Chương 714 Trước Sau Đều Là Đường Chết?
Hồ tiểu thư, chúng ta ở trên mặt hồ tìm kiếm như thế này là không có bất kỳ kết quả gì!.
Trong linh thuyền thiếu một con mắt to, Dương Nhất Quan một bên khuyên, một bên cười khổ.
- Không sai, nếu tiếp tục đi loanh quanh bên cạnh Vạn Linh Hồ như thế, nhỡ gặp phải Độc Vĩ Giải Vương, chúng ta còn có ai có thể sống?.
Trong giọng nói Ảnh Nhận Thiệu Mạc ẩn chứa mấy phần bi ai, càng nhiều lại là sự sợ hãi!
Lúc trước đụng phải Độc Vĩ Giải Vương, Biên Hữu cùng Mã Dược trực tiếp tử vong, ngay cả cặn xương cũng không tìm được. Nếu không phải sau khi Độc Vĩ Giải Vương nuốt Diệp Chân bèn không rõ tại sao mà rời khỏi, thì không biết bọn họ còn phải chết bao nhiêu người.
Nhưng vấn đề là, lúc này Hồ Thanh Đồng cố chấp khăng khăng muốn ở trên mặt hồ tìm kiếm, hết lần này tới lần khác Bách Độc Thượng Nhân Lam Thủy Kiều có uy vọng cao nhất cũng không ngăn cản. Hai người bọn họ, lúc này cũng chỉ có thể tạm thời dựa theo ý của Hồ Thanh Đồng, ở trên mặt hồ tìm tòi một vòng.
Chẳng qua, mỗi giây phút ở trên mặt hồ, tim của bọn hắn đều treo ở trên cổ họng, trước đây Độc Vĩ Giải Vương đã khiến cho bọn hắn bị dọa sợ chết khiếp.
Hiện giờ đã ở trên mặt hồ tìm tòi gần hai canh giờ, mắt thấy sắc trời đã trở tối, nếu không thể rời khỏi trước khi trời tối hẳn, Vạn Linh Hồ về đêm càng thêm nguy hiểm, càng thêm kinh khủng, bọn hắn không khỏi cùng nhau nhìn về phía Bách Độc Thượng Nhân Lam Thủy Kiều.
- Thanh Đồng, bọn hắn nói không sai! Chúng ta tiếp tục tìm tòi như này là không có bất cứ hi vọng gì! Đã qua hai canh giờ, dù là vương giả Khai Phủ cảnh cũng không có cách nào sinh tồn trong thủy vực của Vạn Linh Hồ lâu như vậy!
Khiến cho mọi người đều có chút kinh ngạc là, thái độ của Lam Thủy Kiều đối với Hồ Thanh Đồng vô cùng nhẹ nhàng, không mạnh bạo giống như đối đãi với những người khác.
Cho dù hắn biết rõ chuyện này không thể nào, cũng không kiên quyết phản đối nàng!.
- Cũng nên thử một chút, là bọn hắn dẫn đi.....
Xoẹt!.
Đột nhiên, phía dưới linh thuyền vang lên tiếng nước chảy ào ào. Thanh âm này khiến cho sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.
- Thanh âm gì?
- Phía dưới có cái gì?
- Chẳng lẽ Độc Vĩ Giải Vương lại tới?
Sắc mặt của mọi người trong nháy mắt này đều trở nên vô cùng khẩn trương.
Cơ hồ là đồng thời, một cột nước bắn lên trời. Dựa theo bản năng, bốn vị Chú Mạch cảnh trên linh thuyền đồng thời bùng lên linh quang quanh thân, định công kích cột nước.
- Đừng ra tay, là chúng ta!.
Tiếng cười thanh thúy của Phong Khinh Nguyệt vang lên.
- Là bọn hắn sao?
- Đừng ra tay, là Diệp Chân cùng Phong Khinh Nguyệt!.
Trong tiếng kinh hô, cột nước tan đi, Diệp Chân ôm Phong Khinh Nguyệt từ trên chậm rãi rơi xuống linh thuyền.
Người thứ nhất há hốc mồm chính là Dương Nhất Quan.
- Diệp thiếu hiệp, các ngươi.... Các ngươi lại có thể còn sống trở về?.
Diệp Chân trợn mắt.
- Thế nào, muốn chúng ta chết?
- Không phải, không phải!
Dương Nhất Quan liên tục vẫy tay, vây quanh Diệp Chân cùng Phong Khinh Nguyệt xoay một vòng lớn, nhìn chăm chú khiến cho Phong Khinh Nguyệt vốn dĩ hơi đỏ mặt càng thêm không được tự nhiên âm thầm bấm một vào lòng bàn tay của Diệp Chân!
Diệp Chân còn có thể làm sao, chỉ có thể đau khổ trong lòng!
Hắn thật cái gì cũng chưa làm!
Hắn cũng đã nghĩ sẵn muốn làm chút gì đâu!
Thế nhưng, cho dù thần kinh Diệp Chân thô hơn gấp đôi, ở trong Vạn Linh Hồ, bị ít nhất hơn mười con động vật dưới nước vây quanh nhìn chăm chú mà làm việc ấy, sợ là không làm được.
Đây chính là mấy chục cái con mắt sáng loáng nhìn soi mói, chịu được mới là lạ!
- Các ngươi không ngờ lại không có bất kỳ thương thế gì?
- Diệp thiếu hiệp, không ngờ ngươi chịu Độc Vĩ Giải Vương công kích mà an toàn thoát ra được, thật sự là...
- Còn có Phong đường chủ, một mình tiềm hành trong Vạn Linh Hồ gần hai canh giờ, không ngờ lại không thương tới một sợi lông tóc? Diệp thiếu hiệp là do ngươi cứu ra sao? Độc Vĩ Giải Vương thì thế nào rồi?
Dương Nhất Quan liên tiếp hỏi mấy vấn đề, những người khác cũng cực kỳ kinh ngạc nhìn Diệp Chân cùng Phong Khinh Nguyệt, chuyện căn bản không thể nào vậy mà xảy ra như thế rồi?
Một thuyền người bọn hắn chỉ lái linh thuyền đều đã chết hai. Diệp Chân cùng Phong Khinh Nguyệt lại ở trong Vạn Linh Hồ dừng lại gần hai canh giờ, thật sự là không thể tin tưởng!.
- Độc Vĩ Giải Vương, không cần lo lắng, nó đã chết!
Có lẽ là bị Dương Nhất Quan nhìn chằm chằm đến mức có chút không được tự nhiên, Phong Khinh Nguyệt vội vàng trả lời một vấn đề.
- Cái gì?
- Độc Vĩ Giải Vương bị giết?
- Ai giết? Giết thế nào? Nó chết như thế nào?
- Này sao có thể? Giáp xác của Độc Vĩ Giải Vương có năng lực phòng ngự vô cùng cường hãn. Ngay cả lão thân đều không gây thương tổn đến nó chút nào!
Lần này, đám người lại bị kinh ngạc nữa, trong đó Lam Thủy Kiều còn càng ngạc nhiên, giống như nghe được chuyện khó tin nhất trên đời.
- Không có gì là không thể nào! Ngoài giáp xác có năng lực phòng ngự vô cùng cường đại, nhưng trong thì không được tốt lắm!
Diệp Chân hững hờ nói.
- Trong, ngươi có ý gì, mau nói rõ hơn một chút! Ý của ngươi là chém giết từ bên trong?
Lam Thủy Kiều vội hỏi.
- Không sai, ta đâm rách trái tim của Độc Vĩ Giải Vương!
- Hít!
Thanh âm hít hơi lạnh đột nhiên liên tiếp vang lên, ở đây đều là những người thân kinh bách chiến, tự nhiên hiểu được ý mà Diệp Chân muốn biểu đạt.
Càng hiểu rõ hơn phương thức công kích mà Diệp Chân nhắc tới rốt cuộc nguy hiểm đến cỡ nào, xác xuất thành công có bao nhiêu nhỏ!
Loại chiến đấu sinh tử chỉ trong thời gian chớp mắt, lại còn nhưng chui vào trong bụng yêu thú mà chém giết yêu thú?
Cái này phải cần tinh thần cường đại cỡ nào mới có thể làm được việc này!
Đừng nhìn Diệp Chân nói được hời hợt, nhưng tình cảnh lúc đó, tuyệt đối không phải có thể sử dụng những gì đã nói có thể miêu tả ra.
Nửa ngày không nói gì!
...
- Trời sắp tối rồi, chúng ta mau chóng lên bờ đi!
Sợ run rất lâu, Bách Độc Thượng Nhân Lam Thủy Kiều mới thúc giục một câu, linh thuyền lại lần nữa ở trên mặt nước vèo vèo lướt đi.
Đối với điểm này, Diệp Chân lại không thèm chú ý.
Sau khi lấy được Tinh Hồn Châu của Độc Vĩ Giải Vương, hắn đi ở trong nước hay đi ở trên lục địa cũng không có gì khác nhau. Hơn nữa, rất ít yêu thú trong nước, có thể đuổi kịp Diệp Chân.
Sau nửa canh giờ, linh thuyền lướt nhanh trên mặt nước rốt cục đã cập bờ.
- Hô!
Vừa nhảy xuống linh thuyền, rất nhiều người đều thở dài một hơi, cuối cùng là đã trở lại lục địa.
- Dương trưởng lão, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? Đến Vạn Thú Cốc sao?
Lam Thủy Kiều hỏi.
- Lão phu.... Cũng không biết… Trước đây lão phu liều mạng mười người, vừa rồi tới Vạn Linh Hồ, tiếp theo đó cũng không biết!
Dương Nhất Quan dừng một chút, ánh mắt nhìn về xong có chút quỷ dị. Chẳng qua, ai cũng không phát hiện.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Tiếp tục đi về phía trước thăm dò? Nhìn là tình hình gì, nghiên cứu một chút lại....
Đột nhiên, Diệp Chân tỏ vẻ đang lắng nghe.
- Các ngươi nghe, là âm thanh gì?
- Thùng thùng thùng!
Âm thanh rất có vài phần nhịp điệu loáng thoáng truyền đến từ phương xa. Trong lúc đám người nghiêng tai lắng nghe, thanh âm càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.
Tùy theo càng ngày càng lại gần đoàn người, thanh âm cũng bắt đầu trở nên vô cùng lộn xộn, đủ loại thanh âm đều Truyền vào trong tai bọn họ. Cảm giác ấy giống như các loại dùi trống lớn nhỏ không đều đồng thời đánh trống, cực kỳ rung động mà hỗn loạn!.
- Lão thân làm sao loáng thoáng nghe được vài tiếng thú gào? Chẳng lẽ.....
Lam Thủy Kiều nói một câu, khiến cho sắc mặt Dương Nhất Quan đột ngột trở nên vui mừng phát cuồng.
- Tiếng thú gào? Có tiếng thú gào! Vậy là chứng tỏ chúng ta đã chân chính tiến vào Vạn Thú Cốc! Tiến vào Vạn Thú Cốc rồi!
Vô thanh vô tức, Diệp Chân bám thần niệm vào trên Thổ linh lực, tán phát ra ngoài. Hắn nhìn thấy trong bóng đêm mờ mờ, hàng ngàn hàng vạn yêu thú đang chạy như điên hướng về nơi này, lướt qua từng đợt bụi mù bay tận trời do chúng khuấy động mặt đất tạo nên!
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân sừng sờ!
Bởi vì không chỉ là hàng ngàn hàng vạn yêu thú!
Chỉ từ vài dặm phạm vi mà Diệp Chân có thể cảm giác được, chạy qua hơn vạn con yêu thú có khí tức cực kỳ mạnh mẽ. Đất trống nơi bốn phương tám hướng càng nhiều, xong bụi mù càng che trời lấp đất.
- Dương trưởng lão, ngươi có biện pháp khống chế yêu thú trong Vạn Thú Cốc không?
Diệp Chân đột nhiên quay đầu lại hỏi.
Tiếng hô ngạc nhiên của Dương Nhất Quan đột nhiên ngừng lại, có chút thật thà lắc đầu. Thần sắc của hắn cũng đột ngột trở nên vô cùng ngưng trọng.
- Chiến đấu, chuẩn bị chiến đấu.
- Những con yêu thú đang xông tới này coi chúng ta là người xâm nhập, bọn chúng sẽ xé rách chúng ta.
Dương Nhất Quan đột ngột điên cuồng hét lên.
Cùng một lúc, bốn người Lam Thủy Kiều, Hồ Thanh Đồng, Phong Khinh Nguyệt, Thiệu Mạc cũng nhìn thấy bụi mù che trời lấp đất ở phương xa, thậm chí còn nhìn thấy được răng nanh dữ tợn nhô ra của một con Tứ Tí Hùng Bi đi đầu. Vẻ mặt mỗi người đều trở nên vô cùng nghiêm túc.
Lam Thủy Kiều đột ngột bay lên cao. Bay đến cực hạn trên không trung chừng hơn tám mét, nhìn ra xa một, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm trọng.
- Nơi này có tối thiểu chừng mười vạn con yêu thú. Không, có thể sẽ là mấy chục vạn con, làm sao chúng ta có thể giết sạch chúng nó được?
- Quay lại Vạn Linh Hồ, hẳn là lựa chọn tốt nhất!.
Lam Thủy Kiều quát.
- Quay về Vạn Linh Hồ?
Dương Nhất Quan đột nhiên lắc đầu.
- Không có đường lui!
- Từ khi vạn thú chạy tới bắt đầu, một đạo trận pháp cấm chế cuối cùng của Vạn
Thú Cốc đã khởi động, tất cả yêu thú trong Vạn Thú Cốc, bất kể là trên lục địa hay là trong nước, đều sẽ chịu ảnh hưởng của trận pháp mà phát cuồng!
Dù là uy áp của thi cốt Phúc Hải Hổ Sa Vương cũng không tạo nên bất cứ tác dụng gì!.
Trong nháy mắt, thần sắc Dương Nhất Quan trở nên vô cùng tỉnh táo.
- Các ngươi nhìn, yêu thú trong Vạn Linh Hồ đã bắt đầu xao động, uy áp của Phúc Hải Hổ Sa Vương đã không còn tác dụng.
Đám người theo ngón tay của Dương Nhất Quan quay đầu nhìn lại, thần sắc lập tức ngẩn ngơ.
Lúc đầu trong vòng mười dặm xung quanh linh thuyền là không có bất kỳ con thủy thú nào dám tới gần. Nhưng lúc này, giữa sóng nước lăn tăn, rất nhiều thủy thú đã tiến vào trong vòng mười dặm phạm vi quanh linh thuyền, một con gần đây đã cách linh thuyền chỉ có hai, ba dặm.
Hơn nữa, còn đang không ngừng dần dần lại gần!.
Trong một khoảnh khắc này, thần sắc đám người đều trở nên vô cùng nghiêm túc.
Trước, sau đều là đường chết!.
- Làm sao bây giờ, nhiều yêu thú như vậy, có lẽ chúng ta ngay cả nửa khắc đồng hồ cũng không chống đỡ được. Phải làm sao bây giờ?.
Nhìn thấy yêu thú chạy trên lục địa càng ngày càng gần, Ảnh Nhận Thiệu Mạc trực tiếp vội đỏ mắt.
Diệp Chân cùng Lam Thủy Kiều đồng thời nhìn chằm chằm Dương Nhất Quan.
Nếu Dương Nhất Quan đã biết xuất hiện loại tình huống này, như vậy rất có thể hắn biết biện pháp giải quyết.
- Dương trưởng lão, đường sống của chúng ta ở đâu?
Diệp Chân cùng Lam Thủy Kiều cơ hồ là đồng thời nói.
- Đường sống?.
Dương Nhất Quan đột ngột nhìn về phía phương xa.
- Đường sống duy nhất chính là xông qua Vạn Thú Cốc bình nguyên, đến Vạn Thú Điện ở trung tâm, nơi đó là cấm địa yêu thú!
Nhìn yêu thú thủy triều càng ngày càng gần, ánh mắt Dương Nhất Quan đột ngột trở nên vô cùng nóng bỏng.
- Chư vị, xông lên đi, xông qua Vạn Thú Cốc bình nguyên, có thể đạt được vật liệu mà các ngươi muốn.
Vừa quay người, quang hoa lóe lên, thân hình Dương Nhất Quan cực nhanh phóng đi, xông vào đàn thú đang chạm mặt mà tới.
Trong khoảnh khắc đó, Dương Nhất Quan bỗng quay lại linh thuyền trên Vạn Linh Hồ, Lam Thủy Kiều đột ngột biến sắc.
- Dương Nhất Quan, ngươi đi linh thuyền làm cái gì?
- Dương Nhất Quan, ngươi đã sớm biết sẽ có loại tình huống này xảy ra, đúng hay không?
Cùng thời khắc đó, Diệp Chân rống giận về phía bóng lưng dần biến mất của Dương Nhất Quan.
- Rống!
Trong tiếng gầm gừ, con yêu thú thứ nhất đã từ trên trời nhào xuống!.