← Quay lại trang sách

Chương 725 Hóa Không.

Cẩn thận, đây là Phấn Thư Nhiêm trong Thanh Hồng Thư Hùng Nhiêm…độc của nó….

Gần như đồng thời tiếng hét chói tai của Hồ Thanh Đồng vang lên thì Phấn Thư

Nhiêm màu hồng phấn cũng nhanh chóng từ vết thương khổng lồ trên bụng của Thanh Hùng Nhiêm chui ra.

Khi chui ra ngoài Phấn Thư Nhiêm hình thể có chút mảnh khản liền thấy Thanh Hùng Nhiêm đang hấp hối, còn có vết thương kinh khủng trên bụng Thanh Hùng Nhiêm!.

Tình huống kỳ quái lại xảy ra vào lúc này, hiện tại, ngay cả Diệp Chân cũng có thể cảm nhận được cảm xúc cực kỳ bi thương của Phấn Thư Nhiêm.

Cảm xúc cực độ bi thương đó trong nháy mắt liền chuyển thành tuyệt vọng vô tận!.

Càng kinh người hơn là, loại tâm tình tuyệt vọng của Phấn Thư Nhiêm, vậy mà trái tim của Diệp Chân không hiểu sao lại đau xót, một loại thống khổ khó tả đột nhiên nổi lên trong lòng!.

Ô!.

Phấn Thư Nhiêm phát ra một tiếng rít the thé, cực kỳ sắc lạnh, vừa rít, Phấn Thư

Nhiêm vừa phi thân về phía Thanh Hùng Nhiêm đang hấp hối, tiếng rít cũng ngày càng lớn!.

Tiếng rít cực kỳ trầm thấp, sóng âm lọt vào tai khiến máu quanh thân Diệp Chân cũng kịch liệt sôi trào, chiến giáp Tử Ngọc ngoài thân giống như đã chịu một lực xé rách cực lớn, hiện lên gợn sóng kịch liệt chập trùng.

Thời khắc Phấn Thư Nhiêm bổ nhào vào trên người Thanh Hùng Nhiêm, tiếng rít của nó trong tích tắc cũng đạt tới cực hạn, khiến cho người ta cảm giác mọi thứ đều đạt đến cực hạn.

Ngay cả thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Phấn Thư Nhiêm cũng đạt đến cực hạn.

Tiếng rít ngày càng lớn, khi tiếng rít đạt tới cực hạn thì thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Phấn Thư Nhiêm cũng to lên đến cực hạn!.

Ầm!.

Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể màu hồng của Phấn Thư Nhiêm đột ngột nổ tung, một lượng lớn sương mù màu hồng phun ra trong đại điện.

Chiến giáp Tử Ngọc của Diệp Châ cũng đồng thời nổ tung, tiếng rít của Phấn Thư

Nhiêm đột nhiên im bặt, chiến giáp Tử Ngọc ngoài thân của Diệp Chân vỡ nát, máu tươi từ mắt, tai, miệng, mũi đồng thời rơi ra, lục phủ ngũ tạng đau đến vặn vẹo!.

Thật ra đừng nhìn thấy nói nhiểu như vậy nhưng chỉ diễn ra trong nháy mắt, Hồ

Thanh Đồng hét lớn, Phấn Thư Nhiêm rít lên rồi nổ tung, chiến giáp ngoài thân của Diệp Chân vỡ vụn khiến thất khiếu chảy máu,tất cả bốn chuyện đều xảy ra cùng lúc.

Lúc này Diệp Chân lại ngây ra, cảm giác lục phủ ngũ tạng đau đến mức vặn vẹo cũng không thể khiến Diệp Chân rời mắt.

Ánh mắt Diệp Chân đang gắt gao nhìn chằm chằm vào đám sương mù màu hồng phấn vây quanh Thanh Hùng Nhiêm, thân thể Thanh Hùng Nhiêm bị sương mù màu hồng phấn vây quanh nhanh chóng tan rã, Diệp Chân thấy tốc đó đó so với đá tan thành nước còn nhanh hơn.

Nhưng lúc này, khí tức của Thanh Hùng Nhiêm không còn chút thống khổ nào nữa, đầu rắn dữ tợn bên trên khiến người ta cảm giác được nó đang rất hạnh phúc.

Say mê hạnh phúc!.

Dù là sắp chết!.

Một khắc này, Diệp Chân cảm giác trái tim mình bỗng co rút một cái, hẳn là bị một màn trước mắt này làm cho rung động.

Đột nhiên cảm giác hối hận nổi lên trong lòng.

Nếu như có thể làm lại tất cả, Diệp Chân tình nguyện dùng trăm phương ngàn kế để chạy trốn, mà không phải tìm nhược điểm để giết Thanh Hồng Thư Hùng Nhiêm này.

Một màn cùng nhau tự tử của hai cái đầu rắn, thật sự rất ngược tâm.

Hành hạ đến mức tâm Diệp Chân đau đớn đến co rút.

Một khắc này, bóng dáng của Thải Y, Lục La, Phong Khinh Nguyệt cũng lần lượt hiện lên trong tâm trí Diệp Chân, loại tưởng niệm thống khổ này trong nháy mắt trào lên như thuỷ triều chiếm cứ toàn thân Diệp Chân, chỉ là, hình bóng cuối cùng lại tạo nên chút kì lạ….

Loại thống khổ này, khiến Diệp Chân bất tri bất giác không tự chủ được mà hít vào mấy ngụm sương mù màu hồng phấn thơm ngọt.

Sau mười mấy hơi thở, thân thể Thanh Hùng Nhiêm được bọc trong đám sương mù màu hồng phấn tan rã trong hư vô, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại, giống như từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện.

Kỳ quái hơn là, thân thể Thanh Hùng Nhiêm biến mất, đám sương mù màu hồng phấn tràn ngập trong đạ điện cũng biến mất không còn chút gì!.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Chân đột nhiên có chút phiền muộn thở dài:.

- Thời xưa có sâu hoá bướm, bây giờ có Thanh Hồng Thư Hùng Nhiêm hoá không…-.

Một chuỗi âm thanh suy yếu như có như không đột nhiên đánh thức Diệp Chân. Khi Diệp Chân nhìn sang, Hồ Thanh Đồng đã hôn mê, thất khiếu Diệp Chân thì chảy máu, nhưng mà bộ dáng thảm hại hơn so với Diệp Chân.

Chắc là vừa rồi bị tiếng rít của hai con trăn phấn hùng làm cho bị thương.

Càng kinh người hơn chính là, ba cái đuôi dài sau lưng Hồ Thanh Đồng, hai cái ban đầu là màu xanh trắng, lúc này khí độc hắc sắc đã chiếm lấy hai cái đuôi, cái đuôi thứ ba cũng bị lây dính một tia hắc sắc!.

Không hề suy nghĩ, Diệp Chân nhanh chóng chữa vết thương cho Hồ Thanh Đồngm cho hắn một viên Âm Dương Trùng Chú đan chuyên trị thương, trực tiếp cho ăn một viên đan giải độc, Diệp Chân nhanh chóng Truyền linh lực vào trong cơ thể Hồ Thanh Đồng, giúp Hồ Thanh Đồng ngăn cản độc tố đang lây lan khắp cơ thể.

Thời khắc song chưởng đụng phải sau lưng Hồ Thanh Đồng, toàn thân Diệp Chân nóng lên, quanh người chợt dân lên một đợt khinh niệm khó mà kiểm soát được.

Đụng phải loại tình huống này khiến Diệp Chân ngẩn người.

Từ khi nào mà sự tập trung của hắn lại kém đến vậy?.

Đây là cách một lớp y phục rồi đó!.

Thần niệm khẽ động, Diệp Chân lập tức tiến vào trạng thái Kiếm Tâm Thông Minh, hơi nóng quanh thân giảm xuống, Diệp Chân nắm chặt thời gian chữa thương cho Hồ

Thanh Đồng.

Hồ Thanh Đồng là yêu tộc, nhìn hình dáng đuôi này, hẳn là yêu tộc của Hồ tộc.

Diệp Chân mặc dù không phải yêu tộc, nhưng Diệp Chân lại biết rất rõ, đuôi cáo như một mạng của nó, một khi ba cái đuôi này của Hồ Thanh ĐỒng toàn bộ biến thành hắc sắc, đến lúc đó, việc Hồ Thanh Đồng chết là không còn nghi ngờ gì nữa!.

Huống chi, lúc ấy Hồ Thanh Đồng vì cứu hắn nên mới trúng độc, Diệp Chân không biết vì sao lúc ấy Hồ Thanh Đồng lại liều mình cứu hắn, nhưng hiện tại, Diệp Chân nhất định phải cứu sống Hồ Thanh Đồng, bằng không, lương tâm cả đời của Diệp Chân sẽ cắn rứt.

Có lẽ do thể chất đặc thù của yêu tộc, có lẽ do Diệp Chân cho hắn ăn đan dược hữu dụng, hoặc có lẽ phương pháp chữa thương của Diệp Chân hữu dụng, không đến trăm hơi thở, đôi mắt xinh đẹp của Hồ Thanh Đồng mở ra, tỉnh lại!.

Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, nhìn Diệp Chân một chút, lại nhìn cái đuôi thật dài của mình đã biến thành hắc sắc, Hồ Thanh Động đột nhiên tỏ vẻ muốn đẩy Diệp Chân ra.

- Không nên động, ta giúp ngươi chữa thương, giúp ngươi ngăn độc tố lan ra!.

Diệp Chân nhíu mày nói, đồng thời nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Hồ Thanh Đồng, trái tim không hiểu sao đập loạn một cái.

- Vô dụng!.

Hồ Thanh Đồng đẩy Diệp Chân ra, ánh mắt nhìn ba cái đuôi dài của nàng:.

- Độc này của Thanh Hùng Nhiêm ngoại trừ Phấn Thư Nhiêm thì không có thuốc nào chữa được, nếu độc tố không lan ra, ta chặt đứt một đuôi còn có thể sống, nhưng bây giờ, chất độc đã lan ra đến ba đuôi…-.

- Tại sao có thể như vậy? Không thể nào, không được từ bỏ, thử lại lần nữa, linh lực của ta rất đặc biệt, nói không chừng sẽ có cách giải độc!.

Gương mặt Diệp Chân áy náy.

Hồ Thanh Đồng nhìn Diệp Chân đột nhiên cười nói:.

- Không cần tự trách, chuyện này không trách ta, ta cũng chỉ là trả nợ mà thôi!.

- Trả nợ?.

Diệp Chân có chút không hiểu!.

- Còn nhớ rõ Tam Vĩ Thanh Hồ quyến rũ ngươi trước Ngân Giác Tê Vương không?.

Hai mắt Diệp Chân đột ngột trừng lớn, nhìn Hồ Thanh Đồng rồi lại nhìn ba cái đuôi dài của nàng:.

- Ngươi chính là con tiểu hồ ly hại ta bị Ngân Giác Tê Vương đuổi theo sát?.

- Không sai, thế nào, có phải rất hận ta hay không>- Hồ Thanh Đồng cười, trong đôi mắt xinh đẹp có một tia sáng mờ ảo xẹt qua, được Diệp Chân đỡ ngồi xuống, xong lấy ra một chiếc khăn tay bạch sắc, lau máu tươi trên mặt mình,.

- Cũng không có!.

Không được mấy hơi, một đôi mắt mỹ nhân sáng động lòng người đáng yêu vô cùng xuất hiện trước mặt Diệp Chân, nhìn thấy toàn thân Diệp Chân vô cùng khô nóng, nhịn không được liên tục thôi động Kiếm Tâm Thông Minh để áp chế xuống.

- Ta không nghĩ ngươi lại có năng lực giết chết Ngân Giác Tê Vuông vô cùng mạnh mẽ như vậy, còn nhớ ta cướp đi Xích Hành Âm Linh Quả không?.

Diệp Chân cười khổ:.

- Làm sao không nhớ, ngươi hái trái cây, ta chỉ có thể cầm một cành hoa nhỏ.

- Xích Hành Âm Linh Quả kia, chính là nguyên liệu biến hoá quan trọng của ta, trước đó ta đã dự tính hơn nửa tháng, một kỳ của Xích Hành Âm Linh Quả chỉ có một tháng, trong vòng một tháng nếu không hái được, nó sẽ rơi xuống dung nhanh bên dưới.

Muốn biến hoá lại hình dáng cũ cũng phải chờ tới trăm năm!.

May mà ngươi xuất hiện!.

- Ơn cứu mạng, ơn biến hình này, đến giờ cuối cùng thì cũng báo đáp được, ta cũng không còn gì tiếc nuối nữa-, nói xong, thân thể Hồ Thanh Đồng mềm nhũn tựa vào vách tường, gương mặt buông xuôi.

- cũng ta hại ngươi -.

Diệp Chân muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì, bởi vì hắn nhìn thấy, khí độc hắc sắc đang lan đến cái đuôi cuối cùng của Hồ Thanh Đồng càng lúc càng nhanh.

- Chuyện thật sự không liên quan tới ngươi! Là ta không nhận ra hình dáng thật của con trăn to đó, trách không được kỹ năng quyến rũ của ta không có tác dụng!

Hoá là một cặp Thanh Hồng Thư Hùng Nhiêm dưới gầm trời này….

- Trong đuổi theoển thuyết, tộc Thanh Hổ của chúng ta có linh hồn, nếu có thể chết mà không hối tiếc điều gì, linh hồn có thể tái sinh…- Độc tố lan ra, giọng nói của Hồ Thanh Đồng ngày càng thấp!.

- Ư, Diệp Chân, mặt của sao lại hồng như vậy?.

- Mặt của ta rất đỏ sao?.

Diệp Chân ngạc nhiên đưa tay sờ, cũng bị nhiệt độ trên mặt mình doạ nhảy dựng, nóng quá. Trong phút chốc nhiệt độ bị đè nén trong cơ thể liền lan ra.

- Nóng quá …-.

- Ư ta lạnh quá để cho ta ôm một cái…-.

Nói xong, Hồ Thanh Đồng lạnh run leo lên cánh tay Diệp Chân, thân thể mềm mại vô cùng mát mẻ, nhưng miệng vẫn không ngừng kêu lạnh, bộ dáng kia tuyệt đối không phải giả vờ, vô cùng kỳ quái!.

- Ôm chặt ta, trên người ngươi ấm quá, đừng buông tay -.

Thân thể Hồ Thanh Đồng giống như bạch tuột trèo lên người Diệp Chân, quanh thân Diệp Chân khô nong1m Kiếm Tâm Thông Minh cũng áp chế không nổi, hai tay không tự chủ ôm lấy thân thể mềm mại của Hồ Thanh Đồng!.

- Ư… -.

Từng tiếng rên cực kỳ nhỏ của Hồ Thanh Đồng triệt để nhóm lửa quanh thân Diệp Chân, hai người lập tức ôm nhau thật chặt lăn lộ trên mặt đất, y phục bay tứ phía.

Không bao lâu, tiếng rên tỉ thống khổ mang theo vài phần quyến rũ bị thay bằng tiếng thở dốc kịch liệt!.

Không ai để ý, có lẽ nên nói, không ai nghĩ tới, trong tiến thở dốc kịch liệt, khí độc hắc sắc trên ba cái đuôi của Hồ Thanh Đồng đang không ngừng biến mất, dần dần, hắc sắc trên cái đuôi lông nhung kia biến mất hẳn, khôi phục lại màu xanh trắng xinh đẹp!.

Xong là cái cái đuôi thứ hai, cái thứ ba….

Nguyên thủy xúc động để cho hai người quên được đầu nhập, không ai phát hiện, một bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện trước cửa đại điện đã được mở ra từ trước….