← Quay lại trang sách

Chương 707 Không Phải Ngươi Không Thể?

Cố ý?

- Ta chính là cố ý! Ngươi lại có thể như thế nào đây?

- Ta không cho hắn cơ hội sao?

- Ta lấy mạng dò đường, người khác đều có thể cùng lên đến, Biên Hữu hắn đang làm cái gì?

- Ta cho Biên Hữu đường sống, ta cho hắn cơ hội, là tự hắn đa nghi, muốn người khác dùng mệnh dò đường cho hắn, chính hắn muốn chết, trách được ai?

- Lòng tốc độ từ lòng bàn chân của hắn hơi nhanh một chút, đã sớm thông qua hốc cây, có phải thảm như hiện tại sao?

- Ngươi còn chất vấn ta, ngươi hẳn là nên hỏi chính Biên Hữu hắn!

Diệp Chân liên tiếp hỏi lại, trực tiếp làm cho ảnh nhận Thiệu Mạc nộ khí trùng thiên chất vấn Diệp Chân há hốc mồm.

Tinh tế nghĩ lại, Diệp Chân nói thật là có mấy phần đạo lý, khi thông qua sinh tử lộ, Biên Hữu thật sự là quá trò đùa.

Nhưng mà, Biên Hữu trực tiếp thảm thành như vậy, coi như sau khi thương thế lành, cũng sẽ thành phế nhân, mọc ra đan dược tàn chi, mặc dù có nhưng cũng là bảo bối có tiền mà không mua được, ảnh nhận Thiệu Mạc vẫn còn có chút giận.

Cũng có chút nhờ giúp đỡ nhìn về phía Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều, muốn nàng đến giữ gìn lẽ phải.

Đáng tiếc, Thiệu Mạc chờ đến chỉ là một tiếng thở dài của Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều.

Việc này bảo nàng phán thế nào?

Diệp Chân xác thực có ý hại người, nhưng tất cả những thứ này đều xây dựng trên cơ sở Biên Hữu tự tư không tin Diệp Chân.

Trước đó, Diệp Chân đã cuồng thúc giục mấy lần, dù Biên Hữu nghe một lần, cũng không rơi xuống hoàn cảnh sống không bằng chết như thế.

Chỉ có thể nói, nhất ẩm nhất trác (ý bảo số mệnh), đều có thiên định.

Trước đây nếu Thần Toán Tử Biên Hữu là không khởi ý mưu hại Diệp Chân, sợ cũng không tao ngộ như hiện tại.

Ai đúng ai sai, nói thế nào mới được?

Dưới ảnh nhận Thiệu Mạc mãnh liệt yêu cầu, đám người dừng lại ở đây một ngày, lưu cho Biên Hữu một chút thời gian khôi phục.

Lúc này đã đến nửa đường thăm dò Vạn Thú Cốc, ảnh nhận Thiệu Mạc mang theo Biên Hữu đường cũ trở về đó là muốn chết. Đuổi theo đội ngũ thì thương thế Biên Hữu lại không cho phép.

Cũng may ở đây đều là hạng người thông tình đạt lý, thương lượng một chút, ngay tại chỗ nghỉ ngơi một ngày, chờ đợi thương thế Biên Hữu có chỗ khôi phục mới tiếp tục thăm dò.

Biên Hữu dưỡng thương, đám người cũng sẽ không nhàn rỗi. Đều tập hợp một chỗ nghiên cứu một chút phương pháp thông qua một đạo phòng ngự tiếp theo của Vạn Thú Cốc.

Sau khi thông qua điểm cuối sinh tử lộ đến hốc cây, dưới bầu trời đầy sương mù khói trắng đi lên trước vài trăm mét, cảnh sắc trước mắt biến đổi, hồ chỉ riêng tinh tế, lục gợn lăn tăn, đúng là một hồ nước không nhìn thấy bờ.

- Đây là huyễn cảnh?

Diệp Chân hơi nghi hoặc một chút.

- Không phải huyễn cảnh, là một hồ nước chiếm diện tích cực lớn, chúng ta xưng là Vạn Linh Hồ.

Dương Nhất Quan nói.

- Thật là hồ nước?

Nói xong, Diệp Chân đi lên hai bước. Thử nghiệm đi chạm vào nước hồ.

- Đừng!

Cơ hồ là đồng thời, Dương Nhất Quan kinh hô ngăn cản, mà ngón tay Diệp Chân đã sờ hướng về phía nước hồ.

Hưu hưu hưu hưu!

Ngay khi ngón tay Diệp Chân tiếp cận mặt nước, xúc giác vô cùng nhanh chóng, kìm miệng sắc bén, răng sắc bén, các loại bộ dáng cây rong, nước mạn. Vượt qua mười đạo trở lên công kích, đồng thời công về phía Diệp Chân.

Mọi việc xảy ra quá đột nhiên. May mà, Diệp Chân một mực khá là cẩn thận, bên ngoài thân duy trì linh giáp hộ thể.

Lạch cạch!

Tử Ngọc Chiến Giáp của Diệp Chân bị một cái miệng to lớn màu tím cắn, trong nháy mắt vỡ vụn.

Mặc dù Diệp Chân rút tay ra tương đối nhanh, nhưng đầu ngón tay vẫn đau xót, phá vỡ một lỗ hổng lớn. Một cảm giác ngứa ngáy làm cho sắc mặt Diệp Chân đại biến.

- Có độc?

Ánh mắt Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều lẫm liệt, nhìn về phía Diệp Chân:

- Có muốn ta hỗ trợ hay không?

- Cám ơn, không cần!

Tử Ngọc Linh Lực trong cơ thể chuyển hai vòng, tinh huyết mang độc dạo qua một vòng trong Thận Long Châu. Loại cảm giác ngứa ngáy vừa rồi cứ thế biến mất.

Nguyên bản Diệp Chân tu luyện Tử Ngọc Linh Lực đã có tác dụng giải độc rất mạnh, độc vật bình thường đối với Diệp Chân không có tác dụng, lại thêm năng lượng luyện lực lượng mặt trái của Thận Long Châu cường đại rèn, loại chuyện trúng độc này đối với Diệp Chân uy hiếp chưa phải quá lớn.

- Diệp thiếu hiệp thật bản lãnh!

Nhìn sắc mặt Diệp Chân khôi phục như lúc ban đầu, Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều tán thưởng:

- Vừa rồi công kích Diệp thiếu hiệp hẳn là một loại Thiên giai trung phẩm Yêu Thú trong nước Tử Dương Ma Giải, loại Yêu Thú này ngoại trừ lực công kích cường đại ra còn có chứa kịch độc.

- Loại kịch độc này, người bình thường đều không ứng phó được, nhất định phải dựa vào đan dược giải độc mới được, năng lực kháng độc của Diệp thiếu hiệp quá cường đại.

- Tu luyện công pháp giải độc không tệ.

Khẽ cười một tiếng, Diệp Chân nhìn về phía Dương Nhất Quan.

- Theo tình báo lão phu dùng trăm phương ngàn kế tìm thấy, hồ nước này tên là Vạn Linh Hồ, bên trong giăng đầy các loại Yêu Thú trong nước, lấy các loại năng lực công kích cực kỳ cường đại, cây rong chiếm đa số, số ít Yêu Thú loại nước, tổng thể số lượng khoảng ức vạn!

- Cái gì, ức vạn? Nhiều như vậy?

Diệp Chân giật nảy cả mình.

- Vạn Linh Hồ này cụ thể lớn bao nhiêu?

Lam Thủy Kiều hỏi.

- Rộng hai trăm dặm, dài bao nhiêu thì chưa có bất kỳ thuyết pháp cố định, trong số ít mấy quyển thủ trát ghi chép Vạn Linh Hồ này dài năm, sáu trăm dặm, cũng có nói Vạn Linh Hồ này dài vô tận, nhưng mà, lão phu càng tin tưởng một cách nói khác!

Dương Nhất Quan nói.

- Đó là gì?

- Vạn Linh Hồ này là hình khuyên, thành hồ quấn toàn bộ Vạn Thú Cốc, bởi vì là hình khuyên, cho nên vô biên vô tích. Mà sở dĩ lão phu tin tưởng loại thuyết pháp này là bởi vì tác dụng của Vạn Linh Hồ!

Dương Nhất Quan nói.

Ánh mắt của mọi người đồng thời khẽ động:

- Tác dụng?

- Có tác dụng gì?

- Đồ ăn!

- Bên trong Vạn Linh Hồ, Yêu Thú loại sinh sôi cực nhanh nước, các loại cây rong, chính là đồ ăn Vạn Thú Cốc nuôi dưỡng Yêu Thú! Sức ăn của những Yêu Thú cường đại kia đều rất khủng bố, chỉ có lượng lớn sinh vật trong nước như thế mới có thể thỏa mãn cái bụng của bọn chúng!

Dương Nhất Quan nói.

Đám người lộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ:

- Xem ra, vậy chúng ta chỉ có thể là đi ngang qua Vạn Linh Hồ này, Dương trưởng lão, ngươi cũng đã biết phương pháp qua hồ?

Lam Thủy Kiều hỏi.

Ánh mắt Dương Nhất Quan lại nhìn về phía Diệp Chân.

- Đây chính là nguyên nhân quan trọng ta mời Diệp thiếu hiệp đến đây, cửa ải này, sợ chỉ có Diệp thiếu hiệp mới có biện pháp để cho chúng ta thông qua! Trừ cái đó ra, lão phu nghĩ không ra bất kỳ phương pháp nào!

Dương Nhất Quan nói.

- Úc, nói thế nào?

Bỗng nhiên Diệp Chân nhíu mày, có một loại dự cảm không tốt.

- Các vị sợ là cũng đã nhìn ra, mặc dù Vạn Thú Cốc này phòng thủ nghiêm mật, nhưng lại đều có sinh lộ, chủ yếu là lúc trước xây thành, võ giả Ngự Thú Môn ta không ngừng ra vào. Mặc dù phòng thủ sâm nghiêm nhưng nhất định phải lưu lại thông đạo cho bọn hắn.

Thiên thời địa phương đại trận như thế, sinh tử lộ cũng là như thế, Vạn Linh Hồ này càng phải như vậy! Nhưng mà lúc bọn hắn ra vào đều có ấn phù dẫn đạo, tự nhiên là vô cùng dễ dàng!

Các tiền bối Ngự Thú Môn chỉ có một phương pháp thông qua Vạn Linh Hồ. Đi thuyền, cưỡi một chiếc linh thuyền dùng thi cốt của Yêu Thú Phúc Hải Hổ Sa Vương tu vi tiếp cận Linh Thú Thiên giai thượng phẩm làm thành.

Cưỡi chiếc linh thuyền này, thi thể Phúc Hải Hổ Sa Vương tản ra uy áp mạnh mẽ là có thể nhiếp nằm Yêu Thú trong hồ, làm cho chúng nó không dám công kích, có thể thuận lợi thông hành lui tới.

Mà mỗi hơn trăm năm, trưởng bối trong tông môn sẽ đem chải vuốt Yêu Thú trong Vạn Linh Hồ một lần, cầm ra Thiên giai thượng phẩm Yêu Thú Vương cấp trong bọn chúng, lấy gì an toàn!

Dương Nhất Quan nói.

- Vậy cái linh thuyền này ở đâu?

Diệp Chân hỏi.

- Bờ bên kia!

- Bờ bên kia Vạn Linh Hồ!

- Trước kia, lúc người Ngự Thú Môn thông qua Vạn Linh Hồ, phù dẫn bay ra là có Linh Thú khống chế linh thuyền tới, mang người đến bờ bên kia, lúc đi ra lại mang người đi ra, sau đó trở về tới bờ bên kia dừng lại.

Để ngừa có kẻ xông vào có thể thông qua Vạn Linh Hồ này.

Dương Nhất Quan nói.

- Không thể bay sao?

Diệp Chân hỏi lần nữa!

- Bay được, nhưng nơi này hẳn là tiếp cận trung tâm Địa Từ Thiên Linh đại trận kia, nhiều nhất chỉ có thể bay cao khoảng tám mét, ngươi có thể thử một chút!

Dương Nhất Quan nói.

Không cần Diệp Chân nếm thử. Hơi chút chăm chú cảm nhận, Diệp Chân đã biết Dương Nhất Quan nói là sự thật.

Ánh mắt Diệp Chân lần nữa nhìn về phía Dương Nhất Quan. Khi đang muốn mở miệng, quang hoa trong tay Dương Nhất Quan lóe lên, từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một thi thể Yêu Thú to lớn sớm đã chuẩn bị xong ném lên trên không Vạn Linh Hồ.

Không cần Diệp Chân mở miệng, Dương Nhất Quan cũng biết Diệp Chân hỏi là cái gì.

Chính là đang hỏi có thể bay qua ở tầng trời thấp hay không?

Hí!

Ngay khi thi thể Yêu Thú to lớn bay qua, đám người hít vào một ngụm khí lạnh.

Hồ Thanh Đồng và Phong Khinh Nguyệt thậm chí bị mặt hồ nhô ra lít nha lít nhít cây rong như xúc tua của thủy thú, cột nước dọa sợ đến lùi lại mấy bước.

Tích tắc thi thể Yêu Thú kia lướt qua trên không, trong mặt hồ nhô ra mấy vạn cây rong các loại, gần vạn xúc tua của đủ loại thủy thú, kìm góc, vân vân.

Chưa đợi thi thể kia bị túm rơi xuống mặt đất, thi thể Yêu Thú dài gần trăm mét kia đã biến thành bạch cốt âm u.

Một phần là bị Yêu Thú trong nước gặm được. Một phần là bị một ít nọc độc trên cây rong ăn mòn.

- Loại tình huống này, ai có thể thông qua?

Dương Nhất Quan nở nụ cười khổ.

- Công kích dày đặc như thế, đừng nói là chúng ta, cho dù là vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng đỉnh phong sợ cũng không cách nào thuận lợi từ trên không bay qua.

- Vạn Linh Hồ này xác thực có thể xưng là thiên tiệm thủ hộ Vạn Thú Cốc!

Lam Thủy Kiều tán thưởng một tiếng.

- Thật ra cũng không phải rất khó khăn, tìm tới một bộ thi thể vương giả hải thú, tạo thành linh thuyền, khả năng có thể thông qua được.

Thiệu Mạc xen vào một câu.

- Không đơn giản như vậy, chỉ là uy áp của vương giả hải thú Thiên giai thượng phẩm không nhất định có thể áp chế, lúc tạo thuyền khẳng định còn có thần diệu thủ đoạn khác.

Lam Thủy Kiều vừa lắc đầu vừa tán thưởng:

- Việc này không qua loa được, thật muốn tiến vào thì vương giả Khai Phủ cảnh cũng phải xong đời!

- Nói một chút đi, vì sao chỉ có Diệp thiếu hiệp mới có biện pháp thông qua?

Lời vừa nói, ánh mắt mọi người đều nhìn về Diệp Chân.

- Loại tình huống này, chư vị đều biết, chúng ta muốn thuận lợi thông qua Vạn Linh Hồ, chỉ có thể đợi chiếc linh thuyền từ bên kia bờ sông tới, sau đó chở chúng ta đi qua.

Dương Nhất Quan giải thích.

- Dưới tình huống bình thường, chiếc linh thuyền kia sẽ không cách nào tới, bởi vì dù ai trong chúng ta cũng không cách nào thông qua trên không Vạn Linh Hồ này bay đến đối diện.

- Nhưng địch ý của sinh vật trong Vạn Linh Hồ này đối với Yêu Thú cũng không mạnh, mà Yêu Thú càng nhỏ, càng không để vào mắt.

- Theo lão phu biết, bản thân Vân Dực Hổ Vương của Diệp thiếu hiệp có được năng lực tụ tán vân khí, vân khí có thể ngụy trang rất tốt cho nó.

- Quan trọng nhất chính là, Vân Dực Hổ Vương này của Diệp thiếu hiệp có thể tùy ý biến ảo hình thể, lần trước lão phu khốn đốn ở chỗ này đã từng khảo nghiệm qua, chỉ cần Yêu Thú có chiều dài nhỏ hơn một mét, sinh vật trong hồ cơ hồ không công kích.

- Yêu Thú có chiều dài nhỏ hơn mười mét, sinh vật trong hồ cũng rất ít công kích.

- Còn có, Vân Dực Hổ Vương của Diệp thiếu hiệp là từ nhỏ dùng huyết khế nuôi lớn, cực kỳ thông linh! Ngoài trăm dặm cũng có thể nhận Diệp thiếu hiệp chỉ huy, sau đó khống chế linh thuyền tới cho chúng ta!

- Có thể nói như vậy, Vân Dực Hổ Vương của Diệp thiếu hiệp là hi vọng duy nhất giúp chúng ta thông qua Vạn Linh Hồ này!

Dương Nhất Quan nói.

Trong một sát na, ánh mắt mọi người ở đây đều nhìn về Diệp Chân, thần sắc Diệp Chân trở nên ngưng trọng vô cùng!

Bởi vì Diệp Chân rất rõ ràng, họ đang làm cái gì!