← Quay lại trang sách

Chương 694 Săn Giết Trong Đêm Tối

Bến tàu Thanh Thuỷ là bến tàu của một con sông lục địa, trùng hợp nơi đây lại là nơi giao nhau giữa nó và một đại nội lục Hà Đông Bình Hà khác trong Châu Linh Vực, lập nên võ thành Thanh Hà phồn vinh, cũng làm cho nơi này lúc đầu chỉ có một hai cái bến tàu lớn nhỏ trở nên vô cùng phồn vinh.

Trong đó bến tàu Bình Thanh của võ thành Thanh Hà là bến tàu lớn nhất, bị Nhật Nguyệt thần giáo xây dựng phân đà nắm trong tay. Lúc này Diệp Chân nhìn chăm chú vào bến tàu Thanh Thuỷ, so với bến tàu Bình Thanh thì nó nhỏ hơn mấy lần, nhưng tàu thuyền lui tới bàn giao việc quan hàng hoá liên tục tiếp không dứt.

Bến tàu nhỏ gấp mấy lần, nhưng kho để hàng hoá chuyên chở lại nhiều vô số!

Cũng bởi vậy nên bến tàu Thanh Thuỷ này cũng là một Tụ Bảo Bồn, nhất là đối với tư nhân, tài sản tích luỹ được thật sự rất lớn.

Mặc dù quy mô nhỏ hơn hai ba lần so với bến tàu Bình Thanh, nhung chỉ vẻn vẹn tàu thuyền ra vào trong một ngày cũng có thể kiếm được mấy vạn khối Linh Tinh hạ phẩm chớ nói chi là hàng hoá giao dịch to nhỏ bên trong, một ngày kiếm được mấy chục vạn khối Linh Tinh hạ phẩm là còn ít.

Đổi thành Linh Tinh trung phẩm thì một ngày cũng có mấy ngàn khối, một năm thu được gần trăm vạn khối Linh Tinh trung phẩm, xem như một chỗ danh phù kỳ thực Tụ

Bảo Bồn.

Nhưng mà võ giả khống chế Tụ Bảo Bồn này lại là một võ giả vô danh Chú Mạch cảnh lục trọng Chu Trung, thực lực rất bình thường.

Nhưng một tên võ giả như vậy lại nắm bến tàu Thanh Thuỷ này trong tay hơn mấy chục năm, trong khí đó có rất nhiều thế lực đều từng có chủ ý với nó, bao gồm cả

Trường Sinh giáo cũng có ý đồ xâm chiếm bến tàu này, nhưng không thành công.

Bởi vì mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, kiểu gì cũng sẽ được Nhật Nguyệt thần giáo phân đà ở võ thành Thanh Hà trợ giúp.

Nhưng bình thường, Thanh Hà lại không cho Nhật Nguyệt thần giáo chút mặt mũi nào, điều này khiến rất nhiều người cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Nhưng Diệp Chân lại biết nguyên nhân này.

Bởi vì bến tàu này là sản nghiệp tư nhân của đường chủ Nội Sự đường của Nhật Nguyệt thần giáo!

Mặc dù Chu Lệnh lợi dụng quyền lợi trong thần giáo, đặt mua tài sản riêng cho mình, đồng thời đây cũng là cứ điểm quan trọng nhất dưới thế lực của Chu Lệnh.

Thành viên của tổ chức dưới tay Chu Lệnh, hơn nửa đều tập trung ở đây, một số khác thì lẫn lộn trong Nhật Nguyệt thần giáo.

Theo trí nhớ cùa Diệp Chân về Hầu Ba, năm đó Chu Cửu Thiên Chu Minh Húc sử dụng thiếu nữ để tu luyện tà công, căn bản là cướp giật khắp nơi từ Châu Linh Vực thông qua bến tàu này.

Lúc này Diệp Chân đang đứng ở tầng mây trên không lẳng lặng nhìn chăm chú lên nó, chờ đợi trời tối, chờ đợi thời cơ động thủ.

Trên đường về, Diệp Chân nghĩ ra rất nhiều cách đối phó với chuyện của Chu Lệnh.

Ý nghĩ ban đầu của Diệp Chân là giả bộ như không có việc gì quay lại Nhật Nguyệt thần giáo, nhìn Chu Lệnh có âm mưu quỷ kế gì, sau đó tương kế tựu kế.

Nhưng mà, nghĩ nghĩ, Diệp Chân vẫn là bác bỏ ý nghĩ này.

Ba ngươi Hầu Bá, Phù Lãng, Ngư Tiêm đều chết làm sao có thể không khiến cho chu Lệnh cảnh giác. Hơn nữa Chu Lệnh hoài nghi Diệp Chân liên quan đến sự tình của Chu Cửu Thiên, tuyệt đối sẽ không thu tay lại, mà chịu thiệt thòi thỉ không phải bản tính của Diệp Chân.

Dứt khoát, Diệp Chân liền nghĩ đến ăn miếng trả miếng!

Chỗ này là cứ điểm quan trọng cùa Chu Lệnh, chính là đối tượng để Diệp Chân hạ thủ.

Việc cần làm lúc này, chính là chờ đợi thời cơ.

Rất nhanh, bóng đê buông xuống, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng trên bến tàu. Diệp Chân vẫn một mực chờ đến giờ Tý, bến tàu Thanh Thuỷ mới yên tĩnh lại. Nhìn bến tàu chậm rãi ảm đạm xuống, ánh mắt Diệp Chân dần trở nên nghiêm nghị.

- Tiểu Miêu, trở về đi, chờ vết thương của ngươi lành rồi lại chiến!

Thời cơ đã đến, Diệp Chân khẽ gọi Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đang lơ lửng trên tầng mây một tiếng.

Lúc Diệp Chân bế quan tu luyện, tiểu Miêu dốc sức chiến đấu với yêu thú thiên giai hạ phẩm Tam Nhãn Yêu Lang bị thương rất nặng, nhất là Tam Nhãn Yêu Lang còn có lang độc, gần nửa tháng mà thương thế của tiểu Miêu cũng không hồi phục hoàn toàn.

Nhưng mà ngày hôm đó Diệp Chân rèn đúc thành công Khôn Nguyên Thần Chưởng, sau khi tốn mấy ngày đem mạch thứ ba này câu thông thiên địa, tu vi của Diệp Chân triệt để bước sang Chú Mạch cảnh tam trọng.

- Meo …-

Tiểu Miêu nhỏ tiếng kêu lên, chui vào trong ngực Diệp Chân. Lúc chui vào ngực Diệp Chân, thân hình Diệp Chân liền giống như sao băng rơi xuống mặt đất.

Nhưng mà Diệp Chân cũng không lập tức đi vào bến tàu Thanh Thuỷ, cứ vậy nghênh ngang đi vào chém giết thì quá ngu, thậm chí bến tàu Thanh Thuỷ có thể sẽ gọi Nhật Nguyệt thần giáo đến trợ giúp, nếu vậy thì phiền toái càng lớn.

Tuỳ ý tìm một nơi vắng vẻ trên mặt đất, thần niệm Diệp Chân khẽ động, trong nháy mát cả người biến mất vào hư không!

Độn thổ!

Gần nửa tháng, mỗi khi Diệp Chân rảnh là sẽ nghiên cứu thử nghiệm phương pháp độn thổ, trên cơ bản đã nghiên cứu kỹ thuật độn thổ của Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú.

Độn thổ tên là độn thổ, đương nhiên chỉ có thể làm được ở nơi Ngũ Hành, nước, lửa, gỗ đều không được, gặp kim lại càng không được!

Nhưng cũng không phải là tuyệt đối.

Tỷ như trong lòng đất, thường xuyên có những vũng bùn ẩm ướt, nhũng nơi như thế này vẫn có thể độn thổ được, nhưng mà tốc độ độn thổ sẽ cực kỳ chậm, linh lực tiêu hao trong nháy mắt sẽ tăng vọt.

Tương tự, lòng đất cũng có nhiều nơi chứa quặng kim loại nằm rải rác,những nơi này cũng có thể độn thổ, chỉ cần là nơi có đất thì có thề độn thổ, chỉ khác nhau ở tốc độ và tiêu hao.

Điều đáng nói duy nhất chính là đại thụ!

Rễ cây của mấy cây đại thụ xâm nhập vào lòng đất và phát triển, là khắc tinh thuật độn thổ của Diệp Chân.

Có hai lần, Diệp Chân đụng vào mấy bỗ rễ của mấy cây đại thụ chọc trời trong lòng đất, một lần xém chút nữa thì nín thở chết ở trong, một lần thì đụng đến choáng váng. Lúc Diệp Chân còn đang nghiên cứu Thuật Độn Thổ, cục u to trên đầu tất cả đều là do những rễ cây to kia gây ra.

Cho nên từ đó về sau, mỗi lần Diệp Chân thi triển thuật độn thổ đều sẽ quan sát trước địa hình, nơi nào có cây đại thụ đều sẽ ghi tạc trong đầu, lúc độn thổ sẽ tránh xa nơi đó, về phần đụng phải rễ cây khô héo dưới lòng đất thì chỉ trách Diệp Chân xui xẻo.

Lần này chui vào bến tàu Thanh Thuỷ này, vận khí của Diệp Chân không xấu đến mức đụng phải rễ cây còn sót lại, thuận lợi đột nhập vào trong hậu viện của bến tàu Thanh Thuỷ.

Tiến vào hậu viện, thần niệm của Diệp Chân liền bám vào trên linh lực Thổ, lặng lẽ phát tán ra, thoáng chốc, toàn bộ tình hình hậu viện của bến tàu Thanh Thuỷ lập tức được thu vào tâm trí của Diệp Chân.

- Trong hậu viện có tổng cộng gần trăm người, trong đó võ giả Chú MẠch cảnh chỉ có sáu người, trung tâm của sân hẳn là nơi Chu Lệnh quản sự, Chu Trung.

Thần niệm khẽ động, Diệp Chân thi triển Thuật Độn Thổ di chuyển trong lòng đất, chưa tới mấy hơi thở đã tới lòng đất cách gian phòng của Chu Trung mười mét.

Có lẽ đột phá đã vô vọng, tu vi của Chu Trung có chút xa xỉ, đêm hôm khuya khoắt vẫn ôm một nữ võ giả tu vi Hoá Linh cảnh ra sức nhún nhún.

Đây cũng là lí do tại sao trong số các võ giả cường đại có rất ít nữ vĩ giả, rất nhiều nữ võ giả chưa mạnh mẽ liền trở thành nô lệ cho nam võ giả cường đại.

Có lẽ là qua đầu nhập. Lại hoặc có lẽ là cái kia nữ võ giả thân thể mềm mại quá mê người, Diệp Chân thân hình vô thanh vô tức từ trước giường mặt đất chui ra khi, Chu Trung đều không có phát giác!

Bởi vì dưới tình huống bình thường, bất kỳ võ giả nào cũng đều có khả năng không tiếng động lẻn đến quanh người hắn trong vòng trăm thước, đó là phạm vi cảnh giác của Linh giác của hắn, nhưng không bao gồm lòng đất.

Ngược lại nữ võ giả kia bởi vì nguyên nhân đó mà phát hiện ra Diệp Chân trong bóng tối chân đầu tiên, thân hình bỗng nhiên run rẩy một cái.

- Ừm, làm sao vậy?

Phát giác có chuyện khác thường, Chu Trung theo bản năng quay đầu lại.

Phốc!

Nghênh đón hắn là một thanh kiếm cương vô cùng sắc bén!

Quay đầu lại, thanh kiếm cương trực tiếp đâm vào mắt Chu Trung, sau đó, nhẹ nhàng xoay kiếm!

Cho dù là võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng, dưới tình huống đột ngột không có chút phòng bị nào thì sinh mạng cũng cực kỳ nguy hiểm, yếu hại, vĩnh viễn là yếu hại!

Trước khi nữ võ giả trở thành nữ nô lệ thét lên, Diệp Chân đã bóp cổ nàng, nhưng mà Diệp Chân không giết chết nàng mà chỉ điểm huyệt làm nàng bất tỉnh!

Sau đó, Diệp Chân giống như đi vào chỗ không người, bắt đầu lục tìm trong phòng Chu Trung, không lâu sau, Diệp Chân lục ra được hai túi trữ vật thượng phẩm.

Nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân lại biến mất, không được mấy hơi thở lại xuất hiện trong sân.

Có lẽ bởi vì phân chia địa vị, và để cho Diệp Chân tiện làm việc, sáu vị võ giả

Chú Mạch cảnh đều ở trong viện này, khoảng cách còn khá xa, nhưng mà chuyện này đối với Diệp Chân cũng không có gì khác nhau.

Võ giả trong sân này được gọi là Ngốc Ưng, là thủ hạ hung hãn nhất của Chu Trung, tàn sát người già yếu căn bản đều do tên Ngốc Ưng này làm.

Sau ba hơi thở, Ngốc Ưng còn đang trong giấc mộng mắt đột nhiên trợn tròn, cái trán thủng một lỗ máu lớn.

- Kiểu chết này, hừ, quá là tiện nghi cho ngươi!

Nhỏ giọng nói một tiếng, thân hình Diệp Chân lần nữa biến mất.

Sau nửa khắc đồng hồ, thân hình Diệp Chân xuất hiện lần nữa trong phòng ngủ lúc trước của Chu Trung, một chưởng vỗ xuống đánh bay tên nữ võ giả kia, nhưng mà nàng đã bị Diệp Chân điểm á huyệt không cách nào phát ra âm thanh!

- Mấy tên quản sự, chấp sự giỏi của viện này đã chết hết, nếu ngươi muốn sống và không muốn bị Chú Lệnh sưu hồn thì mau chóng rời đi ngay tron đêm nay!

Đang nói, Diệp chân ném ra một túi trữ vật, bước khỏi cửa phòng đến chỗ ngoặc, thân hình lại biến mất.

Bến tàu Thanh Thuỷ trong đêm, vẫn tĩnh mịch như cũ, tĩnh lặng như nước, ngoại trừ thân ảnh run rẩy của một nữ nhân hoảng hốt rời đi.

Kỳ thật lựa chọn tốt nhất của Diệp Chân là trực tiếp diệt khẩu tên nữ võ giả này.

Nhưng Diệp Chân lại không hạ thủ được, một màn vừa rồi có thể thấy được nữ võ giả này cũng là người đáng thương. Võ giả dưới bầu trời này, không phải ai cũng có thể khống chế vận mệnh của mình giống như Diệp Chân.

Rất nhiều người mặc dù đi trên con đường võ giả, nhưng không có cách nào làm chúa tể vận mệnh của mình.

Võ giả có thể khống chế được vận mệnh của mình nhờ vào võ đạo chỉ là một phần rất nhỏ.

Ban đêm thời gian luôn luôn trôi qua khá nhanh.

Sắc trời vừa tảng sáng, trên bến tàu Thanh Thuỷ liền vang lên âm thanh báo hiệu, tiếng người ồn ào, ai dỡ hàng thì tiếp tục dỡ hàng, ra ra vào vào, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng mà, rất nhanh, trên bến tàu Thanh Thuỷ liền loạn tùng phèo. Thường ngày đúng giờ quản sự Chu Trung sẽ xuất hiện. Hôm nay, mặt trời đã lên cao quản sự vẫn không hề xuất hiện.

Chu Trung nắm chắc quyền kinh tế của bến tàu, hầu như mỗi một Linh Tinh xuất nhập đều qua tay của hắn, đội thuyền rời đi muốn lấy áp tinh, thuyền nhập cảng kiểm hàng gioa Linh Tinh, giao dịch hàng hoá thuê nhà kho cũng phải giao Linh Tinh để lấy thẻ số.

Hơn chục vị trợ giúp quản lý quản sự đứng túc trực trên bến tàu, nhưng thu chi một khối Linh Tinh nào là toàn bộ bến tàu lập tức lộn xộn.

Cuối cùng có quản sự đánh bạo đi mời bọn người Chu Trung và những người có uy quyền cao!

Lúc đẩy cửa phòng ra, tiếng hét thê lương lập tức vang ầm lên!

Trong chốc lát, toàn bộ bến tàu Thanh Thủy liền hỗn loạn!

Mà giờ khắc này, Diệp Chân đang ngẩn người nhìn Linh Tinh chất cao như núi trong mấy túi trữ vật!