Chương 708 Chủ động xin chiến
Diệp thiếu hiệp, ngươi nhìn, đây là thi thể yêu thú kích thước mười mét lão phu cố ý chuẩn bị cho ngươi!
Không thể không nói, vì thuyết phục Diệp Chân, Dương Nhất Quan chuẩn bị hơi nhiều, linh quang quanh thân Dương Nhất Quan bỗng nhiên tăng lên, dùng hết toàn lực trực tiếp ném thi thể yêu thú cầm trong tay ra ngoài.
Tiếng xé gió thê lương lộ ra động tĩnh cực lớn trên Vạn Linh Hồ, sau khi bay ra được hai ba dặm, mới có một cái xúc tu từ đáy nước nhô lên, bỗng nhiên quấn chặt thi thể yêu thú xuống nước.
Khi vừa rời mặt nước bốn năm mét, càng nhiều xúc tu hướng về phía thi thể yêu thú công kích, một quái ngư hình thể vô cùng to lớn mọc ra răng sắt đột ngột xuất hiện trên mặt nước, một ngụm nuốt trọn thi thể yêu thú to cỡ mười mét.
Ngay sau đó, Dương Nhất Quan lại phân biệt lấy ra thi thể yêu thú có kích thước năm mét, thi thể yêu thú cỡ một mét lần lượt ném ra.
Sau khi thi thể yêu thú dài năm mét bay ra bảy tám dặm, bị hơn mười đạo thủy tiễn đánh rơi, rơi xuống trong nước, trong nháy mắt biến mất.
Còn thi thể yêu thú dài một mét chỉ vừa bay ra song song hơn hai mươi dặm, mặt nước không có bị bất kỳ sinh vật nào khuấy động.
Thẳng đến khi thứ kia hướng về mặt nước, cách mặt nước còn cỡ hai ba mét, bị một đầu xúc tu to lớn trực tiếp cuốn lấy, sau đó nát thành thịt vụn.
Dương Nhất Quan liên tiếp ném ra ba, bốn thi thể yêu thú dài cỡ một mét, đều bị như thế.
- Diệp thiếu hiệp, lần này ngươi có thể yên tâm! Theo lão phu quan sát, Vân Dực Hổ Vương của ngươi vô cùng thần dị, có thể rút vào trong ngực của ngươi, hình thể đó tuyệt đối nhỏ hơn một mét.
Dương Nhất Quan nhìn chằm chằm tinh quang lấp lóe trong ngực Diệp Chân, tràn đầy ý cười.
Hiển nhiên, mặc dù khi Diệp Chân tiến vào Vạn Thú Cốc đã thu Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu vào lòng vô cùng cẩn thận, nhưng Dương Nhất Quan vẫn phát hiện bí mật của Diệp Chân.
Trước đây, Diệp Chân cho mọi người biết biên độ Vân Dực Hổ Vương có thể thu nhỏ hình thể cũng không quá lớn, nhưng, chỉ cần người hữu tâm, có thể nhìn ra một điểm mánh khóe.
- Không giống vậy, ngươi ném là tử vật! Tử vật không có bất kỳ sinh khí gì, quanh thân không có huyết khí tràn đầy, càng không có linh lực ba động, chớ nói chi là tán phát khí tức đặc hữu của yêu thú.
Mà Vân Dực Hổ Vương là vật sống, có khí tức tinh huyết tràn đầy, có linh lực ba động, hơn nữa còn có khí tức đặc hữu của yêu thú.
Thần sắc Diệp Chân có chút khẩn trương:
-Quan trọng là khoảng cách quá xa!
- Chiều cao Vạn Linh Hồ này tới hai trăm dặm, khoảng cách xa như vậy, phía dưới còn có nhiều loại sinh vật, có trời mới biết sẽ không ra xảy ra ngoài ý muốn gì?
Hơn nữa, tiểu Miêu là huyết khế ta nuôi lớn, phạm vi ta câu thông với thần hồn của nó sẽ không vượt qua trăm dặm.
Một khi khoảng cách vượt qua trăm dặm, chỉ huy nó vô cùng có hạn, cao nữa là, cũng chỉ có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó, phương hướng di động của nó, căn bản không cách nào chỉ huy được!
Chẳng biết tại sao, khi nhìn về phía Vạn Linh Hồ ở phương xa, Diệp Chân luôn có một loại cảm giác tim đập nhanh, lo lắng sau khi tiểu Miêu đi qua, sẽ biến mất như thế.
Thấy Diệp Chân lo lắng như thế, Dương Nhất Quan lần nữa nói:
- Diệp thiếu hiệp, về phần chuyện chỉ huy này, kỳ thật lão phu đã sớm làm qua thí nghiệm.
Nhớ rõ hơn nửa năm trước, trong buổi tiệc tối, phương pháp lão phu dùng để tuyển bạt người có tư cách được tham gia tiệc không? Ngươi và Hồ tiểu thư đều là người tham dự.
Tất cả yêu thú của người tham dự đều phải lấy một chén nước trở về, đó là khảo nghiệm trình độ thông linh với yêu thú.
Chỉ có thông linh yêu thú, mới có thể thông qua.
Mà linh tính Vân Dực Hổ Vương của Diệp thiếu hiệp, chính là lần đầu tiên trong đời lão phu gặp.
Nói thật, đừng nói là Thiên giai thượng phẩm yêu thú, ngay cả lão phu thấy qua mấy Linh thú có khả năng hóa thành nhân hình, linh tính của nó so với Vân Dực Hổ
Vương có vẻ không bằng.
Đây không phải thổi phồng, mười mấy năm qua, lão phu hành tẩu thiên hạ, mỗi một nơi đều dùng loại phương thức tuyển bạt này tận lực chọn lựa yêu thú có linh tính dị thường.
Vân Dực Hổ Vương của ngươi chính là một trong trăm vạn con yêu thú có linh tính cường đại nhất mà lão phu chọn lựa qua hơn mười năm này. Năm năm trước, lão phu đụng phải một Ngọc Diện Ly Miêu khác có chút thông linh, nhưng trước mặt Vân Dực Hổ Vương, cũng không xứng xách giày cho Vân Dực Hổ Vương!
Nhiệm vụ này, nếu Vân Dực Hổ Vương không thể hoàn thành, vậy toàn bộ Chân Linh Vực này, sẽ không còn có yêu thú nào có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Nói, ánh mắt Dương Nhất Quan như lửa nóng nhìn về phía Diệp Chân:
- Diệp thiếu hiệp!
- Khi tu vi ta còn ở Chân Nguyên cảnh, nó đã bồi ta, một đường phát triển đến hiện tại, sự tồn tại của nó, không có gì khác với huynh đệ của ta....
Ánh mắt Diệp Chân có chút xa xăm, nhưng trong lời nói, lại lộ ra mấy phần ý tứ không muốn mạo hiểm, khiến cho sắc mặt Dương Nhất Quan biến đổi, cũng đột ngột hạ quyết tâm.
Trong nháy mắt tiếp theo, thần sắc Dương Nhất Quan đột ngột trở nên vô cùng lăng lệ:
- Diệp thiếu hiệp, không sai, cả một đời của lão phu đều gắn bó với yêu thú.
Hiểu loại cảm tình này của ngươi, lão phu tin tưởng, ngươi đối đãi với Vân Dực Hổ Vương như huynh đệ.
Nhưng, ngươi có nghĩ tới hay không.
Năm nay, Diệp thiếu hiệp mới hai mươi tuổi, tu vi đã đạt tới Chú Mạch cảnh nhất trọng hậu kỳ, dựa vào thiên tư của Diệp thiếu hiệp sau này, được Nhật Nguyệt thần giáo ủng hộ, tu vi Diệp thiếu hiệp đạt tới Chú Mạch cảnh đỉnh phong rất nhẹ nhàng?
Thậm chí lần nữa đột phá trở thành vương giả Khai Phủ cảnh đều rất có khả năng.
Nhưng huynh đệ Vân Dực Hổ Vương của ngươi thì sao?
Vô luận tu vi Diệp thiếu hiệp tăng lên như thế nào, đột phá như thế nào, tu vi của nó, đều sẽ khốn đốn tại Địa giai phẩm đỉnh phong, lại không có một tia khả năng đột phá.
Ngày sau, Diệp thiếu hiệp duy nhất có thể làm, chính là nuôi nó như nuôi heo, khi đó, sau mấy chục năm, ngươi sẽ còn nhận một Vân Dực heo vương làm huynh đệ sao?
- Im miệng!
Gân xanh trên trán của Diệp Chân bỗng nhiên hiện lên, hướng về phía Dương Nhất Quan bạo rống một tiếng, hai mắt vô cùng lăng lệ nhìn chằm chằm, Dương Nhất Quan lại vô cùng thản nhiên đáp lễ Diệp Chân.
- Không cho phép ngươi vũ nhục nó, nếu tu vi nó không thể đột phá, nó cũng là Vân Dực Hổ Vương oai hùng, không thể nào là....
- Rống!
Một tiếng hổ gầm vô cùng khuấy động đột ngột vang lên trong ngực Diệp Chân, khiến cho Mã Dược đại đệ tử Ngự Thú Môn đứng bên cạnh Diệp Chân tại sợ hãi kinh ngạc, liên tiếp lui về sau mấy bước.
Những người khác kinh sợ, tiếng hổ gầm này cũng làm cho Diệp Chân có chút sợ run, tiếng gào sục sôi, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu trong ngực, đuôi hổ và lông tóc quanh thân đều dựng lên.
Diệp Chân quá rõ ý tứ Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu muốn biểu đạt.
Thời gian dần trôi qua, tiếu dung hiện lên trên gương mặt Dương Nhất Quan, trong nháy mắt tiếp theo, Dương Nhất Quan hướng về phía Diệp Chân giơ ngón tay cái lên.
- Diệp thiếu hiệp, Vân Dực Hổ Vương lại có thể nghe hiểu chúng ta đang nói cái gì, linh tính này, thiên hạ chỉ có một!
- Cái gì?
- Diệp thiếu hiệp, Vân Dực Hổ Vương lại có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện?
Hồ Thanh Đồng và Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều nhìn nhau ngạc nhiên, trong mắt tràn đầy chấn kinh!
- Đương nhiên. Bằng không, nó làm sao lại phát ra một tiếng hổ khiếu này?
Dương Nhất Quan cười rất vui vẻ:
- Mặc dù lão phu nghe không hiểu thú ngữ, nhưng cả một đời gắn bó với yêu thú, cái này đại biểu ý tứ âm thanh hổ gầm này, lại có thể đại khái phán đoán ra.
- Diệp thiếu hiệp, Vân Dực Hổ Vương của ngươi có phải đang chủ động xin chiến hay không?
Thoáng chốc, ánh mắt của mọi người đều khóa chặt đến trên người Diệp Chân, nói cho đúng, là đang tập trung vào nơi có chút nhô lên phía dưới giữa ngực bụng Diệp Chân.
Thần sắc Diệp Chân phức tạp gật đầu nói:
- Không sai!
- Vậy Diệp thiếu hiệp ngươi nghĩ sao?
Lúc này, Dương Nhất Quan ngược lại không bức bách Diệp Chân.
Diệp Chân đột ngột hít sâu một hơi nói:
- Nếu tiểu Miêu xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, ta nhất định sẽ hủy toàn bộ Vạn Thú Cốc này, giết sạch ức vạn sinh linh trong Vạn Linh Hồ!
Thần sắc Dương Nhất Quan trở nên vô cùng nghiêm nghị, hắn biết, câu nói này.
Diệp Chân cũng không phải đang nói đùa, cười khổ nói:
- Diệp thiếu hiệp, ta tin tưởng trong chúng ta, bất cứ người nào, đều sẽ mong Vân Dực Hổ Vương bình an trở về!
Hưu!
Ách, một đạo linh cương ngắn ngủi đột ngột hướng về cái trán Diệp Chân bắn nhanh tới, nhưng, đạo linh cương này quá yếu, theo tốc độ của Diệp Chân, cũng quá chậm.
Diệp Chân chỉ nhẹ nhàng lệch đầu một cái, đã tránh khỏi đạo oanh kích linh cương này!
Khi đám người quay đầu nhìn sang, Ảnh nhận Thiệu Mạc đã ngạc nhiên chạy vội qua:
- Lão Biên, ngươi đã tỉnh, quá tốt rồi, ngươi tỉnh lại, có thể thôi động linh lực tăng tốc chữa thương!
- Giết hắn!
- Giết tên vương bát đản Diệp Chân này!
- Thiệu Mạc, giết tên vương bát đản này cho ta, hắn hại ta thành như vậy, giết hắn!
Thần Toán Tử vừa mới tỉnh lại đã mất đi hai cái đùi, một bên mắt như một mớ thịt vụt hướng về phía Diệp Chân khàn giọng cuồng hống, ánh mắt kia, oán độc tới cực điểm.
Thần sắc Ảnh nhận Thiệu Mạc trở nên xấu hổ dị thường. Lúc này, ai dám động đến Diệp Chân?
Huống hồ, chỉ bằng thực lực trước đây Diệp Chân biểu hiện ra, hắn muốn giết Diệp Chân, rất khó.
Thiệu Mạc thấp giọng khuyên giải:
- Lão Biên, đừng như vậy, ngươi đã là cường giả Chú Mạch cảnh, chỉ cần còn tu vi, tìm được tàn chi tục sinh linh đan, vẫn có thể khôi phục....
Thần sắc Diệp Chân lại trở nên vô cùng lăng lệ, ánh mắt nhìn chằm chằm Biên Hữu, trong lòng bàn tay lôi quang lấp lóe:
- Họ Biên, đây là lần thứ nhất, cũng là một lần cuối cùng!
Nếu lại để cho ta nghe được ngươi rống như vậy, nếu sau này có đánh lén ta, cũng đừng trách ta sẽ hoàn toàn oanh sát ngươi!
Thiệu Mạc vội vàng bảo hộ trước người Biên Hữu:
- Diệp thiếu hiệp, lão Biên chỉ đột nhiên bị hoảng loạn, cảm xúc bất ổn, xin ngươi thứ lỗi!
- Ta không phải đang nói đùa!
Hừ lạnh một tiếng, Diệp Chân xoay người nhìn về phía Vạn Linh Hồ, yên lặng quan sát.
Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều đi từ từ đến trước người Biên Hữu:
- Biên đại sư, tao ngộ của ngươi, chúng ta rất đồng tình! Nhưng tất cả những thứ này, đều do ngươi một tay tạo thành, dù khi đó ngươi nghe Diệp Chân nửa câu, thông qua nhanh lên, cũng sẽ không bị ách nạn này!
Vì sao Thiệu Mạc lại bị như vậy? Cũng vì hắn nghe Diệp Chân thúc giục!
Lần này tiến vào Vạn Thú Cốc, chúng ta đều là những người đứng đầu, lão thân không nguyện ý nhìn thấy bất kỳ kẻ nào phá hư hành động lần này thăm dò Vạn Thú Cốc của chúng ta.
Nếu không, lão nhân gia ta sẽ là người đầu tiên không bỏ qua hắn!
Ngón tay Lam Thủy Kiều chỉ hướng Biên Hữu, trong nháy mắt trở nên vô cùng đen kịt, trong tích tắc, một ngón tay biến ảo ra hơn trăm đường sắc màu, biểu hiện ra độc công của Lam Thủy Kiều vô cùng kinh khủng cực độ tinh xảo, khiến cho Chiểu Mạc và Biên Hữu trước mắt hãi nhiên.
- Thời cơ tốt nhất Vân Dực Hổ Vương thông qua Vạn Linh Hồ này là khi nào? An toàn nhất?
Đứng ở bên hồ, Diệp Chân hỏi.
Dương Nhất Quan mừng lớn, nói:
- Ban đêm nguy hiểm nhất, ban ngày an toàn nhất, buổi sáng ngày mai xuất phát tốt nhất. Tập tính thủy thú và yêu thú không sai biệt lắm, rất nhiều đều là ban đêm kiếm ăn, ban ngày ẩn núp.
- Tốt!
Khi ứng thanh, trong mắt Diệp Chân viết đầy lo lắng, khoảng cách hai trăm dặm, đánh một cái vừa đi vừa về, tiểu Miêu có thể an toàn trở về hay không?