Chương 698 Lần Nữa Bái Thần
Trên cơ bản chính là như vậy! Lão phu mười năm trước phát hiện nơi Vạn Thú Cốc sở tại cũng tìm thấy được rất nhiều tin tức có quan hệ Vạn Thú Cốc, nếu như nói trên đời này còn có một chỗ có được Ngũ Hành Dung Huyết đan, như vậy, nơi này chính là Vạn Thú Cốc!
Nói xong Dương Nhất Quan thở dài một hơi.
- Mười năm qua, lão phu chủ động thăm dò qua Vạn Thú Cốc mấy lần, nhưng mà đều không tìm được cửa mà vào. Lần này, cùng ngươi giao dịch, cũng là vì hoàn thành lão phu đã treo giải thưởng ra, lão phu liều chết thăm dò Vạn Thú Cốc, mặc dù có thu hoạch nhưng mà đệ tử môn hạ cũng chịu tổn thất nặng nề, ai...
Một bên nói xong Dương Nhất Quan còn rơi xuống mấy giọt nước mắt!
- Về phần tại sao nhất định phải cùng Diệp thiếu hiệp hợp tác, chủ yếu là bởi vì Diệp thiếu hiệp có yêu bộc Vân Dực Hổ Vương kia có năng lực thu nhỏ hình thể, đí kà một điểm mấu chốt có thể để cho chúng ta thông qua đó tiến vào cửa ải Vạn Thú Cốc.
Nói đến đây, ánh mắt Dương Nhất Quan ngưng tụ:
- Không dối gạt Diệp thiếu hiệp, nếu như lần này Diệp thiếu hiệp không thể cùng hành động một chỗ, vậy việc thăm dò Vạn Thú Cốc kia, lão phu cũng chỉ có thể từ bỏ.
- Đương nhiên, đây tuyệt đối không phải là uy hiếp!
Nhìn thấy thần sắc Diệp Chân biến hóa, Dương Nhất Quan nhanh chóng giải thích một câu:
- Diệp thiếu hiệp không nên hiểu lầm, ở trước mặt quan khẩu kia, lão phu hao tổn ba tên đồ đệ, vẫn không thể mở ra, nhưng mà, theo lão phu quan sát, nếu hình thể có phần nhỏ lại có thể chỉ huy đắc đắc tâm ứng tay yêu thú mở ra quan khẩu này hẳn là tương đối dễ dàng.
Nếu như Diệp thiếu hiệp không nguyện ý hợp tác, lão phu chỉ có thể đi trước tìm kiếm một loại yêu thú con non với hình thể cực nhỏ để đi bồi dưỡng, chờ Thành trưởng lão mới có thể lần nữa nếm thử cảm giác vượt quan Vạn Thú Cốc!
Dù là trong tay Diệp thiếu hiệp có tình báo quan trọng đến đâu, lão phu cũng chỉ có thể đợi, nhưng mà, đợi thêm mười năm nữa, lão phu chắc hẳn vẫn có thể chờ nổi....
Dương Nhất Quan nói đến đây, Diệp Chân lại không bình tĩnh.
Dương Nhất Quan có thể đợi tầm mười năm. Diệp Chân cũng chờ được, nhưng mà Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu lại đợi không được thời gian lâu như vậy.
Tương lai mười năm, tu vi Diệp Chân có thể sẽ đột nhiên tăng mạnh, nhưng mà Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu chỉ có thể dậm chân tại chỗ, nếu như cứ tiếp tục mười năm thế này, Diệp Chân đoán chừng tiểu Miêu sẽ nổi điên.
- Dương trưởng lão, ngươi cũng nói đến mức này rồi ta còn có thể cự tuyệt hay sao? Ngươi nói đây không phải uy hiếp, nhưng ta cảm thấy đây lại càng hơn uy hiếp hơn!
Diệp Chân thở dài.
Dương Nhất Quan mặt mo hơi đỏ lên, kỳ thật hắn cũng là chơi chiêu mà thôi.
Hắn chờ được mười năm, nhưng lại chờ không nổi mười năm!
Tâm huyết nửa đời người đang ở trước mắt, hắn có thể nào tâm bình khí hòa mà chờ đợi?
Vạn Thú Cốc, đây chính là nơi Ngự Thú Môn phục hưng, chỉ cần thành công tiến vào Vạn Thú Cốc. Hắn nói không chừng có thể lăng không xây một Ngự Thú Môn nga.
- Diệp thiếu hiệp, lão phu cũng là bất đắc dĩ! Phương pháp tiến vào Vạn Thú Cốc bằng phù lệnh toàn bộ đều đã thất truyền, lão phu có thể hứa hẹn, bên trong Vạn Thú Cốc nếu có Ngũ Hành Dung Huyết đan, nhất định lập tức đưa cho Diệp thiếu hiệp! Nếu không có, cũng nhất định đem đan phương Ngũ Hành Dung Huyết đan tặng cho Diệp thiếu hiệp, tóm lại tuyệt đối sẽ không để Diệp thiếu hiệp thất vọng là được!
Dương Nhất Quan nói.
- Tốt nha, cụ thể là hợp tác như thế nào đây pháp?
Diệp Chân hỏi.
- Xông vào Vạn Thú Cốc, người quá ít không được, tu vi thấp cũng không được, giống như lão phu có mấy vị đệ tử Hồn Hải cảnh ngũ trọng đi vào không bao lâu đều đã chết thảm!
Nhưng mà, quá nhiều người cũng không được. Theo như lão phu nghĩ, chuẩn bị mời mấy vị cao thủ tin được tiến về thăm dò Vạn Thú Cốc. Tính cả lão phu và đồ nhi lão phu tổng số người ước chừng là khoảng bảy người đi.
Dương Nhất Quan nói.
- Khoảng bảy người? Có vương giả Khai Phủ cảnh tọa trấn hay không?
Diệp Chân có ý thức hỏi một câu.
- Vương giả Khai Phủ cảnh?
Dương Nhất Quan cười khổ một cái:
- Lão phu còn không có được nhân mạch như thế kia!
Đáp án này để Diệp Chân yên tâm không ít. Nếu như thật sự có một vị vương giả
Khai Phủ cảnh vậy hắn cũng không dám đi.
- Trước mắt liên lạc được mấy người, lúc nào xuất phát?
Diệp Chân hỏi.
- Tính cả Diệp thiếu hiệp đã có bảy người. Xuất phát, nếu như thời gian Diệp thiếu hiệp không có vấn đề, sau năm ngày sẽ có thể xuất phát!
- Lão phu bị trọng thương, gần đây mới vừa vặn khôi phục nguyên khí, còn cần thời gian bốn năm ngày mới có thể triệt để khôi phục.
Dương Nhất Quan giải thích một câu.
- Đã bảy người rồi sao?
Trầm ngâm một chút, Diệp Chân hướng về phía Dương Nhất Quan vươn một ngón tay:
- Ta muốn dẫn một người cùng nhau đi tới!
Nghe vậy, Dương Nhất Quan lập tức lộ ra thần sắc làm khó:
- Diệp thiếu hiệp, tám người có chút nhiều, mà nếu Diệp thiếu hiệp muốn dẫn người, khẳng định cùng đám người lão phu không quen...
- Ta cùng với người Dương trưởng lão muốn dẫn cũng không quen!
Diệp Chân trực tiếp nói lời này để sắc mặt Dương Nhất Quan vì đó mà trì trệ.
Diệp Chân đã đem lời nói thẳng thừng như thế Dương Nhất Quan nếu như còn không đồng ý, như vậy chính là hành vi dụng tâm kín đáo.
Chuyến này cùng võ giả đi trước, tất cả đều là người quen của Dương Nhất Quan, Diệp Chân thật đúng là không dám đi, thời khắc nguy cấp ngay cả người có thể yên tâm đều không có, ban đêm nghỉ ngơi phía sau lưng cũng không an toàn.
Tất nhiên vì thế, Diệp Chân nhất định phải mang một vị bằng hữu của hắn thì hắn mới có thể yên tâm.
- Cũng tốt, nhưng mà, chỉ có thể mang một người! Mà tu vi lại không thể quá thấp, thấp nhất cũng phải là võ giả Chú Mạch cảnh, tốt nhất là Chú Mạch cảnh tam tứ trọng trở lên. Vả lại, tu vi quá cao cũng vào không được Vạn Thú Cốc, tỉ như.... vương giả Khai Phủ cảnh....
Câu nói này đã bại lộ sự chột dạ của Dương Nhất Quan, hắn cũng lo lắng vương giả
Khai Phủ cảnh, nếu thật sự đi theo một vị vương giả Khai Phủ cảnh, làm không cẩn thận hắn chính là vì người khác làm áo cưới.
- Vậy cứ quyết định như vậy đi, chúng ta vào năm ngày sau sẽ xuất phát.....
- Thời gian xuất phát đẩy lại sau một ngày, sáu ngày sau lên đường đi!
Diệp Chân đột nhiên đánh gãy lời Dương Nhất Quan đang nói.
- Như vậy đi, Diệp thiếu hiệp, bởi vì đều là trời nam biển bắc, khoảng cách khác biệt, chúng ta không tập hợp một chỗ xuất phát! Căn cứ vào vị trí mọi người đến mục đích cần tầm năm đến mười ngày, chúng ta đi thẳng đến địa điểm tập hợp đi!
Nói xong Dương Nhất Quan đưa cho Diệp Chân một khối ngọc phù:
- Nửa tháng sau, chúng ta ở chỗ này tập hợp!
....
- Khinh Nguyệt, có chuyện, ta muốn mời ngươi hỗ trợ, không biết ngươi có hay không.....
Diệp Chân ở Chân Linh Vực có bằng hữu không nhiều, có giao tình chỉ có mấy người mà thôi.
Phong Khinh Nguyệt, Điền Quý Chương, Trần Trường Hưng, Tả Hùng, trong bọn người này thì người thích hợp nhất không hề nghi ngờ tự nhiên là Phong Khinh Nguyệt.
- Lúc nào xuất phát?
Không đợi Diệp Chân nói xong, Phong Khinh Nguyệt đã trực tiếp sảng khoái đưa ra đáp án, việc này khiến Diệp Chân lấy làm kinh hãi.
- Khinh Nguyệt ngươi cứ không hỏi ta xem đó là chuyện gì sao? Mức độ nguy hiểm như thế nào? Nơi đó ra sao à?
Nghe vậy, đầu ngón tay Phong Khinh Nguyệt chống đỡ quai hàm nhọn suy nghĩ:
- Ta nghĩ, ngươi hẳn là sẽ không bán ta đi đâu?
- Ây.... Ta làm sao bỏ được!
Phong Khinh Nguyệt nghe thế khuôn mặt trắng nõn lập tức nổi lên một tầng đỏ ửng, sau khi ngượng ngùng Phong Khinh Nguyệt dũng cảm ngửa đầu nhìn về phía Diệp Chân:
- Ai biết được, cho nên, ta phải thử một lần, đi theo ngươi là lựa chọn tốt nhất!
- Nghe nói, Man tộc thích nhất da trắng, mỹ nữ mắt to....
Diệp Chân cố ý nói như vậy, mắt hạnh Phong Khinh Nguyệt lập tức trừng:
- Ngươi dám!
Không mang theo linh lực, đôi bàn tay trắng như phấn liền đánh đến trên người Diệp Chân. Nhưng mà đôi bàn tay trắng như phấn mềm mại kia lại càng đánh càng mềm.
Bị Diệp Chân ngậm lấy cổ tay trắng nõn, nhẹ nhàng một cái đã bị Diệp Chân kéo vào trong ngực, dưới sự hoảng hốt, Phong Khinh Nguyệt rất là khẩn trương nhìn về phía Diệp Chân.
Nhìn thấy Phong Khinh Nguyệt che kín gương mặt đỏ ửng, môi đỏ căng mọng, trong lòng Diệp Chân rung động rồi trùng điệp hôn xuống.
Ưm....
Phong Khinh Nguyệt vùng vẫy một hồi, thân thể lại có chút như nhũn ra ngã xuống trong ngực Diệp Chân.
Diệp Chân dùng một tay bắt đầu không thành thật ở trên thân thể mềm mại Phong Khinh Nguyệt du tẩu. Thân thể mềm mại Phong Khinh Nguyệt cảm giác từ từ nóng lên, như nhũn ra, đột nhiên, phía sau lưng mát lạnh, tay phải Diệp Chân đã xốc lên quần áo Phong Khinh Nguyệt. Ôm lấy vòng eo thon bé bỏng của Phong Khinh Nguyệt.
- A...
Bàn tay to Diệp Chân đột nhiên xuất hiện vuốt ve da thịt mềm mịn ấy, để thân thể mềm mại Phong Khinh Nguyệt bỗng nhiên run rẩy một cái, sau một tiếng kinh hô đó, không biết khí lực từ nơi nào tới, giãy dụa rời đi ôm ấp của Diệp Chân.
- Ngươi khi dễ người ta, xấu lắm....
Câu nói vừa dứt, thân hình Phong Khinh Nguyệt lóe lên, (lập tức viễn thệ), chỉ là khi viễn thệ, thân thể Phong Khinh Nguyệt mềm mại, còn đang có chút run rẩy.
Diệp Chân lại có chút buồn bực mà khẽ thở dài một tiếng.
Liên tiếp vận chuyển điển tâm pháp Tịch Diệt kiếm, mới đè xuống bị thân thể mềm mại Phong Khinh Nguyệt nhóm lên ngọn lửa.
Không có cách nào, bản thân võ giả huyết khí tràn đầy, Diệp Chân lại chính là người trong độ tuổi huyết khí trào dâng, quả thực là một điểm liền!
Nửa ngày sau, Diệp Chân lại nhận được phong phù tấn của Khinh Nguyệt.
- Khi xuất phát tới gọi ta....
Diệp Chân vốn dĩ tưởng rằng Phong Khinh Nguyệt có thể là bởi vì hắn khinh bạc mà tức giận, nhìn thấy phong phù tấn này Diệp Chân liền biết, căn bản không có tức giận, có thể là lần thứ nhất tiếp xúc thân mật như thế nên có chút khẩn trương mà thôi.
....
Diệp Chân trở lại Nhật Nguyệt thần giáo vào ngày thứ sáu, cùng ngày đó chính là ngày mùng một tháng chín!
Mỗi tháng vào ngày đầu tiên chính là thời gian Nhật Nguyệt thần giáo bái thần.
Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì mà Diệp Chân lúc ấy cùng Dương Nhất Quan đưa ra ý muốn trì hoãn một ngày.
Hơn hai tháng trước, Diệp Chân ở bên trong Nhật Nguyệt thần giáo bái thần lần thứ nhất, cái gọi là thăm viếng tượng thần Nhật Nguyệt Thần Quân sinh ra dị tượng.
Thận Long Châu kém một chút đã ly thể mà ra, nhưng mà, bên trong Thận Long Châu của Diệp Chân còn sót lại hàng rào đệ tam trọng không gian phong ấn cũng theo đó mà đã vỡ vụn.
Lại thêm lần thứ nhất nhìn thấy cái này tượng thần hai mắt lúc Thận Long Châu phản ứng, Diệp Chân liền minh bạch, Thận Long Châu cùng cái này Nhật Nguyệt Thần Quân tượng thần khẳng định có lấy đặc thù nào đó quan hệ.
Lần này đúng lúc lại gặp ngày bái thần một lần, Diệp Chân chuẩn bị lần nữa nghiên cứu thăm viếng.
Lần này, có kinh nghiệm của lần trước, Diệp Chân sẽ cẩn thận hơn rất nhiều.
Ngày mùng một tháng chín vào sáng sớm, khi trời còn tối đen, Diệp Chân đã đứng dậy tiến về phía thần đàn.
Vừa mới đi ra ngoài, lại đụng phải Phong Khinh Nguyệt, Diệp Chân đã cảm thấy vui vẻ.
Nhìn thấy Diệp Chân, khuôn mặt Phong Khinh Nguyệt lại lần nữa đỏ lên, chuyện vào ngày đó bỗng hiện rõ mồn một trước mắt, hiện tại nhớ tới, thân thể mềm mại vẫn còn có chút cảm giác như muốn nhũn ra.
Diệp Chân hiểu rõ, Phong Khinh Nguyệt hẳn là đến đây để gọi hắn.
- Khinh Nguyệt, hôm nay bái thần hoàn tất, chúng ta liền xuất phát!
Một bên nói, một bên Diệp Chân chủ động dắt tay Phong Khinh Nguyệt.
Trên cơ bản chỉ cần ở bên trong cao tầng Nhật Nguyệt thần giáo sẽ không bỏ lỡ bất kỳ lần bái thần nào, không nói bái thần tiềm ẩn giá trị, chỉ nói mỗi tháng đều có thể ở chỗ này nhìn thấy giáo chủ Giản Thiên Hùng đối rất nhiều người mà nói đã rất đáng giá.
Ngoài dự liệu, trên cơ bản mỗi lần bái thần đường chủ Nội Sự đường Chu Lệnh, lần này cũng không có xuất hiện.
Ở bên trong thần giáo rất nhiều người đều biết, Chu Lệnh đang sứt đầu mẻ trán ở bến tàu Thanh Thủy xử lý chuyện phiền toái kia rồi.
Nhưng không có bất luận kẻ nào biết, Chu Lệnh này ở đó xử lí chuyện phiền toái tất cả đều là nhờ công Diệp Chân làm ra!
Trước tượng thần, không khí lần nữa im ắng ba động mấy lần, thân hình giáo chủ
Giản Thiên Hùng lần nữa ngạnh sinh từ trong hư không ép ra ngoài.
- Canh giờ sắp đến, chuẩn bị bái thần!
Tiếng Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú quát nhẹ vang lên.