← Quay lại trang sách

Chương 752 Tai vách mạch rừng

Thiên phù!

Nghe được tiếng kinh hô của Phong Khinh Nguyệt, sắc mặt Diệp Chân cũng kịch biến!

Trên người Vu Hàn Tinh lại có Thiên cấp phù lục cực kỳ hiếm thấy!

Lúc trước ngăn lại Tâm Kiếm kiếm quang của Diệp Chân, linh kiếm của Phi Sương, công kích tam vị nhất thể được Tử Linh gia trì, cũng hẳn là một loại phòng ngự

Thiên cấp phù lục.

Cũng chỉ có Thiên cấp phù lục, mới có năng lực này!

Vì sao nói như vậy, từ khi phù lục khởi nguyên, phù lục nhất đạo, khởi nguyên từ

Thượng Cổ thời đại, dùng vật liệu ẩn chứa thiên địa nguyên khí đặc thù, như các loại Tử Ngọc, Xích Ngọc, Thanh Ngọc, phù văn lại có thể phối hợp câu thông thiên địa, có thể phát huy ra uy năng cực kỳ cường đại.

Thời kỳ Thượng Cổ, phù lục nhất đạo cũng là một trong đại đạo, vô cùng hưng thịnh, phù lục tông môn có vô số, nhưng phù lục nhất đạo vô cùng tinh thâm, nghiên cứu sâu phù văn sau khi, thực lực bản thân còn kém chút.

Thời kỳ Thượng Cổ võ giả nghiên cứu phù lục có thể mượn nhờ phù lục vượt cấp khiêu chiến, thậm chí hùng bá nhất thời, nhưng, phù lục nhất đạo cũng có được tính hạn chế, mặc dù uy lực đối chiến vô tận, nhưng ứng đối tình huống đột phát, lại không đủ khả năng.

Thời gian dần trôi qua, phù lục nhất đạo cứ suy sụp như vậy, truyền thừa đến bây giờ, một vài thứ có vài các loại công năng thích hợp như phù tấn, phù trận, ảnh lưu niệm, gửi hồn, vì cần truyền thừa, nhưng những phù lục có uy lực lớn, lại vô cùng ít thấy.

Nhân cấp, Địa cấp phù lục còn thường xuyên nhìn thấy, nhưng Thiên cấp phù lục, lại vô cùng hiếm thấy, võ giả cường đại chết trong tay Diệp Chân, cũng không ít, nhưng trong trữ vật giới chỉ của bọn hắn, từ trước tới nay chưa từng gặp qua Thiên cấp phù lục, chính là chứng cứ rõ ràng.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn, cũng có một vài võ giả tâm chí kiên định dị thường cố chấp tinh nghiên phù đạo, bọn hắn luyện chế ra phù lục có uy lực cực kỳ cường đại, như phẩm giai phù lục, nhưng lại có năng lực oanh sát vượt cấp.

Như một tấm thiên giai hạ phẩm phù lục, thậm chí có năng lực oanh sát cường giả có tu vi trong khoảng Chú Mạch cảnh nhất nhị trọng, Thiên giai thượng phẩm công kích phù lục, thậm chí có thể đối chiến với cường giả Khai Phủ cảnh.

Về phần Thiên giai cực phẩm phù lục kia, nghe nói có năng lực công kích oanh sát Khai Phủ cảnh nhất nhị trọng vương giả hoặc đón đỡ Khai Phủ cảnh nhất nhị trọng vương giả.

Diệp Chân không nghĩ tới, trên người Vu Hàn Tinh này không chỉ có Thiên giai thượng phẩm phòng ngự phù lục, còn có loại phù lục công kích.

Tử Quang Bạo Viêm Thiên Phù này vừa xuất hiện, chỉ khí tức tản ra, đã để trong lòng Diệp Chân phát lạnh!

Theo bản năng, song chưởng của Diệp Chân tung bay, một đạo lại một đạo Khôn Nguyên Thần Chưởng dày đặc tới trước người, nhưng tốc độ Tử Quang Bạo Viêm Thiên Phù cực nhanh, khi xuất hiện, đã oanh đến trước người Diệp Chân!

Oanh!

Ngọn lửa tử sắc đột ngột như khói lửa nở rộ trước người Diệp Chân, mà lúc này, trước người Diệp Chân bày ra hai đạo thổ hoàng sắc Khôn Nguyên Thần Chưởng.

Hơn nữa, Khôn Nguyên Thần Chưởng dùng làm phòng ngự biến lớn, như tấm chắn một mặt che lại nửa người Diệp Chân, uy năng cũng theo đó yếu lại.

Thời gian trôi qua, đạo thứ nhất Khôn Nguyên Thần Chưởng của Diệp Chân đã bị tử sắc diễm quang hóa thành hư vô, tử sắc diễm quang trong thời gian ngắn đã oanh lên đạo thứ hai của Khôn Nguyên Thần Chưởng.

Lúc này, đạo thứ hai của Khôn Nguyên Thần Chưởng vẫn còn đang liên hệ với thần niệm của Diệp Chân, thấy không ổn, quanh thân Diệp Chân đột ngột bão tố ra một đợt thần hồn gió lốc, đó là biểu hiện thôi động thần niệm đến cực hạn.

Toàn bộ lực lượng thần hồn của Diệp Chân như gia trì trên Khôn Nguyên Thần Chưởng, Thổ nguyên tố trong thiên địa nguyên khí bay như tập trung tăng cường hướng về phía Khôn Nguyên Thần Chưởng, cùng loại với tấm chắn Khôn Nguyên Thần Chưởng đang lớn mạnh. Nhưng tốc độ lớn mạnh, còn chưa đủ nhanh.

Hoàn cảnh này có quan hệ với Luyện Tâm Hỏa Lao, nên khắp nơi đều tràn ngập Hỏa linh lực. Linh lực khác đều vô cùng yếu kém, cho nên, mặc dù Diệp Chân thi triển năng lực khống chế Thổ linh lực đến cực hạn, nhưng đối với Khôn Nguyên Thần Chưởng tăng lên vẫn có hạn.

Oanh!

Tử diễm nổ tung, quang hoa Khôn Nguyên Thần Chưởng trước ngực Diệp Chân lại hối hả suy yếu, sau khi suy yếu, nhưng lại có lượng lớn linh lực tràn vào Khôn Nguyên Thần Chưởng, đối kháng bạo liệt với tử diễm.

Trong nháy mắt, Diệp Chân dùng tất cả linh lực và thần niệm gia trì cho đạo Khôn Nguyên Thần Chưởng trước người.

Uy lực thượng phẩm thiên phù, thật không phải chỉ để trưng cho đẹp!

Mặc dù như thế, Khôn Nguyên Thần Chưởng của Diệp Chân vẫn bị oanh nát một hơi.

Còn tử diễm sót lại trực tiếp oanh lên ngực Diệp Chân, chớp nhoáng một cái, Tử

Ngọc chiến giáp của Diệp Chân bị vỡ vụn, đại lực oanh trên ngực Diệp Chân, để

Diệp Chân không tự chủ được bay ngược.

Phốc!

Khi một ngụm máu tươi cuồng phún ra, phía sau lưng Diệp Chân hung hăng đụng vào phong cấm hỏa lao.

- Cẩn thận không…

Tiếng thét chói tai của Phong Khinh Nguyệt vô cùng hoảng sợ lần nữa truyền vào lỗ tai, tay chân nàng như nhũn ra nhào vào trên lan can hỏa lao, muốn kéo Diệp Chân một cái, lại bị phong cấm hỏa lao gắt gao ngăn trở!

- Ha ha, họ Diệp, chết đi cho ta!

- Tiểu tiện nhân, đây là nam nhân ngươi yêu nhất, hiện tại, ta giết chết hắn sống sờ sờ ở trước mặt ngươi, ha ha ha ha.

Vu Hàn Tinh cười gằn, thân hình thoắt một cái, hỏa quang quanh thân tụ lại, lần nữa hóa thành một hỏa điểu khổng lồ, mang theo hỏa quang vô cùng kinh người, phô thiên cái địa đánh về phía Diệp Chân đang thổ huyết!

Phi!

Hung hăng phun ra một ngụm nước miếng có máu, trong mắt Diệp Chân đột ngột bốc lên một cỗ hung quang, đây khiến cho Vu Hàn Tinh đang tật nhào tới hơi kinh ngạc.

Dưới tình huống bình thường, Diệp Chân hẳn phải sợ hãi mới đúng!

Ngay lúc đó, Diệp Chân ngã xuống trên mặt đất, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, một vòng ánh sáng ngân sắc vô cùng loá mắt đột ngột lấy Diệp Chân làm trung tâm phát tán bốn phương tám hướng.

Địa từ lực trường!

Đây là lần thứ nhất Diệp Chân toàn lực phát động địa từ lực trường, tinh hồn châu Ngân Giác Tê Vương trong Thận Long Châu thôi động đến cực hạn.

Ầm!

Khi địa từ lực trường phát ra, Phong Khinh Nguyệt sau lưng Diệp Chân tay chân bủn rủn, ứng thanh ngã nhào trên đất, ngay lúc đó, thân hình Vu Hàn Tinh đang hóa thành Hỏa Vũ điểu tật đánh về phía Diệp Chân, đột nhiên trầm xuống!

Không chỉ có thân hình chìm xuống, vì dưới lòng bàn chân đột nhiên xuất hiện trọng áp, dưới lòng bàn chân như bị một tòa đại sơn kéo xuống, ngay cả tốc độ cũng chậm hơn một nửa.

Mặt Vu Hàn Tinh lộ vẻ kinh hãi, theo bản năng, muốn ngừng lại hạ xuống, khiến cho tốc độ của nàng lại chậm một chút.

Đây chính là khoảng thời gian cực kỳ quý giá mà Diệp Chân tranh giành tới, cao thủ so chiêu, đừng nói nửa hơi, chỉ cần thời gian một khắc, đều có thể quyết định sinh tử!

Hưu!

Phi Sương kiếm xẹt qua một đạo quỹ tích huyền ảo, Tâm Kiếm kim quang dài đến trăm trượng lần nữa phá không bổ ra, bổ về phía Hỏa Vũ điểu khổng lồ!

Ách, lại một lần nữa nghe thấy một tiếng thét vô cùng thê lương, Vu Hàn Tinh lại phát ra kim sắc kiếm cương. Nhìn kim sắc kiếm cương đánh về phía hắn, mất mạng bay ngược.

Nhưng, trong nháy mắt tiếp theo, kim sắc kiếm cương vẫn bổ Hỏa Vũ điểu thành hai nửa. Xen lẫn một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương, Vu Hàn Tinh mang theo một đạo huyết quang, đụng nát từng cái từng cái song cửa nhà lao. Khi bay ngược ra, bay ra hơn trăm mét, thân thể Vu Hàn Tinh bỗng nhiên quay lại, trốn ra phía ngoài.

Lần này, Vu Hàn Tinh không còn Thiên cấp phù lục phòng ngự.

Thân hình Diệp Chân khẽ động, địa lực từ trường gia trì dưới chân, như thiểm điện đuổi hướng về phía Vu Hàn Tinh đang chạy trối chết, muốn mượn cơ hội này một đao chém giết Vu Hàn Tinh, dù sao cũng đã vạch mặt.

Khi vừa mới đuổi theo, Luyện Tâm Hỏa Lao xuất hiện, trong con ngươi Diệp Chân lóe lên một tia lo lắng, lại do dự.

- Yêu phụ, lần này, trước hết tha cho ngươi một mạng!

Lau đi vết máu ở khóe miệng, Diệp Chân rơi xuống đất, một lần nữa quay trở về

Luyện Tâm Hỏa Lao.

Diệp Chân từ bỏ truy sát Vu Hàn Tinh, chủ yếu vì Phong Khinh Nguyệt.

Phong Khinh Nguyệt trúng hạ Tam Tuyệt Nhuyễn Mạch Tán của Vu Hàn Tinh, toàn thân bủn rủn, không cách nào vận dụng linh lực. Không có bất kỳ sức tự vệ, nếu Diệp Chân cứ như vậy đuổi theo, Phong Khinh Nguyệt xảy ra vấn đề gì, Diệp Chân tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình.

Ầm!

Một chưởng bổ ra. Diệp Chân chém nát hỏa lao phong cấm trước mắt, ôm Phong Khinh Nguyệt đang ngã xuống đất:

- Khinh Nguyệt, ngươi thế nào, ngươi không sao chứ, đừng dọa ta!

Vốn dĩ, Phong Khinh Nguyệt bị Diệp Chân ôm lấy còn nghiêm mặt, nhưng một câu hỏi của Diệp Chân, đã làm trên mặt Phong Khinh Nguyệt cứng ngắc hòa tan. Hai đầu cánh tay ngọc mềm nhũn ôm lấy Diệp Chân, gào khóc!

- Vì sao? Chúng ta mới tách ra mấy canh giờ. Ngươi đã lêu lổng ở cùng nhau với nữ nhân kia, vì sao. Ngươi vì sao…

- Vì sao, vì sao còn muốn cho ta nhìn thấy -

Một bên khóc, vừa mắng, một bên đập Diệp Chân, chỉ là cái đập mềm nhũn như gãi ngứa.

Gương mặt Diệp Chân lại xấu hổ, việc này, để hắn giải thích thế nào!

Mặc dù sự tình có nguyên nhân, nhưng lúc này, cảm xúc Phong Khinh Nguyệt kích động như thế, cũng không phải lúc giải thích, bình thường loại tình huống này giải thích, chỉ có một hậu quả càng tô càng đen!

Khóc mệt, đánh cũng mệt, Phong Khinh Nguyệt cũng chỉ biết ôm cổ Diệp Chân nức nở từng tiếng, cảm xúc cũng dần dần bình tĩnh lại.

- Khinh Nguyệt, ta trước giúp ngươi giải độc!

Diệp Chân nói.

- Vô dụng, Tam Tuyệt Nhuyễn Mạch Tán kỳ này thật cũng không tính là độc, linh lực cũng vô pháp khu trừ, sau khi trúng độc, chỉ cần qua mười hai canh giờ, sẽ tự hành hóa đi.

Phong Khinh Nguyệt nói.

Thấy cảm xúc Phong Khinh Nguyệt ổn định lại, Diệp Chân cười khổ, giải thích chuyện ngày đó cho Phong Khinh Nguyệt.

- Thật? Thật sự là như thế, ngươi không có gạt ta?

- Không có lừa ngươi! Ngươi nhìn ta có như thế ** sao? Dưới loại tình huống nguy hiểm kia, còn làm loại sự tình này?

Diệp Chân vỗ ngực nói:

- Sau khi ngươi đi ra ngoài, ta đã đi tìm ngươi, tìm được khắp cả Vạn Thú Điện cũng không tìm được ngươi, đúng, ngươi làm sao rời đi?

Diệp Chân hỏi.

- Ta có một đạo Linh giai phù lục bảo mệnh na di, có thể trong thời gian ngắn na di ngàn dặm!

Phong Khinh Nguyệt nói.

- Bảo mệnh Linh giai phù lục…

Diệp Chân nhếch to miệng, gương mặt giật mình:

- Phù lục trân quý như vậy, ngươi cứ lãng phí hết như vậy.

- Ai bảo ngươi ngày nào cũng lêu lổng với nữ nhân kia, trong nháy mắt đó, ta đã chết tâm, chỉ nghĩ mau sớm rời xa nơi đó, ai quản nhiều như vậy!

Phong Khinh Nguyệt nói.

Diệp Chân nở nụ cười khổ:

- Trách ta…

Đột nhiên, Phong Khinh Nguyệt kinh ngạc nhìn Diệp Chân một chút:

- Bộ dáng này của ngươi, vừa rồi ngươi nói, không đi ra cũng khiến ta an tâm.

Thần sắc Diệp Chân biến đổi, lúc này nghiêm túc phát thệ:

- Ta Diệp Chân vừa rồi nếu nói nửa chữ ngoa, ta sẽ

Không đợi Diệp Chân nói xong, sóng mắt Phong Khinh Nguyệt lưu chuyển, đã vòng quanh phần cổ Diệp Chân, cặp môi thơm đã đắp lên bờ môi Diệp Chân, sau khi phong bế, một chiếc lưỡi thơm tho đã nghịch ngợm đáp lại Diệp Chân:

- Ngô-!

Khi hai người đang sa vào nhau, trong Luyện Tâm Hỏa Lao trống trải, đột nhiên vang lên một tiếng ho khan hơi có chút lúng túng!

- Khụ khụ!

Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt bỗng nhiên tách ra, thần sắc đồng thời trở nên vô cùng quái dị!