Chương 692 Tiểu Miêu Chứng Minh
Ông!
Ngay khi thần niệm và Linh Lực bàng bạc chìm vào, đạo thiên phú huyết mạch thứ ba của Diệp Chân đột ngột mang theo huyết quang từ trong cơ thể Diệp Chân bắn ra bốn phía.
Đây là chân chính hiển hiện, đạo thiên phú huyết mạch thứ ba của Diệp Chân giống như một khí trụ, lại như một cây cầu vượt huyết sắc, trực tiếp xuyên xuống trên thân thể Diệp Chân.
Ngay khi Thiên phú huyết mạch trồi lên, Diệp Chân trước đây vừa mới tịnh hóa ra ôm một Cấn Thổ Linh Châu, còn có một khối Hoàng Thổ Linh Tinh cực phẩm, và năm loại thiên tài địa bảo khác lấy được từ Nhật Nguyệt thần giáo đột ngột bay ra trước người, chậm rãi bay về phía thiên phú huyết mạch như thực thể hiện ra.
Nhắc tới cũng kỳ quái, thiên phú huyết mạch phát ra huyết quang hùng hậu, còn có linh khí ở trong tiên thiên huyết mạch, giống như là có thể hòa tan mọi thứ, theo từng loại thiên tài địa bảo bay vào thiên phú huyết mạch, dưới thần niệm của Diệp Chân thôi động, bắt đầu thật nhanh hòa tan, hỗn hợp.
Cực phẩm Hoàng Thổ Linh Tinh hòa tan với Cấn Thổ Linh Châu lập tức bạo phát ra lượng lớn Thổ Linh Lực, cơ hồ là ngay khi bạo phát đi ra, Diệp Chân đã sớm ngưng tụ tốt Khôn Nguyên Thần Chưởng võ hội chân ý, dưới thần niệm thôi động, xâu mạch mà vào!
Ngay khi tiến vào, Khôn Nguyên Thần Chưởng võ học chân ý giống như bọt biển khô quắt, bắt đầu điên cuồng thu nạp lực lượng huyết mạch của đạo thiên phú huyết mạch thứ ba, cực phẩm Hoàng Thổ Linh Tinh và Cấn Thổ Linh Châu tan ra Thổ Linh Lực, bao gồm lực lượng của mấy thiên tài địa bảo khác tan ra.
Cơ hồ là đồng thời, hồn hải của Diệp Chân chấn động, trong hồn hải lực lượng Thần Hồn bàng bạc giống như nước biển chảy ngược, điên cuồng vọt vào đạo thiên phú huyết mạch thứ ba.
Sau đó là một công phu mài nước, lấy chân ý võ học của Khôn Nguyên Thần Chưởng thông qua lực lượng của những thiên tài địa bảo kia tan ra cố hóa ở trong thiên phú huyết mạch.
Giống như trước đây ngưng tụ thành hạt giống Linh Lực, giờ phút này thật ra là đang ngưng tụ một hạt giống võ học.
Ngay khi đạo võ học chân ý thứ nhất và thiên phú huyết mạch tứ ngược trong Thổ
Linh Lực kết hợp với nhau, Diệp Chân thở dài một hơi, chỉ cần không bất ngờ gì xảy ra, lần chú mạch này chỉ cần tiếp tục kéo dài thì sẽ thành công.
Chú mạch khó khăn nhất thật ra là sưu tập thiên tài địa bảo cần thiết, còn có bí tịch hoàn chỉnh, hai thứ này Diệp Chân đều chiếm toàn bộ, chú mạch tự nhiên không khó.
Rống!
Cũng đồng thời lúc này. Trên bầu trời, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đang cảnh giới đột nhiên phát ra một tiếng gầm cực kỳ khẩn trương, trong tiếng gầm tràn đầy lo lắng.
Tiếng gầm này làm cho Diệp Chân ngây ra một lúc.
Phân ra một đạo thần niệm mượn con mắt của Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu nhìn thoáng qua, Diệp Chân lập tức ngây dại.
- Sao lại có nhiều Yêu Thú tới đây như vậy?
Chẳng biết lúc nào, vị trí của Diệp Chân đã bị bảy tám con Yêu Thú từ bốn phương tám hướng tụ tập tới, cái này khiến Diệp Chân rất buồn bực.
Trước khi Diệp Chân lực chọn địa điểm tiềm tu đã cố ý nhìn xung quanh. Phương viên phạm vi trăm dặm cũng không bao nhiêu Yêu Thú.
Mà khi Diệp Chân tu luyện, gần như không chỉ ở ra bày ra phù trận ẩn tàng khí tức, còn cố ý đặt xuống một đạo Đại Mê Tung Thần Phù dùng làm cho che đậy khí tức.
Đại Mê Tung Thần Phù này là Diệp Chân khi tham gia Quy Linh đại hội được giáo chủ Giản Thiên Hùng ban thưởng, uy lực phi phàm, cho dù đối mặt với vương giả
Khai Phủ cảnh, chỉ cần không phải quá gần cũng có thể ẩn tàng khí tức.
Loại tình huống này, khí tức thiên phú huyết mạch của Diệp Chân sẽ bị che đậy cực kỳ chặt chẽ, tuyệt đối sẽ không đưa tới Yêu Thú.
Nhưng vấn đề là đưa tới Yêu Thú.
Thần niệm trên dưới quét một vòng, Diệp Chân lập tức phát hiện vấn đề.
Vấn đề xuất hiện ở lúc hắn chú mạch phía trên thiên phú huyết mạch hiện lên ở ra cơ thể, bị Diệp Chân dùng bí pháp thúc đạo thiên phú huyết mạch thứ ba trực tiếp hiện hình ở ra cơ thể, lúc này lại thẳng tắp bắn ra một đạo huyết khí lang yên, đạo huyết khí lang yên này đừng nói phù trận, cho dù Đại Mê Tung Thần Phù do Giản Thiên Hùng ban thưởng cũng không che giấu được.
Đối với Yêu Thú mà nói, loại khí tức huyết khí lang yên này giống như đồ ăn ngon nhất, cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi.
Diệp Chân có chút hối hận, cũng có chút bất đắc dĩ.
Vẫn do thiếu kinh nghiệm.
Mặc dù hắn lập tức sẽ là võ giả Chú Mạch cảnh tam trọng, nhưng mình chú mạch vẫn là lần đầu tiên cho nên không biết loại chi tiết này, cho nên đưa tới Yêu Thú.
May mà lúc này phẩm giai của Yêu Thú tới cũng không phải quá cao, phần lớn đều là Yêu Thú Địa Giai trung hạ phẩm, cái này có quan hệ với của Diệp Chân. Nồng độ thiên địa nguyên khí nơi này sẽ không xuất hiện Yêu Thú cường đại.
Theo những Yêu Thú kia lại gần, không cần Diệp Chân phân phó, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đã chủ động công kích, nhanh chóng giải quyết những Yêu Thú này.
Việc Diệp Chân cần làm chính là thoáng phân ra một tia thần niệm chú ý chiến đấu, sau đó hết sức chăm chú chú mạch.
Chỉ có nhanh chóng hoàn thành chú mạch, mới có thể giải quyết nguy cơ, nhất là thời khắc bây giờ.
Nếu Diệp Chân hơi chịu chút quấy rầy, phí công nhọc sức không nói, trước đây tìm đến tu luyện tài liệu sẽ phải một lần nữa tìm kiếm toàn bộ, vậy phải tốn bao nhiêu thời gian khó mà nói chắc.
Chân lý võ đạo và thiên tài địa bảo biến thành lực lượng trong thiên phú huyết mạch thật nhanh kết hợp lấy, nhưng sắc mặt Diệp Chân cũng càng ngày càng ngưng trọng.
Sau khi Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu giải quyết hết bảy tám con Yêu Thú lúc trước, nhất là khi chiến đấu với hai con Yêu Thú Địa Giai thượng phẩm, càng bị thương không nhẹ.
Nhưng phương xa, lại xuất hiện càng nhiều hình bóng Yêu Thú.
Nhất là vừa rồi mùi máu tanh phát ra sau khi giết chết tám con Yêu Thú, kết hợp với tinh huyết lang yên của Diệp Chân, thứ mùi đó, đối với Yêu Thú mà nói, đơn giản là độc dược ngon nhất.
Rống!
Xa xa, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu rống giận nhào ra ngoài.
Thực lực của Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu hẳn là tương đương với Yêu Thú Địa Giai thượng phẩm và Thiên giai hạ phẩm, lại thêm nó có linh trí cường đại, đối phó với Yêu Thú Địa Giai trung hạ phẩm, coi như nhẹ nhõm, nhưng đối phó với Yêu Thú Địa Giai thượng phẩm thì khá phiền toái.
Xung quanh tụ tập tới Yêu Thú, trong mỗi bảy tám con, tất có một Yêu Thú Địa Giai thượng phẩm.
- Tiểu Miêu, trở về!
Đột nhiên, Diệp Chân trong thần niệm khẽ quát một tiếng!
- Chủ thượng, ngươi yên tâm, ta dẫn những gia hỏa này ra xa một chút sẽ không quấy rầy đến ngươi, yên tâm đi, đối phó với bọn chúng, ta không có bất cứ vấn đề gì!
Vân Dực Hổ Vương phát tới cho Diệp Chân một thần niệm tin tức.
- Tiểu Miêu, ngươi trở về!
Thần niệm của Diệp Chân quát lên đột ngột đề cao, không vì gì khác, bởi vì Diệp
Chân xuyên thấu qua con mắt của Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu thấy được một thân hình to lớn.
Yêu thú Thiên giai hạ phẩm Tam Nhãn Yêu Lang!
Bởi vì phát hiện Yêu Thú thiên giai hạ phẩm đến đây, đây mới là nguyên nhân Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu rời xa Diệp Chân.
- Trở về, tiểu Miêu, ngươi không phải đối thủ của Tam Nhãn Yêu Lang kia!
- Chủ thượng, để cho ta thử một lần.....
Rống!
Trong tiếng hổ gầm. Vân Dực Hổ Vương hổ trảo giống như Thiên Trụ ấn về phía tam nhãn Yêu Thú, một đạo phong nhận to lớn màu xanh từ trong miệng cuồng phún ra.
Ngao ô!
Một tiếng sói tru, cự nhãn ở giữa trán Tam Nhãn Yêu Lang trợn lên, một trụ ánh sáng thẳng tắp màu xanh đánh về phía Vân Dực Hổ Vương.
Không chỉ trực tiếp đánh nát phong nhận màu xanh tiểu Miêu phun ra, ngay cả thân thể tiểu Miêu cũng trực tiếp bị oanh đến bay lên.
Khi không có Diệp Chân gia trì. Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu vốn không có khả năng chiến thắng Yêu Thú thiên giai hạ phẩm, chớ nói chi chiến thắng Tam Nhãn Yêu Lang thiên phú dị bẩm.
Rống!
Lại một tiếng kêu to, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu lại một lần nữa đánh về phía Tam Nhãn Yêu Lang, gắt gao chặn đường Tam Nhãn Yêu Lang.
Tam Nhãn Yêu Lang giận dữ, cự nhãn trán trợn mắt, ánh sáng màu xanh lần nữa đánh phía Vân Dực Hổ Vương.
Nhưng mà, linh trí của tiểu Miêu cũng không phải để trưng.
Lần này, dưới tình huống đã sớm chuẩn bị, hình thể của tiểu Miêu đột nhiên từ trăm mét chớp mắt co lại còn vài mét, hình thể thu nhỏ khiến cho tam nhãn Yêu Thú công kích thất bại.
Trong lúc nhất thời, một hổ một sói cứ đấu như vậy.
Mặc dù tu vi của tiểu Miêu rơi vào hạ phong, nhưng bằng vào linh trí vẫn gắt gao ngăn cản Tam Nhãn Yêu Lang.
Nhưng mà, lâm tràng phát huy loại thủ đoạn nhỏ này chưa chắc mỗi một lần đều có tác dụng.
Thỉnh thoảng tiểu Miêu sẽ trúng vào một phát, sau đó phát ra một tiếng rên thảm tận lực đè nén!
Mỗi một âm thanh rên thảm tận lực đè nén đều sẽ làm cho trái tim Diệp Chân vì đó co lại.
Diệp Chân hiểu rõ, tiểu Miêu đang dùng sinh mệnh để bảo vệ cho hắn!
Diệp Chân hiểu hơn, đây là tiểu Miêu đang dùng sinh mệnh để chứng minh nó còn hữu dụng, nó đối với Diệp Chân còn hữu dụng.
Mà không phải suốt ngày bị Diệp Chân bảo hộ trong ngực, có chiến đấu trước hết bị Diệp Chân gọi trở về bảo hộ trong ngực.
Tiểu Miêu không muốn làm một phế vật, càng không muốn làm một kẻ yếu vĩnh viễn được bảo hộ. Cho nên, dưới loại tình huống này chủ động xuất kích, dùng phương thức tiêu hao sinh mệnh để chứng minh chính nó!
Máu tươi trên người tiểu Miêu bay ra từng đạo.
Nhưng mỗi một lần, tiểu Miêu đều sẽ ngăn cản Tam Nhãn Yêu Lang ý muốn phóng tới phương hướng của Diệp Chân.
Diệp Chân lòng đang nhỏ máu!
Diệp Chân thậm chí có một loại xúc động bỏ qua tu luyện, lập tức giải cứu tiểu Miêu động
Nhưng mà, Diệp Chân cũng không làm như thế, nếu Diệp Chân làm như vậy, sợ rằng sẽ triệt để đả kích nó.
Bởi vì lúc này chiến đấu, tiểu Miêu không còn là đơn thuần vì bảo hộ Diệp Chân, cũng là tại chứng minh chính nó —— hữu dụng!
Yêu Thú Thiên Giai, đều có linh trí nhất định, đương nhiên, loại linh trí này so với linh trí của tiểu Miêu thì vẫn kém xa.
Nhưng loại phương thức gần như liều mạng này của tiểu Miêu vẫn khiến tam nhãn Yêu Thú sinh ra một loại sợ hãi!
Có chút sợ!
Đối mặt đấu pháp lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng của tiểu Miêu, tam nhãn Yêu Thú lại bị tiểu Miêu làm cho từng bước lui lại, không cách nào tiếp cận Diệp Chân một bước.
Tiếng hổ gầm của Vân Dực Hổ Vương càng ngày càng yếu, nhưng trong tiếng gào lại ẩn chứa một loại khí tức vương giả không hiểu!
Chẳng biết lúc nào, Thần sắc của Diệp Chân đã trở nên lạnh như băng, mỗi lần tiểu Miêu tận lực đè nén âm thanh rên thảm, đều không thể làm cho thần sắc của Diệp Chân rung động chút nào.
Diệp Chân cả bức tinh thần, đã toàn bộ chìm vào đạo thứ ba thiên phú huyết mạch bên trong, toàn lực ứng phó tại chú mạch!
Chưa từng dừng lại một khắc, thời gian giống như dài dằng dặc, mỗi một hơi thở, hình như cũng dày vò dài dằng dặc đối với Diệp Chân!
Sau một canh giờ, hai mắt Diệp Chân đang nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, nguyên bản thiên phú huyết mạch giống như Thiên Trụ xuyên qua cơ thể, lúc này đã biến thành thổ hoàng sắc, theo hai mắt Diệp Chân mở ra, nhanh chóng rút về trong cơ thể
Diệp Chân.
Chú mạch hoàn thành!
Cơ hồ là đồng thời, Diệp Chân bỗng nhiên nhìn lên, ánh mắt nhìn về phía tiểu Miêu.
Ngay khi nhìn thấy tiểu Miêu, cái mũi Diệp Chân bỗng nhiên chua chua!
Thần niệm chìm vào trong Ma Hồn Điện, quang hoa của Chiến Hồn Huyết Kỳ lóe lên, một đạo huyết quang liền tiến vào trong cơ thể nó.
Cảm nhận được lực lượng trong cơ thể bạo tăng, ngay khi Vân Dực Hổ Vương quay đầu nhìn thấy Diệp Chân đã tu luyện hoàn thành, nay khi nhìn thấy, vui mừng không thể ức chế nổi lên con mắt thật to của tiểu Miêu.
Rống!
Trong tiếng hổ gầm, tốc độ tiểu Miêu bạo tăng gấp đôi giống như một đạo thiểm điện, hung hăng đánh vào cổ họng của Tam Nhãn Yêu Lang!
Rống!
Tiếng hổ gầm vô cùng bá khí chấn động trời cao lần nữa vang lên!