Chương 729 Thôn Phong Dị Thú
Phốc!.
Dương Nhất Quan đột ngột phun ra một ngụm máu, quang hoa trong ngọc phù màu vàng đột ngột tăng vọt!.
Gần như là đồng thời, một đạo ánh sáng màu xanh vô thanh vô tức đánh úp về phía ót của Dương Nhất Quan.
Đột nhiên, Thông Tí Hoả Hầu Vương vừa rồi còn kêu thảm hai mắt bỗng mở ra, cánh tay phải nhanh như tia chớp nhô ra, giống như cao su độ bền vô hạn, trong chốc lát vươn đến bảo vệ sau lưng Dương Nhất Quan.
Bá!.
Bàn tay nhẹ nhàng bóp, bóp nát luồng ánh sáng màu xanh lam kia!.
Dương Nhất Quan sắc mặt tái nhợt bỗng nhiên quay người, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Bách Độc thượng nhân Lam Thuỷ Kiều với gương mặt hưng phấn:.
- Lam thượng nhân, lão phu thật sự không ngờ ngươi vậy mà lại đánh lén ta? Nhưng mà, làm rất tốt, lão phu đang muốn tìm ngươi đây!.
Lam Thuỷ Kiều không để ý tới Dương Nhất Quan, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khí tức vô cùng bạo ngược quanh người Thông Tí Hoả Hầu Vương, gương mặt giật mình:.
- Hầu Vương, không ngờ Hầu Vương ngươi thật còn sống sao!.
- Hầu Vương? Ngươi tới tìm nó? Lam thượng nhân, ngươi cũng người của yêu tộc còn sót lại sao?.
Thần sắc Dương Nhất Quan lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, chỉ vào Lam Thuỷ
Kiều, lập tức hét lớn:.
- Hầu nô, giết nàng ta cho ta!.
Sưu!.
Nương theo một tiếng xé gió cực kỳ nhỏ, một luồng ánh sáng màu bạc từ trong góc sau lưng Dương Nhất Quan nhanh như điện bắn ra, hướng về phía Dương Nhất Quan, Bách Độc của thượng nhân Lam Thuỷ Kiều thì ngay cả vương giả Khai Phủ cảnh cũng không chịu được Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà cắn một cái.
Dương Nhất Quan thậm chí còn không hề di chuyển, bàn tay to lớn của Thông Tí Hoả
Hầu Vương nhanh như chớp vươn ra, nhẹ nhàng bóp một cái, Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà lập tức nổ tung thành một đống huyết tương!.
Huyết tương vừa rồi nổ tung bị linh lực Hoả phát tán trong lòng bàn tay Thông Tí Hầu Vương đốt thành tro tàn.
- Ha ha ha, Lam thượng nhân, ngươi còn có… -.
Tiếng cười của Dương Nhất Quan đột nhiên dừng lại, một ngọn lửa màu xanh đột ngột từ xong bay về phía hắn, đừng nhìn ngọn lửa kia bay nhẹ nhàng như vậy, nhưng uy lực vô cùng kinh khủng.
Những nơi nó đi qua, ngay cả không khí cũng bị đốt cháy li ti, tốc độ lại cực nhanh, một đạo hoả diễm trong không khí xẹt qua!.
Sau khi thanh diễm, Hồ Thanh Đồng thanh tú động lòng người đang đứng đó, trong tay cầm một lồng đèn xanh, ánh đèn trong như hạt đậu. Hồ Thanh Đồng chỉ gảy nhẹ, ngọn đèn trong lồng đèn xanh bay ra vô số đoá hoa sen Linh Diễm vô cùng kinh khủng.
Nhưng mà, mỗi lần bắn ra một đoá hoa sen thanh diễm, sắc mặt của Hồ Thanh Đồng cũng vô cùng tái nhợt, hiển nhiên thôi động ánh sáng màu xanh này tiêu hao cực lớn!.
Lúc này Hồ Thanh Đồng búng tay như bay. Trong một khắc bắn ra hơn trăm đạo Thanh Sắc Linh Diễm, phô thiên cái địa chụp vào Dương Nhất Quan.
- Đèn Liên Hoa Thanh Diễm, Hồ Thanh Đồng, bảo bối trấn tông của Ngự Thú Môn chúng ta sao lại rơi vào tay các ngươi? Chẳng lẽ là các ngươi….
Thần sắc Dương Nhất Quan đột ngột trở nên vô cùng chấn động, nhưng đối mặt với ngọn lửa hình hoa sen đang tràn ra lại không hề sợ hãi chút nào!.
Thậm chí hắn còn không thèm nhín, thần niệm khẽ động, Thông Tí Hoả Hầu Vương sau lưng vươn hai tay ngắn trước người Dương Nhất Quan, bàn tay khổng lồ vung lên đánh xuống, xương bàn ta cứng cáp đập ầm ầm.
Mỗi lần vung lên là có một ngọn lửa hình hoa sen bị diệt, nhưng đồng thời, mùi da thịt bị đốt cháy cũng Truyền ra, uy lực của ngọn lửa hình hoa sen vô cùng to lớn, mỗi lần diệt được một ngọn lửa hoa sen, thì đầu ngón tay của Thông Tí Hoả
Hầu Vương cũng sẽ bị đốt cháy.
Trong nháy mắt, Thông Tí Hoả Hầu Vương đã diệt gần trăm ngọn lửa hình hoa sen, nhưng mười đầu ngón tay cũng hoá thành tro, thịt trên đầu ngón tay đều bị đốt cháy đến lộ ra phần xương.
Trong chốc lát, ngọn lửa hình hoa sen trên trời chỉ còn lại có bốn năm đoá!.
Bình thường, bốn năm đoá sen lửa này đối với Thông Tí Hoả Hầu Vương bị Dương Nhất Quan khống chế đánh mấy lần cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại thời khắc Thông Tí Hoả Hầu Vương đánh bay đoá sen lửa cuối cùng, ngón tay kịch liệt vùng vẫy một hồi, rồi nhẹ nhàng rũ xuống.
Cũng vì ngón tay rũ xuống như vậy nên đoá sen lửa vốn nên bị đẩy lùi liền thẳng hướng về phía Dương Nhất Quan rơi xuống!.
Cảm nhận được nhiệt độ trên đỉnh đầu đột ngột tăng vọt, Dương Nhất Quan qua sợ hãi, hú lên quái dị, nhanh như tia chớp vọt ra đằng sau.
Thế nhưng, đã chậm!.
Đoá sen lửa cuối cùng kia bỗng nhiên bùng lên, giống như một đoá sen khép lại, bao lấy Dương Nhất Quan!.
Đoá sen lửa còn chưa bao trùm, thời khắc vừa đến gần Dương Nhất Quan, linh cương hộ thể ngoài thân của Dương Nhất Quan đã bị thiêu cháy, y phục quanh thân cũng tự cháy!.
Có thể khẳng định được, nếu đoá sen lửa này mà bao trùm lên Dương Nhất Quan, chắc chắn Dương Nhất Quan sẽ bị đốt thành tro bụi!.
Liên Hoa Thanh Diễm Đăng chính là bảo bối trấn tông của Ngự Thú Môn năm đó, là Linh khí thượng phẩm cực kỳ hiếm thấy, đừng nói Dương Nhất Quan là võ giả Chú Mạch cảnh, ngay cả vương giả Khai Phủ Cảnh có gặp phải cũng đầu lớn như cái đấu.
Loại bảo bối này, uy lực quá kinh người!.
Đối diện với tình cảnh sống chết trước mắt, khuông mặt Dương Nhất Quan có chút vặn vẹo, thần sắc trở nên vô cùng dữ tợn:.
- Thôn Phong thú!.
Theo tiếng rống to của Dương Nhất Quan, một con sâu trong suốt lớn chừng nửa thước trong ngực Dương Nhất Quan chui ra, cái miệng mở lớn của nó đang nhẹ nhàng khẽ hút lấy đoá sen lửa kia!.
Sưu!.
Cái miệng lớn chừng quả đấm khẽ hút, lại sinh ra một lực giống như vòi rồng, dưới lực hút kinh khủng, đoá sen lửa kia giống như một đám mây màu bị Thôn Phong thú hút vào trong bụng không còn một chút gì!.
Nguy cơ của Dương Nhất Quan được giải trừ, nhưng mà Dương Nhất Quan không có đứng yên tại chỗ mà nhanh chóng chạy đi cách xa Thôn Phong thú!.
Phốc!.
Gần như ngay lúc Dương Nhất Quan chạy xa, Ttha6n thể gần như trong suốt của Thôn Phong thú bỗng nhiên biến thành màu xanh, xong bỗng nhiên nổ tung, uy lực kinh khủng của hoa sen lửa cứ như vậy tan rã!.
Một màn này làm cho Lam Thủy Kiều và Hồ Thanh Đồng nhìn đến ngây người!.
- Thôn Phong thú, Ngự Thú Môn các ngươi còn tồn tại dị thú bảo mệnh?.
Dương Nhất Quan không có thời gian để ý tới Lam Thuỷ Kiều và Hồ Thanh Đồng đang chấn kinh, sống sót sau tai nạn khiến hắn vô cùng phẫn nộ, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm về phía Thông Tí Hoả Hầu Vương.
- Giỏi cho súc sinh nhà ngươi, vẫn còn thừa lực ám toán ta! Xem ra đó là bởi vì kinh nghiệm rút ra trong mấy năm nay!.
Hai mắt khẽ động, một đạo thần hồn lập tức đánh vào ngọc phù màu vàng trong lòng bàn tay hắn.
Thoáng chốc, Thông Tí Hoả Hầu Vương ngã nhào trên đất lần nữa, ôm đầu lăn lộn kêu gào, bộ dáng kia quả thực khiến người ta ớn lạnh. Thông Tí Hoả Hầu Vương này ít nhất cũng một vị vương giả Khai Phủ cảnh đỉnh phong!.
- Hỗn đản, dừng tay, không cho phép làm nhục Hầu Vương!.
Lam Thủy Kiều và Hồ Thanh Đồng đồng thời rống to!.
Dương Nhất Quan lại cười lạnh:.
- Nếu không làm nhục nó, vậy xử lý các ngươi trước tiên, xong, chúng ta có thể bắt đầu kế hoạch phục hưng Ngự Thú Môn!.
- Giết bọn hắn!.
Dương Nhất Quan chỉ Lam Thủy Kiều và Hồ Thanh Đồng, rống to!.
- Rống!.
Thông Tí Hoả Hầu Vương đang nằm trên đất lăn lộn bỗng gào thét một tiếng, hai cánh tay trong tích tắc đã dài hơn trăm mét, không chờ Lam Thuỷ Kiều và Hồ Thanh Đồng kịp phản ứng, hai cánh tay dài hơn trăm mét đã đánh bay cả hai người họ!.
Lam Thuỷ Kiều và Hồ Thanh Đồng đồng thời rên lên và thổ huyết, Liên Hoa Thanh Diễm Đăng trong tay Hồ Thanh Đồng bởi vì nàng trọng thương mà rơi xuống đất!.
- Nhanh, cầm về cho ta!.
Hia mắt Dương Nhất Quan sáng lên, chỉ vào Liên Hoa Thanh Diễm Đăng hét to!.
Cánh tay dài của Thông Tí Hoả Hầu Vương lập tức vươn ra, như tia chớp chộp lấy Liên Hoa Thanh Diễm Đăng!.
- Nằm mơ!.
Gần như đồng thời, Hồ Thanh Đồng cười lạnh một tiếng, sau lưng xuất hiện một cái đuôi dài màu xanh, như tia chớp cuốn về phía Liên Hoa Thanh Diễm Đăng, đồng thời thân hình né qua một bên, ánh mắt nhắm ngay đôi mắt đỏ như máu của Thông Tí Hoả
Hầu Vương, đôi mắt đẹp loé lên quang hoa màu sắc rực rỡ!.
Thấy thế, Dương Nhất Quan lại cười lạnh.
- Đuôi Thanh Hồ? Tộc Thanh Hồ quyến rũ nhất? Còn muốn quyến rũ cả Thaong6y Tí Hoả Hầu Vương?.
Khẽ cười, Dương Nhất quan giơ ngọc phù màu vàng trong tay lên:.
- Thông Tí Hoả Hầu Vương một khi bị kim phù này khống chế, không nhận ra người thân, không có cảm xúc, như một tảng đá!.
Kỹ năng quyến rũ của tộc Thanh Hồ các ngươi quả thật vô cùng lợi hại, nhưng đối với một tảng đá thì ngươi có nháy mắt hơn mấy nghìn lần cũng không có tác dụng!.
Vẻ mặt dữ tợn, Dương Nhất Quan chỉ vào Hồ Thanh Đồng đang trượt đến bên Thông Tí Hoả Hầu Vương rống to:.
- Hầu nô, nổ nàng ta cho ta!.
Vừa gầm thét, Dương Nhất Quan tự động nhắm mắt lại, dùng thần niệm quan sát bốn phía, hiển nhiên hắn vô cùng kiêng kỵ kỹ năng quyến rũ của Hồ Thanh Đồng.
Bàn tay to lớn của Thông Tí Hoả Hầu Vương đang chụp lấy Liên Hoa Thanh Diễm Đăng bỗng nhiên xoay người bùng lên, giống như cối xay đập xuống Hồ Thanh Đồng.
Một chưởng này nhanh chóng vô luân, âm thanh ầm ầm xung quanh vang lên không ngừng, lòng bàn tay bao vây chung quanh Hồ Thanh Đồng, khiến Hồ Thanh Đồng trốn không được, tránh không xong!.
Có thể tưởng tượng được một chưởng vỗ xuống này, với tu vi kinh khủng của Thông Tí Hoả Hầu Vương, chắc chắn Hồ Thanh Đồng sẽ bị đập đến thịt nát xương tan!.
Trong một khắc, khuôn mắt Hồ Thanh Đồng đột ngột trở nên vô cùng tái nhợt, nhưng thần sắc của Bách Độc thượng nhân Lam Thuỷ Kiều lại trở nên vô cùng điên cuồng!.
- Đại điện chủ, không… -.
Tiếng thét chói tai của Bách Độc thượng nhân Lam Thuỷ Kiều đến cuối cùng lại biến thành tiếng kêu ré của loài rắn.
Tiếng kêu ré của loài rắn vang lên, lam quang quanh thân Bách Độc thượng nhân loé lên, biến thành một con rắn màu xanh thân dài hai trăm mét, và thậm chí còn lớn hơn cả vạc nước.
Là hiện thân chân chính của yêu tộc!.
Hưu!.
Khoảnh khắc hiện ra chân thân, đuôi rắn to như tia chớp quất về phía bàn tay to bằng cái thớt của Thông Tí Hoả Hầu Vương đang bao về phía Hồ Thanh Đồng.
Nhưng mà, rõ ràng Lam Thuỷ Kiều dù đã biến thành hình dáng thật nhưng vẫn chậm một bước, gần như không có cách nào cứu Hồ Thanh Đồng.
Nhưng thần kỳ là, khi đuôi rắn của Lam Thuỷ Kiều điên cuồng quất đi, chiếc đuôi rắn dài một mét cuối cùng cũng từ trên thân rắn quất xuống bàn tay của Thông Tí Hoả Hầu Vương trước khi nó chạm đến Hồ Thanh Đồng!.
Ầm!.
Hồ Thanh Đồng bị đuôi rắn quất bay ra, tránh thoát được một kiếp, Lam Thuỷ Kiều vậy thì cắt đứt tầng lại trực tiếp bị đập thành nát đoạn tuyệt!.
Cùng khoảnh khắc đó, nguyên thân của Lam Thuỷ Kiều, cũng chính là con rắn to dài đến hai trăm mét bỗng nhiên đứng thẳng người, cực kỳ hung mãnh tấn công Thông Tí Hoả Hầu Vương, đồng thời hướng về Hồ Thanh Đồng rống to một tiếng:.
- Đại điện chủ, ngươi mau chạy đi, chúng ta không phải là đối thủ của Thông Tí Hoả Hầu Vương, ngươi chạy mau…-.
Nghe vậy, Dương Nhất Quan lập tức đắc ý cười như điên:.
- Ha ha ha ha, muốn chạy? Nằm mơ! Hôm nay tất cả mọi người, ai cũng đừng nghĩ sẽ sống sót rời khỏi đây, các ngươi hôm nay cũng phải chết ở…-.
Ách, tiếng cười của Dương Nhất Quan đột nhiên dừng lại, một bóng người dột ngột từ trong ngực Dương Nhất Quan phóng lên trời, không chỉ đụng bay Dương Nhất
Quang, còn thuận tay cướp đi ngọc phù kim sắc trong tay Dương Nhất Quan!.
- Dương trưởng lão, thế thì chưa hẳn...
- Thanh âm Diệp Chân vang lên.