← Quay lại trang sách

Chương 686 Căn Bản Chính Là Một Câu Chuyện Cười

Ta nói Lão Hầu, ngươi bây giờ càng ngày càng vô dụng? Uống chút rượu mà ngay cả bát rượu đều cầm không vững....

Nhìn thấy Hầu Bá đánh rơi bát rượu, Phù Lãng chỉ vào Hầu Bá tùy ý cười ha hả.

Thế nhưng cười ha hả một lát, hắn liền sửng sốt ngừng lại, bởi vì hắn phát hiện, vẻ mặt Hầu Bá có điều gì không đúng.

Chỉ là làm vỡ cái bát rượu, không đến mức lộ ra vẻ mặt kinh hãi muốn chết.

Không chỉ Hầu Bá, ngay cả Ngư Tiêm ngồi chếch đối diện hắn cũng bỗng nhiên ngồi ngay ngắn lên, thần sắc trở nên phi thường nghiêm túc.

Chậm rãi quay đầu, tròng mắt Phù Lãng chợt hoảng sợ lồi ra, thần sắc đột ngột cũng biến thành kinh hãi muốn chết!

- Diệp.... Diệp đường chủ, ngươi thoát ra được từ lúc nào?

Trải qua lúc ban đầu bối rối, Hầu Bá lập tức trấn định lại, nháy mắt ra hiệu với Phù Lãng, Ngư Tiêm. Hai người đều là kẻ thành thạo lão làng trong giang hồ, lập tức phản ứng lại, thần sắc trở nên bình thường.

Chỉ là cố gắng che giấu, cũng khó có thể giấu được vẻ kinh sợ trong đôi mắt bọn họ.

Mới đây bọn hắn đặt bẫy hãm hại Diệp Chân, là tình thế nguy hiểm chắc chắn phải chết.

Độ khó của cái bẫy, bất kể là yêu thú công kích hay thiên địa chi uy, chỉ sợ rằng cho dù Khai Phủ cảnh vương giả rơi vào hoàn cảnh đó, cũng phải trọng thương, mà Diệp Chân chỉ là một võ giả Chú Mạch cảnh nhất trọng, vẫn sống sờ sờ mà thoát ra, bọn hắn làm sao có thể tượng tưởng ra?

- Thế nào, ta không thoát ra, chẳng lẽ chờ các ngươi chém xuống đầu của ta đi lĩnh thưởng?

Diệp Chân cười lạnh một tiếng.

Vừa rồi những người này nói chuyện với nhau, hắn đã nghe được tất cả. Hắn có thể xác định, người đứng phía sau màn muốn đối phó Diệp Chân chính là đường chủ Nội Sự đường - Chu Lệnh.

Về phần Chu Lệnh tại sao lại muốn đối phó Diệp Chân, Diệp Chân đoán chừng, tám chín phần mười là do Chu Lệnh nghi ngờ cái chết của nhi tử liên quan tới hắn.

Điểm này, Diệp Chân rất rõ ràng.

Loại chuyện này, không cần chứng cứ, chỉ cần có hoài nghi, cũng có lẽ là do một, hai người cố ý châm ngòi liền có thể gây họa.

Mà lúc trước Phù Lãng nhắc tới linh lực bẫy rập bố trí trong động, xác thực rất cao minh. Linh lực bẫy rập ngăn chặn một đầu ra của đường ngầm, muốn không kích hoạt linh lực bẫy rập mà đi qua, căn bản không thể.

Nhưng linh lực bẫy rập của bọn hắn chỉ ngặn chặn đường đi, lại không thể ngăn chặn cả tầng đất phía dưới. Người khác thì không có cách nào để tránh khỏi linh lực bẫy rập, nhưng mà đổi thành Diệp Chân, chỉ cần độn thổ chừng mười mấy thước mà thôi.

Lời nói của Diệp Chân đồng thời làm cho sắc mặt của ba người Hầu Bá, Phù Lãng, Ngư Tiêm biến đổi.

- Ngươi đã nghe thấy hết rồi?

Ngư Tiêm giật mình!

- Các ngươi cảm thấy như thế nào?

Diệp Chân hỏi lại:

- Chu Lệnh cho các ngươi bao nhiêu thù lao, mua các ngươi ra tay giết ta?

Mặc dù Diệp Chân không trực tiếp trả lời, nhưng câu hỏi lại đã thể hiện đáp án.

Nghe vậy, Ngư Tiêm cùng Hầu Bá đồng thời trừng mắt nhìn về phía Phù Lãng. Ý tứ rất đơn giản, chính là đang chất vấn Phù Lãng bố trí linh lực bẫy rập vì cái gì không có tác dụng, không chỉ để cho Diệp Chân nghe thấy toàn bộ bọn họ nói chuyện, còn để cho sau khi Diệp Chân lặng yên không tiếng động thoát ra ngoài, bọn hắn mới phát hiện.

Vốn dĩ, nếu Diệp Chân có một phần vạn cơ hội sống sót thoát ra ngoài, bọn hắn vẫn có kế hoạch chuẩn bị tiếp theo.

Phù Lãng nhìn chằm chằm Diệp Chân, giờ phút này nỗi khiếp sợ trong lòng hắn đã không có cách nào hình dung.

Danh hiệu Quỷ Ảnh Tử của hắn cũng không phải chỉ nói suông. Hắn bố trí linh lực bẫy rập, ngay cả Khai Phủ cảnh vương giả đều không thể vô thanh vô tức tránh ra.

Chỉ cần bố trí thành công, bất kỳ người nào muốn cưỡng ép vượt qua linh lực bẫy rập, đều sẽ bị hắn phát giác.

Nhưng đến hiện tại, hắn vẫn không có bất kỳ cảm ứng gì, linh lực bẫy rập vẫn nguyên lành như cũ.

- Nói cho ta biết, địa điểm mà Chu Lệnh ước định gặp mặt các ngươi. Ta có thể cân nhắc tha cho các ngươi một mạng!

Diệp Chân đột nhiên chỉ vào Hầu Bá, Phù Lãng, Ngư Tiêm ba người nói.

Thần sắc trên mặt ba người đầu tiên đều là ngẩn ngơ, sau đó, lộ ra một loại biểu lộ giống như nghe được một chuyện gì đó khó mà tin tưởng được.

- Diệp đường chủ, ta thừa nhận, ngươi thật sự có chút thủ đoạn. Có được pháp bảo cứu mạng nào đó, giúp ngươi có thể sống sót thoát khỏi đám yêu thú, thậm chí có thể né qua linh lực bẫy rập của Quỷ Ảnh Tử.

- Điểm này, chúng ta thật sự bội phục ngươi. Ngươi có thể lấy được hạng nhất điểm tích lũy trong Quy Linh đại hội, quả thực không phải kẻ tầm thường.

- Nhưng ngươi thực sự không nên lại xuất hiện lần nữa ở trước mặt chúng ta. Cách làm như muốn tìm cái chết này của ngươi, không khác gì kẻ ngu!

Vừa nói, Hầu Bá vừa vặn vẹo uốn éo đầu.

Đột ngột, quang hoa lóe lên, thân hình Phù Lãng như quỷ ảnh nhoáng một cái, liền vọt đến sau lưng Diệp Chân. Đồng thời, Ngư Tiêm cũng di chuyển sang bên cạnh.

Lập tức, ba người tạo thành hình tam giác vây quanh Diệp Chân ở chính giữa.

- Thế nào, chẳng lẽ các ngươi cho rằng còn có thể giết ta?

Diệp Chân đột nhiên cười khẽ.

- Chẳng lẽ Diệp đường chủ cho rằng có thể chạy thoát từ trong tay ba người chúng ta?

Hầu Bá quát lạnh nói.

- Các ngươi so với mười hai con Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú thì như thế nào?

Diệp Chân vừa nói, sắc mặt hai người Hầu Bá cùng Phù Lãng lập tức biến đổi, Ngư

Tiêm lại hừ lạnh một tiếng:

- Yêu thú ngu xuẩn như thế, làm sao có thể so sánh với con người?

- Cho dù Diệp đường chủ ngươi có chiến tích hạng nhất trong Quy Linh đại hội, cao nhất cũng chẳng qua là từng đối phó với võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng. Mà người có tu vi cao nhất trong chúng ta đều đã là Chú Mạch cảnh lục trọng, hơn nữa chúng ta còn có ba người!

- Diệp đường chủ, nếu ta là ngươi, khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn cúi đầu nhận thua, đi theo chúng ta gặp Chu đường chủ, nói không chừng sẽ ít chịu khổ sở!

- Huống hồ, lần này chúng ta còn có đòn sát thủ Chu đường chủ ban thưởng, dựa vào khỏa hạt châu này, dù Chú Mạch cảnh bát cửu trọng cường giả, cũng có thể bị nó đánh chết!

Ngư Tiêm dùng một loại ngữ khí cực kỳ khẳng định nói.

Diệp Chân biết Ngư Tiêm đang làm gì, quay đầu nhìn thoáng qua Ngư Tiêm đặc biệt bóp hạt châu ở giữa hai mắt, còn có thần hồn ba động quỷ dị phát tán quanh thân ả, không khỏi cười lạnh.

- Chơi thần hồn công kích, hừ, ngươi có biết hay không, thiên tài Vân Sách của Thanh Vân Bảo, chính là bị ta dùng thần hồn công kích biến thành ngu ngốc! Còn dám chơi con mắt, ngươi có dám nhìn vào mắt ta hay không?

Bỗng nhiên, Diệp Chân nhìn chăm chú Địa Ngục chi hỏa đột ngột nổi lên trong hai con mắt của Ngư Tiêm, chính là Địa Ngục Hỏa Diễm muốn đem mọi việc rơi vào địa ngục luân hồi.

Phát động Huyễn Hồn Thần Mâu.

- A....!

Chỉ vẻn vẹn nhìn vào hai mắt Diệp Chân một cái, Ngư Tiêm đã che lấy đôi mắt của mình mà hét thảm.

Chẳng qua, nàng đã nhận biết thời cơ mà nhanh chóng dừng lại, nàng cũng tu luyện thần hồn công kích, về phương diện thần hồn còn có chút bản lãnh, nếu không, sợ là nàng phải bị lún sâu vào bên trong Huyễn Hồn Thần Mâu Diệp Chân.

- Ta nói một lần cuối cùng, thành thực nói địa điểm ước định gặp mặt của các ngươi cùng Chu Lệnh, ta sẽ tha cho các ngươi khỏi cái chết!

Diệp Chân quát lạnh.

- Nằm mơ!

- Khoác lác cũng không sợ đau đầu lưỡi! Chỉ bằng chút thực lực ấy của ngươi, ngươi có thể sao?

Phù Lãng cười lạnh.

- Như thế nào, các ngươi cảm thấy tu vi Chú Mạch cảnh nhất trọng hậu kỳ của ta rất thấp, không đáng coi trọng đúng không?

- Đương nhiên!

Vừa nói chuyện, Phù Lãng cùng Hầu Bá cùng với Ngư Tiêm vừa mới mở mắt ra, vừa trao đổi ánh mắt với nhau, chuẩn bị đồng thời ra tay công kích Diệp Chân.

Nói không lo lắng, đó là giả.

Diệp Chân có thể còn sống mà thoát ra vòng vây của mười hai con Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú, năng lực này thật sự khiến cho người khác kinh sợ.

- Vậy các ngươi lại xem lại, hiện tại tu vi của ta ra sao?

Diệp Chân khẽ động thần niệm, triệt để buông ra áp chế của Phục Mạch quyết!

Xoạt!

Khí tức phát tán quanh thân Diệp Chân, trong thời gian ngắn bão táp lên một cái giai lớn!

- Chú Mạch cảnh nhị trọng đỉnh phong?

- Chú Mạch cảnh nhị trọng đỉnh phong? Làm sao có thể?

Ba người đồng thời giật mình kinh sợ, Diệp Chân là nhân vật nổi bật gần đây trong Nhật Nguyệt thần giáo, bọn hắn nắm rõ tình báo về hắn.

Nửa năm trước, hắn dùng tu vi Hồn Hải cảnh ngũ trọng hậu kỳ tham gia Quy Linh đại hội cũng đoạt giải quán quân, thu được nhiều ban thưởng.

Nhưng mà nửa năm trước hắn chỉ có tu vi Hồn Hải cảnh ngũ trọng. Cho dù có tiên cảnh linh mạch trợ giúp, tu vi có thể đột phá đến Chú Mạch cảnh nhất trọng đã cao lắm rồi, làm sao có thể đạt tới Chú Mạch cảnh nhị trọng đỉnh phong?

Đây cũng không phải vấn đề có lý hay không có lý, mà là chuyện tuyệt đối không thể nào.

Nhưng lại xuất hiện ở trước mắt!

Cơ hồ là trong sát na ba người khiếp sợ, sát khí quanh thân Diệp Chân tuôn trào ra!

- Nếu các ngươi đã lựa chọn con đường chết, vậy thì chết đi!

Vừa nói chữ thứ nhất, Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu trong lòng bàn tay Diệp Chân đã phát ra âm thanh cực kỳ chói tai, phảng phất ma thét quỷ gào.

Ngư Tiêm vừa mới bị thần hồn công kích còn khá hơn một chút, Hầu Bá cùng Phù Lạng lại ở trong nháy mắt liền lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ.

Trung phẩm Linh khí Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu thúc giục ra thần hồn công kích, cho dù bên trong hồn hải của bọn hắn có năm đạo thậm chí sáu đạo Thiên Trụ trấn áp, cũng làm cho hồn hải của bọn hắn kịch liệt chấn động.

Bọn hắn không thể không điên cuồng thúc giục Thiên Trụ trấn áp hồn hải ngay từ đầu để chống cự thần hồn công kích này, chớ nói chi phản kích.

Vèo!

Trong sát na Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu vang lên, đồng thời một thanh chùy nhỏ màu vàng đất đột ngột bay lên từ bên trong lòng bàn tay trái của Diệp Chân, sau đó cấp tốc biến to, đánh xuống đầu Ngư Tiêm.

Trong quá trình Đại Thế Chuy đánh xuống, Thổ linh lực vô cùng dồi dào bên trong thiên địa nguyên khí, giống như thuỷ triều tụ tập hướng về phía Đại Thế Chuy, trong thời gian ngắn liền làm cho Đại Thế Chuy phồng lên gấp bội.

- Lại là một kiện Trung phẩm Linh khí.....!

Ngư Tiêm lạnh mặt, the thé gào thét. Bên trong tiếng gào thét tràn đầy tuyệt vọng.

Đại Thế Chuy hung hăng đánh vào đỉnh đầu Ngư Tiêm. Cho dù chịu Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu quấy nhiễu, trong thời khắc sinh tử, hai tay Ngư Tiêm bỗng nhiên chống lên, tầng tầng lớp lớp chưởng ấn hình sóng nước bảo hộ ở trên đỉnh đầu. Hẳn là một loại thần thông võ kỹ mà nàng tu luyện!

Ầm!

Bị công kích của Đại Thế Chuy đánh xuống, tầng tầng lớp lớp chưởng ấn hình sóng nước bảo hộ ở trên đỉnh đầu Ngư Tiêm lập tức vỡ vụn. Chịu lực lượng công kích khổng lồ, hai tay của Ngư Tiêm bảo hộ trên đỉnh đầu cùng với một nửa cánh tay đồng thời hóa thành thịt nát văng tung tóe!

Hộ thể linh giáp nồng hậu đến cực hạn trên đỉnh đầu Ngư Tiêm cũng tiếp theo điên cuồng lấp lóe mấy lần, không bị vỡ vụn, nhưng cả thân thể Ngư Tiêm lại bị Đại Thế Chuy đánh như búa gõ cọc gỗ, bị đóng đinh trên mặt đất!

Trong nháy mắt tiếp theo, Đại Thế Chuy vung lên cao rồi lại lần nữa như tia chớp đánh xuống!

- Không!

Ngư Tiêm rít lên!

- Không....!

Tiếng thứ hai, lại là tiếng rống của Phù Lãng. Tiên thiên thần hồn bên trong hồn hải của Phù Lãng bỗng nhiên nổ tung một nhúm nhỏ, thất khiếu ồ ạt trào ra máu tươi.

Nhưng mà, hiệu quả rất mạnh mẽ, lượng lớn tinh thuần lực lượng thần hồn bạo ra lập tức khiến cho hồn hải đang bị Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu công kích mà sôi trào trở nên an tĩnh lại.

Cơ hồ là ngay khi thần hồn thoát khỏi công kích của Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu, Phù Lãng liền kêu rên một tiếng, thân hình hơi biến hóa, chạy vòng quanh Diệp Chân một vòng lại một vòng tựa như tàn ảnh hư vô. Trong thời gian ngắn, quanh thân Diệp Chân có thêm hơn ngàn trăm Phù Lãng đồng thời đâm về phía Diệp Chân.

Phù Lãng định vây Nguỵ cứu Triệu.

Đây là tuyệt kỹ thành danh áp đáy hòm của hắn, Quỷ Ảnh Thiểm!

Hắn định dùng đòn công kích trí mạng để Diệp Chân từ bỏ việc công kích Ngư Tiêm.

Nhưng ai cũng không có chú ý tới, khóe miệng Diệp Chân hiển hiện ra vẻ cười nhạo.

Thủ đoạn trong nháy mắt sinh ra hơn trăm huyễn ảnh của Phù Lãng, đối với võ giả bình thường, đúng là đại sát khí, là sát chiêu khó lường.

Nhưng ở trước mặt Diệp Chân vốn có Kiếm Tâm Thông Minh, có thể cảm giác được mọi việc tình huống chung quanh trước mắt, này thật là chuyện cười lớn!

Xoẹt!

Một đạo kiếm quang Tâm Kiếm màu vàng kim đột ngột từ phía sau đầu Diệp Chân đâm chếch ra ngoài.

Trong nháy mắt tiếp theo, một đạo tàn ảnh của Phù Lãng đang đâm hướng phần điểm yếu sau lưng Diệp Chân đột ngột chấn động liền phát điên xông vào kiếm quang Tâm Kiếm màu vàng kim, sau đó bị kiếm quang xuyên qua thân thể, máu đỏ tươi cuồng phun tung tóe, lập tức đánh dấu bản thể thực sự của Phù Lãng.

Phù Lãng giống như một con vịt ngu ngốc, ngây ngốc đâm vào Tâm Kiếm kiếm quang của Diệp Chân, trực tiếp bị một kiếm đâm xuyên trái tim, con mắt lập tức lồi ra, thần sắc thống khổ mà không thể tưởng tượng nổi.

- Ngươi... Ngươi... Ngươi.... Làm sao có thể.... Phát hiện ta?

- Phốc!

Trả lời hắn không phải thanh âm của Diệp Chân, mà là thanh âm tạo ra khi Ngư

Tiêm bị Đại Thế Chuy nện thành thịt vụn.

- Không...

Tiếng rống thê lương từ trong miệng Phù Lãng vang lên, mặc dù máu tươi trên ngực cuồng phun, nhưng quanh thân hắn lại hiện ra một loại khí tức cực kỳ kinh khủng, linh lực quanh thân cũng cực kỳ không ổn định điên cuồng ba động.

Đây là một loại bí thuật liều mạng đồng quy vu tận của Quỷ Ảnh Tử.

Chứng kiến Ngư Tiêm bị Diệp Chân đánh chết, trong tuyệt vọng, hắn định cùng Diệp Chân đồng quy vu tận!

Ầm ầm!

Một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi trực tiếp dội xuống đỉnh đầu Phù Lãng, không chỉ có đốt cháy đen hắn, lực lượng tê liệt cường đại ẩn chứa bên trong thiên lôi trực tiếp đánh gãy toàn bộ thần hồn ba động, linh lực ba động trong cơ thể Quỷ Ảnh Tử

Phù Lãng.

Thần sắc Phù Lãng buồn bã, máu tươi cuồng phún, cực kỳ bất đắc dĩ ngã về phía sau, trong khoảnh khắc ngã xuống, quang huy cuối cùng bên trong ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào Ngư Tiêm đã bị Đại Thế Chuy đánh thành thịt vụn!

- Rồi... Rồi....

Một màn này, vô luận Ngư Tiêm chết, hay Phù Lãng chết, Hầu Bá toàn bộ nhìn thấy trong mắt, nhưng hắn có thể làm, cũng chỉ có thể là trơ mắt đứng nhìn bọn hắn từng cái một chết đi.

Không phải Hầu Bá thấy chết mà không cứu, mà là hắn không thể!

Khi Diệp Chân thúc giục Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu, Nhiếp Hồn Ma Âm có thể đồng thời công kích được ba người Hầu Bá, Phù Lãng, Ngư Tiêm, Phù Lãng còn có thể trong trạng thái đang liều mạng mà vẫn thoát khỏi Nhiếp Hồn Ma Âm, vì sao Hầu Bá không thể?

Nguyên nhân Hầu Bá không thể thoát ra rất đơn giản. Bởi vì khi Diệp Chân thúc giục Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu, hai hốc mắt của Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu vừa lúc đối diện thẳng mặt với Hầu Bá.

Hai quỷ ảnh mang theo vô tận thống khổ không ngừng giãy dụa leo ra lại không ngừng bị kéo trở về trong hốc mắt khô lâu, đối diện với Hầu Bá.

Mà trùng hợp Hầu Bá nhìn lướt qua.

Loại tình huống này, Nhiếp Hồn Ma Âm trong đầu Hầu Bá trong đầu lập tức trở lên cường đại mấy chục lần, so với Nhiếp Hồn Ma Âm mà Phù Lãng, Ngư Tiêm phải chịu, mạnh hơn nhiều!

Uy năng của Trung phẩm Linh khí Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu, cơ hồ toàn bộ phát động đối phó Hầu Bá.

Diệp Chân dám khẳng định, Hầu Bá tuyệt đối không có tu luyện thần thông võ kỹ loại phụ trợ nào. Ánh mắt của Hầu Bá lập tức liền bị hút vào Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu, lúc này, tiên thiên thần hồn của hắn còn đang điên cuồng giãy dụa, sức lực không đủ, khả năng sẽ ly thể bay ra.

Cũng may mà Hầu Bá là lục mạch võ giả, sáu đạo thần thông võ mạch Thiên Trụ ở bên trong hồn hải mạnh mẽ phóng ra quang hoa, gắt gao trấn áp tiên thiên thần hồn của hắn.

Chất không cao, nhưng quý ở lượng nhiều.

Bằng không, tiên thiên thần hồn của Hầu Bá sợ là đã sớm ly thể!

Trong thời gian ngắn, chỉ trong thời gian không tới hai hơi thở, hai chết một bị trấn áp!

Đây mọi việc, Hầu Bá đều biết được, nhưng hắn có thể làm, ngoại trừ chấn kinh cùng sợ hãi, ngay cả tiếng rống đều không có tinh lực dư thừa phát ra.

- Hầu Bá, bây giờ nếu ngươi nói địa điểm ước định gặp mặt của ngươi và Chu Lệnh, hứa hẹn lúc trước của ta vẫn còn hữu hiệu!

Thanh âm Diệp Chân vang lên.