Chương 696 Tin Vui?
Một số thời khắc, sự tình thường sẽ có biến hóa không tưởng tượng được!
Diệp Chân cũng không ngờ tới, chuyện ở bến tàu Thanh Thủy sẽ diễn biến thành như thế này.
Diệp Chân thu được tin tức là sau khi hắn rời đi không lâu, đường chủ Nội Sự đường Chu Lệnh nôn ra máu, không sai, trực tiếp cuồng phún một ngụm máu tươi.
Sau đó, Chu Lệnh vô cùng vội vàng chạy tới bến tàu Thanh Thủy, bởi vì.... bến tàu Thanh Thủy bị người công chiếm.
Ngay sau khi bến tàu Thanh Thủy xảy ra rối loạn ngắn ngủi nửa canh giờ, phân đường của Thiên La Môn thiết lập ở Thanh Thủy võ thành lặng yên không tiếng động tiến vào chiếm giữ bến tàu Thanh Thủy, không có nhiều người phản kháng, nhanh chóng khống chế bến tàu Thanh Thủy.
Ước chừng mười võ giả Hồn Hải cảnh trấn giữ ở nơi đó, căn bản không phải là đối thủ của Chú Mạch cảnh cường giả của Thiên La Môn.
Về phần phân đà của Nhật Nguyệt thần giáo ở Thanh Thủy võ thành, căn bản không có nhận được tin tức cầu cứu, bởi vì những võ giả Hồn Hải cảnh còn lại ở bến tàu Thanh Thủy, căn bản không có tư cách hoặc là phương thức liên hệ với phân đà của Nhật Nguyệt thần giáo.
Chờ phân đà đà chủ của Nhật Nguyệt thần giáo phát hiện sự khác thường của bến tàu Thanh Thủy, Thiên La Môn đã chiếm lĩnh bến tàu Thanh Thủy.
Trong phân đà của Nhật Nguyệt thần giáo ở Thanh Thủy võ thành, đà chủ Chu Lệnh đã từng đề ra yêu cầu đặc thù, lập tức dẫn người ý muốn phản công trở về, bởi vì ích lợi to lớn của Thanh Hà võ thành, số lượng võ giả mà Nhật Nguyệt thần giáo phái đi đóng quân ở nơi này nhiều hơn rất nhiều so với số lượng võ giả của Thiên La Môn ở bến tàu.
Chẳng qua, lại bị Thiên La Môn liều chết phản kháng, nhưng không đợi cuộc chiến có kết quả, viện quân của Thiên La Môn đến từ Thanh Lam võ đô đã tới bến tàu Thanh Thủy, trực tiếp bức cho phân đà của Nhật Nguyệt thần giáo phải lùi lại.
Càng chết người chính là, lúc này, Thiên La Môn cắn ngược lại Nhật Nguyệt thần giáo một ngụm.
Thiên La Môn môn chủ Vu Mộng Sơn trực tiếp phát cho Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ Giản Thiên Hùng một phù tấn dùng từ cực kỳ nghiêm khắc.
- Nhật Nguyệt thần giáo các ngươi, đây là muốn khai chiến sao?
Cách nói năng này, giáo chủ Giản Thiên Hùng coi trọng cực đoan, bởi vì Nhật Nguyệt thần giáo vừa mới lấy được năm năm quyền sử dụng Cực phẩm linh mạch.
Chính là khi đặc thù cần nghỉ ngơi dưỡng sức để nhanh chóng tăng lên thực lực.
Trong năm năm này, Nhật Nguyệt thần giáo tuyệt đối không nguyện ý phát sinh xung đột lớn cùng với bất kỳ bên nào.
Mấy đạo phù tấn đi điều tra, sau khi hiểu ra tất cả nguyên do, giáo chủ Giản Thiên Hùng ỉu xìu. Đồng thời, cho Nội Sự đường đường chủ Chu Lệnh phát một phong tìm từ cực kỳ nghiêm khắc phù tấn, giao trách nhiệm cho Chu Lệnh nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Vì sao Giản Thiên Hùng sẽ làm ra loại quyết định này thiên vị người ngoài như thế đây?
Cái này cũng không phù hợp với tác phong làm việc xưa nay của Giản Thiên Hùng!
Nguyên nhân chủ yếu là, chuyện này luận từ căn bản, Nhật Nguyệt thần giáo không chiếm lý!
Theo sự thật, đúng là Thiên La Môn chủ động công chiếm bến tàu Thanh Thủy, Thiên La Môn vô lý trước đây. Nhưng vấn đề là, từ bên ngoài nhìn vào, bến tàu Thanh Thủy cũng không phải là sản nghiệp cùng phạm vi thế lực của Nhật Nguyệt thần giáo!
Thiên La Môn chỉ là chủ động ra tay chiếm trước sản nghiệp của một vị địa chủ nhà giàu ở địa phương mà thôi.
Ngược lại là về sau Nhật Nguyệt thần giáo Thanh Hà võ thành phân đà đánh đến tận cửa, chủ động công kích Thiên La Môn trước, thì đuối lý.
Đây cũng là nguyên nhân mà xưa nay Chu Lệnh có thể giữ được bến tàu Thanh Thủy, có cái ngoại địch xâm lấn, phân đà của Nhật Nguyệt thần giáo đến giúp, chuyện này liên lụy đến hai thế lực lớn có khai chiến hay không, tự nhiên không có người dám đứng ra cứng rắn đoạt bến tàu Thanh Thủy.
Lần này, lại hoàn toàn gặp nạn.
Loại tình huống này, dù là giáo chủ Giản Thiên Hùng của Nhật Nguyệt thần giáo luôn cố chấp cũng không thể không cúi đầu.
Mà nguyên nhân căn bản tạo thành mọi việc này, chính là bởi vì Nội Sự đường đường chủ Chu Lệnh mượn thần giáo chi uy, tự kiếm sản nghiệp cho mình.
Vốn dĩ ban đầu, loại chuyện này thì giáo chủ Giản Thiên Hùng cũng đã từng nghe thấy, chẳng qua luôn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt. Việc các cao tầng của thần giáo kiếm chút tài sản riêng, chỉ cần không quá mức cũng không quan trọng, bởi vì nước quá trong ắt không có cá nha.
Nhưng vấn đề là, lần này, gây ra phiền toái lớn, còn khiến cho Giản Thiên Hùng không thể không cúi đầu nhận lỗi. Cho nên, ngữ khí trong cái phù tấn mà giáo chủ
Giản Thiên Hùng phát cho Chu Lệnh kia cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí có mấy phần ý tứ răn dạy.
Loại tình huống này lại thêm đủ loại tổn thất của bến tàu Thanh Thủy, đặc biệt là sáu vị thuộc hạ thân tín mà hắn an bài ở bến tàu Thanh Thủy, toàn bộ chết oan chết uổng. Chịu đả kích liên tục trực tiếp làm cho Chu Lệnh ngay tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi!
Địa bàn bị mất cũng không có việc gì, chỉ cần có người là có thể lại cướp về.
Nhưng mà không có người, vậy thì thật sự là cái gì cũng không có…
Không chỉ có như thế, Diệp Chân còn nói đúng một việc nữa —— Chu Lệnh có việc phải bận rộn, căn bản không có thời gian bận tâm Diệp Chân, chí ít trong thời gian này.
Bến tàu Thanh Thủy là không đòi lại được, bị Thiên La Môn chiếm cứ, muốn bọn hắn phun ra thì căn bản là không thể nào. Không chỉ không có trả lại bến tàu, Chu Lệnh còn phải nói vài lời nói mềm bởi vì việc phân đà của Nhật Nguyệt thần giáo công kích Thiên La Môn, quả thực là bị khắp nơi khinh bỉ.
Thiên La Môn chiếm được chỗ tốt, việc này tự nhiên bỏ qua.
Việc khó khăn chính là ứng đối những lái buôn từ bốn phương tám hướng tới bến tàu Thanh Thủy để làm ăn bị tai bay vạ gió. Trong chiến đấu hỗn loạn, tiền đặt cọc hàng hóa, tiền đảm bảo thế chấp của bọn họ bị mất đi, hàng hóa bị tổn hạt bị thất lạc, lúc này bọn họ tựa như ong vỡ tổ toàn bộ tới tìm Chu Lệnh.
Bởi vì Chu Trung luôn đang dùng danh hiệu của Nội Sự đường đường chủ Chu Lệnh của Nhật Nguyệt thần giáo để làm việc, có danh tiếng của Chu Lệnh ở đây, lái buôn bốn phương tám hướng mới dám yên tâm ở bến tàu Thanh Thủy làm ăn.
Hiện tại, phiền toái lại toàn bộ tìm đến trên người Chu Lệnh.
Nếu là thường ngày, Chu Lệnh hoàn toàn có thể không để ý tới, kéo dài ba hai năm, xem ngươi còn nháo hay không.
Bây giờ lại là có Thiên La Môn ở một bên nhìn chằm chằm làm chỗ dựa cho những lái buôn kia, phía trên lại có mệnh lệnh của giáo chủ Giản Thiên Hùng, trải qua thời gian nửa đời người cho tới nay, Chu Lệnh chưa từng vừa uất ức vừa chật vật như thế.
Không những bị khinh thường, ngày cả Linh Tinh cũng là rầm rầm đưa ra bên ngoài.
Chỉ cần tra ra chứng cứ xác thực, cũng chỉ có thể bồi thường ngay tại chỗ, cái này liên quan đến thanh danh của Nhật Nguyệt thần giáo, nhất định phải làm như vậy.
Một tới hai đi, Chu Lệnh đã mất đi hơn một trăm vạn khối Trung phẩm Linh Tinh, tính toán trước sau, lượng tổn thất của Chu Lệnh nhiều như cát bên bờ biển, cũng làm cho Chu Lệnh hận đến nghiến răng!
Mỗi ngày từ sáng sớm đến tối đều muốn lẩm nhẩm lầm bầm muốn báo thù!
Thế nhưng là không biết đối tượng là ai!
Mặc dù hắn vô cùng hoài nghi Diệp Chân là người hành hung, nhưng mà hắn đã mời mấy vị cao thủ tới xem xét hiện trường, đều chỉ đưa ra một cái kết luận —— loại thủ đoạn này có thể làm cho võ giả Chú Mạch cảnh ngũ lục trọng vô thanh vô tức chết đi, chỉ có Khai Phủ cảnh vương giả có khả năng làm được, hơn nữa còn là Khai Phủ cảnh vương giả không phải kẻ tầm thường.
Diệp Chân đã tẩy thoát hiềm nghi là hung thủ, nhưng mà ngược lại, Chu Lệnh lại vô cùng nghi hoặc, vì sao Diệp Chân biết hắn có việc phải bận rộn?
Hoặc là nói, việc này có thể không phải do Diệp Chân làm, nhưng là do Diệp Chân tìm người làm?
Nói một cách khác, Diệp Chân có quan hệ với một vị Khai Phủ cảnh vương giả cực kỳ khủng bố nào đó?
Chu Lệnh nghĩ đến cái khả năng này mà khiến cho cổ của hắn có cảm giác có chút rét căm căm.
Đương nhiên, đây đều là nói sau.
Trong lúc Chu Lệnh loay hoay sứt đầu mẻ trán tức giận nóng tính đầy người thì Diệp Chân cả người bụi bặm bẩn thỉu mệt mỏi về tới Linh Viện của chính mình.
- Ngươi trở về rồi. Xem dáng vẻ này của ngươi, hẳn là mọi việc đều rất thuận lợi đi?
Diệp Chân trở về không bao lâu sau, Phong Khinh Nguyệt chạy tới.
Tất nhiên là Diệp Chân sẽ không nói cho Phong Khinh Nguyệt biết được những hiểm nguy trên đường đi. Phong Khinh Nguyệt cũng đã thu xếp một bữa tiệc rượu, muốn Diệp Chân bày tiệc mời khách.
- Đúng rồi, có một việc ta suýt nữa thì quên!
Trong lúc mọi người đang uống rượu, Phong Khinh Nguyệt đột nhiên lấy ra một phong bái thiếp mang theo linh lực phong ấn:
- Có người tới tìm ngươi, mà không chỉ tới tìm một lần!
- Ai?
- Ngự Thú Môn trưởng lão Dương Nhất Quan!
Tay Diệp Chân vừa mới giơ lên chén rượu bỗng nhiên đình trệ ở giữa không trung.