khinh Nguyệt có chút khẩn trương nhìn về phía Diệp Chân.
Suy nghĩ một chút, Diệp Chân liền hiểu nguyên nhân.
Vừa rồi Diệp Chân đã thẳng thắn nói với Phong Khinh Nguyệt các loại kỳ ngộ của hắn trước đây. Vậy mà hiện tại một màn này khiến Phong Khinh Nguyệt có cảm giác lừa gạt Diệp Chân.
- Nha đầu ngốc, sao lại trách nàng được!
Diệp Chân cười, xoa nhẹ mái tóc ướt nhẹp của Phong Khinh Nguyệt. Sau đó, cả Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt đều ngây ra.
Diệp Chân lúng túng nhìn tay mình, còn Phong Khinh Nguyệt lại không biết phải làm sao đành cuối đầu, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên hai rạng mây hồng, phút chốc đã lan tới cổ, ngay cả vành tai mềm mại kia cũng biến thành viên hồng ngọc trong suốt sáng long lanh.
Có lẽ do hai người thân thiết, vừa rồi trò chuyện rất nhẹ nhàng, Diệp Chân theo bản năng mới có hành động như vậy. Trước kia, Diệp Chân chỉ khi cùng la Lục La hoặc Thải Y chơi đùa mới có thể làm như vậy.
- Ây....
Lúc Diệp Chân đang nghĩ phải giải thích như thế nào, thì Phong Khinh Nguyệt ngẩn đầu lên, mặc dù khuôn mặt vẫn đỏ ửng như một quả táo, nhưng vẫn tự nhiên thoải mái nói với Diệp Chân.
- Ngươi mau tu luyện Phục Mạch quyết này đi, cái này không khó, chắc sẽ nhanh thôi, ta chờ ngươi!
Trong đôi mắt tràn đầy nhu tình.
Sự trộn lẫn mâu thuẫn giữa thoải mái và ngượng ngùng này đã tạo nên một loại khí chất đặc biệt cho Phong Khinh Nguyệt, cơ hồ có thể làm cho tất cả nam nhân nhìn một chút liền không thể dời mắt.
....
Sau nửa ngày, thân ảnh Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt xuất hiện tại lối ra tiên mạch trên Tiên Quang Sơn, mà khí tức tu vi Diệp Chân phát ra là Chú Mạch cản nhất trọng hậu kỳ.
Không thể không nói, Phục Mạch quyết của Phong Khinh Nguyệt rất thần kỳ, chỉ cần thần niệm của Diệp Chân khẽ động, tu vi của Diệp Chân dao động giữa Hồn Hải cảnh ngũ trọng đến Chú Mạch cảnh nhị trọng thì có thể tuỳ ý điều chỉnh.
Hơn nữa tiêu hao vô cùng nhỏ, chỉ cần tốn một chút sức mạnh thần hồn vô cùng ít ỏi.
Về phần hiệu quả, hiệu quả của khí tức tu vi ẩn chưa trên người Diệp Chân thì hắn không cảm ứng được, nhưng trên người Phong Khinh Nguyệt, Diệp Chân thôi động thần niệm Kiếm Tâm Thông Minh, Tịch Diệt kiếm điển của mình đến cực hạn, vẫn không cảm ứng được một chút bất thường nào.
Tu vi của Phong Khinh Nguyệt cảm ứng được đều là Chú Mạch cảnh lục trọng hậu kỳ, mà không phải Chú Mạch cảnh thất trọng đỉnh phong như lúc trước bạo phát ra.
Nói cách khác, như Phong Khinh Nguyệt nói, ngay cả vương giả Khai Phủ cảnh đứng trước mặt cũng không phát hiện sơ hở hẳn là sự thật.
Nhưng mà, đây cũng là chuyện tốt.
Bởi vì trước đây, Diệp Chân đau đầu việc phải giải thích như thế nào cho giáo chủ Giản Thiên Hùng nguyên nhân trong nửa năm mình lại đúc thành một mạch, nhất là dưới tình huống tài nguyên tu luyện thần giáo cung cấp còn chưa đủ tới mức đó.
Lần trước Diệp Chân chỉ nói với Giản Thiên Hùng về việc Kiếm Tâm Thông Minh, chuyện huyết mạch hắc long thì không nhắc tới nửa chữ.
Bây giờ, phiền toái này đã trực tiếp bị trừ khử.
Trong ánh mắt hâm mộ của đám thần vệ Nhật Nguyệt thần giáo, Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt cùng cưỡi Vân Dực Hổ tiểu Miêu đi vào khoảng không.
Trên bầu trời, ngay trước mặt Vân Dực Hổ Vương đang phi hành, một con Liệt Phong Huyền Vĩ Thứu Thiên giai trung phẩm bỗng nhiên xuất hiện, xẹt ngang qua, khiến Vân Dực Hổ Vương theo bản năng dừng lại một chút.
Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt cưỡi trên lưng Vân Dực Hổ Vương giật mình, thân hình đồng thời bổ nhào về phía trước, hai tay Phong Khinh Nguyệt ôm lấy cổ Vân Dực Hổ Vương, còn Diệp Chân lại thu thế không kịp, thuận thế nhào vào lưng của Phong Khinh Nguyệt, hai tay nhẹ nhàng vòng một vòng quanh bụng nàng.
Bụng dưới bằng phẳng như ngọc, eo như ôn ngọc!
Thân thể Phong Khinh Nguyệt mềm mại, giống như bị điện giật run rẩy một cái, thân hình lập tức trở nên cứng ngắc.
Nhưng mà trong nháy mắt, tính tình dám yêu dám hận của Phong Khinh Nguyệt liền phát huy tác dụng, đầu ngón tay ngược lại to gan xoa mu bàn tay của Diệp Chân.
Hai người cứ như vậy dính chặt vào nhau, không còn động tác dư thừa nào khác, hai người đều chìm đắm vào không khí ôn nhu này, một mực bay về phía trước, thẳng đến khi Phong Khinh Nguyệt nhẹ giọng hỏi một câu.
- Ngày mai là ngày thăm viếng tượng thần hàng tháng của thần giáo, huynh sẽ đi chứ?