← Quay lại trang sách

Chương 730 Thà Thành Quỷ, Không Làm Chó.

Diệp Chân, ngươi ngươi…

Dương Nhất Quan dùng một loại ánh mắt giống như gặp quỷ nhìn lấy Diệp Chân, lại nhìn lên một chút chỗ ngực bụng của mình, gương mặt kinh ngạc. Bởi vì ngay tại lúc vừa rồi, hắn cảm giác Diệp Chân tựa hồ đã từ trong ngực của hắn mà thoát ra ngoài.

Chẳng lẽ nói trước đây Diệp Chân giấu ở trong ngực, có thần thông bí thuật càng kinh khủng sao?

Chủ yếu là Diệp Chân vừa rồi dùng động tác quá đột nhiên, cũng quá nhanh, lợi dụng đúng cơ hội trực tiếp từ lòng đất độn mà ra, giống như ngư dược, từ trong ngực Dương Nhất Quan chui ra, thuận tay còn cướp đi kim sắc ngọc phù trong tay Dương Nhất Quan!

- Dương trưởng lão, ngươi muốn giết chúng ta, ta không có nghe lầm đấy chứ?

Diệp Chân vuốt vuốt trong tay kim sắc ngọc phù cười khẽ.

- Diệp thiếu hiệp, ngươi không nghe lầm, bất quá, ta muốn giết chính là hai con yêu tộc dư nghiệt bọn hắn này, chúng ta thân là võ giả nhân tộc, có thể nào tự giết lẫn nhau đây?

Một bên nói, Dương Nhất Quan một bên nhìn chòng chọc kim sắc ngọc phù trong tay Diệp Chân, đột nhiên một đạo thần niệm ba động đột ngột xông về kim sắc ngọc phù trong tay Diệp Chân.

Cơ hồ là đồng thời vừa rồi yên tĩnh xuống, Thông Tí Hỏa Hầu Vương bạo hống một tiếng, cánh tay bỗng nhiên dài ra, trực tiếp chộp tới Diệp Chân.

Dương Nhất Quan không ngờ lại cách không thần niệm đánh vào kim sắc ngọc phù với ý đồ thôi động Thông Tí Hỏa Hầu Vương, để hắn giết chết Diệp Chân, đoạt lại kim sắc ngọc phù khống chế Thông Tí Hỏa Hầu Vương.

Bất quá, phản ứng Diệp Chân cũng không chậm, cơ hồ là cảm ứng được có thần niệm tràn vào kim sắc ngọc phù, thần niệm Diệp Chân cũng khẽ động, trực tiếp đem kim sắc ngọc phù ném vào giới chỉ trữ vật của của mình!

Bàn tay Thông Tí Hỏa Hầu Vương kia to bằng cái thớt, cơ hồ là hướng ở trên đỉnh đầu, Diệp Chân lơ lửng ở một mét!

Khí tức kim sắc ngọc phù bị ngăn cách, Thông Tí Hỏa Hầu Vương tựa hồ khôi phục lại, hai mắt tràn đầy bạo ngược đang chậm rãi khôi phục thanh minh, một đạo khí tức kinh khủng dị thường đang từ trên thân Thông Tí Hỏa Hầu Vương bay lên.

Thần sắc Dương Nhất Quan lập tức vô cùng tái nhợt, cơ hồ là dùng một loại ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Diệp Chân:

- Diệp thiếu hiệp, nhanh, mau đem kim sắc ngọc phù kia đưa cho ta, bằng không thì ngươi và ta đều cần phải chết!

- Thật sự! Ta không có lừa ngươi! Đem kim sắc ngọc phù đưa ta. Ta có thể phát ra lời thề thần hồn, hứa hẹn trở thành phó môn chủ Ngự Thú Môn dưới một người trên vạn người, thật sự, nhanh. Nhanh đưa ta.

Nhanh lên, cái hầu nô này lập tức sẽ phát điên, nhanh…

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, một bàn tay thô lông xù liền đổ ập xuống đem Dương Nhất Quan trực tiếp tát đến bay ngược bay lên, sau khi trong miệng máu tươi cuồng phúng. Cùng một chỗ phun ra, còn có từng cái răng!

- Hầu nô nha, hơn một trăm năm, bản vương hay là lần đầu tiên nghe được xưng hô hầu nô như thế này, thật sự có đủ cảm giác!

Ầm!

Trong tiếng thét dài Thông Tí Hỏa Hầu Vương, thân hình Dương Nhất Quan như quả bóng da bị vỗ qua vỗ lại đến mức máu tươi phun ra một ngụm lại một ngụm, hết lần này tới lần khác còn nhảy nhót tưng bừng, xương cốt cũng không có gãy hơn mấy cây, nhưng mà tiếng kêu thảm thiết thì lại vang lên không ngừng!

Bị giống như bóng da đánh tới đánh lui Dương Nhất Quan thật vất vả mới có một cơ hội nhìn chuẩn một cái, quay người phi nước đại, vừa rồi chạy ra không đến khoảng trăm thước, bàn tay Thông Tí Hỏa Hầu Vương phát sau mà đến trước, trông giống như xách con gà con đem Dương Nhất Quan giam giữ trở về, lại không ngừng đánh tơi bời!

- Yên tâm, bản vương tuyệt đối sẽ không giết ngươi! Nghe nói bây giờ Ngự Thú Môn chỉ còn một mình ngươi, giết ngươi, cơn tức của bản vương này chả phải lại không có chỗ mà ra à!

Yên tâm, ngươi nhất định sẽ sống thật tốt. Bản vương mỗi ngày đều sẽ hành hạ lên người ngươi một trăm lần, không hành hạ đủ ngươi một trăm năm cũng không giải tỏa được cơn giận này của bản vương đâu!

Ngữ khí Thông Tí Hỏa Hầu Vương vô cùng âm trầm, Dương Nhất Quan lại bị sợ đến toàn thân run lên. Sắc mặt vô cùng tái nhợt, loại tình huống đó quả thực là sống không bằng chết!

- Thanh Đồng chúc mừng Hầu Vương thoát khốn!

Thanh âm Hồ Thanh Đồng đột nhiên vang lên, cùng nhau chắp tay, còn có Lam Thủy Kiều vừa rồi khôi phục hình người!

Bất quá, tình huống Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều lúc này rất có chỗ hỏng bét. Hai chân huyết nhục tiêu hết thành bạch cốt, nếu không phải linh lực chèo chống, ngay cả đứng lên e là cũng đều đứng không vững!

Nói đến đây, Hồ Thanh Đồng lộ ra ngay một khối lân giáp to lớn, khối lân giáp kia, cùng lân giáp Diệp Chân ở trên vách tường Yêu Thần Điện nhìn thấy giống nhau như đúc.

Nhìn thấy khối lân giáp này, Thông Tí Hỏa Hầu Vương rõ ràng đã ngây ra một lúc:

- Lão già kia còn nhìn thấy, là hắn phái các ngươi tới cứu ta sao?

- Hồi Hầu Vương, lão tổ tông cũng không xác định trạng huống của ngươi, lần này có cơ hội liền để chúng ta đến đây tìm hiểu, nếu như phát hiện ngươi thì lập tức giải cứu!

Chỉ là năng lực chúng ta có hạn, thực sự Hầu Vương không phải đối thủ của ngươi, may mắn mà chính là có Diệp thiếu hiệp trợ giúp, ngươi mới có thể chân chính thoát khốn!

Hồ Thanh Đồng nói ra.

Nghe vậy Thông Tí Hỏa Hầu Vương lại chỉ lắc đầu:

- Chân chính thoát khốn còn không có! Bản vương cũng chỉ tính là tạm thời được giải thoát mà thôi, chân chính thoát khốn còn phải nhìn tên tiểu tử này!

Nói xong, khí thế quanh thân Thông Tí Hỏa Hầu Vương tăng vọt, khí tức bạo ngược vô cùng ở trong một khoảnh khắc đã khóa chặt Diệp Chân.

Tất cả mọi người ở trong nháy mắt này đều có thể cảm ứng được, chỉ cần Diệp Chân dám có bất kỳ dị động, Thông Tí Hỏa Hầu Vương liền sẽ đem Diệp Chân xé thành vỡ nát!

Thấy một màn như vậy, trong mắt xinh đẹp Hồ Thanh Đồng không khỏi hiện lên một tia lo lắng.

Thông Tí Hỏa Hầu Vương hướng về phía Diệp Chân lãnh lệ quát:

- Tiểu tử, còn không đem khống hồn kim phù kia giao ra? Chẳng lẽ ngươi cũng định dùng cái khống hồn kim phù kia khống chế bản vương, nô dịch bản vương?

- Làm sao lại như vậy?

Thông Tí Hỏa Hầu Vương áp vào đầu nặng nề, Diệp Chân ngược lại cười khẽ một tiếng, không ngờ lại xem uy hiếp Thông Tí Hỏa Hầu Vương như không.

- Vậy ngươi còn không giao ra khống hồn kim phù? Lại hoặc là ngươi muốn bản vương đem ngươi xé thành từng mảnh nhỏ, từ trong thi thể của ngươi tìm tới khống hồn kim phù đúng không?

Thông Tí Hỏa Hầu Vương nói đến đây thần sắc trở nên vô cùng dữ tợn!

Diệp Chân lại chỉ nhịn không được cười lên:

- Nếu Hầu Vương tự tin như vậy, vì sao lại không động thủ chứ?

Nghe vậy, Hồ Thanh Đồng và Lam Thủy Kiều đồng thời lộ ra vô cùng ngạc nhiên.

Không sai nga, theo tính tình Thông Tí Hỏa Hầu Vương nóng nảy như vậy, dưới tình huống bình thường làm sao lại nói nhảm nhiều như vậy, hắn đã sớm xử lý Diệp Chân đoạt lại khống hồn kim phù rồi.

Thông Tí Hỏa Hầu Vương nghe thế ánh mắt dời xuống, rơi vào phía trên trong tay trái Diệp Chân đang nắm chặt lấy một khối mặc ngọc phù, thần sắc biến đổi, cười lên ha hả.

- không ngờ a, tiểu tử ngươi thật là có mấy phần bản lĩnh, không ngờ lại có thể tìm về cách giam cầm bản vương của Mặc Ngọc Thần Phù! Không tệ, thực tình không tệ!

Tiểu tử, ước định lúc trước của chúng ta còn giữ lời, từ giờ trở đi, ngươi ta chính là huynh đệ, là huynh đệ đồng sinh cộng tử!

Nói xong, Thông Tí Hỏa Hầu Vương đi hướng về phía Diệp Chân, ý đồ đập lên bả vai Diệp Chân!

Diệp Chân lại chậm rãi làm ra một ra thủ thế, khóe miệng nổi lên vẻ khinh bỉ:

- Hầu Vương, ta vốn cho rằng ngươi là một vị cái thế anh hào, không ngờ, ngươi diễn xuất cũng chỉ là như thế, thật sự rất hèn hạ nga!

- Nếu không phải trong tay của ta nắm giữ cái Mặc Ngọc Thần Phù này, ngươi có phải hay không đã đem ta xé thành mảnh nhỏ đoạt lại khống hồn kim phù? Tính toán ra, ta thế nhưng hay là ân nhân cứu mạng của ngươi?

Diệp Chân cười nhạo.

Trong Mặc Ngọc Thần Phù này có một sợi Thông Tí Hỏa Hầu Vương tiên thiên thần hồn, chỉ cần Diệp Chân nhẹ nhàng khẽ động, bóp nát cái Mặc Ngọc Thần Phù này, Thông Tí Hỏa Hầu Vương sẽ lập tức bị hồn phi phách tán, chết oan chết uổng!

Ngoài ý muốn, Thông Tí Hỏa Hầu Vương không ngờ lại không có thẹn quá hoá giận, ngược lại còn thở dài một tiếng, tựa hồ là hồi ức lại tựa hồ là đang nhỏ giọng kể rõ nỉ non.

- Ngàn năm trước, thời điểm bản vương hoành hành thiên hạ, ai không dựng thẳng một cái ngón tay cái đối với bản vương, ai không khen bản vương hào khí trời cao, là một vị cái thế anh hào, cho dù là bọn họ biết ta là yêu tộc!

Nhưng mà cái gì mà cái thế anh hào chó má gì cũng không chống đỡ được người bị sống như là chó bị nhốt bảy tám trăm năm!

Trọn vẹn bảy tám trăm năm nga, bản vương giống như chó bị bọn hắn nhốt ở nơi này, để thôi động một cái khống hồn kim phù, bản vương còn phải học vài tiếng chó sủa!

Bảy trăm năm dạng tra tấn này, bất kỳ anh hào anh hùng cái thế nào, sợ đều sẽ bị làm hao mòn đến không còn một mảnh!

Chỉ cần có thể thu hoạch được tự do, có thể không từ thủ đoạn, có thể hèn hạ vô sỉ, có thể vi phạm bản tâm!

Thời gian bảy trăm năm cả ngày lẫn đêm này, bản vương đều luôn nhắc tới câu nói này, ngươi hiểu rõ đây là một loại cảm thụ gì hay sao?

Bảy trăm năm thời gian chó má nga.

Cuộc sống như vậy, bản vương là một ngày cũng không muốn qua!

Nói xong Thông Tí Hỏa Hầu Vương lần nữa ngửa mặt lên trời mà thở dài, trong đôi mắt to lớn không ngờ lại chảy xuống hai hàng trọc lệ, trong âm thanh thở dài, sau lưng buộc ở phía trên xương sống hắn, xích sắt đinh đương rung động, tình cảnh kia trông hết sức thê lương.

Trong nháy mắt, Diệp Chân đột nhiên cũng có chút hiểu rõ nguyên nhân vì sao Ngự

Thú Môn lại bị hủy diệt.

Lấy sở tác sở vi của Ngự Thú Môn, loại tình huống này tiếp tục độ bền thời điểm một trăm năm trước không hủy diệt, sau khi bị hủy diệt cũng chuyện sớm hay muộn mà thôi!

Đột nhiên, Thông Tí Hỏa Hầu Vương mở trừng hai mắt, sát khí lần nữa ép về phía Diệp Chân:

- Tiểu tử, ngươi nói đúng, ngươi là ân nhân cứu mạng bản vương, nhưng mà ngươi lại vọng tưởng một lần nữa khống chế bản vương, việc kia chính là nằm mơ!

Lần này, bản vương thà thành quỷ cũng không làm chó!

Con mắt Diệp Chân đột ngột sáng lên:

- Thà thành quỷ cũng không làm chó! Tốt, tốt thật hào khí, không hổ là đã từng tung hoành thiên hạ cái thế - Hầu Vương!

- Hầu Vương, ngươi tự do!

Đang lúc nói chuyện, Diệp Chân đem Mặc Ngọc Thần Phù và khống hồn kim phù vừa rồi tới tay đồng thời ném về phía Thông Tí Hỏa Hầu Vương.

- Ngươi?

Nhìn lấy một màn này, không chỉ có Hồ Thanh Đồng và Lam Thủy Kiều sợ ngây người, cho dù là ngay cả Thông Tí Hỏa Hầu Vương cũng sợ đến ngây người, mắt mở to nhìn lấy hai đạo ngọc phù trong tay, thậm chí có chút không thể tin được một màn trước mắt này.

Ai cũng nghĩ không ra, Diệp Chân vậy mà tuỳ tiện như thế đã đem Mặc Ngọc Thần Phù và khống hồn kim phù giao cho Thông Tí Hỏa Hầu Vương.

Một bên hấp hối Dương Nhất Quan càng mở to hai mắt nhìn, hắn thực sự không thể tin được Diệp Chân giống như tuỳ tiện mà giao ra khống chế Thông Tí Hỏa Hầu Vương hai đạo ngọc phù này.

Có hai đạo ngọc phù kia ở đây, thời điểm Diệp Chân không thôi động khống hồn kim phù pháp quyết kia cũng có thể đem Thông Tí Hỏa Hầu Vương trấn đến sít sao, tại sao có thể dễ dàng giao ra như thế đây?

- Tốt, tốt, tốt! Có ý tứ, ngươi quả nhiên là tên tiểu gia hỏa có ý tứ! Không, huynh đệ, từ hôm nay trở đi, tiểu tử ngươi chính là huynh đệ của Thông Tí Hỏa Hầu Vương ta! Ngươi người huynh đệ này, ta nhận!

Kịp phản ứng lại, Thông Tí Hỏa Hầu Vương vô cùng vui sướng!

- Ách, đúng rồi, huynh đệ, ngươi tên là gì, ta còn không biết tên của ngươi?

Thông Tí Hỏa Hầu Vương hỏi!

Diệp Chân đã không biết hình dung như thế nào về tâm tình của mình lúc này, danh tự cũng không biết mà đã nhận thành huynh đệ, cái danh huynh đệ có này rốt cuộc đáng bao nhiêu kim lượng đây?

- Hầu Vương, hắn họ Diệp tên Chân!

Hồ Thanh Đồng bổ sung một câu.

- Diệp Chân, tên rất hay, Diệp tiểu đệ, ừm, không tệ!

Vui mừng, Thông Tí Hỏa Hầu Vương tùy ý phất phất tay, xong chỉ vào sau lưng một đống trận pháp còn lóe ra quang hoa phong ấn rồi nói:

- Huynh đệ, tùy ý cầm đi, bảo bối phong ấn trong trận pháp bên cạnh này, toàn bộ đều thuộc về ngươi!