Chương 754 Bạo Linh đan
Nhìn thần sắc Diệp Chân hào khí, trước mắt Giản Thiên Hùng hình như hiện lên một bóng người, từng có lúc, bóng người kia cũng nhiệt huyết hào khí, cầm kiếm trảm bất bình!
Diệp Chân có huyết khí, thậm chí so với Diệp Chân càng thêm nhiệt huyết, đã từng trong vòng một đêm chạy vội vạn dặm liên trảm mười ba tên tham quan.
Sau này, hình bóng kia cũng dần dần chẳng khác người thường, thành tiên sư cao cao tại thượng có thể chi phối phàm nhân sinh tử, hình bóng kia, cũng triệt để yên lặng.
Bây giờ, vì Diệp Chân, lại làm cho đáy lòng Giản Thiên Hùng yên lặng lại có dấu hiệu sục sôi lại, đã từng, thiếu niên cầm kiếm vạn dặm trảm tham quan, chính là Giản Thiên Hùng hắn!
- Già, nhìn ngươi, mới phát hiện bản giáo chủ thật đã già, người đã già, tâm cũng già rồi!
Giản Thiên Hùng đột nhiên than thở một tiếng, quanh thân đột nhiên mang theo mấy phần dáng vẻ già nua.
- Nếu thù hận giữa ngươi và Chu Lệnh không cách nào hóa giải, như vậy, hãy để
Chu Lệnh chết đi!
Nói xong, hai đạo phù quang từ trong tay Giản Thiên Hùng bay ra ngoài.
Ngay lúc đó, khí thế quanh thân Giản Thiên Hùng đột ngột biến đổi, một cỗ sát khí ngất trời cấp tốc thay thế bằng một tia dáng vẻ già nua:
- Diệp Chân, ngươi hẳn là may mắn, nếu không phải thái độ nữ nhi Khinh Nguyệt của ta, bây giờ người bị gạt bỏ, hẳn là ngươi!
Diệp Chân không có trả lời, khóe miệng có chút giương lên, hiển hiện một tia quật cường.
Giản Thiên Hùng nói không sai, có lẽ, nếu không phải Phong Khinh Nguyệt tham gia, dựa vào giá trị trong suy nghĩ Giản Thiên Hùng về Chu Lệnh với Diệp Chân, bị gạt bỏ nhất định là Diệp Chân.
Nhưng, có thể gạt bỏ được hay không, lại là hai chuyện khác nhau.
Nhưng, chuyện này cũng không ảnh hưởng Giản Thiên Hùng biểu hiện ra khí phách của hắn, theo Diệp Chân, đây chính là cường giả bá khí, một lời có thể quyết định sống chết của cường giả bá khí khác.
Diệp Chân cũng không nghĩ tới, tranh chấp giữa hắn và Chu Lệnh. Cuối cùng lại giải quyết một cách dứt khoát như vậy, hắn vốn cho rằng, giữa hắn và Chu Lệnh còn phải hung hăng tranh đấu một trận.
- Tốt, ngươi mang Khinh Nguyệt trở về đi, về phần sự tình Vu Hàn Tinh, ta sẽ xử lý!
Giản Thiên Hùng khẽ quát một tiếng, không khí quanh thân lăng không ba động một chút, cả người cứ thế biến mất.
Một đạo truyền âm vang lên trong đầu Diệp Chân:
- Nhớ kỹ, trong ba ngày nhất định phải để bản giáo chủ nhìn thấy thành quả.
Diệp Chân giật mình, chủ động cõng Phong Khinh Nguyệt tay chân bủn rủn:
- Khinh Nguyệt, ta đưa ngươi trở về đi, sự tình của ta, lại liên lụy ngươi.
Không đợi Diệp Chân nói xong, đầu ngón tay Phong Khinh Nguyệt đã che lại bờ môi Diệp Chân, đầu ngón tay lạnh buốt mang theo một tia mùi hương, để lòng Diệp Chân rung động.
Phong Khinh Nguyệt cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng bò tới trên bờ vai Diệp Chân, gương mặt an bình.
Không bao lâu, Phong Khinh Nguyệt ngủ thiếp đi trên lưng Diệp Chân, có thể thấy được những ngày này rất căng thẳng.
Diệp Chân cũng cố gắng thả chậm bộ pháp, sợ quấy nhiễu đến Phong Khinh Nguyệt.
Vừa đi, Diệp Chân lại một bên đang suy nghĩ sự tình của Vu Hàn Tinh.
Trên người Vu Hàn Tinh có hai tấm Thiên giai phù lục. Lai lịch có chút quỷ dị, hơn nữa, Vu Hàn Tinh lại ra tay với Phong Khinh Nguyệt nữ nhi của Giản Thiên Hùng, thái độ Giản Thiên Hùng vẫn như cũ có chút không rõ ràng, chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì hay sao?
Không bao lâu, Diệp Chân đã cõng Phong Khinh Nguyệt về đến trạch viện Nguyệt Hoa đường. Nhẹ nhàng buông xuống, nhìn Phong Khinh Nguyệt rơi vào trạng thái ngủ say, Diệp Chân có chút thương tiếc.
Có thể tưởng tượng hơn nửa tháng này Phong Khinh Nguyệt bị dày vò, trong Vạn Thú Cốc thấy được một màn không chịu nổi như thế, phẫn nỗ dùng Linh giai phù lục hộ thân, chính là Thiên giai phù lục còn cường đại hơn Linh giai phù lục, quay lại Nhật Nguyệt thần giáo.
Nhưng quay lại đến Nhật Nguyệt thần giáo, đã có người muốn gây sự với Diệp Chân, dưới thống khổ, còn muốn vì Diệp Chân nói chuyện, ủng hộ Diệp Chân, sau lại bị giam trong Luyện Tâm Hỏa Lao, gánh thay tội lớn vì Diệp Chân.
Trong lúc nhất thời, Diệp Chân không nỡ rời đi, lẳng lặng nhìn Phong Khinh Nguyệt chăm chú, lúc này khuôn mặt an tường kia, thời gian trong im lặng trôi qua.
Oanh!
Đột nhiên, tiếng nổ vang kịch liệt từ ngoài phòng truyền đến, tiếng nổ vang kịch liệt kia, thậm chí ngay cả gian phòng Phong Khinh Nguyệt đều chấn động đến lung lay mấy cái.
- Chu Lệnh, ngươi phản bội thần giáo, bán lợi ích thần giáo, ngươi trốn không thoát!
Âm thanh Thẩm Thương hét to từ bên ngoài truyền đến.
Thanh âm Hình đường trưởng lão Đồ Đức cũng vào lúc này truyền đến:
- Chu Lệnh, nếu ngươi thức thời, lập tức thúc thủ chịu trói, nhận sai với giáo chủ, giáo chủ sẽ nể tình ngươi những năm này vì thần giáo vào sinh ra tử, có lẽ sẽ tha cho ngươi một mạng!
- Ta nhổ vào, những năm này, lão tử bán mạng nhiều năm cho Giản Thiên Hùng như vậy, một câu phán dạy để hắn xóa sạch! Giản Thiên Hùng muốn giết ta, nguyên nhân chân chính các ngươi không phải không biết?
Giả, đều cho lão tử giả! Hôm nay, hạ tràng của lão tử, chính là kết quả sau này của các ngươi!
Thanh âm Chu Lệnh giận mắng, rồi như sao băng chạy đến nơi của Diệp Chân, hình như Chu Lệnh đang chạy đến hướng về Nguyệt Hoa đường.
- Họ Diệp, cút ra đây cho ta!
- Ngươi giết nhi tử ta, có gan cút ra đây cho ta!
Chu Lệnh trên bầu trời Nguyệt Hoa đường giận mắng.
Sắc mặt Diệp Chân đột ngột sáng lên, đang muốn cất bước ra cửa, lại thấy được Phong Khinh Nguyệt ngủ say, nhất là hiện tại Phong Khinh Nguyệt bị trúng độc, cực không an toàn.
Thần niệm khẽ động, trong ngực Diệp Chân đã bay ra một đạo bạch quang, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu như vệ sĩ thủ hộ trước giường Phong Khinh Nguyệt.
Như vậy, Diệp Chân an tâm, lúc này, Diệp Chân mới sải bước bước ra viện lạc của Phong Khinh Nguyệt.
Đang lúc Diệp Chân muốn hét lớn một tiếng thu hút Chu Lệnh, âm thanh ầm ầm nổ vang lần nữa truyền đến.
Một đạo lưu quang đột ngột đánh trúng một tòa viện lạc trong Nguyệt đường, lấy toà viện lạc kia làm trung tâm, trong vòng phạm vi năm trăm mét, lập tức hóa thành phế tích, ở giữa, đã xuất hiện một hố sâu to đạt mấy chục mét.
Thần sắc Diệp Chân đột ngột run lên, viện lạc kia, là nơi hắn và Nguyệt Hoa đang ở.
Đồng thời, chiến tranh trên bầu trời cũng biến thành vô cùng kịch liệt, trên trăm đạo lưu quang đang từ phương xa nhanh chóng truy đuổi theo Chu Lệnh, trên trăm đạo lưu quang kia do Thẩm Thương và Đồ Đức cầm đầu, thành viên sau lưng, đều là thành viên Nhật Diệu đường và Hình đường.
- Chu Lệnh, ngươi trốn không thoát!
Hình đường trưởng lão Đồ Đức gầm thét.
Trên bầu trời, khóe miệng Chu Lệnh đột ngột xuất hiện một tia khinh miệt:
- Thật sao?
Ách, Chu Lệnh đột ngột hét to một tiếng, trong lúc hét vang, xen lẫn một cỗ thần hồn ba động tối nghĩa khó hiểu:
- Các ngươi lúc này không vì bản tọa hiến thân, chờ đến khi nào?
Sắc mặt Thẩm Thương và Đồ Đức đồng thời đại biến, cực kỳ sợ hãi nhìn về phía võ giả đi theo sau lưng.
Nhưng dù bọn hắn phản ứng cực kỳ cấp tốc, trong đám võ giả theo sát phía sau bọn họ, có ba người thân hình dừng lại. Đột ngột lấy ra một khỏa sắc tử hắc sắc, nuốt xuống đan dược vô cùng mãnh liệt hôi thối.
Khi nuốt vào, linh lực quanh thân của bọn hắn cuồng phún, trong nháy mắt đã lóe sáng như mặt trời nhỏ.
- Bạo Linh đan!
- Không tốt, là Bạo Linh đan!
Thẩm Thương và Đồ Đức kinh hô lên!
- Bạo Linh đan, tự bạo đan điền?
Xon ngươi Diệp Chân đột nhiên co rụt lại, không nghĩ tới, trong thần giáo, Chu Lệnh còn có tử sĩ như vậy, tử sĩ phối hữu Bạo Linh đan kinh khủng!
Một người trong đó là thành viên Nhật Diệu đường, hai người khác, lại là thành viên Hình đường khoác huyết sắc áo choàng.
Thấy một màn như vậy, Đồ Đức và Thẩm Thương là vừa sợ vừa giận, bỗng nhiên lên tiếng quát lớn:
- Tránh ra, mau tránh ra!
Sau khi quát lớn, một đạo thước hình quang hoa như thiểm điện từ trước người Đồ
Đức bay ra, chụp về phía một trong các võ giả có thân thể lóe sáng như mặt trời nhỏ, đồng thời, hai tay Thẩm Thương một bên một thương, hai luồng nước mịt mờ ánh sáng lam sắc đồng thời bao khỏa hướng về phía hai luồng mặt trời nhỏ quang hoa khác.
Mặc dù hai người xuất thủ cực nhanh, nhưng, vẫn đã muộn!
Ầm!
Trong đó một võ giả tu luyện Hỏa hệ linh lực đột ngột như ánh nắng hướng về bốn phương tám hướng vỡ ra, gần nhất một tên võ giả Hình đường. Khi quang hoa phun ra, một tiếng hét thảm phát ra tại chỗ. Máu tươi cuồng phún rồi sau đó ngã xuống, đồng thời, càng nhiều linh lực quang hoa như hạt mưa khuynh tiết hướng về phía trên người võ giả kia.
Mắt thấy hao tổn gần hơn một nửa trăm tên võ giả gần ba tên võ giả kia, một cái bóng mờ đột ngột trong hư không thoáng hiện, nhẹ nhàng tìm kiếm, ba đạo chưởng ấn vô cùng to lớn như thiểm điện bao trùm hướng về phía ba tên võ giả phục dụng Bạo Linh đan nổ bắn ra quang hoa.
- Nơi này giao cho bản giáo chủ xử lý, các ngươi đuổi theo giết Chu Lệnh!
Thanh âm Giáo chủ Giản Thiên Hùng vang lên.
Trong nháy mắt, ba tên võ giả phục dụng Bạo Linh đan bộc phát quang hoa đã bị ba đạo chưởng ấn to lớn bao vây lại, linh lực ba động kinh khủng trong chưởng ấn to lớn bạo hưởng không ngừng, quang hoa lấp lóe kia, như bắn pháo trận.
Nhưng dù pháo đốt hỏa quang lợi hại hơn nữa, cũng vô pháp xông phá ba đạo chưởng ấn bao khỏa.
Nhìn thấy Giản Thiên Hùng xuất hiện, Chu Lệnh hú lên quái dị, rốt cuộc không lo được hướng Diệp Chân trả thù, như thiểm điện xông về phía đông nam, ý muốn từ hướng kia đào thoát!
Ngay lúc đó, thân hình Diệp Chân phóng lên tận trời, hướng về phía Chu Lệnh bạo rống lên một tiếng:
- Chu Lệnh, ngươi không phải muốn tìm ta sao? Ta ngay ở chỗ này, có gan tới!
Bỗng nhiên Chu Lệnh quay đầu, dùng một loại ánh mắt cực độ cừu hận nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân, nhưng tốc độ hướng về phía trước bỏ chạy lại không giảm chút nào:
- Họ Diệp, tiểu tạp chủng, ngươi chờ, ta nhất định sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi!
Cũng ngay lúc này, càng ngày càng nhiều võ giả chạy tới gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo, vây quét Chu Lệnh đại quân, khiến cho tốc độ Chu Lệnh bỏ chạy đột ngột chậm lại, Điền Quý Chương và Diêu Sâm hai vị Phó giáo chủ cũng xuất hiện phía trước.
Trong thời gian ngắn, Thẩm Thương và Đồ Đức từ sau chạy tới lâm vào hỗn chiến với Chu Lệnh.
Tước khi Diệp Chân đuổi tới, Chu Lệnh bị Thẩm Thương và Đồ Đức hợp lực, trực tiếp từ không trung oanh đến mặt đất.
Thân hình Diệp Chân lại không ngừng lại, như lưu tinh truy nguyệt đuổi hướng Chu Lệnh rơi xuống mặt đất, lần này, tuyệt đối không thể để cho Chu Lệnh đào thoát, nếu Chu Lệnh đào thoát, sau này, Diệp Chân chỉ sợ cũng chỉ có thể trợn tròn mắt đi ngủ.
- Tránh ra, ai cản ta thì phải chết!
Khi bị đánh rơi, gương mặt Chu Lệnh dữ tợn.
Không khéo chính là, phía dưới trùng hợp là Trúc Hải Linh Viện của Nhật Nguyệt thần giáo, đang có hai tên võ giả Hồn Hải cảnh chuẩn bị tiến vào Trúc Hải Linh Viện khổ tu.
Lúc này nhìn thấy huyết nhân Chu Lệnh từ trên trời giáng xuống, cả đám đều sợ ngây người.
Thậm chí ngay cả phản ứng đều chưa kịp phản ứng, đã bị Chu Lệnh vỗ xuống một khô lâu chưởng ấn trực tiếp oanh thành tro bụi hắc sắc.
Càng không khéo chính là, lúc này, Bạch Tự Tại quản lý Linh Viện cũng xử ở nơi đó, vừa rồi cách hai tên võ giả Hồn Hải cảnh có chút xa, tránh thoát một kiếp.
Này lại hơi phiền toái, nhìn nơi Chu Lệnh rơi xuống, lúc này đối diện Bạch Tự
Tại tóc trắng bạc phơi.
Trong thời gian ngắn, Diệp Chân nhớ tới Bạch Tự Tại.
- Bạch lão, cẩn thận!
Nhưng, Diệp Chân cũng minh bạch, nhắc nhở của hắn không có một chút tác dụng nào, tu vi Bạch Tự Tại chỉ có Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, có thể tránh thoát công kích của Chu Lệnh có tu vi cao tới Chú Mạch cảnh thất trọng, đó mới gọi quái.
Dưới tình thế cấp bách, Diệp Chân cũng không lo được bại lộ, thần niệm khẽ động, trung phẩm Linh khí Thiên Đằng La mới vừa lấy được từ trong tay Cam Như Tùng không bao lâu, bỗng nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Chân.
Thoáng chốc, hàng trăm hàng ngàn đạo lục quang từ trong lòng bàn tay Diệp Chân bắn nhanh ra như điện.
Nhưng, khi lục quang bay ra, Diệp Chân lại có chút hối hận!
Tạo Hóa Chi Vương -