← Quay lại trang sách

Chương 726 Đại Hỉ Đại Bi?.

Phong Khinh Nguyệt nghiêng dựa vào cửa đại điện, khẽ cắn bờ môi, thần sắc đau khổ nhìn chằm chằm trong đại điện bóng người một đôi vong tình kia lăn lộn, nước mắt giống như trân châu đứt dây rớt xuống.

Nàng làm sao cũng không ngờ, nàng đau khổ tìm được nhìn thấy vậy mà lại là một màn như thế để cho nàng đau lòng không tưởng tượng được thế cơ chứ.

Trước đó ở đây nàng còn cực kỳ điên cuồng công kích cửa điện phong cấm đi ngang qua mỗi một đại điện, không phải là vì tầm bảo mà là vì Diệp Chân, chỉ muốn sớm một chút tìm tới Diệp Chân thất lạc.

Bây giờ, Diệp Chân đã tìm thấy, nhưng vào mắt lại là một màn khó coi đến như thế này!.

Nhìn thấy hai người trong đại điện vong tình lăn lộn, sát khí quanh thân Phong Khinh Nguyệt chợt lóe lên, trong chớp nhoáng này nàng có một loại xúc động muốn xông đi lên một đao kết liễu hai người trước mắt này.

Ngày xưa đủ loại nhu tình mà giữa nàng và Diệp Chân thân mật lập tức nổi lên trong lòng, dưới ánh trăng rót rượu, thiên không ngao du, đáy hồ hôn nồng nhiệt vân vân khiến cho vừa sát ý mới hiện lên lập tức tan thành mây khói.

- Vì cái gì chẳng lẽ chỉ là bởi vì…- Thần sắc Phong Khinh Nguyệt trở nên vô cùng đau khổ chỉ muốn che mặt mà đi.

Đột nhiên, một giọng nữ lanh lảnh cuồng loạn trong hét rầm lên, tới cùng nhau, còn có một tiếng rống trầm thấp.

Trong đại điện, động tác vừa rồi kịch liệt không thôi kia bây giờ một đôi nam nữ đã chậm rãi ngừng lại, ánh vào tầm mắt Phong Khinh Nguyệt là một đôi con ngươi lóe ra thải quang xinh đẹp.

Nhìn thấy bóng người ở cửa đại điện, Hồ Thanh Đồng vừa kinh hô, đầu ngón tay theo bản năng ôm lấy Diệp Chân bỗng xiết chặt cũng để Diệp Chân có phản ứng.

Lúc này, quanh thân khô nóng đều biến mất, ngũ giác Diệp Chân cũng lần nữa khôi phục.

Cửa đại điện ánh mắt không che giấu chút dị dạng nào kia, Diệp Chân lập tức cũng cảm giác được, con mắt vừa nhìn sang Diệp Chân liền trợn tròn mắt!.

Chân chân chính chính là há hốc mồm!.

Trong ngực ôm Hồ Thanh Đồng trần trụi, mà Phong Khinh Nguyệt lại ở cửa đại điện dùng một loại ánh mắt thống khổ khó mà hình dung nhìn hắn, đó là một loại cảm thụ như thế nào, đơn giản không cách nào mà hình dung!.

- Khinh Nguyệt, ta…-.

Diệp Chân trực tiếp nghẹn lời, trong lòng của hắn, Phong Khinh Nguyệt là người chiếm hữu địa vị quan trọng, bằng không, Diệp Chân cũng sẽ không liều chết để đi cứu Phong Khinh Nguyệt.

Lúc này, trong nháy mắt phát hiện bị Phong Khinh Nguyệt nhìn thấy, việc thứ nhất ý nghĩ Diệp Chân theo bản năng là giải thích, thế nhưng mà mới mở miệng nhưng lại không biết từ nên bắt đầu giải thích như thế nào!.

Diệp Chân cất một tiếng gọi rốt cục đem Phong Khinh Nguyệt từ trong loại tâm cảnh đau khổ vô cùng này mà tỉnh lại, nhìn một chút Diệp Chân, nàng bi thiết một tiếng, che mặt vọt ra!.

- Khinh Nguyệt!.

Diệp Chân khẩn trương bản năng muốn đứng dậy đuổi theo ra ngoài lại phát hiện thân thể còn cùng thân thể mềm mại Hồ Thanh Đồng trần trụi quấn quýt lấy nhau, cả hai hay là trần như nhộng.

Mà thực chất trong Diệp Chân, là loại nam nhân vô cùng có tính trách nhiệm sau khi làm loại chuyện đó, không như một số người không nhận sau chuyện này, việc thô bạo trực tiếp đẩy Hồ Thanh Đồng ra đuổi theo Phong Khinh Nguyệt là không làm được.

Xem thường an ủi Hồ Thanh Đồng một câu, từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một kiện y phục cho Hồ Thanh Đồng phủ thêm, của mình lại thật nhanh chụp vào bộ y phục thật nhanh liền xông ra ngoài.

- Thanh Đồng, chờ ta trở về!.

Trống rỗng trong đại điện, vang lên dư âm Diệp Chân.

Hồ Thanh Đồng thì chăm chú nhìn áo dài khoác ở trên người nàng của Diệp Chân, nhìn thấy thân ảnh Diệp Chân biến mất, nhìn lại ba cái đuôi mình một chút đã trở nên xanh trắng như ngọc, ánh mắt có chút kinh hỉ, cũng có chút phức tạp!.

Nếu như Diệp Chân không phải vội vàng rời khỏi như vậy, ánh mắt của nàng sợ là sẽ chỉ có sự vui sướng.

Trở về từ cõi chết là một việc vô cùng đáng mừng, huống hồ đối với Diệp Chân ân nhân đã từng cứu mạng này, nàng cũng có tình ý vẻ mơ hồ như bây giờ vậy, chỉ là có chút vội vàng triệt để thành sự thật.

- Khinh Nguyệt!.

- Khinh Nguyệt, ngươi đi ra!.

Bên ngoài đại điện, Diệp Chân đuổi theo ra tới lần nữa ngạc nhiên, không ngờ lại không có tìm được thân ảnh Phong Khinh Nguyệt, trong ngắn ngủn mấy chục hơi thở công phu, Diệp Chân đã tìm khắp cả nơi này một đầu Thập tự đại đạo cùng bốn tòa đại điện gần đó nó!.

Trong thập tự đại đạo không có thân ảnh Phong Khinh Nguyệt, trong bốn tòa đại điện, trong đó cửa lớn một tòa là mở rộng, nhưng không có phát hiện thân ảnh Phong Khinh Nguyệt, cửa điện khác đều lại hoàn hảo không chút tổn hại, Phong Khinh Nguyệt không thể nào đi vào.

Nhưng chính là như vậy, một người sống sờ sờ cứ như vậy lăng không biến mất!.

Thậm chí gần đó bốn tòa đại điện này Diệp Chân cũng dùng thuật độn thổ tìm tòi một lần.

- Khinh Nguyệt, ngươi đi ra, ngươi nghe ta nói!.

- Khinh Nguyệt, ngươi mau ra đây, ngươi nghe ta nói không!.

Diệp Chân không buông tha một lần lại một lần lớn tiếng hô hào, nhưng không có bất luận động tĩnh gì cả, khắp nơi tìm kiếm cũng tìm không thấy bóng người Phong Khinh Nguyệt, mà lại lấy tình huống nơi này, Phong Khinh Nguyệt căn bản không thể nào rời khỏi gần đó bốn tòa đại điện.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác người liền biến mất!.

- Đúng rồi, phù tấn, phương hướng phù tấn phi hành có thể xác định đại khái phương hướng của nó!.

Diệp Chân bỗng nhiên nghĩ tới.

Mấy hơi sau khi, một đạo phù tấn phát cho Phong Khinh Nguyệt từ trong tay Diệp Chân bay ra, xong, Diệp Chân lần nữa trợn tròn mắt.

Sau khi phù tấn từ trong tay hắn bay ra, vậy mà huyền lập trên không trung này lại bất động, giống như đã mất đi mục tiêu, cũng không tiếp tục bay mà bồng bềnh ở ngay tại chỗ.

Loại tình huống này, chỉ đại biểu một loại khả năng, Phong Khinh Nguyệt đã rời khỏi Vạn Thú Cốc chỗ không gian bí cảnh này, bởi vì cách một tiểu không gian cho nên phù tấn mới có thể không cảm ứng được khí tức phù dẫn trên người Phong Khinh Nguyệt, chỉ có thể nguyên địa bồng bềnh.

Đương nhiên còn có một loại tình huống khác vô cùng cực đoan, kia chính là Phong Khinh Nguyệt hủy đi khí tức phù dẫn Diệp Chân đã cho nàng. Nhưng mà, Diệp Chân cảm thấy chuyện này không thể nào lắm, Phong Khinh Nguyệt sẽ không làm đến quyết tuyệt như vậy, mà lại nói nếu thật làm như vậy, Phong Khinh Nguyệt hẳn là vẫn phải còn ở gần đó, không thể tìm không thấy như thế!.

Diệp Chân phán đoán Phong Khinh Nguyệt rất có thể đã rời khỏi bí cảnh Vạn Thú Cốc.

Nhưng vấn đề là Phong Khinh Nguyệt như thế nào trong thời gian ngắn như vậy đã có thể rời khỏi Vạn Thú Cốc đây này?.

Diệp Chân nghĩ mãi mà không ra!.

Một khắc đồng hồ sau khi, Diệp Chân có chút ủ rũ cúi đầu đi trở về gian phòng trong đại điện vừa rồi kia, đây đối với một nam nhân mà nói quả thực là (đại hỉ đại bi) nỗi vui buồn của nhân sinh, chỉ trong chốc lát toàn bộ đều đã trải qua.

- (Người nàng đây), Ngươi có tìm được nàng hay không?.

Thanh âm Hồ Thanh Đồng vang lên.

Diệp Chân chậm rãi lắc đầu!.

- Ngươi rất thích nàng?.

Thanh âm Hồ Thanh Đồng có chút bình tĩnh.

Diệp Chân ngơ ngác một chút, ánh mắt nhìn về phía Hồ Thanh Đồng:.

- Thanh Đồng, ta sẽ phụ trách!.

Trong ánh mắt hiện đầy vẻ kiên nghị.

- Không cần, việc này thật ra chỉ là một việc ngoài ý muốn mà thôi!.

Hồ Thanh Đồng nói đến rất là nhẹ nhõm:.

- Nơi này là Ngự Thú Môn Dục Xà Điện, ngươi ta vừa lúc gặp phải làm (dục xà mẫu thể) Thanh Hồng Thư Hùng Nhiêm, xong ngươi ta song song trúng độc, phải biết sau khi khi Phấn Thư Nhiêm tự tử nổ tung sương mù màu hồng, chính là âm độc bá đạo nhất dưới gầm trời này!.

Đừng nói là ta, cho dù đổi thành là một (đầu mẫu thể) con thú mẹ ngươi cũng sẽ nhào tới! Nhưng mà may mắn là ngươi giải trừ độc ta trúng hẳn là phải chết bởi nó, mà lại đổi về ba cái mạng ta!.

Nói xong, Hồ Thanh Đồng lung lay ba cái đuôi dài xanh trắng xinh đẹp như ngọc, xong ngay trước mặt Diệp Chân thu vào thể nội.

- Tính toán ra, ta lại thiếu ba cái mạng!.

Hồ Thanh Đồng đột nhiên nói câu này.

Diệp Chân nghe lại là ngẩn ra, nhất là một con thú mẹ, hắn cũng sẽ nhào tới từ câu nói trong miệng Hồ Thanh Đồng nói này, hết sức chói tai!.

Mà thần sắc Hồ Thanh Đồng lại cũng quá bình tĩnh đi!.

Hắn có thể khẳng định, Hồ Thanh Đồng mới là lần đầu tiên!.

- Đúng rồi, nếu như ngươi cần ta có thể giúp ngươi đi tìm nàng giải thích…-.

- Không cần…-.

Khi Diệp Chân vừa rồi muốn nói gì thì mặt đất dưới lòng bàn chân đột nhiên đất rung chuyển kịch liệt, núi đung đưa xuất hiện cùng lúc, còn có một đạo âm thanh cực kỳ thê lương bạo hống!.

Nghe được cái âm thanh thê lương bạo hống này, sắc mặt Diệp Chân và Hồ Thanh Đồng đồng thời biến đổi!.

- Không tốt, là Hầu Vương!.