Chương 682 Hang Ổ
Phù quang của Hầu Bá bay ra không bao lâu sau, một võ giả toàn thân bẩn thỉu liền xông ra từ bên trong Hắc Tu Sơn, trong nháy mắt tụ tập cùng một chỗ với đám người Hầu Bá.
- Tại sao ngươi lâu như thế mới đến. Ta chờ ở nơi đó hơn một tháng, sắp thành người rừng rồi!
Tên võ giả này tức giận ra mắt.
Chẳng qua, dáng vẻ người này quả thật cũng rất chật vật. Trên dưới toàn thân tràn đầy dầu đen bẩn thỉu dính nhớp, tóc rối tung như ổ chim, tản ra một mùi hương khó ngửi tựa như đồ thiu. Nếu vừa rồi hành động đi lại không thể hiện là một võ giả có thực lực mạnh mẽ, chợt nhìn thoáng qua, người khác còn tưởng rằng hắn ta là một tên ăn mày đây.
- Ây.... Bởi vì một vài việc nên chậm trễ chút. Yên tâm, đã ước định thù lao một ngày 50 khối Trung phẩm Linh Tinh rồi, sẽ không thiếu ngươi một hào!
- Yêu thú đâu?
Hầu Bá hỏi.
- Luôn luôn hoạt động xung quanh khu vực Hắc Tu Sơn, ngẫu nhiên đi ra một chút.
Trong vòng một tháng này, nó chỉ ra ngoài hai lần, thời gian mỗi lần ở bên ngoài cũng sẽ không vượt qua trăm hơi thở.
- Những tình báo khác thì ta đã nói ở trong phù tấn. Nếu các ngươi định săn giết nó, ta đề nghị các ngươi....
- Được rồi, chúng ta biết phải làm gì. Đây là thù lao của ngươi!
Hầu Bá rất thô bạo đánh gãy lời nói của người võ giả kia, tiện tay ném một nhẫn trữ vật cho hắn!
Nghe thấy vậy, Diệp Chân giật mình, người này vậy mà ở nơi này đợi hơn một tháng? Nhưng mà bọn hắn rõ ràng đi tới nơi đây mới mất thời gian nửa tháng mà thôi?
Trong lòng Diệp Chân không khỏi khẽ động.
Nhìn nhẫn trữ vật một cái, dùng thần niệm kiểm tra bên trong một hồi, võ giả giống ăn mày kia hài lòng gật đầu nhẹ, chớp mắt đã rời đi.
- Tên võ giả này có hợp tác lâu dài với thần giáo chúng ta, dựa vào bán tình báo kiếm linh thạch mà sống. Lần này Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú chính là do hắn phát hiện ra!
Hầu Bá giới thiệu về người này cho Diệp Chân một câu, lại hỏi:
- Các ngươi đều không cần nghỉ ngơi và hồi phục? Nếu không cần thì chúng ta lập tức đi làm việc!
Việc này, bọn họ đương nhiên đều không cần!
Hầu Bá lại tiện tay bứt lên một bụi cỏ lá rất cao dài màu đen trải trên mặt đất của Hắc Tu Sơn. Tên của Hắc Tu Sơn cũng là bởi vì loại cỏ này mà có. Hầu Bá chà xát đám cỏ trong hai lòng bàn tay vào nhau, đám cỏ liền chảy ra chất lỏng dính màu đen nhánh. Hầu Bá liền tùy ý bôi lên trên người.
- Mọi người đều làm theo ta. Loại cỏ này chính là một trong những thức ăn của Vô
Ảnh Xuyên Sơn Thú. Chất lỏng của nó chất lỏng có thể che giấu mùi của chúng ta, khiến cho Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú không dễ mà phát hiện ra chúng ta!
- Ta ghét nhất loại nhiệm vụ này! Sau khi trở về, ngâm tắm mấy ngày đều không hết loại mùi này!
Phụ nhân trung niên xinh đẹp Ngư Tiêm bất mãn nói.
- Hắc hắc, yên tâm, ta sẽ không chê ngươi!
Phù Lãng bị bôi thành Quỷ Ảnh Tử, gương mặt hèn mọn, một bên cười, một bên lau chất lỏng của đám cỏ khắp người.
- Cút đi!
Ngư Tiêm đá một chân. Chợt nhìn thoáng qua, có vẻ là đá trúng người, thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tiếng cười bỉ ổi của Phù Lãng liền vang lên sau lưng Ngư Tiêm. Biệt hiệu Quỷ Ảnh Tử của Phù Lãng Quỷ cũng không phải gọi chơi.
Diệp Chân cũng làm theo, hắn cảm thấy hương vị của chất lỏng này cũng có thể chịu được, không phải quá khó ngửi.
- Được rồi, chúng ta đi tìm hang ổ của Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú. Quy củ cũ, Lão Quỷ, ngươi đi trước dò đường!
- Hắc hắc, được thôi!
Được xưng Lão Quỷ, Phù Lãng khẽ liếc mắt nhìn quanh người Diệp Chân một vòng, tiếp theo chớp mắt chui vào một cửa hang động cực kỳ rộng lớn phía trước.
- Đi thôi, chúng ta đuổi theo. Có Lão Quỷ ở phía trước dò đường, không sợ đụng vào yêu thú!
Hầu Bá nói.
- Vì cái gì không đợi ở bên ngoài? Mỗi lần con Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú kia sẽ đi ra và dừng lại ở bên ngoài ước chừng thời gian trăm hơi thở. Thời gian trăm hơi thở đủ cho chúng ta ra tay!
Diệp Chân có chút không hiểu.
- Chúng ta làm nhiệm vụ, có phương pháp riêng của chúng ta. Bất kỳ kẻ nào cũng không thể khoa tay múa chân xen vào. Nếu ngươi không đồng ý, có thể ra bên ngoài sơn động chờ!
Ngư Tiêm nói, ngữ khí vô cùng cứng nhắc, không lưu một chút mặt mũi.
- A, bởi vì thời gian! Diệp đường chủ, chủ yếu là tính ra thời gian lần sau Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú đi ra, khả năng còn phải một tháng sau, không ai nguyện ý ở chỗ này lãng phí thời gian lâu như vậy!
Hầu Bá to con giải thích cho Diệp Chân, hòa giải cho hai bên.
Diệp Chân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo. Dù sao trước đó đã sớm ước định, Diệp Chân đi theo thì được, nhưng mọi việc hành động đều phải chịu sự ước thúc của tiểu đội săn giết.
Bên trong Hắc Tu Sơn, khắp nơi là con đường ngầm đi thông, rộng hơn mười mét, cao mấy mét. Lòng đường, vòm đường vô cùng bóng loáng.
Diệp Chân biết đây là do Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú tạo ra.
Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú là yêu thú Thổ hệ thuần túy, đào núi nát đất dễ như trở bàn tay. Đồng thời nó thích râm mát, thích khô ráo, sợ ánh sáng, thích nhất ở sâu trong lòng đất, chỗ ở thông suốt bốn phương, tựa như mê cung.
Đồng thời, chiến lực của Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú cực kỳ cường đại. Cho dù nó chỉ là yêu thú Thiên giai trung phẩm, nhưng chỉ cần tiếp xúc đến mặt đất, dù yêu thú Thiên giai thượng phẩm đều không thể chiến thắng nó.
Đây là ghi chép về Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú bên trong Yêu Linh Bí Lục, nó thuộc về một trong các loại kỳ thú.
Không bao lâu sau, Diệp Chân được thể nghiệm đường ngầm như mê cung mà Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú khai thác ra. Nếu không sử dụng Kiếm Tâm Thông Minh, Diệp Chân sẽ có một loại cảm giác bị lạc đường.
Khiến cho mọi người ngạc nhiên là, dựa vào Quỷ Ảnh Tử Phù Lãng vừa đi trước dò đường vừa không ngừng lưu lại lấy đánh dấu, đánh dấu theo con đường càng đi vào sâu, vậy mà trong lúc mơ hồ có một loại cảm giác dần dần hướng về địa tâm.
Càng thêm quái dị chính là, cho dù đi sâu thêm mấy chục dặm, vẫn không có một chút cảm giác ẩm ướt mà rất khô ráo. Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú chọn nơi này làm hang ổ, là có nguyên nhân.
Càng đi sâu vào trong, ánh mắt càng mơ hồ. Mặc dù bọn họ đều là Chú Mạch cảnh cường giả, bình thường đều có thể nhìn thấy sự vật trong đêm tối, nhưng mà càng đi sâu vào nơi dưới mặt đất gần trăm dặm không có một tia ánh sáng, nên cũng đều nhìn không quá rõ ràng.
Mà bất kỳ ánh sáng nào cũng không thể lộ ra, bởi vì sợ sẽ làm cho Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú giật mình phát hiện. May mà bọn họ còn có Linh giác, chỉ cần bảo trì Linh giác ở trong phạm vi nhất định, không đến mức vấp phải trắc trở.
Loại tình huống này một mực kéo dài hơn một canh giờ, cũng không biết đi sâu vào trong lòng đất được bao nhiêu mét. Đột nhiên, phía trước lờ mờ hiện ra một cái bóng đen, mọi người đều khẩn trương ra mặt. Cùng lúc, thanh âm của Quỷ Ảnh Tử
Phù Lãng vang lên.
- Tới nơi rồi. Phía trước mười dặm là một cái hang núi rất rộng lớn. Ta nhìn không rõ lắm, thần niệm cũng không dám quá mức phóng ra ngoài. Hẳn là có hai đầu Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú ở trong đó, chúng ta có thể ở nơi đó ra tay.
Vừa nói, Quỷ Ảnh Tử vừa phun một ngụm.
- Đám yêu thú quỷ quái này thật mẹ nó biến thái. Vừa rồi ta chỉ nhỡ tạo ra một tiếng vang nhỏ xíu, đường hầm phía trước ta liền vô thanh vô tức sụp đổ, ta suýt chút nữa bị chôn sống ở bên trong! Ở chỗ này ra tay, hẳn là.... Rất nguy hiểm!
- Nếu là như vậy, sợ là thật sự vô cùng nguy hiểm! Đây là lòng núi, nếu như bị chôn sống, ngay cả khả năng chúng ta được cứu ra đều không có!
Gương mặt Hầu Bá có chút ngưng trọng.
- Có thể dẫn dụ một con ra ngoài được hay không?
Ngư Tiêm hỏi.
- Đám yêu thú này nếu ưa thích nữ nhân, ngươi nói đi....
Thanh âm đá chân xé gió đột ngột vang lên.
- Không nên nháo!
Hầu Bá quát khẽ một tiếng.
- Muốn dẫn nó ra, cơ bản là không thể. Chỉ cần có chút dị thường, phản ứng của nó chính là công kích, mà không phải truy sát! Ở bên trong những đường hầm này, chúng nó mới là vương giả!
Quỷ Ảnh Tử nói.
- Vậy làm sao bây giờ? Lui ra ngoài chờ?
- Không được!
- Không được!
- Không được!
Diệp Chân chỉ nói một cái đề nghị, liền thu được ba người đồng thanh phản đối.
Điều này khiến cho Diệp Chân càng thêm im lặng. Kỳ thật theo ý của Diệp Chân, ôm cây đợi thỏ là kế hoạch tốt nhất.
Trong một sát na này, Diệp Chân đã có ý định bỏ ra ba người này, tự mình đi săn giết yêu thú.
Chẳng qua, muốn cho ba người này từ bỏ, rất khó có khả năng. Ban thưởng của thần giáo sau khi hoàn thành nhiệm vụ này thực sự rất phong phú, đặc biệt là nghe nói còn có ban thưởng thời gian năm ngày tu luyện cạnh Cực phẩm Linh mạch.
- Diệp đường chủ, Chu đường chủ đã từng nói, Kinh Hồn Thiên Lôi của ngươi có thể khiến cho đối thủ tê liệt. Ngươi có khả năng đồng thời kích phát hai đạo Kinh Hồn Thiên Lôi hay không?
Hầu Bá nhìn về phía Diệp Chân.
- Hai đạo, có thể!
Diệp Chân khẽ gật đầu.
- Có thể tê liệt được bọn chúng hay không?
Ngư Tiêm nhíu mày hỏi.
- Cũng không có vấn đề, chỉ cần bọn chúng không cảnh giác!
- Ta muốn là đáp án khẳng định, mà không phải chỉ là khả năng! Rốt cuộc có thể hay không!
Ngư Tiêm rất bất mãn!
- Ngư Tiêm, Diệp đường chủ nói không sai, cái này phải xem tình huống, ai có thể hoàn toàn chắc chắn?
Hầu Bá nói:
- Đi, chúng ta trước xông vào nhìn. Mọi người phải chú ý ẩn nấp khí tức của mình, thả chậm tốc độ. Tốt nhất là ngay cả thần niệm cũng không cần dùng!
Đi qua đường ngầm quanh co khúc khuỷu dài chừng mười dặm, đám người Diệp Chân đi một chuyến mất hơn nửa canh giờ mới đến mục đích.
- Nhìn này, phía trước hai dặm chính là hang ổ của chúng nó. Ngươi cần khoảng cách bao nhiêu để có thể thi triển Kinh Hồn Thiên Lôi?
Hầu Bá hỏi.
- Nơi ở của bọn nó lớn bao nhiêu?
Diệp Chân hỏi.
- Độ rộng lớn nhất ước chừng năm dặm!
Quỷ Ảnh Tử đáp.
- Như vậy, ta phải đến cửa hang. Thậm chí đi sâu thêm một chút, mới có thể!
Diệp Chân nói.
- Có thể bị phát hiện sớm hay không?
Hầu Bá hỏi.
- Yên tâm đi, chỉ cần đóng kín khí tức, không tiết lộ bất kì linh lực cùng thần hồn ba động nào liền không có vấn đề. Vừa rồi, ta đã chuyển qua một vòng trong hang ổ của chúng nó.
Quỷ Ảnh Tử nói.
- Diệp đường chủ, ngươi xem....
Hầu Bá nhìn Diệp Chân tỏ vẻ trưng cầu ý kiến.
- Vậy thì liền để ta tới! Chẳng qua, các ngươi đi theo phía sau, nhất định phải nhanh! Thời gian Kinh Hồn Thiên Lôi của ta gây ra hiệu quả tê dại hẳn không phải rất lâu, thời gian nhiều nhất ba hơi thở, ít nhất một hơi thở!
- Thời gian một hơi thở, đủ cho ta chém chết cả hai con!
Ngư Tiêm thấp giọng hừ lạnh một tiếng!
- Vậy thì hành động đi!
Hầu Bá phất phất tay, nhìn về phía Diệp Chân!
Hít sâu một hơi, Diệp Chân thu liễm tất cả khí tức trong cơ thể đến cực hạn, thậm chí ngay cả tốc độ vận chuyển mạch máu trong người cũng thả chậm đến cực hạn, giống như u hồn, chậm rãi dời bước tiến về phía hang ổ của Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú.
Ba người Hầu Bá, Phù Lãng, Ngư Tiêm cũng có như bóng ma đi theo sau lưng Diệp Chân, chậm rãi tiến gần.
Từ từ, tới gần!
Mùi tanh hôi bay vào trong mũi càng ngày càng nồng đậm, thậm chí hai tai có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của yêu thú.
Trong một sát na này, lòng bàn tay Diệp Chân bắt đầu đổ mồ hôi. Lần đầu tiên giống như người mù mờ mịt thăm dò trong hang động, mọi việc năng lực nhận biết đều ở trong trạng thái bị đóng lại, Diệp Chân mơ hồ có một loại cảm giác bất an.
Chợt cảm thấy trước mặt thông suốt rộng rãi, Diệp Chân biết đã tới hang ổ của yêu thú. Quay đầu nhìn thoáng qua Hầu Bá, đối phương vung tay ra hiệu yên tâm!
Tốc độ di chuyển của Diệp Chân càng chậm hơn. Trong lúc mơ hồ, Diệp Chân hình như thấy được một con quái vật khổng lồ, đây là một con Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú.
Chậm chạp chuyển động tròng mắt, Diệp Chân chuẩn bị tìm kiếm con Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú còn lại, sau đó đồng thời đánh ra hai đạo Kinh Hồn Thiên Lôi.
- A, cẩn thận!
Đột nhiên, sau lưng Diệp Chân vang lên tiếng kêu thảm thiết của Quỷ Ảnh Tử. Thân thể Quỷ Ảnh Tử mang theo một lực lượng lớn, giống như đống cát điên cuồng đánh tới phần lưng Diệp Chân.
Cơ hồ là bản năng, ngay khi Quỷ Ảnh Tử đụng vào thân thể Diệp Chân, trong sát na, Tử Ngọc chiến giáp liền hiện lên bao trùm bên ngoài.
Ầm!
Thân thể Quỷ Ảnh Tử ầm ầm đập vào phần lưng Diệp Chân, trực tiếp làm cho Diệp Chân đang vội vàng không kịp chuẩn bị bị đập ngã về phía trước. Cùng lúc đập tới, còn có một ngụm máu tươi trong miệng Quỷ Ảnh Tử cuồng phun ra.
Máu tươi cuồng phun trong sát na, thân thể Quỷ Ảnh Tử chớp mắt lại bắn trở về.
- Phía sau còn có, gặp quỷ! Cẩn thận!
Tiếng rống giận dữ của Hầu Bá cùng với tiếng hét phẫn nộ của Ngư Tiêm đồng thời vang lên.
Cùng thời khắc đó, Diệp Chân bị thân thể Quỷ Ảnh Tử đụng vào hang ổ của Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú. Tất cả năng lực thu liễm lúc trước đồng thời ở trong một sát na này phóng thích ra. Kinh Hồn Thiên Lôi trong thời gian ngắn tụ tập quang hoa tới trong lòng hai bàn tay của Diệp Chân.
Nhưng lại ở trong sát na muốn đánh ra Kinh Hồn Thiên Lôi, Diệp Chân lại trợn tròn mắt, cũng không dám đánh ra!
Mẹ nó, đây là hai con Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú sao?
Nơi này ít nhất có hơn mười đôi mắt to lớn màu vàng nâu lấp lánh nhìn vào linh quang quanh thân thể Diệp Chân!