Chương 697 Phục Hưng Chi Địa
Dương trưởng lão, ngươi.... Ngươi làm sao biến thành bộ dáng như vậy....?
Bái thiếp của Dương Nhất Quan lưu cho Diệp Chân kia cũng không có nói chuyện Ngũ
Hành Dung Huyết đan, chỉ nói can hệ trọng đại, muốn gặp mặt nói chuyện với Diệp Chân, trong bái thiếp chỉ lưu lại một địa chỉ.
Khi Diệp Chân tiến vào một biệt viện trong Thanh Lam võ đô nhìn thấy Ngự Thú Môn trưởng lão Dương Nhất Quan, cũng kinh hãi.
Nếu không phải râu dê mang tính tiêu chí Dương Nhất Quan vẫn còn, Diệp Chân cơ hồ có chút không dám tin tưởng người là trưởng lão Ngự Thú Môn có khí tràng cường đại hơn nửa năm trước hắn thấy.
Lúc này Dương Nhất Quan, cả người gầy đến da bọc xương, da mặt phát vàng không nói, một bộ phận tóc bạc, phảng phất như ông lão bảy tám chục tuổi bình thường, già nua hơn mấy chục tuổi.
Đối với võ giả, trên cơ bản không thể nào xuất hiện loại tình huống này, võ giả xuất hiện tình huống già nua của người bình thường vậy đại biểu cho một chuyện
—— thọ nguyên sắp hết, cách cái chết không xa.
Diệp Chân còn phát hiện, khí tức Dương Nhất Quan so với trước đó cũng yếu đi không ít, cẩn thận cảm ứng mới phát hiện, khí tức tu vi của Dương Nhất Quan đã từ Chú Mạch cảnh lục trọng đỉnh phong rơi xuống đến Chú Mạch cảnh lục trọng sơ kỳ.
Trọn vẹn rớt xuống một giai, nếu không phải võ giả Chú Mạch cảnh sau khi chú mạch thành công, võ mạch không dễ dàng tán loạn, chỉ sợ tu vi Dương Nhất Quan hiện tại hẳn là Chú Mạch cảnh ngũ trọng.
Khụ khụ!
Chưa mở miệng, Dương Nhất Quan đầu tiên là ho kịch liệt vài tiếng, vô cùng suy yếu.
- Còn có thể như thế nào đây? Còn không phải tìm kiếm Ngũ Hành Dung Huyết đan cho ngươi mới biến thành như vậy! Vì tìm kiếm Ngũ Hành Dung Huyết đan, sư tôn lão nhân gia ông ta cửu tử nhất sinh, còn có các sư đệ ta, đều.... Đều.....
Nói đến đây, đại đệ tử Mã Dược một nghẹn ngào.
Diệp Chân đầu tiên ngạc nhiên. Sau đó thần sắc cũng biến thành nghiêm nghị, Diệp Chân cũng không nghĩ tới, tìm kiếm Ngũ Hành Dung Huyết đan khó như thế.
Dương Nhất Quan lại ho nhẹ lấy khoát tay áo.
- Việc này không quan hệ cùng Diệp thiếu hiệp! Treo giải thưởng là do lão phu phát ra, Diệp thiếu hiệp đã giúp chúng ta tìm được tin tức. Như vậy vi sư sớm muộn đều phải làm điều này một lần, chỉ là sớm hay muộn.... Khụ khụ...
- Thế nhưng sư tôn, nếu không phải chúng ta đi nhiều vội vàng như vậy, nhiều sư huynh đệ cũng không trở thành....
Nói đến đây, một đại nam nhân như Mã Dược mà vành mắt đã đỏ.
Nhìn tình hình này Mã Dược, không hề giống giả mạo, để Diệp Chân cũng có mấy phần thổn thức.
- Diệp thiếu hiệp đừng nên trách, lão phu những năm này thu đồ đệ phần lớn đều mang theo trên người tự mình dạy bảo, quan hệ giữa bọn họ thân như huynh đệ. Lập tức gãy còn hơn một nửa, hắn tự nhiên....
Lần này, ngay cả thần sắc của Dương Nhất Quan cũng có chút không đúng.
- Gãy một nửa....
Thần sắc Diệp Chân trở nên nghiêm nghị.
- Nói cho đúng là chết bảy, tàn phế ba! Cũng là do lão phu vô năng, mấy người trong bọn họ đều bởi vì bảo hộ lão phu mà chết....
Thần sắc Dương Nhất Quan trở nên thương cảm.
- Thật có lỗi, ta cũng không biết sự tình lại biến thành như vậy....
- Lão phu nói qua. Không liên quan chuyện của Diệp thiếu hiệp ngươi, mời Diệp thiếu hiệp tới. Chủ yếu vì thương lượng cùng Diệp thiếu hiệp chuyện có quan hệ
Ngũ Hành Dung Huyết đan!
Dương Nhất Quan nói.
- Cũng phải cần tại hạ làm ra cái gì.... Đền bù tổn thất?
Ngẫm nghĩ một cái, Diệp Chân hỏi.
Nhìn bộ dáng này, hẳn đã cầm tới Ngũ Hành Dung Huyết đan, trực tiếp giao dịch là xong, còn cần thương lượng để lấy?
Dương Nhất Quan đưa ra thương lượng. Diệp Chân đoán, hẳn muốn ngay tại chỗ lên giá. Nhưng xem ở phân thượng Dương Nhất Quan bên này tổn thất nặng nề, Diệp Chân ra chút máu cũng không quan trọng.
Đối với Diệp Chân, chỉ cần có thể để tiểu Miêu sớm một chút tấn giai. Nỗ lực đại giới nhiều cũng đáng.
Dương Nhất Quan nhưng không có tiếp lời Diệp Chân, mà nhìn thoáng qua Mã Dược đang bi thống, nở nụ cười khổ, nhìn ra Diệp Chân càng thêm không hiểu.
- Dương Nhất Quan ta hành tẩu giang hồ hơn trăm năm, cũng là người đáng tin, làm sao có thể làm ra loại chuyện lên giá ngay tại chỗ này? Chuyện lão phu cùng với Diệp thiếu hiệp thương lượng là cầm tới Ngũ Hành Dung Huyết đan như thế nào?
Dương Nhất Quan nói.
- Như thế nào cầm tới Ngũ Hành Dung Huyết đan?
Diệp Chân ngẩn ra, chẳng lẽ Ngự Thú Môn bỏ ra đại giới lớn như vậy còn không có lấy được Ngũ Hành Dung Huyết đan?
- Các ngươi.... Không đắc thủ?
- Lão phu hổ thẹn, lần hành động này, hao tổn đệ tử rất nhiều, lại không có thu hoạch!
Dương Nhất Quan nở nụ cười khổ.
- Vậy Dương trưởng lão đem Diệp mỗ gọi vào nơi đây muốn làm gì? Tại hạ trước đây đã nói qua, ta phải tới tình báo, cũng lấy mạng liều, trừ phi nhìn thấy Ngũ Hành Dung Huyết đan, ta mới có thể nói, trừ cái đó ra....
Sắc mặt Diệp Chân đột ngột âm trầm.
- Loại chuyện đó, lão phu đương nhiên sẽ không làm! Lần này tìm Diệp thiếu hiệp tới chủ yếu là thương lượng cùng Diệp thiếu hiệp cùng hợp lực đi lấy Ngũ Hành Dung Huyết đan.
- Lão phu bên này, đệ tử ngoại trừ Mã Dược, tu vi những người khác đều không được tốt lắm.
Dương Nhất Quan nói.
- Hợp lực?
- Dương trưởng lão, lấy được Ngũ Hành Dung Huyết đan hẳn là chuyện của ngươi, ta sao lại phải cùng các ngươi cùng đi mạo hiểm?
Diệp Chân nói.
Tu vi của Dương Nhất Quan vốn không yếu, hơn mười vị đệ tử kia của hắn, tu vi đều bình thường, nhưng đại đa số đều có một yêu bộc Thiên giai hạ phẩm, luận chiến lực, cũng cực kỳ cường hãn.
Chiến lực mãnh liệt như vậy mà hao tổn một nửa, ngay cả Dương Nhất Quan đều cửu tử nhất sinh, Diệp Chân cảm thấy, nơi Dương Nhất Quan đi, hẳn rất nguy hiểm.
Mà Diệp Chân nắm trong tay tình báo Dương Nhất Quan cần nhất, không động thủ đã có thể cầm tới đồ vật, sao lại muốn lấy mạng đi liều?
- Hợp tác, là chúng ta cùng hợp tác! Nếu như Diệp thiếu hiệp muốn có Ngũ Hành Dung Huyết đan!
Dương Nhất Quan nói.
Sắc mặt Diệp Chân lần nữa trầm xuống.
- Dương trưởng lão, ta có thể xem như ngươi đang uy hiếp ta sao?
Diệp Chân tràn đầy mùi thuốc súng trả lời, để thần sắc của Dương Nhất Quan đột ngột biến đến ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười khổ.
- Diệp thiếu hiệp hiểu lầm, đến đây, chúng ta uống chén trà, nghe lão phu chậm rãi nói với ngươi rõ ràng tiền căn hậu quả!
- Cũng tốt!
Diệp Chân nhẹ gật đầu.
Không có mấy hơi, Mã Dược dâng lên linh trà bào chế tốt, nhưng từ đầu đến cuối, Diệp Chân một giọt cũng không đụng, đối với Ngự Thú Môn. Diệp Chân một mực mang cảnh giác mãnh liệt.
Ngự Thú Môn tao ngộ có chút thảm, nhưng bản thân Ngự Thú Môn cũng không phải thiện nam tín nữ.
Có lẽ ý thức được phương thức biểu đạt sai lầm, Dương Nhất Quan nói chuyện từ đầu đến cuối nói một lần cho Diệp Chân.
Nơi Dương Nhất Quan đi tìm Ngũ Hành Dung Huyết đan, hoặc nói, Dương Nhất Quan cho rằng nơi có Ngũ Hành Dung Huyết đan là tổ địa Ngự Thú Môn - Vạn Thú Cốc.
Lịch sử của Ngự Thú Môn cực kỳ đã lâu, theo thuyết pháp của Dương Nhất Quan.
Truyền thừa hơn ngàn năm, lúc nhất hưng thịnh, Ngự Thú Môn thậm chí xưng bá qua toàn bộ Chân Linh Vực, có ghi chép ghi rằng, Ngự Thú Môn tám trăm năm trước từng làm bá chủ hơn một trăm năm của Chân Linh Vực.
Khi đó, cũng là điểm hưng thịnh nhất thời của Ngự Thú Môn, Ngưu Khiếu Thiên - một đời môn chủ Ngự Thú Môn được xưng là nhân vật hùng tài đại lược nhất trên đời.
Vạn Thú Cốc của Ngự Thú Môn cũng là khi đó khởi công xây dựng lên.
Bởi vì một đời Ngưu Khiếu Thiên học quán cổ kim cho ra một đạo lý đỉnh nào cao mà không phá, vạn sự vạn vật thiên hạ, thịnh cực tất suy!
Mà lúc đó, Ngự Thú Môn đã hùng bá Chân Linh Vực mấy thập niên, bị giang hồ nhân sĩ xưng là đệ nhất tông môn năm trăm năm qua, theo Ngưu Khiếu Thiên, Ngự Thú Môn đã thịnh đến cực hạn.
Thịnh đến cực hạn, sẽ muốn chuyển suy!
Ngưu Khiếu Thiên cho rằng địa vị tương lai vài chục năm của Ngự Thú Môn sẽ không bị lay động, nhưng tương lai mấy chục năm, trên trăm năm thì sao?
Mà một khi suy sụp xuống, vạn người chùy phá trống, bên trong quá trình trưởng thành của Ngự Thú Môn tạo ra cừu gia, có thể sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho Ngự Thú Môn.
Phòng ngừa chu đáo, ngay lúc đó, Ngưu Khiếu Thiên liền tập trung lượng lớn tài nguyên của Ngự Thú Môn xây dựng Vạn Thú Cốc. Cất giữ đại lượng Linh Tinh, bí tịch, đan phương, đan dược, thiên tài địa bảo vân vân.
Nơi này bị Ngự Thú Môn xưng nơi Vạn Thú Cốc phục hưng!
Nguyên bản, phục hưng chi địa này cực kỳ bí mật, coi như bên trong Ngự Thú Môn cũng hiếm có người biết, chỉ có môn chủ cùng mấy vị trưởng lão đỉnh tiêm mới biết.
Mà không thể không nói Ngưu Khiếu Thiên kia xác thực có dự kiến trước, trăm năm sau Ngự Thú Môn thịnh cực mà suy, nhiều lần gặp nguy hiểm diệt môn, đều dựa vào cái phục hưng chi địa - Vạn Thú Cốc để chống đỡ.
Hơn mấy trăm năm qua, Ngự Thú Môn mặc dù không có khôi phục vinh quang trước đây, nhưng thực lực cũng vững bước lên cao, địa vị càng ngày càng cao trong rất nhiều tông môn tại Chân Linh Vực, toàn bộ Chân Linh Vực, thế lực đã tiếp cận mười vị trí đầu.
Phục hưng sắp đến.
Chỉ là chẳng ai ngờ rằng, Ngự Thú Môn bị diệt môn trong vòng một đêm, thi tích như núi!
Lúc Dương Nhất Quan trở về, chỉ có thấy được thi thể khắp núi.
Theo thuyết pháp của Dương Nhất Quan, hắn không biết hắn lúc ấy xảy ra chuyện gì.
Một người, tự tay đốt diệt mấy vạn bộ thi thể, cảm giác kia, cách sụp đổ thật không xa.
Lúc xử lý thi thể khắp núi, chín thành chín võ giả đều bị Dương Nhất Quan thiêu, sau đó dựng lên một huyết bia, các môn chủ Ngự Thú Môn khác, thi thể mấy trưởng lão Dương Nhất Quan quen biết, bao quát thi thể sư tôn Dương Nhất Quan lúc ấy, Dương Nhất Quan chọn lập bia an táng.
Sư tôn của Dương Nhất Quan, lúc ấy cũng là một trong mấy vị trưởng lão quản lý Ngự Thú Môn.
Khi an táng sư tôn, môn chủ còn có mấy vị trưởng lão, ngoài ý muốn xuất hiện.
Địa phương thật nhiều người tử vong đều phát hiện những chữ Vạn Thú Cốc.
Sư tôn Dương Nhất Quan nằm sấp chết, vết máu trên mặt nền đá tạo thành hai chữ
"Vạn thú".
Một vị trưởng lão khác chết càng oanh liệt, ngạnh sinh cuồng phún một ngụm máu tươi phía trên tảng đá xanh đối diện, ngưng tụ thành ba chữ loáng thoáng "Vạn Thú Cốc".
Môn chủ chết tương đối thảm, chỉ để lại một chữ "Vạn".
Một vị trưởng lão lưu lại chữ như vậy có thể là trùng hợp, mấy vị trưởng lão cùng môn chủ đều lưu lại cùng chữ có liên quan liền rất đặc thù.
Thế nhưng, Ngự Thú Môn bị chết quá sạch.
Cao tầng, trung tầng ngoại trừ Dương Nhất Quan một con cá lọt lưới ra, chết hết, mà trữ vật giới chỉ trên người các cao tầng đều bị quét sạch.
Mặc dù biết ba chữ "Vạn Thú Cốc" kia, Dương Nhất Quan không có bất kỳ manh mối.
Sau đó, chính là Dương Nhất Quan lưu lạc giang hồ.
Cũng là vận khí, theo Dương Nhất Quan nói, hắn tại hơn năm mươi năm trước lục ra được một bí phủ, bí phủ này chính là một bí phủ tông môn mấy trăm năm trước bị
Ngự Thú Môn diệt.
Bên trong một phong bí thư ghi chép đến bí mật tồn tại phục hưng chi địa - Vạn Thú Cốc.
Đến tận đây, Dương Nhất Quan mới hiểu được Vạn Thú Cốc làm cái gì.
Đáng tiếc, bên trong bí thư kia chỉ ghi chép Vạn Thú Cốc, cũng không biết Vạn Thú Cốc cụ thể ở nơi nào.
Thế là, Dương Nhất Quan bắt đầu tìm kiếm Vạn Thú Cốc khắp thiên hạ, cơ hồ phàm là địa danh mang một chữ "Thú", Dương Nhất Quan đều muốn đi tìm một chuyến.
Đáng tiếc, một mực không có bất kỳ thu hoạch gì.
Thẳng đến mười năm trước, một lần tình cờ ngoài ý muốn, Dương Nhất Quan có tiến triển mang tính đột phá!