← Quay lại trang sách

Chương 689 Sát chiêu cường giả Chú Mạch cảnh thất trọng

Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu gầm nhẹ cảnh báo một tiếng, Diệp Chân đang vận chuyển thần hồn công pháp lập tức bừng tỉnh, hơn một canh giờ, mới trừ chín thành ảnh hướng trái chiều do thi triển sưu hồn thuật thanh mang tới.

- Có người đến?

Thần niệm Diệp Chân khẽ động, lập tức xuyên thấu qua hai mắt tiểu Miêu phía trên trong tầng mây, phát hiện một đạo lưu quang phi tốc tiếp cận hướng về nơi này.

- Tiểu Miêu, trở về!

Theo tốc độ lưu phi của hành quang kia, người tới tu vi cũng không phải quá cao, thậm chí còn không bằng Diệp Chân, có lẽ đi ngang qua cũng có thể.

Nhưng, Diệp Chân vẫn cẩn thận gọi tiểu Miêu trở về, sau đó thu hồi trong ngực.

Tiểu Miêu chỉ có Địa giai thượng phẩm đỉnh phong, khi đối mặt với võ giả Chú Mạch cảnh, vô cùng nguy hiểm, cho nên hiện tại nếu có chiến đấu, Diệp Chân sẽ đem thu tiểu Miêu vào trong ngực, miễn cho có chuyện ngoài ý muốn.

- Meo!

Khi Tiểu Miêu đang thu nhỏ lại thân thể chui vào trong ngực Diệp Chân, ủy khuất nhẹ meo một tiếng. Tiểu Miêu sớm đã mở linh tính, tự nhiên minh bạch nguyên nhân Diệp Chân làm như thế, chỉ là, nó vô cùng khát vọng muốn chiến đấu!

Diệp Chân không nói thêm gì, nhẹ nhàng xoa đầu nó, sau đó nó dịu dàng ngoan ngoãn chui vào trong ngực Diệp Chân.

Diệp Chân có chút ghé mắt, dùng khóe mắt đánh giá đạo lưu quang trên bầu trời, không muốn sinh thêm sự cố.

- Hẳn là đi ngang qua....

Suy nghĩ vừa mới bay lên, con ngươi Diệp Chân đột nhiên co rụt lại, theo đạo lưu quang kia tiếp cận, Diệp Chân đã thấy rõ ràng khuôn mặt võ giả kia.

Khuôn mặt có chút lạ lẫm, nhưng trong đầu Diệp Chân rất ấn tượng.

- Đây chính là kế hoạch thứ hai của Chu Lệnh sao?

Thấy khuôn mặt quen thuộc, Diệp Chân cười lạnh.

Người này không ai khác, chính là Lỗ Kiêu - Huyền Nguyệt tông Diệp Chân từng huyết chiến khi vừa mới tới Chân Linh Vực, lúc ấy Lỗ Kiêu và truy hồn tiễn Cốc Bất Phàm. Hai người lưu cho Diệp Chân ấn tượng vô cùng khắc sâu.

Trong thời gian ngắn, trên cơ bản Diệp Chân đã minh bạch kế hoạch thứ hai Chu Lệnh đối phó hắn là gì?

- Ha ha, Diệp Chân, ngươi quả nhiên ở chỗ này!

Ngay lúc đó, Lỗ Kiêu vui mừng quá đỗi vì đã đuổi kịp, nhưng vui mừng nổi lên trong tích tắc, thần sắc đã biến đổi!

- Tu vi của ngươi? Chú mạch nhất trọng? Chuyện này sao có thể?

Diệp Chân phát ra khí tức trực tiếp làm cho Lỗ Kiêu sợ ngây người.

Hai năm trước, khi hắn và Cốc Bất Phàm trong Ma Hồn bí cảnh tao ngộ Diệp Chân, tu vi Diệp Chân chỉ có Hóa Linh cảnh ngũ trọng, mà tu vi của hắn đã đạt tới Hồn Hải cảnh ngũ trọng.

Chênh lệch tu vi giữa hai người, kém tới một đại cảnh giới và năm tiểu cảnh giới.

Trong hai năm qua, Lỗ Kiêu ngày đêm khổ tu, tu vi từ Hồn Hải cảnh ngũ trọng tăng lên tới Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, tiếp bắt đầu chú mạch. Sau khi Chú mạch thành công, hơn một năm khổ tu để tu vi của hắn bão táp tăng đến Chú Mạch cảnh nhất trọng đỉnh phong.

Trước mắt, hắn đang chuẩn bị rèn đúc đạo thần thông võ mạch thứ hai, thiên tài địa bảo đã chuẩn bị đến không sai biệt lắm, mấy tháng sau hẳn có thể đột phá đến Chú Mạch cảnh nhị trọng.

Đây là thành quả tu luyện của hắn trong hai năm qua, tốc độ tu vi tăng lên tuyệt đối có thể xếp hàng đầu ở Huyền Nguyệt tông.

Làm cho hắn khiếp sợ là, lúc này Diệp Chân phát ra khí tức, cũng cao tới Chú Mạch cảnh nhất trọng hậu kỳ, tu vi ngang với hắn.

Tu vi ngang hắn rất bình thường, trong Huyền Nguyệt tông, rất nhiều người có tu vi đều giống hắn.

Nhưng vấn đề là, hai năm trước, tu vi Diệp Chân chỉ có Hóa Linh cảnh ngũ trọng, mà tu vi của hắn đã cao tới Hồn Hải cảnh ngũ trọng, nhưng bây giờ, tu vi Diệp Chân lại gần với tu vi của hắn!

Theo bản năng, Lỗ Kiêu dụi mắt một cái, có một loại cảm giác ảo giác!

Trong vòng hai năm hắn tăng tu vi từ Hồn Hải cảnh ngũ trọng lên tới Chú Mạch cảnh nhất trọng đỉnh phong, đã là tốc độ thiên tài.

Nhưng bây giờ Diệp Chân trong vòng hai năm từ Hóa Linh cảnh ngũ trọng tăng lên tới Chú Mạch cảnh nhất trọng hậu kỳ, đây là tốc độ tu luyện gì?

Yêu nghiệt sao?

- Vì sao không thể nào? Lỗ Kiêu, ngươi còn chưa biết tu vi thật sự của ta?

Sau khi Diệp Chân cười lạnh, thần niệm hướng về bốn phương tám hướng tản ra.

Ngay lúc đang nói chuyện, khí tức Diệp Chân dùng Phục Mạch quyết che giấu, hoàn toàn lan ra!

Trong thời khắc này, con mắt Lỗ Kiêu đột ngột trừng mắt tròn vo!

- Chú Mạch cảnh nhị trọng!

- Còn là Chú Mạch cảnh nhị trọng đỉnh phong?

- Đây sao có thể? Tuyệt không thể nào này.....

Hưu!

Trả lời Lỗ Kiêu chính là thanh âm phá không của một đạo ánh sáng màu vàng đất.

Ngay khi Lỗ Kiêu vô cùng chấn động, hạ phẩm Linh khí Đại Thế Chuy trong tay Diệp Chân đã bay ra, mang theo uy thế vô cùng nặng nề, hướng về đầu Lỗ Kiêu đánh xuống.

Một chiêu này của Diệp Chân, nắm chắc thời cơ xuất thủ, Lỗ Kiêu xuất hiện nỗi khiếp sợ không tên, khi Lỗ Kiêu kịp phản ứng lại, Đại Thế Chuy đã oanh đến đỉnh đầu hắn.

Đương nhiên, nếu Diệp Chân không thừa dịp Lỗ Kiêu khiếp sợ xuất thủ, mà quang minh chính đại xuất thủ, Lỗ Kiêu cũng không phải đối thủ của Diệp Chân, nhiều nhất là ngoan cố chống cự mà thôi.

Nhưng bây giờ tình hình nguy cấp, Diệp Chân nhất định giải quyết từng tên trước khi số lượng lớn địch nhân kéo tới.

Trên thực tế, khi Lỗ Kiêu xuất hiện, Diệp Chân đã minh bạch liên hoàn sát chiêu Chu Lệnh bày ra là cái gì?

Chu Lệnh nắm giữ toàn bộ tình báo của Nhật Nguyệt thần giáo, biết được ân oán của hắn và Lỗ Kiêu, Cốc Bất Phàm khẳng định không khó.

Lúc đến đây, Diệp Chân đã từng nhìn qua địa đồ, Hắc Tu Sơn cách Huyền Nguyệt tông ước chừng khoảng hai vạn dặm, chính là phạm vi thế lực của Huyền Nguyệt tông.

Nhưng phụ cận Hắc Tu Sơn cũng không có khoáng mạch đặc biệt, cũng không có đệ tử

Huyền Nguyệt tông đóng giữ, vì điểm này, Diệp Chân cũng không để ý, chỉ cần hắn cẩn thận lưu ý, đừng chính diện tao ngộ đệ tử Huyền Nguyệt tông sẽ không sao.

Bây giờ xem ra, trước khi Hầu Bá bị sưu hồn, đã phát ra tử sắc ngọc phù mang theo đạo phong ấn, hẳn là phát hướng Huyền Nguyệt tông, bằng không, Lỗ Kiêu cũng sẽ không tìm đến Diệp Chân nhanh như vậy.

Khối tử sắc ngọc phù kia phát hướng Huyền Nguyệt tông, mà năm đó Lỗ Kiêu mang theo bốn vị sư huynh đệ, cũng không giết chết được Diệp Chân, còn bị Diệp Chân xử lý hai vị, như vậy đến đây bắt giết Diệp Chân, sẽ không có khả năng chỉ mỗi Lỗ Kiêu.

Lỗ Kiêu này rất có thể chỉ là đi đầu tìm hiểu sơ lược, như vậy sau lưng Lỗ Kiêu, đoàn người lập tức sẽ theo nhau chạy tới.

Cho nên, vừa mới tao ngộ Lỗ Kiêu, chỉ nói một câu, Diệp Chân cũng không chút lưu tình nào mãnh liệt hạ sát thủ. Diệp Chân nhất định phải trong thời gian ngắn nhất giải quyết đối phương, sau đó hành sự tùy theo hoàn cảnh!

Nhìn trên đỉnh đầu núi nhỏ đánh xuống ánh sáng màu vàng đất, Lỗ Kiêu trực tiếp trợn tròn mắt!

- Hạ phẩm Linh khí?

- Không... Đây là ba động của trung phẩm Linh khí.....

Trong nháy mắt, Lỗ Kiên tuyệt vọng:

- Sư tôn, cứu....

Linh quang quanh thân Lỗ Kiêu nổ lên, theo bản năng điên cuồng hét lên kêu cứu!

Nhưng, khi âm thanh cuồng hống thê lương của hắn vừa mới vang lên, đã bị hào quang màu vàng đất của Đại Thế Chuy kia bao trùm.

Khi uy lực kinh khủng của Đại Thế Chuy uy trực tiếp đánh nát sọ não Lỗ Kiêu, trong đầu Lỗ Kiêu đột ngột lóe lên một ý niệm, hoặc nói, là phát hiện một chuyện.

Lỗ Kiêu hắn và Diệp Chân, căn bản cũng không phải tồn tại một cấp bậc.

Trước kia không phải, hiện tại cũng không phải, về phần tương lai....

Khi chiêu kia nghiền ép đánh tới, ý thức Lỗ Kiêu triệt để tiêu tán, khi ý thức của hắn triệt để tiêu tán, trong mơ hồ hắn nghe được một tiếng rống vô cùng phẫn nộ.

- Kiêu...

Đây là thanh âm Dư Đại Thiên sư tôn của hắn, nhưng đã chậm....

- Kiêu...

Khi Dư Đại Thiên nhìn Lỗ Kiêu hóa thành thịt vụn bắn tứ tán, triệt để điên cuồng, thanh âm thê lương kéo thành một đầu dây nhỏ.

Hắn và Lỗ Kiêu chia ra tìm kiếm tung tích Diệp Chân, Lỗ Kiêu còn thần lục đưa cho hắn chân dung của Diệp Chân. Diệp Chân không tìm được, hắn lại cảm ứng được một cỗ ba động của sóng linh lực cực kỳ khủng bố.

Khi hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, hắn chứng kiến đồ đệ Lỗ Kiêu bị Đại Thế

Chuy của Diệp Chân đánh vỡ vụn.

Khi tu vi Diệp Chân chỉ có Hồn Hải cảnh ngũ trọng, đã có thể dùng Đại Thế Chuy đánh bại võ giả có tu vi khoảng Chú Mạch cảnh tứ trọng, bây giờ tu vi đã tăng lên, một chùy trực tiếp đánh nát Lỗ Kiêu chỉ có tu vi Chú Mạch cảnh nhất trọng, là chuyện vô cùng bình thường.

Khi Dư Đại Thiên tiến lên, chỉ tiếp nhìn vào hai đầu gối của Lỗ Kiêu. Đây là bộ vị hoàn chỉnh duy nhất Lỗ Kiêu còn sót lại.

- Ngươi dám giết đồ đệ của ta?

Dư Đại Thiên bỗng nhiên quay đầu, trừng con mắt đỏ ngầu, phun ra từng chữ hô lên câu nói này với Diệp Chân!

- Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết, hôm nay lão phu nhất định phải cho ngươi nếm thử thiên đao vạn quả, mới có thể tiết mối hận trong lòng!

Khi câu nói vừa thốt ra, hai đầu gối còn lại của Lỗ Kiêu bị Dư Đại Thiên vứt.

- Thương Hải Cầm Long Thủ!

Trong tiếng rống giận dữ, linh lực quanh thân Dư Đại Thiên lập tức bùng lên đến cực hạn, hai tay liên hoàn nhô ra long trảo, trên bầu trời, một đạo lại một đạo lam sắc thủ ấn ẩn ẩn tản ra tia sáng lóng lánh, lập tức từ bốn phương tám hướng chụp vào Diệp Chân.

Những nơi long trảo đi qua, không khí đều bị long trảo trực tiếp bóp nát, phát ra sóng âm kinh khủng.

- Chú Mạch cảnh thất trọng!

Khi khí tức Dư Đại Thiên toàn bộ bộc phát ra để Diệp Chân không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Chú Mạch cảnh thất trọng, Chú Mạch cảnh thất trọng đỉnh phong.

Rất có thể là loại tồn tại chỉ cách vương giả Khai Phủ cảnh một chút.

Khi toàn bộ linh lực quanh thân bộc phát ra, mang đến uy áp cho Diệp Chân, trong lúc mơ hồ mang theo mấy phần uy áp đặc hữu của vương giả Khai Phủ cảnh!

Hưu!

Kiếm quang kim sắc Tâm Kiếm như chớp giật vẽ sáng trên bầu trời đêm, đồng thời, thần niệm Diệp Chân nhớ đến Tử Linh ẩn nấp trong kiếm mạch thứ nhất trên người, Tử Linh gia trì uy lực Tâm Kiếm cũng tăng lên tới cực hạn!

Bang!

Một kiếm quang Tâm Kiếm lam sắc trực tiếp bổ Cầm Long Trảo thành hai nửa, đánh tan, nhưng Tâm Kiếm kiếm quang của Diệp Chân cũng theo đó sụp đổ!

Chỉ trôi qua mười hơi, Diệp Chân điên cuồng đánh ra trên trăm đạo Tâm Kiếm kiếm quang. Loại tần suất công kích này, Đại Thế Chuy căn bản ứng phó không được.

Dư Đại Thiên hoàn toàn bộc phát ra tu vi Chú Mạch cảnh thất trọng, chiến lực thật sự quá kinh khủng!

Diệp Chân đoán, nếu không phải hắn có Kiếm Tâm Thông Minh thấy rõ mọi biến hóa của chiến trường, lại có Tử Linh gia trì, chỉ sợ không cần Dư Đại Thiên biến trận, Thương Hải Cầm Long Thủ này đã có thể trực tiếp giết hắn!

Nhìn Diệp Chân đỡ trăm chiêu Thương Hải Cầm Long Thủ, lông tóc không bị thương tổn, thần sắc Dư Đại Thiên giận dữ đột ngột tỉnh táo lại.

Thương Hải Cầm Long Thủ là sát chiêu thành danh của hắn, đừng nói võ giả Chú Mạch cảnh nhị trọng, ngay cả võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng bình thường cũng vô pháp nhẹ nhàng đón đỡ hắn hơn trăm đòn Thương Hải Cầm Long Thủ.

- Xem ra, thật có chút bản lãnh!

- Nhưng, hôm nay, ngươi vẫn như cũ khó thoát khỏi cái chết!

Dư Đại Thiên nhe răng cười một tiếng, động tác trên tay đột ngột từ nhanh như thiểm điện trở nên chậm chạp như rùa, khí tức quanh thân vô cùng lăng lệ, đột ngột trở nên vô cùng nặng nề, khí tức kia, thậm chí còn nặng nề hơn so với khí tức Đại Thế Chuy!