Chương 734 Phẩm giai sau khi đột phá?
----
Trong Thú Linh Điện, bốn người Thông Tí Hỏa Hầu Vương, Hồ Thanh Đồng, Lam Thủy Kiều, Dương Nhất Quan đều ngã ngồi khoanh chân tu luyện, trận đại chiến ầm ĩ này, dường như ai cũng trọng thương, cho nên đều đang nắm chặt thời gian khôi phục.
Về phần Thông Tí Hỏa Hầu Vương, mấy trăm năm qua trận pháp cấm chế làm hắn bị thương rất nặng, thân thể trống rỗng, lúc này cũng một lòng một ý đang khôi phục lại tu vi, thậm chí đỉnh đầu ngưng tụ thành một vòng xoáy thiên địa nguyên khí.
May là Vạn Thú Cốc tu kiến trên một đầu thượng phẩm linh mạch, thiên địa nồng độ nguyên khí có phần dày, cũng không đến mức sinh ra ảnh hưởng cho người khác đang tu luyện!
Trước đây mặc dù bốn người là sinh tử đại địch, lúc này tu luyện cũng là không liên quan tới nhau!
Đột nhiên, một tiếng rống như có như không truyền vào trong Thú Linh Điện, khi thanh âm truyền vào, Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều đang chữa thương bỗng nhiên đánh run một cái.
Khi hai mắt mở ra, toàn thân trên dưới đã không nhịn được run rẩy lên, thời khắc run rẩy, thời gian dần trôi qua, trong linh quang quanh thân lấp lóe, hiện ra chân thân phần đuôi dài đến mấy trăm mét đang cắt ra một cái đầu cự mãng lam sắc!
Khi hiện ra chân thân, đầu cự mãng lam sắc này như một bãi bùn nhão xụi lơ trên mặt đất, quanh thân ngoại trừ loại sợ hãi cực độ run rẩy không có quy tắc, còn phát ra một tiếng lại một tiếng rắn khàn giọng sợ hãi đứt quãng không thôi!
Cũng khi Lam Thủy Kiều hiện ra chân thân, con mắt Hồ Thanh Đồng bỗng nhiên mở ra, vô cùng sợ hãi nhìn về phía bốn phương tám hướng Thú Linh Điện, cả người toàn bộ thít chặt thành một đoàn, như phát hiện sự tình gì vô cùng kinh khủng.
Ba đuôi cáo xinh đẹp bạch lam sắc vô thanh vô tức từ trên thân Hồ Thanh Đồng dọc theo đi ra, thật chặt giảo ở cùng nhau.
- Thế nào? Đây là thanh âm gì?
Đôi mắt huyết sắc khổng lồ của Thông Tí Hỏa Hầu Vương bỗng nhiên mở ra, lông tóc huyết sắc quanh thân như cương châm chuẩn bị nổ lên, sau lưng đuôi khỉ huyết sắc càng giống roi thép dựng thẳng lên, bộ dáng như lâm đại địch!
Mà lúc này, thanh âm kia như có như không vẫn còn tiếp tục. Thông Tí Hỏa Hầu Vương sợ hãi không ngừng tăng lên!
Khi sợ hãi đạt tới cực hạn, xích diễm doạ người quanh thân Thông Tí Hỏa Hầu Vương tăng vọt lên, bỗng nhiên vỡ ra miệng rộng, lộ ra răng nanh sắc bén, mở rộng cái miệng hướng về bốn phía bạo ti.
Ngao!
Thông Tí Hỏa Hầu Vương đang lợi dụng loại phương thức này phát tiết sợ hãi của mình.
Mà một màn này, đánh thức Dương Nhất Quan đang chữa thương, kém một chút đã dọa hắn đi tiểu trong quần.
Đây là muốn náo cái gì?
Từng người đều có bộ dáng muốn phát điên!
Bộ dáng này, Dương Nhất Quan sợ đến ngay cả mí mắt cũng không dám nháy một cái, sợ Thông Tí Hỏa Hầu Vương thần kinh kéo căng đến cực hạn sẽ xé xác hắn!
Tiếng rống loáng thoáng truyền vào trong tai mọi người, ước chừng kéo dài trăm hơi thở, đột nhiên ngừng lại.
Khi tiếng rống kết thúc, Thông Tí Hỏa Hầu Vương đang ti răng thị uy hướng về bốn phương tám hướng bỗng nhiên tê liệt ngã xuống trên mặt đất, quanh thân lông tóc dựng ngược, cái đuôi dựng thẳng lên toàn bộ mềm nhũn, quanh thân mồ hôi tuôn như nước, thở dốc như trâu!
Trạng thái Hồ Thanh Đồng cũng như thế. Toàn thân mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt tái nhợt, có chút hoảng sợ nhìn bốn phương tám hướng.
- Mã, thanh âm gì, dọa người như vậy?
Nửa ngày, Thông Tí Hỏa Hầu Vương mới tỉnh hồn lại, lúc này, Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều đã biến thành cự mãng lam sắc như bùn nhão xụi lơ ở nơi đó, không nhúc nhích.
- Đó là dạng thanh âm của tồn tại kinh khủng nào phát ra, ta vì sao không cảm giác hứng nổi một tơ một hào phản kháng. Thậm chí lão tổ tông ở trước mặt, ta đều sẽ không như vậy.
Gương mặt Hồ Thanh Đồng sợ hãi!
- Đâu chỉ, khí tức có thể làm cho bản vương đều vô cùng hoảng sợ, sợ chỉ có loại khí tức Thượng Cổ Hồng Hoang thú.
Thông Tí Hỏa Hầu Vương nói.
- Loại khí tức Thượng Cổ Hồng Hoang thú, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Vẻ mặt Hồ Thanh Đồng nghi hoặc.
Thông Tí Hỏa Hầu Vương lắc đầu:
- Bản vương cũng không biết. Có lẽ có tồn tại kinh khủng nào đi ngang qua, có lẽ thứ đó mang theo đồ vật có loại khí tức Thượng Cổ Hồng Hoang thú bị kích phát, dù sao nơi này cũng là Vạn Thú sơn mạch, chính là địa phương bảo tồn khí tức Hồng Hoang nhiều nhất, năm đó bản vương. Cũng ở chỗ này thành công thức tỉnh thượng cổ Thông Tí Đại Viên Vương huyết mạch, đáng tiếc…
Hồ Thanh Đồng lộ ra vẻ trầm tư, nửa ngày sau, mới có hơi bủn rủn đứng dậy, từng đạo từng đạo linh quang đánh vào thể nội cự mãng lam sắc, Lam Thủy Kiều mới dần dần khôi phục hình người.
Mọi việc vừa rồi, Diệp Chân ở trong cung điện phía bắc nhìn Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu dung hợp huyết mạch, cũng không biết.
Hơn nữa, không chỉ mấy người ở Thú Linh Điện bị âm thanh long lánh loáng thoáng kia dọa sợ, ngay cả Diệp Chân, cũng bị hắc quang bên ngoài thân Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu truyền ra âm thanh long lánh làm cho kinh hãi.
Hẳn kém chút đã bị hù chết!
Bởi vì âm thanh long lánh truyền ra trong tích tắc, đạo hắc long huyết mạch thứ hai trong thể nội Diệp Chân đã bắt đầu kịch liệt run rẩy!
Khi hắc long huyết mạch kịch liệt rung động, tinh huyết trong cơ thể Diệp Chân, tất cả lực lượng các loại linh lực, thần hồn trong nháy mắt này đều sôi trào, như nhận lấy một loại hấp dẫn nào đó, như điên chảy xiết hướng về phía đạo hắc long huyết mạch thứ hai của Diệp Chân!
Trong nháy mắt, đạo hắc long huyết mạch thứ hai của Diệp Chân như biến thành một cái động không đáy, lực lượng thần hồn trong thể nội Diệp Chân, toàn bộ tinh huyết, linh lực như trở thành hồng thủy, liều lĩnh xông về đạo hắc long huyết mạch thứ hai!
Nếu thần niệm Diệp Chân bạo khởi, cũng chỉ để tốc độ này thoáng trở nên chậm mà thôi, không cách nào ngăn cản loại xu thế này.
Ngoài ý muốn chính là, khi thể nội tinh huyết, linh lực, lực lượng thần hồn không ngừng tràn vào trong hắc long huyết mạch, trước kia hắc long huyết mạch tràn ngập tử khí âm u không có một tơ một hào sinh khí, vậy mà ở giữa đã bắt đầu dần dần tỏa sáng, dần dần có một tia sinh khí, như có khả năng bị kích hoạt.
Phát hiện này, để Diệp Chân một phen rất vui mừng.
Nhưng loại kinh hỉ này chỉ kéo dài năm sáu mươi hơi thở, đã để thần sắc Diệp Chân trở nên vô cùng hoảng sợ.
Thời gian năm sáu mươi hơi thở, tinh huyết tràn đầy thể nội Diệp Chân đã bị hắc long huyết mạch thôn phệ hơn bảy thành, linh lực cũng thôn phệ hơn phân nửa, lực lượng thần hồn cũng bị thôn phệ vượt qua sáu thành!
Mà loại thôn phệ này lại chưa từng yên tĩnh, không chịu Diệp Chân khống chế, nếu như vậy không ngừng thôn phệ, cuối cùng Diệp Chân chỉ có một kết quả là bị hút thành một bộ thây khô!
Nghĩ rõ ràng điểm này, Diệp Chân đã điên cuồng thôi động ngăn cản, Kiếm Tâm Thông Minh và Khôn Nguyên Thần Chưởng trong hồn hải biến thành hai đạo Thiên Trụ, trong thời gian ngắn, quang hoa bộc phát đến cực hạn.
Điên cuồng trấn áp lực lượng thần hồn bị thôn phệ, đồng thời, lực lượng thần hồn lại ngăn cản linh lực và tinh huyết xói mòn, nhưng, hiệu quả vô cùng có hạn, lực lượng trong cơ thể, đang bị thôn phệ ngày càng nhiều.
Không bao lâu, ngoại trừ ngực Diệp Chân có một đại đoàn bản mệnh tinh huyết, tinh huyết trong cơ thể đã bị rút sạch sẽ, cả người đã trở thành da bọc xương!
Nhưng như thế, hắc long huyết mạch vẫn không đình chỉ thôn phệ.
Tự nhiên Diệp Chân biết nguyên nhân dị trạng này, khi Diệp Chân đang do dự muốn đánh gãy Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu hay không, âm thanh long lánh trong hắc quang bên ngoài thân Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, đột nhiên đã đình chỉ.
Âm thanh long lánh vừa dừng lại, đạo hắc long huyết mạch thứ hai như bị rút gân, lập tức từ sôi trào trở nên vô cùng yên tĩnh, vừa rồi thứ kia có hành vi muốn thôn phệ cái mạng nhỏ của Diệp Chân, cũng trong cùng một lúc đình chỉ.
- Nguy hiểm thật…
Diệp Chân thầm thở dài một tiếng, vuốt mồ hôi lạnh một cái.
Trong đoạn thời gian này, Diệp Chân đã bị rút đến biến thành da bọc xương. Huyết dịch trong thể nội vì khô cạn đã đình chỉ lưu động, nếu không phải có một đoàn bản mệnh tinh huyết kia chống đỡ, lực lượng thần hồn và linh lực còn thừa hai thành, Diệp Chân đoán chừng đã cách cái chết không xa.
Nếu vừa rồi long lánh âm thanh kia lại tiếp tục hơn vài chục hơi thở, Diệp Chân thật đã bị hút chết.
Bó lớn bó lớn linh dược bổ sung tinh huyết và linh lực bị Diệp Chân nuốt xuống, thôi động linh lực tan ra, lập tức thúc đẩy tinh huyết sinh trưởng cuồn cuộn ra, Tử Ngọc chiến thể có năng lực khôi phục cường đại, thời khắc này cũng hiện ra.
Huyết nhục bắt đầu diễn sinh dựa vào tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Huyết khí từ từ bắt đầu tràn ngập trong tâm huyết mạch.
Tùy ý khôi phục tâm mệnh, Diệp Chân bắt đầu quan sát biến hóa trong cơ thể.
Kinh lịch lần biến hóa này, cuối cùng hắc long huyết mạch không còn tử khí, bắt đầu từ ở giữa, ước chừng có hai thành hắc long huyết mạch lập loè tỏa sáng, thần niệm chìm vào, lập tức truyền đến một loại rung động kỳ dị.
- Thần niệm của ta hình như có thể sinh ra liên hệ với một đoạn hắc long huyết mạch bị kích hoạt, không biết có thể dẫn động hay không?
Cuối cùng, Diệp Chân không có to gan nếm thử, hiện tại trạng thái của hắn, nếu xảy ra chút ngoài ý muốn, sẽ thật khó mà nói.
Thần niệm khẽ động, Diệp Chân lập tức nhắm lại hai con ngươi, tay cầm Linh Tinh luyện hóa dược lực, bắt đầu khôi phục lại linh lực, tinh huyết, lực lượng thần hồn hao tổn!
Mà Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đối diện, ngũ sắc quanh thân lăn lộn, hắc quang phun trào, đang thần bí tiến hành dung hợp khó lường.
Diệp Chân mở mắt lần nữa, đã là bốn ngày sau.
Thân thể hao tổn quá lớn, trọn vẹn tốn thời gian bốn ngày, mới bù lại hao tổn, khi mở mắt ra, Diệp Chân sửng sốt dừng.
Trước mắt thứ đồ chơi này, còn là yêu bộc Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu của hắn sao?
Vân Dực Hổ Vương của hắn, dài đến một trăm hai mươi mét, cao hai mươi lăm mét, hùng tráng uy vũ, uy phong lẫm liệt!
Mà trước mắt, thứ này toàn thân tràn đầy đường vân dị dạng hắc sắc, nhất là trên một đôi cánh thịt, hiện đầy đường vân hắc sắc cực không hài hòa nhưng cũng cực kỳ huyền ảo!
Quan trọng nhất chính là, trước mắt, gia hỏa chỉ to hai mươi mét, cao ba bốn mét, toàn thân cao thấp gầy như da bọc xương, như nhặt được yêu thú lang thang ở ngoài về.
Đương nhiên Diệp Chân biết bộ dáng yêu thú đại biến trước mắt này chính là yêu bộc Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu của hắn.
Nhưng làm cho Diệp Chân khó có thể tin nhất là, phục dụng Ngũ Hành Dung Huyết đan dung hợp huyết mạch, bộ dáng Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đại biến, khí tức tán phát quanh thân vẫn như cũ chỉ có Địa giai thượng phẩm.
Vậy là không có đột phá?
Đây thật bất khả tư nghị!
Ô!
Nhìn thấy Diệp Chân tỉnh lại, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu hướng về Diệp Chân phát ra một tiếng rên rỉ, vô cùng kích động đánh về phía Diệp Chân, tất cả truyền tin tức vào não hải Diệp Chân, chỉ có một chữ đói!
Diệp Chân ngây ra một lúc, khối lớn khối lớn thịt yêu thú to gấp mấy lần Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, ném cho tiểu Miêu.
Chỉ dùng mấy hơi thời gian, tiểu Miêu đã ăn sạch khối thịt to gấp mấy lần hình thể của hắn, truyền lại tin tức cho Diệp Chân vẫn chỉ có một ý “Ta đói, ta thật đói”!
Trong lòng Diệp Chân hơi động, lấy ra mấy khỏa yêu đan ném cho Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu.
Nhìn thấy yêu đan, con mắt Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đột nhiên trở nên lóe sáng, đoạt nuốt xuống.
Khi yêu đan vào bụng, khí tức Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu tán phát tăng lên như bay!