Chương 780 Làm khẩu phần lương thực
Trước ngực Diệp Chân quang hoa lóe lên, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu chỉ lớn cỡ lòng bàn tay đã chạy như bay đến trong tầng trời thấp.
Nhìn thấy hình thể của tiểu Miêu, Tưởng Bưu đối diện vui vẻ:
- Hắc Yểm U Ảnh Hổ chúng ta là gà đất chó sành, vậy món đồ chơi nhỏ trước mặt ngươi lại tính là thứ gì?
Diệp Chân tràn đầy khinh thường nhìn chằm chằm Tưởng Bưu một chút:
- Ngươi lập tức sẽ biết!
Kỳ thật không chỉ có Tưởng Bưu không hiểu tại sao Diệp Chân lại lấy ra tiểu gia hỏa lớn chừng bàn tay như một con mèo có dụng ý gì, ngay cả võ giả Xích Hỏa phân đàn Nhật Nguyệt thần giáo sau lưng Diệp Chân, cũng không hiểu được tình huống này.
Nhưng, ngược lại, võ giả trong đội ngũ Diệp Chân mang tới từ Thanh Lam võ đô, đột nhiên đều đầy mắt mong đợi nhìn về phía Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, nhất là Tả Hùng, khi nhìn thấy tiểu Miêu, con mắt đã sáng lên.
Trong tầng trời thấp, nhìn đối diện hơn hai mươi cái Hắc Yểm U Ảnh Hổ, tiểu Miêu cao ngạo nghểnh đầu, như đế vương, ánh mắt chậm rãi khẽ quét qua đối diện trên người hơn hai mươi cái Hắc Yểm U Ảnh Hổ.
Sau đó, sắc mặt Tưởng Bưu thay đổi đầu tiên.
Tiểu Miêu lớn chừng bàn tay, khi đảo qua ánh mắt, tọa hạ Hắc Yểm U Ảnh Hổ của hắn lại xuất hiện một tia bất an xao động, lại có chút sợ hãi lui lại.
Ngay lúc đó, con mắt Tưởng Bưu lần nữa trừng lớn.
Vì khi ánh mắt tiểu Miêu đảo qua từng con Hắc Yểm U Ảnh Hổ trước mặt, hình thể tiểu Miêu bắt đầu lớn nhanh như thỏi.
Trong thời gian ngắn, hình thể từ lớn chừng bàn tay to đến ba mươi mét.
Hình thể ba mươi mét, ở trước mắt đã vượt qua hình thể từng con Hắc Yểm U Ảnh Hổ hơn trăm trượng, vẫn như cũ vô cùng nhỏ bé, nhưng trong mắt tất cả võ giả, bao gồm Tưởng Bưu, đều sinh ra một loại ngưỡng mộ, có một loại cảm giác cực độ nhỏ bé.
Đang lúc Tưởng Bưu không hiểu, tiểu Miêu biến lớn hình thể, đột ngột ngẩng đầu thét dài!
Rống!
Tiếng hổ gầm xé kim liệt thạch thẳng phá vân tiêu bỗng nhiên hướng về bốn phương tám hướng truyền ra.
Khi tiếng hổ gầm vang lên, đối diện hơn hai mươi con Hắc Yểm U Ảnh Hổ, không, chính xác tổng cộng ba mươi sáu con Hắc Yểm U Ảnh Hổ, toàn bộ đều phát ra một tiếng kêu rên cực kỳ sợ hãi.
Thoáng chốc, trong nháy mắt, nơi sâu nhất trong huyết mạch theo bản năng thức tỉnh sợ hãi, khó mà ức chế sợ hãi từ trong đến ngoài bày kín toàn thân, lập tức mềm như bơ!
Trong nháy mắt tiếp theo, sủi cảo hạ xuống trên bầu trời, còn là sủi cảo vô cùng to lớn có thể đập nát nồi đen!
Từng con từng con Hắc Yểm U Ảnh Hổ lơ lửng như tảng đá từ trên bầu trời trăm mét kêu thảm rơi xuống, một tiếng hổ gầm trước mặt của tiểu Miêu, bọn chúng đã không có kỳ lực lượng nào phản kháng!
Đồng thời, võ giả Chú Mạch cảnh ngồi cưỡi trên lưng Hắc Yểm U Ảnh Hổ cũng từng tên la thất thanh, thất kinh lơ lửng, không thể tưởng tượng nổi Hắc Yểm U Ảnh Hổ như tảng đá từ trong không trung rơi xuống!
Phanh phanh phanh phanh!
Mỗi một con Hắc Yểm U Ảnh Hổ đều như một tảng đá lớn nhỏ hơn trăm trượng nặng đến trăm vạn cân, từ trên không trung thẳng tắp rơi xuống. Nện đến mặt đất ầm vang rung động, đất rung núi chuyển, như động đất.
Mỗi một con Hắc Yểm U Ảnh Hổ nện xuống, mặt đất sẽ bị oanh ra một cái hố to, có một ít Hắc Yểm U Ảnh Hổ rơi xuống đất, tư thế không tốt lắm bị trọng lượng của mình nện đến xương cốt đứt gãy, vô cùng đau đớn kêu rên.
Một khắc này, tất cả mọi người, nhất là võ giả Phi Hổ đường Hắc Hổ vệ, toàn bộ sợ ngây người.
Nhưng tiếng hổ gầm của Tiểu Miêu cũng không dừng lại.
Ngược lại càng rít càng dài, càng rít càng liệt, xuyên vân phá không, thẳng vào vân tiêu, tràn ngập uy áp mới triệt để dừng lại.
Trong tiếng hổ gầm kéo dài, ba mươi sáu con Hắc Yểm U Ảnh Hổ vừa mới rơi xuống mặt đất, toàn thân run như si, cái đầu to lớn hướng mặt đất, như thăm viếng vương giả.
Khi tiếng hổ gầm lọt vào tai, trong lòng tất cả võ giả Chú Mạch cảnh đều đang run lên. Một tia cảm giác sợ hãi tự nhiên sinh ra, đến mức võ giả Hồn Hải cảnh phía sau càng thêm không chịu nổi, sắc mặt từng tên tái nhợt như tờ giấy, khí huyết trào lên, một vài võ giả tu vi thấp, một tiếng hổ gầm, để bọn hắn trực tiếp đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Chưa đến mấy hơi, mùi thối hun khiến người ta muốn ói phóng lên tận trời, để võ giả Chú Mạch cảnh tụ tập ở đây nhao nhao che lui lại, Diệp Chân cũng không ngoại lệ.
Nhưng ba mươi sáu con Hắc Yểm U Ảnh Hổ xụi lơ trên mặt đất vì tiếng thét dài của tiểu Miêu, từng con từng con bị dọa đến không tự chủ được, phân và nước tiểu đã chảy ra đầy mặt đất.
Đều là đại gia hỏa, kéo một phát nửa xe chủng loại kia, mùi thối kia có thể nghĩ ra.
Nhưng, mặc dù mất mặt, phân và nước tiểu chảy xiết cũng thành công cắt đứt tiếng hổ gầm kinh khủng kia của Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, vì tiểu Miêu cũng bị ảnh hưởng bởi mùi thối phóng lên tận trời.
Tát mũi hai cái, căm ghét trừng mắt liếc phân và nước tiểu của ba mươi sáu con Hắc Yểm U Ảnh Hổ trên mặt đất, sau đó thật nhanh bay đến hướng Diệp Chân đang lui ra phía sau.
Đến tận đây, lúc này, Tưởng Bưu Hắc Hổ Vệ Thống lĩnh đang che miệng mũi mới thở dài một hơi.
Không nói từng con Hắc Yểm U Ảnh Hổ phía dưới, tiếng hổ gầm liên tục không ngừng này, ngay cả những cường giả Chú Mạch cảnh như bọn hắn đều bị chấn động đến khí huyết lưu động, vô cùng khó chịu.
Đến lúc này, nếu Tưởng Bưu không minh bạch Yêu Thú trước mắt lúc nãy có hình thể nhỏ, không đáng chú ý là cấp bậc gì, vậy cũng không cần lăn lộn!
- Linh thú, gia hỏa này lại có một con Linh giai yêu bộc -
Lần nữa khi nhìn về phía Diệp Chân, trong mắt Tưởng Bưu đã viết đầy kiêng kị, cũng không tiếp tục có bộ dáng phách lối như trước.
Mặc dù trên lý luận ba mươi sáu cường giả Chú Mạch cảnh bọn hắn liên thủ, hẳn là có thể chém giết một vương giả Khai Phủ cảnh, đối đầu một con Linh thú, cũng có khả năng, nhưng trên thực tế, cũng không có khả năng, trừ phi bọn hắn từng người đi liều không cần mạng.
Bằng không, cũng chỉ thất bại thảm hại, vì cường giả Chú Mạch cảnh chọi cứng với vương giả Khai Phủ cảnh, khẳng định sẽ chết rất nhiều người, ai đi chịu chết, đó là vấn đề lớn.
- Tả Hùng, bắt đầu tính toán, trong mười hơi, nếu trên địa bàn chúng ta còn có võ giả không phải Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, giết không tha!
Theo tiếng quát chói tai của Diệp Chân vang lên, âm thanh Tả Hùng mang theo một tia giọng mũi nặng nề, bắt đầu tính toán vang lên!
- Mười!
- Chín!
- Tám!
Nghe được âm thanh tính toán này, Tưởng Bưu như dẫm vào đuôi mèo nhảy dựng lên:
- Diệp đàn chủ, ngươi dám đụng đến một đầu ngón tay của Hắc Hổ vệ chúng ta, ngươi thử nhìn một chút!
- Hừ, ngông cuồng xâm nhập địa bàn chúng ta, chính là địch nhân Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, đối với địch nhân, ta xưa nay sẽ không nương tay! Chuẩn bị!
Diệp Chân đột ngột đánh ra một thủ thế chuẩn bị công kích!
Ách, trận hình võ giả Nhật Nguyệt thần giáo phía sau có chút tán loạn, khí thế lại lập tức biến đổi. Hiện lên hình quạt vây quanh hướng về phía Hắc Hổ vệ Phi Hổ đường, từng đạo từng đạo Linh Lực khí tức phóng lên tận trời, từng đạo từng đạo tràn ngập sát ý nghiêm nghị tuôn ra, gắt gao khóa chặt mục tiêu phía trước.
Bay ở phía trước nhất, lại là Diệp Chân và Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu.
Hai mắt Diệp Chân nửa mở nửa khép, ẩn ẩn có tam sắc quang hoa lấp lóe. Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu lại ngẩng cao đầu lên, vô cùng ngang nhiên nhìn chòng chọc Tưởng Bưu.
Thoáng chốc, trên chóp mũi Tưởng Bưu đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh!
Đổi thành ai bị một đầu linh thú khí tức kinh khủng khóa chặt, đều sẽ cảm thấy sợ hãi.
Tưởng Bưu dám khẳng định, một khi khai chiến, Hắc Hổ vệ phía sau hắn chết bao nhiêu hắn không dám nói chính xác, nhưng Tưởng Bưu hắn, tuyệt đối hẳn phải chết không nghi ngờ, hơn nữa là người chết đầu tiên.
Hơn nữa, Phi Hổ đường bọn hắn thua không nghi ngờ!
- Sáu!
- Năm!
Mỗi một âm thanh tính toán của Tả Hùng vang lên, đều như trọng chùy đánh vào trong trái tim Tưởng Bưu, để tim gan Tưởng Bưu run rẩy lên.
- Bốn!
- Đừng đếm, đừng đếm, chúng ta rút lui, chúng ta lập tức rút lui!
Không đợi Tả Hùng đếm xong mười tiếng, Tưởng Bưu một đầu mồ hôi lạnh lại trước nhận sợ.
Ánh mắt Tả Hùng nhìn về phía Diệp Chân, muốn nhìn Diệp Chân một chút xem có ý tứ gì, muốn tiếp tục tính toán hay không?
Nhưng Diệp Chân không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm đám người Hắc Hổ vệ trước mặt, khí thế quanh người lại không ngừng kéo lên, một hồi một khi xuất thủ, sẽ là một kích lôi đình.
Bộ dáng này của Diệp Chân, Tả Hùng tự nhiên biết ý tứ của Diệp Chân, ánh mắt mãnh liệt, trầm muộn tính toán âm thanh lần nữa vang lên.
- Ba!
- Hai!
- Rút lui, rút lui, mau chạy đi!
Có lẽ cảm ứng được Diệp Chân thật sự có sát ý, hoặc khiếp sợ uy thế Vân Dực Hổ
Vương tiểu Miêu, Tưởng Bưu Hắc Hổ Vệ Thống lĩnh Phi Hổ đường tức hổn hển phất phất tay, hạ lệnh rút lui!
Ra lệnh rút lui một cái, võ giả Hắc Hổ vệ dưới trướng hắn, đều như thủy triều bay ngược về đằng sau, nhưng, lui xuống tất cả đều là võ giả Hồn Hải cảnh.
Những võ giả Chú Mạch cảnh trước tiên bay về phía trên Hắc Yểm U Ảnh Hổ xụi lơ như bùn trên mặt đất, toàn thân cứt đái, đây là tọa kỵ yêu bộc của bọn hắn, cũng do trong nội đường cố ý phối cho bọn hắn là võ giả Chú Mạch cảnh, hao tốn giá tiền rất lớn, cũng không thể mặc kệ bỏ qua như vậy!
Nhưng, mặc kệ bọn hắn thôi động như thế nào, làm sao kết động phù quyết, những Hắc Yểm U Ảnh Hổ này đã đứng không dậy nổi, có miễn cưỡng đứng lên, hai chân mềm nhũn lại lần nữa té ngã trong cứt đái của bản thân, trong lúc nhất thời, tràng diện vô cùng chật vật, bao gồm Tưởng Bưu cũng như thế!
Mà âm thanh tính toán của Tả Hùng vẫn còn tiếp tục.
- Một!
- Đàn chủ, tính toán hoàn tất!
- Chuẩn bị công kích!
Ách, Diệp Chân hạ một mệnh lệnh để Tưởng Bưu kinh hồn táng đảm, trực tiếp khiến Tưởng Bưu trợn nhìn mặt.
Hơn một trăm võ giả Hồn Hải cảnh đã hoàn toàn triệt thoái phía sau, nếu Diệp
Chân thật phát động công kích, dựa vào đầu Linh giai Yêu Thú, tuyệt đối có thể rất nhẹ nhàng lưu lại cái mạng nhỏ của ba mươi sáu võ giả Chú Mạch cảnh bọn hắn lưu lại ở nơi này!
Nhìn võ giả sau lưng Diệp Chân từng bước ép sát, từng đạo từng đạo Linh Lực quang hoa bắt đầu ngưng tụ trong lòng bàn tay, ngưng tụ ra trường kiếm bảo đao, Tưởng Bưu triệt để cấp nhãn.
- Diệp đàn chủ, đừng, đừng tổn thương hòa khí, lại cho chút thời gian, lại cho chút thời gian, những súc sinh này không nghe lời, chúng ta lập tức rút lui, lập tức liền rút lui!
Tưởng Bưu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
- Xem như nể tình người cầu tình, lại cho các ngươi thêm mười hơi thời gian, trong mười hơi còn không rút đi, các ngươi đều lưu lại làm khẩu phần lương thực cho tiểu Miêu đi!
Diệp Chân quát!
Ngay từ đầu, Tưởng Bưu còn chưa kịp phản ứng một câu cuối cùng của Diệp Chân
“Làm khẩu phần lương thực cho tiểu Miêu” là có ý gì, đợi khi minh bạch “tiểu Miêu” trong lời của Diệp Chân là linh thú vô cùng kinh khủng, tâm tư chửi mẹ đều có.
Một con Linh giai Yêu Thú uy phong kinh khủng như vậy, ngươi gọi là “Tiểu Miêu”, đây không phải hố người sao?
- Mười!
- Chín!
- Tám!
Không đợi Tưởng Bưu oán thầm xong, âm thanh Tả Hùng mang theo vài phần giọng mũi nặng nề tính toán, lần nữa vang lên.
Rất nhanh, mười nhịp lại qua một nửa, nhưng đám Hắc Yểm U Ảnh Hổ này bị Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu dọa sợ, còn chưa đứng dậy nổi.
Cảm ứng được trên người Diệp Chân càng lúc sát khí càng mãnh liệt, còn có ánh mắt tiểu Miêu càng ngày càng hưng phấn, cuối cùng, Tưởng Bưu cắn răng một cái, hai tay vừa gọi kình, không quan tâm Hắc Yểm U Ảnh Hổ quanh người đầm đìa cứt đái, ngạnh sinh sinh nâng nó lên, có chút chật vật hướng về sau lùi lại.
Có Tưởng Bưu dẫn đầu, những cường giả Chú Mạch cảnh Phi Hổ đường cũng học theo, dùng lực lớn lực nhỏ, mang theo Hắc Yểm U Ảnh Hổ của bọn hắn hoảng hốt bỏ chạy, cứt đái đầy người!
Thấy thế, đám võ giả Nhật Nguyệt thần giáo tuôn ra một tiếng cười to rung trời:
- Ha ha ha ha.