← Quay lại trang sách

Chương 751 Chưa Bao Giờ Từng Chiếm Được.

----

- Xem kìa, tiểu tiện nhân, ngươi quả nhiên là đang giả vờ. Ngươi y hệt Phong Đề con tiện nhân kia, tính tình giống hệt mẹ ngươi! Rõ ràng là đã trúng Tam Tuyệt Nhuyễn Mạch Tán, còn hết lần này tới lần khác giả vờ như không có xảy ra chuyện gì trước mặt bổn tọa!

Nhìn thấy vẻ sợ hãi của Phong Khinh Nguyệt, Vu Hàn Tinh vô cùng đắc ý cười ha hả, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý cùng điên cuồng.

Khuôn mặt Phong Khinh Nguyệt trở nên vô cùng ngưng trọng, hiển nhiên là nàng đang suy nghĩ kế thoát thân.

Mà Vu Hàn Tinh lúc này vô cùng đắc ý nhìn về phía Phong Khinh Nguyệt, trong ánh mắt chứa đầy vẻ bỡn cợt, tựa như mèo vờn chuột.

- Tiểu tiện nhân, ngươi hôm nay hẳn là phải cảm thấy may mắn, bởi vì ở trong thần giáo nên ta không có cách nào ra tay. Nếu không, hôm nay ta tất nhiên sẽ đi tìm mấy tráng hán cưỡng bức ngươi. Như thế ta mới thoải mái, mới có thể báo được mấy năm chịu thống khổ của ta!

Vu Hàn Tinh cũng không vội vã ra tay, ngược lại cười ha hả mà nói lời lăng mạ

Phong Khinh Nguyệt.

Nhắc tới mẫu thân, Phong Khinh Nguyệt lần nữa kích động hô lên:

- Thống khổ? Trò cười! Ngươi nói ngươi sống vô cùng thống khổ, như vậy mẹ ta mười lăm năm trước bị ngươi hại chết, vậy khi là cái gì, như vậy tính là cái gì?

- Nếu như có thể cho ta lại lựa chọn lần nữa, ta thà rằng người chết đi mười lăm năm trước là ta, là ta! Ngươi hiểu chưa?

Vu Hàn Tinh kích động tựa như kẻ điên gầm hét lên. Nghe thấy câu này, Diệp Chân đang muốn ra tay đành hơi dừng lại. Việc này, làm sao có vẻ phức tạp như vậy!

- Nhưng mà, là ngươi hại chết mẹ ta, người sống sót chính là ngươi!

Phong Khinh Nguyệt lạnh lùng nói.

- Ngươi biết ta mười lăm năm qua đã trải qua những gì sao?

Gương mặt Vu Hàn Tinh bỗng nhiên hiện ra vẻ đau đớn thê thảm:

- Ta vì bò lên giường của kẻ ma quỷ kia, chối bỏ người yêu thanh mai trúc mã của ta, bỏ qua mọi việc mà một thiếu nữ nên có, mới có thể chiếm cứ một vị trí nho nhở trong lòng kẻ ma quỷ kia.

Thế nhưng mẹ ngươi, thế nhưng mẹ ngươi! Phong Đề tiện nhân kia! Lại dùng cái chết mà triệt để đuổi ta ra khỏi trong lòng của hắn!

Ngươi biết mỗi khi nhìn thấy ánh mắt chán ghét khi nhìn ta của hắn, ta sẽ có cảm giác gì sao? Hắn cho ta vị trí cao quý, cho ta quyền lực, lại làm cho ta mất đi mọi việc điều mà nữ nhân bình thường có được.

Càng buồn cười hơn chính là, không ngờ lại ta ngu xuẩn đến mức bí mật nhận lấy người yêu thanh mai trúc mã kia, muốn nối lại tình xưa! Nhưng ngươi biết ta tiếp nhận một người như thế nào sao?

Là Nô tài! Một kẻ chỉ biết cúi đầu khom lưng! một nô tài không dám thở mạnh ở trước mặt ta! Ta vốn cho rằng đây là do tu vi cùng địa vị giữa chúng ta chênh lệch quá lớn. Ta âm thầm nâng đỡ hắn, bồi dưỡng hắn, để cho hắn cũng trở thành cường giả Chú Mạch cảnh, cho hắn địa vị, cho hắn quyền lực. Rốt cục, hắn đối mặt ta thì không hay là một dáng vẻ nô tài với chủ nhân nữa. Nhưng lúc này, ngươi biết ta lại có cảm giác gì sao?

- Ngươi nói là Tiêu Hy?

Phong Khinh Nguyệt nhíu mày hỏi.

Bị Phong Khinh Nguyệt một câu nói toạc ra câu trả lời, Vu Hàn Tinh lập tức trở nên kích động vạn phần:

- Không sai. Chính là kẻ trứng mềm này! Chính là kẻ không có trứng này!

Ta trăm cay ngàn đắng đón hắn đến, hắn thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không dám nhìn ta một! Chờ tới khi ta bỏ ra thời gian mười mấy năm nâng đỡ, bồi dưỡng hắn, rốt cục để cho hắn có can đảm làm chuyện xấu, ta nhìn hắn thì lại có loại cảm giác nhìn thấy một đống cứt chó!

Vô cùng chán ghét, vô cùng chán ghét! Thậm chí buồn nôn! Nhìn thấy hắn, giống như thấy được một con chó! Vốn dĩ giữ lại cảm giác thanh mai trúc mã tốt đẹp dưới chỗ sâu nhất trong đáy lòng, cũng triệt để đã bị phá hủy! Lại một lần, ta lại một lần mất đi người yêu!

Mẹ ngươi Phong Đề tiện nhân kia cả đời mới chỉ đã mất đi một lần, mà ta lại đã mất đi hai lần, mỗi một lần, đều khiến cho ta đau lòng tựa như đao cắt!

Nếu như ngày nào người chết đi là ta, có lẽ sẽ tốt bao nhiêu. Người thống khổ cả đời, có lẽ chính là ngươi mẹ Phong Đề tiện nhân kia, mà không phải là ta!

Nói đến đây, khuôn mặt Vu Hàn Tinh đột ngột trở nên vô cùng dữ tợn:

- Mười mấy năm qua ta trải qua thống khổ, tất cả đều là do Phong Đề tiện nhân kia mang đến. Cho nên, ngươi bây giờ phải trả nợ, thay tiện nhân kia trả nợ cho ta!

- Ngươi không có phát hiện sao. Mọi việc những điều này đều là ngươi tự tìm! Hại người lại hại mình!

Phong Khinh Nguyệt khẽ thở dài một tiếng.

Vu Hàn Tinh thanh âm đột ngột cất cao một quãng tám độ:

- Nói bậy bạ! Ta đã lấy được tâm của lão quỷ kia. Nếu không phải Phong Đề tiện nhân kia đã chết, ta sẽ tuyệt đối không mất đi…

- Cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng chiếm được, làm sao nói tới mất đi đâu!

Thân hình của Diệp Chân đột ngột thoáng hiện từ góc rẽ của Luyện Tâm Hỏa Lao, đi thẳng tới hỏa lao giam giữ Phong Khinh Nguyệt.

Phong Khinh Nguyệt nhìn thấy Diệp Chân đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là theo bản năng vui vẻ một chút, nhưng lại lập tức có chút mất tự nhiên có chút nghiêng đi thân mình, không nhìn Diệp Chân nữa.

Vẻ ngạc nhiên nổi lên Vu Hàn Tinh gương mặt. Vừa rồi cảm xúc quá mức kích động, lại thêm thiên địa nguyên khí trong Luyện Tâm Hỏa Lao ba động kịch liệt, nàng không ngờ lại không phát hiện Diệp Chân.

Chẳng qua, những điều này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là câu nói kia của Diệp Chân, vừa nói liền chọc giận Vu Hàn Tinh.

- Nói bậy, ta rõ ràng đã lấy được, đều là Phong Đề tiện nhân kia…-.

- Nếu ngươi thực sự đã lấy được, liền sẽ không mất đi! Giống như Phong Đề, mẫu thân của Khinh Nguyệt, đạt được tấm lòng của người kia, cho dù là đã chết, cũng sẽ không mất đi!

Một bên lắc đầu than nhẹ, Diệp Chân một bên nhìn về phía Phong Khinh Nguyệt.

Phong Khinh Nguyệt lại là ngẩn người, thần sắc có chút ngây ngốc. Nhiều năm đã qua như vậy, lần đầu tiên nàng nghe được cách nói này, khúc mắc xoắn xít bao năm, hình như bởi vì một câu nói này mà hóa giải, nỗi lòng như thủy triều chảy xiết.

Vu Hàn Tinh đầu tiên là ngẩn người, xong lập tức giống như con rắn bị đạp cái đuôi, nghiêm nghị rít lên:

- Không phải, không phải như vậy, ngươi nói bậy!

- không ngờ, họ Diệp, ngươi không ngờ lại cũng trùng hợp chạy đến đây. Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi làm một đôi uyên ương cùng chết! Tiểu xướng phụ, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử thống khổ lớn nhất trên đời này! Nhìn thấy người mình yêu nhất từng bước một chết đi, nhưng lại bất lực!

Vèo một, Xích Hà diễm quang từ quanh thân Vu Hàn Tinh bắn ra. Thực lực khổng lồ của Chú Mạch cảnh thất trọng đỉnh phong đè ép, tựa như thủy ngân đổ ập xuống đầu, bao trùm hướng về Diệp Chân.

- Diệp Chân, chạy mau, mau rời khỏi nơi này!

Cơ hồ là đồng thời, Phong Khinh Nguyệt biến sắc, rống to hướng về phía Diệp Chân.

- Đã đến nơi này, ngươi còn muốn chạy, nằm mơ đi!

Vu Hàn Tinh nhe răng cười một tiếng, xong đột ngột xuất hiện một hỏa điểu hư ảnh to lớn. Quang hoa lóe lên, một đạo quang hoa kim sắc đột ngột bay ra từ trên búi tóc Vu Hàn Tinh. Trong thời gian ngắn quang hoa bùng lên, như tia chớp đâm hướng Diệp Chân.

Diệp Chân lại là không quay đầu lại, chỉ nhìn Phong Khinh Nguyệt lo lắng hướng hắn rống to, khẽ cười nói:

- Khinh Nguyệt, ta là tới cứu ngươi. Chưa cứu được ngươi đi ra, ta sẽ không đi!

Phong Khinh Nguyệt ngẩn ngơ, lập tức dậm chân vội gọi:

- Nhanh, cẩn thận sau lưng!

- Đừng lo lắng, ta thấy được!

Diệp Chân nhìn cũng không nhìn, trở tay rút kiếm. Ầm vang một tiếng, Phi Sương kiếm bổ ra một kiếm, chỗ nào bổ ra là chỗ đó xuất hiện kim quang của Kiếm Tâm Thông Minh Tâm Kiếm!

Đinh!

Một tiếng vang giòn, hạ phẩm Linh khí Lưu Quang Kim Trâm trên đầu Phong Khinh Nguyệt bay ra trực tiếp bị Diệp Chân cực kỳ chính xác đánh rớt trên mặt đất.

- Làm sao có thể?

Vu Hàn Tinh đột ngột trợn trừng mắt!

Hạ phẩm Linh khí một kích toàn lực, dựa vào tu vi của nàng, chịu một kích này dù là vương giả Khai Phủ cảnh bình thường cũng phải giữ vài phần cẩn thận đi, không ngờ lại trực tiếp bị đánh rơi xuống đất?

Vu Hàn Tinh rất kinh ngạc. Nhưng mà trong suy nghĩ của Diệp Chân, điều này không thể bình thường hơn được nữa. Phi Sương kiếm của hắn cũng hạ phẩm Linh khí, mà lại phối hợp với Tâm Kiếm kiếm cương, cộng thêm có Tử Linh tăng thêm, ba này tổng hợp, dù là một vị Chú Mạch cảnh lục thất trọng võ giả cũng có thể bị một kiếm chém giết, chớ nói chi là đánh rớt.

- Yêu phụ, ngươi cũng tiếp một chiêu của ta thử một chút!

Diệp Chân tâm tình vô cùng sảng khoái cười lớn một tiếng. Chịu ảnh hưởng của địa từ lực trường gia trì, trong thời gian cực ngắn vượt qua khoảng trăm thước, Phi Sương kiếm lần nữa bổ ra một kiếm hướng về cái đầu của Vu Hàn!

Nguyên nhân tâm tình Diệp Chân rất tốt, rất đơn giản, bởi vì Diệp Chân đã biết được nguyên nhân trước đây Phong Khinh Nguyệt ở Vạn Thú Cốc không chào mà rời khỏi, hơn nữa, bây giờ nàng vẫn còn vô cùng quan tâm hắn.

Con ngươi Vu Hàn Tinh đột nhiên vỡ ra, khẽ động thân hình, một con hỏa điểu toàn thân liệt diễm uy phong lẫm lẫm liền xông về Diệp Chân.

Phong Khinh Nguyệt thấy thế khẩn trương, lần nữa lên tiếng nhắc nhở:

- Cẩn thận, đây là sát chiêu trong Thiên giai thượng phẩm công pháp mà Vu Hàn Tinh tu tập, Hỏa Vũ Biến, vô cùng lợi hại!

Không đợi Phong Khinh Nguyệt nói xong, một đạo kiếm cương sắc xám trắng liền từ

bên trên Phi Sương kiếm phun ra, rơi xuống đầu của hỏa điểu. Trong khoảnh khắc kiếm cương sắc xám trắng phun ra, toàn bộ Luyện Tâm Hỏa Lao đang vô cùng nóng bỏng lập tức trở nên cực kỳ mát mẻ!

Phi Sương kiếm băng linh kiếm sát!

Đạo thứ nhất băng linh kiếm sát trực tiếp khiến thân hình hỏa điểu trở nên trì trệ, diễm quang yếu bớt. Phi Sương kiếm của Diệp Chân chấn động lần thứ hai, băng linh kiếm sát lần thứ ba ngay sau đó bao trùm hướng về phía hỏa điểu do Hỏa Vũ Biến biến thành của Vu Hàn Tinh.

Trong thời gian ngắn, con hỏa điểu kia gào thét thẻ thảm một tiếng, chịu ba đạo băng linh kiếm sát công kích, trực tiếp tiêu tán. Mà trong toàn bộ Luyện Tâm Hỏa Lao, cũng bởi vì băng linh kiếm sát mà bịt kín một tầng băng sương.

Nhưng mà, tầng băng sương này tồn tại không tới thời gian nửa hơi thở, liền bị trong Luyện Tâm Hỏa Lao hỏa lực cường đại hòa tan.

Vèo!

Như là nước chảy mây trôi, Phi Sương kiếm của Diệp Chân lần nữa thuận thế chém ra, kim quang của Tâm Kiếm dài hơn trăm mét trực tiếp phá vỡ đỉnh chóp của Luyện Tâm Hỏa Lao, bổ xuống đầu Vu Hàn Tinh đang trắng bệch mặt mày.

Vu Hàn Tinh cũng bị đả kích nặng nề. Nàng luôn luôn tự cho là đúng hai đại át chiêu, Hạ phẩm Linh phẩm cùng Hỏa Vũ Biến, đều bị Diệp Chân nhẹ nhàng tựa như giơ tay nhấc chân phá vỡ.

Bây giờ bị kiếm quang tiến tới gần người, Vu Hàn Tinh mới có hơi không kịp phản ứng hoảng hốt ra chiêu, thân hình bay ngược ra sau, huyễn hóa ra một mặt lại một mặt tấm chắn hỏa diễm dày đặc trước người.

Xùy!

Vu Hàn Tinh hoảng hốt bày ra hỏa diễm tấm chắn giống như giấy, bị kiếm cương trên Tâm Kiếm của Diệp Chân liên tiếp xé rách. Trong thời gian ngắn, kiếm quang kim sắc bổ xuống đầu của Vu Hàn Tinh, trực tiếp xé nát Hỏa diễm Linh giáp của Vu Hàn Tinh.

Mắt thấy kiếm cương kim sắc của Tâm Kiếm sắp tới gần người, chuẩn bị chém đôi Vu Hàn Tinh, một đạo phù quang màu tím đột ngột từ bên ngoài thân thể Vu Hàn Tinh nổ tung!

Ầm!

Tiếng sắt thép va chạm vang lên.

Tâm Kiếm của Diệp Chân đồng thời tiêu tán cùng cái đạo phù quang màu tím kia, Vu Hàn Tinh lại là nhân lúc này thu được cơ hội thở dốc, trên mặt càng hiện lên một tia mừng như điên:

- Ha ha, suýt chút nữa liền quên bảo bối kia. Tiểu tử, ngươi chết đi cho lão nương!

Vu Hàn Tinh nổi giận quát lớn. Cùng lúc, một đạo phù quang màu tím tràn đầy phù văn huyền ảo lớn chừng bàn tay đột ngột bay ra từ trong tay Vu Hàn Tinh, như tia chớp bay về phía Diệp Chân.

Cơ hồ là bay ra trong khoảnh khắc, Vu Hàn Tinh bay ngượclại, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào nhau một:

- Bạo!

- Nhanh, mau lui lại trở về!

Cơ hồ là đồng thời, Phong Khinh Nguyệt bổ nhào vào trên lan can của hỏa lao lúc nào cũng vô cùng nóng rực, hét ầm lên hướng về phía Diệp Chân:

- Tử Quang Bạo Viêm Thiên Phù, nhanh! Lùi lại!!