← Quay lại trang sách

Chương 715 Dương Nhất Quan Tính Toán

Cẩn thận, nhanh!

Ầm ầm!

Khi thân hình tránh giương xê dịch, Diệp Chân dành thời gian đánh ra một đòn Kinh Hồn Thiên Lôi, trực tiếp đánh xuống về phía Phi Dực Ma Thử trong tầng trời thấp phía sau Phong Khinh Nguyệt.

- Cẩn thận, Diệp Chân!

Ngay lúc đó, đôi mắt đẹp của Phong Khinh Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Chân, hét rầm lên.

- Yên tâm, ta không sao!

Ngay bên cạnh, Tứ Tí Hùng Bi bốn đầu dài mấy chục mét, khi cánh tay gấu như dây leo quấn quanh hướng Diệp Chân, một chân Diệp Chân bỗng nhiên ngừng lại, một vòng địa từ linh lực vô hình lấy Diệp Chân làm trung tâm tản ra.

Thoáng chốc, vài đầu yêu thú mạnh mẽ vây công Diệp Chân, ngã ầm ầm hướng mặt đất, như bị một phong sơn khổng lồ nghiền ép xuống.

Thân hình Diệp Chân như một mảnh lông vũ cực kỳ nhẹ nhàng bay thật nhanh, rời khỏi vòng vây.

Nhưng, khi Diệp Chân bay ra khỏi vòng vây, một hoàng kim cự mãng song đầu lao đến, phạm vi nọc độc ra phun trong vòng trăm mét hướng về Diệp Chân.

Đồng thời, lại có hơn mười con yêu thú từ bốn phương tám hướng vây quanh hướng về phía Diệp Chân.

Phong Khinh Nguyệt lần nữa kinh hô lên:

- Diệp Chân, cẩn thận!

Thời khắc kinh hô, Phong Khinh Nguyệt định quay người trợ giúp Diệp Chân.

Thân hình như thiểm điện hướng phía trước lây động, lướt qua phạm vi nọc độc, Đại Thế Chuy trong tay gào thét xuất hiện, trực tiếp đánh nát hoàng kim mãng đầu song đầu kia, sau đó, Diệp Chân rống to:

- Khinh Nguyệt, đừng quản ta! Yên tâm, mệnh ta lớn lắm!

- Khoảng cách chúng ta rất xa! Nếu ngươi là như vậy, hai chúng ta sẽ liên luỵ lẫn nhau, đều sẽ hãm trong bầy thú, hai chúng ta sợ sẽ không xông ra được!

Phong Khinh Nguyệt ngơ ngác một chút, lập tức gật đầu lia lịa với Diệp Chân:

- Ta phía trước chờ ngươi!

Nói xong, quang hoa Tử Thanh Song Hoàn đột nhiên đại phóng, cả người như mị ảnh thoáng hiện trong đàn yêu thú, ngẫu nhiên có vài con chưa kịp trốn, đã bị Tử

Thanh Song Hoàn đánh.

Tu vi Phong Khinh Nguyệt là Chú Mạch cảnh thất trọng đỉnh phong một khi hoàn toàn bộc phát ra, phối hợp Tử Thanh Song Hoàn là phi thường kinh khủng!

Một khi có yêu thú cản đường, dưới Thiên giai thượng phẩm, trực tiếp bị Tử Thanh Song Hoàn oanh bạo.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Phong Khinh Nguyệt có thể duy trì tốc độ trước mắt, không bị hàng ngàn hàng vạn yêu thú vây lại.

Chỉ cần bị yêu thú này vây lại, sẽ không có bất kỳ đường sống nào!

Diệp Chân cũng như thế, địa từ lực trường đã bị Diệp Chân thúc giục đến cực hạn, những nơi đi qua, tốc độ tất cả yêu thú đều sẽ không bị cản lại được mấy thành, Diệp Chân như chợt lóe lên.

Nhưng như thế, Tử Ngọc chiến giáp của Diệp Chân, vẫn luôn ở vào bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ.

Một đạo lại một đạo thổ chưởng ấn hoàng sắc không ngừng thoáng hiện quanh thân, ngăn cản công kích từ xa của yêu thú đến từ bốn phương tám hướng.

Yêu thú không hề chỉ vật lộn, công kích từ xa cũng là điểm mạnh của bọn chúng.

Há mồm phun một cái, là một đạo hỏa long dài đến trăm mét.

Một cánh phiến ra, là một đạo dị phong nhận thường sắc bén, nổi giận gầm lên một tiếng, âm ba công kích như muốn xé rách màng nhĩ, càng thêm kinh khủng, thời gian quang hoa hai mắt yêu thú lập lòe, chính là một chùm kim quang thẳng tắp thẳng oanh đến sau lưng Diệp Chân phía.

Cùng một thời gian, có trên trăm con yêu thú phát động công kích hướng Diệp Chân.

Trong đó, có một bộ phận công kích bị Diệp Chân dùng tốc độ tránh đi. Dùng một bộ phận, Diệp Chân chỉ có thể đón đỡ.

Trong nháy mắt này, Khôn Nguyên Thần Chưởng vừa mới tu thành phát huy ra tác dụng cực lớn. Uy lực cường đại kia, gần như có thể mạnh mẽ ngăn cản một lượng lớn công kích từ xa của Thiên giai thượng phẩm yêu thú.

Nhưng như thế, Diệp Chân vẫn như cũ vô cùng chật vật.

Một khỏa quang cầu to lớn hung hăng đánh vào dưới xương sườn Diệp Chân, sau đó bỗng nhiên nổ tung, trực tiếp đánh nát Tử Ngọc chiến giáp của Diệp Chân, thân hình Diệp Chân trực tiếp bị oanh lên trời cao cao sáu, bảy mét, ưng trảo khổng lồ lao đến bắt lấy!

Hai tay hư bóp, thổ hoàng sắc Khôn Nguyên Thần Chưởng như tấm chắn một mặt bị

Diệp Chân hung hăng đụng vào, lúc va chạm, mượn lực trôi về phương xa!

A!

Một tiếng kêu thê thảm từ phía sau Diệp Chân truyền đến, không cần nhìn. Cũng không cần quay đầu nhìn, Diệp Chân biết là tiếng kêu thảm thiết của ai!

Ảnh nhận Thiệu Mạc!

Dựa vào tốc độ tăng trưởng bốn năm chiêu công kích từ xa, ảnh nhận Thiệu Mạc trực tiếp bị oanh lên tầng trời thấp, vài đầu yêu thú xông lên, tiếng kêu thảm thiết của Thiệu Mạc đột nhiên ngừng lại!

Thiệu Mạc vừa chết, áp lực của đám người lại lớn thêm mấy phần.

Nguyên bản chia sáu đạo truy sát lũ yêu thú, đột nhiên biến thành năm đạo!

Phía trước, tốc độ Phong Khinh Nguyệt đột nhiên trở nên chậm, vượt qua sự ngăn cản của mười mấy con yêu thú Thiên giai thượng phẩm yêu thú, chậm chạm tiến lên.

Đang lúc Diệp Chân tâm treo cổ họng, thân hình Phong Khinh Nguyệt đột nhiên trở nên mờ đi, lại lóe lên, đã thoát ly vòng vây, xuất hiện bên ngoài mấy dặm!

Ngẫm lại, cũng là võ giả Chú Mạch cảnh thất trọng đỉnh phong, bảy hạng thần thông võ kỹ, thần thông võ kỹ bảo mệnh áp đáy hòm khẳng định không ít!

Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt bị vạn thú đuổi giết vô cùng chật vật, tình huống những người khác, vốn cũng không nhẹ nhàng hơn, nhưng hiện thực là, ngoại trừ Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt, những người khác hơi có vẻ nhẹ nhàng, vô cùng quỷ dị.

Luận tu vi, tu vi Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều vẻn vẹn cao hơn Phong Khinh Nguyệt một trọng, khí tức tu vi Hồ Thanh Đồng càng không sai biệt lắm với Phong Khinh Nguyệt.

Nhưng, lúc này Lam Thủy Kiều và Hồ Thanh Đồng lại tiến lên rất dễ dàng.

Hiện trường bụi mù đầy trời, linh quang tràn ngập, muốn quan sát tình hình của người khác, vô cùng khó khắn.

Nhưng lại không làm khó được Diệp Chân có thể dùng thần niệm bám vào phía trên Thổ linh lực!

Vô cùng quỷ dị, yêu thú đuổi theo sau lưng Lam Thủy Kiều và Hồ Thanh Đồng không dưới mấy chục vạn đầu, nhưng, yêu thú dám hướng các nàng phát động công kích, rất ít.

Chỉ có số lượng Thiên giai thượng phẩm yêu thú không nhiều dám công kích Lam Thủy Kiều và Phong Khinh Nguyệt.

Hơn nữa yêu thú bị hai người bọn họ truy sát, không bằng nói là hai người bọn họ dẫn yêu thú phi nước đại.

Ngược lại, Lam Thủy Kiều và Hồ Thanh Đồng cho đến bây giờ, còn vẫn cùng một chỗ!

Phải biết, ngay từ đầu Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt, cũng cùng một chỗ, nhưng lập tức bị thú triều tách ra, đã từng thử nhiều lần muốn tụ hợp đến cùng một chỗ, nhưng đều thất bại.

Mà Lam Thủy Kiều và Phong Khinh Nguyệt, vẫn còn cùng một chỗ!

Trong nháy mắt tiếp theo, lông mày Diệp Chân đột nhiên giương lên, thần niệm đột nhiên thấy được một màn cực kỳ quỷ dị!

Hơn hai mươi đầu Nhất Tuyến Xích Tinh Mãng Thiên giai trung phẩm lao ra, ngăn chặn Lam Thủy Kiều và Phong Khinh Nguyệt, từng con ngẩng lên cự đầu phun đen kín mịt, định phát động công kích.

Nhưng lúc này, con ngươi Lam Thủy Kiều đột ngột trợn tròn, nổi giận quát một tiếng:

- Cút ngay!

Sau đó, hơn hai mươi đầu Nhất Tuyến Xích Tinh Mãng Thiên giai trung phẩm trong tiếng quát mắng của Lam Thủy Kiều. Xám xịt thối lui đến hai bên, chủ động nhường đường!

Một màn này cực kỳ kinh người, kém chút làm cho Diệp Chân mất mạng.

Đây không có đạo lý, Dương Nhất Quan cả đời gắn bó với yêu thú, đều không có bản lãnh này!

- Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều này, đến cùng là ai?

Diệp Chân lập tức lưu tâm tưởng nhớ. Chỉ bằng chiêu này, Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều không thể đơn giản nhìn mặt đoán được.

Nếu Lam Thủy Kiều và Hồ Thanh Đồng biểu hiện để Diệp Chân cực độ khiếp sợ, như vậy biểu hiện của Dương Nhất Quan lại để Diệp Chân phẫn nộ!

Hố!

Thẳng đến khi tiến nhập vào Vạn Thú Bình Nguyên, Diệp Chân mới phản hiện, bọn hắn đều bị Dương Nhất Quan hố!

Trong tu vi mọi người, ngoại trừ Diệp Chân, tu vi Dương Nhất Quan là yếu nhất, nhưng lúc này, Dương Nhất Quan lại chạy vội về phía trước nhất. Tốc độ nhanh nhất, cơ hồ kéo ra khoảng cách cách Diệp Chân ba mươi, bốn mươi dặm.

Hơn nữa, Dương Nhất Quan tiến lên vô cùng dễ dàng, so với Lam Thủy Kiều và Hồ

Thanh Đồng, dễ dàng hơn rất nhiều.

Trong tay Dương Nhất Quan nắm giữ một kèn lệnh màu đen, mỗi khi có yêu thú tới gần, Dương Nhất Quan sẽ ra sức thổi lên kèn lệnh màu đen nhánh kia.

Vì dùng thần niệm cảm giác, Diệp Chân nghe không ra cụ thể thanh âm. Nhưng mỗi khi Dương Nhất Quan thổi lên kèn lệnh, đám yêu thú vây đuổi Dương Nhất Quan sẽ thất kinh tứ tán né ra.

Thanh âm kèn lệnh đình chỉ. Những đám yêu thú kia sẽ khôi phục bình thường, lại tiếp tục truy sát tới, Dương Nhất Quan sẽ lần nữa thổi lên kèn lệnh, yêu thú lần nữa tản ra.

Có thể nhìn ra được, kèn lệnh màu đen nhánh trong tay Dương Nhất Quan, hẳn là một kiện bảo bối có thể xua tan thú triều nơi này.

Dương Nhất Quan rõ ràng có thể xuất ra loại bảo bối này, dẫn theo đám người cùng một chỗ an toàn thông qua vạn thú bình nguyên, đến Vạn Thú Điện.

Nhưng, hắn cũng không có làm như thế, mà là một mình sử dụng kèn lệnh phóng tới Vạn Thú Điện.

Như vậy, lý do hắn làm như thế cũng chỉ có một. Muốn mượn tay mấy chục vạn yêu thú của Vạn Thú Bình Nguyên, xử lý một đoàn người Diệp Chân.

Về phần hắn sao lại muốn làm như thế?

Nguyên nhân suy nghĩ có thể hiểu, hẳn là sau khi mượn nhờ lực lượng mọi người thông qua được chỗ nguy hiểm nhất, Dương Nhất Quan muốn tá ma giết lừa, Dương Nhất Quan muốn độc chiếm bảo tàng Vạn Thú Cốc này, không muốn chia cắt cho người khác!

Mọi việc, Dương Nhất Quan hẳn đã sớm có kế hoạch tốt!

Từ khi bắt đầu Dương Nhất Quan lấy đi linh chu thông hành Vạn Linh Hồ, mọi việc đều suôn sẻ.

- Lão hồ ly, đừng để ta bắt được ngươi!

Cắn răng một cái, tốc độ Diệp Chân lần nữa tăng tốc!

Thần hồn Diệp Chân có thể bám vào trên Thổ linh lực, có thể thấy rõ ràng mọi việc, nhưng nhất mã đương tiên Dương Nhất Quan lại không phát hiện được nhiều cổ quái sau lưng hắn!

Trừ Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt biểu hiện cực kỳ kinh người, Lam Thủy Kiều và Hồ Thanh Đồng biểu hiện, càng thêm ngoài dự liệu, ai cũng không nghĩ ra, trong thú triều bọn hắn phô thiên cái địa, lại nhẹ nhàng như thế.

Nhưng, khổ nhất, ngược lại là Diệp Chân.

Lúc này, Diệp Chân rốt cục thấy được thực lực Phong Khinh Nguyệt vô cùng cường đại, khi tốc độ cao nhất bộc phát cả người chỉ còn lại một cái bóng, tốc độ vượt qua đại bộ phận Thiên giai thượng phẩm yêu thú.

Nếu Diệp Chân không phải dựa vào địa từ lực trường, sớm đã bị Phong Khinh Nguyệt bỏ xa.

Thỉnh thoảng, còn có thể ném một đạo phù tấn cho Diệp Chân, xác định tình huống Diệp Chân!

Về phần Lam Thủy Kiều và Hồ Thanh Đồng, hai người không có nhiều uy hiếp, ngự không phi hành bình thường, tốc độ cũng không chậm.

Trong lúc nhất thời, tốc độ tất cả mọi người cơ hồ đều đạt đến cực hạn, trải qua hơn nửa canh giờ, đã bay ra sáu, bảy ngàn dặm!

Gần một canh giờ chiến đấu cực hạn, đã để Diệp Chân có một loại cảm giác tinh bì lực tẫn:

- Trời ơi, Vạn Thú Bình Nguyên này đến cùng lớn bao nhiêu? Tổng phạm vi sẽ không gần vạn dặm?

Đột nhiên, ánh mắt Diệp Chân ngẩn ngơ, phía trước trong hư không, đột nhiên xuất hiện một đầu thú kim loại sáng bóng dữ tợn to lớn lóe, ngay trong tầng mây nhìn xuống phía trước, cực kỳ uy áp!

Ngay lúc đó, hồn hải Diệp Chân đột ngột chấn động, thần sắc trở nên hơi kinh ngạc!

Trước đây, hắn dùng một tia thần niệm ẩn chứa Thổ linh lực trong bụi đất gắn vào trên phần lưng Dương Nhất Quan, lại đột ngột mất đi liên hệ!

- Biến mất?

- Gia hỏa Dương Nhất Quan này biến mất?