Chương 789 Bạo Lực Và Ôn Nhu
Trên bầu trời, kim sắc kiếm quang chợt lóe lên, đầu một võ giả Chú Mạch cảnh tam trọng bay lên, máu tươi và thi thể còn có bộ Diệt Ma Nguyên Nhung trong tay hắn đồng thời từ trên bầu trời rơi xuống.
Một màn này, trùng hợp rơi vào trong mắt Huynh Đệ hội chủ Hội Nhạc Án vừa ngẩng đầu.
Một võ giả Chú Mạch cảnh tam trọng chết không quan hệ, thế nhưng bộ Diệt Ma Nguyên Nhung quá quan trọng, ba Diệt Ma Nguyên Nhung có thể nói là vận khí lớn nhất đời này của Nhạc Án hắn, cơ nghiệp Huynh Đệ Hội này của hắn mỗi lần đến thời khắc mấu chốt đều dựa vào ba Diệt Ma Nguyên Nhung này vượt qua.
Thậm chí ngay cả thao túng võ giả Diệt Ma Nguyên Nhung, trước khi thao túng đều phải mở ra thần hồn để Nhạc Án tại bọn hắn gieo xuống Bạo Hồn Phù Chủng trong đầu, Nhạc Án mới có thể yên tâm giao Diệt Ma Nguyên Nhung cho bọn hắn sử dụng.
Xưng Diệt Ma Nguyên Nhung là tâm đầu nhục của Nhạc Án cũng không đủ.
Cho nên, nhìn thấy Diệt Ma Nguyên Nhung rơi xuống, bản năng, sau đầu Nhạc Án huyễn ra một đạo đại thủ bằng linh lực, chộp tới Diệt Ma Nguyên Nhung từ trên bầu trời rơi xuống.
Nhưng ngay khi hắn vừa động thủ, một đại thủ bỗng nhiên tìm tòi, nắm được Diệt Ma Nguyên Nhung này trong tay.
- Ha ha, Nhạc long đầu, ba cái Diệt Ma Nguyên Nhung này của ngươi, lão phu sẽ thu nhận từng cái!
Diệp Chân giả trang Hắc Thủy Chân Nhân đột ngột xuất hiện ở trên bầu trời.
Cơ hồ là đồng thời, một đạo ô bạch sắc quang hoa từ trên bầu trời chợt lóe lên, hai võ giả Chú Mạch cảnh tam trọng khác cầm Diệt Ma Nguyên Nhung trong tay, thậm chí chưa kịp thấy rõ địch nhân là ai thì đầu đã bị đập thành mảnh vỡ.
Có năng lực này, tự nhiên là Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu bây giờ tu vi cao tới Linh giai trung phẩm.
Bạch quang hiện lên. Hai khung Diệt Ma Nguyên Nhung khác bị đưa đến trong tay Diệp Chân.
Diệp Chân nhìn ba Diệt Ma Nguyên Nhung tới tay, cười lên ha hả, quang hoa lóe lên, ba Diệt Ma Nguyên Nhung bị Diệp Chân thu vào trữ vật giới chỉ.
Diệp Chân lại lượn quanh một vòng lớn như vậy, thật ra cũng chính là vì Diệt Ma Nguyên Nhung. Dù sao thì uy lực của Diệt Ma Nguyên Nhung này quá kinh khủng. Nếu không giải quyết bọn chúng, trên đỉnh đầu già quơ ba cái Diệt Ma Nguyên Nhung, cho dù Diệp Chân xông ra khỏi mặt đất cũng không có lòng đấu với bọn người Nhạc Án.
Thứ hai, Diệp Chân cũng đỏ mắt uy lực của Diệt Ma Nguyên Nhung này, muốn thu bọn chúng vào trong túi, bởi vì Diệt Ma Nguyên Nhung này quá thưa thớt.
Thậm chí còn khan hiếm hơn so với Thiên Linh Chu, mà cho dù có cũng bị phần lớn là bị người coi như trọng bảo trân tàng. Chưa có diện thế.
Cho nên vì đạt được đồ chơi này, vừa rồi Diệp Chân đã xài gần trăm hơi thở công phu, một hơi chui đến ngoài mấy chục dặm, sau đó tìm một vị trí yên lặng thoát ra khỏi mặt đất, thẳng lên bầu trời đêm.
Lại lấy vân khí của Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu tụ tới yểm hộ, lặng yên không tiếng động đi tới trên đỉnh đầu ba cường giả Chú Mạch cảnh kia, lúc này mới lợi dụng đúng cơ hội một kích thành công.
Trên mặt đất. Hội chủ Huynh Đệ Hội Nhạc Án và một đám võ giả Chú Mạch cảnh lại vừa sợ vừa giận!
Đơn giản không thể tin được "Hắc Thủy Chân Nhân" trước mắt cái này lại có thể dưới ba Diệt Ma Nguyên Nhung oanh kích mà còn sống sót, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Con mắt Nhạc Án trừng lớn giống như chuông đồng, gương mặt không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà, đợi hắn nhìn thấy Diệp Chân thu Diệt Ma Nguyên Nhung vào trong trữ vật giới chỉ, con mắt lập tức đỏ lên, đây chính là cục thịt trong lòng hắn!
- Khốn kiếp, giao Diệt Ma Nguyên Nhung ra đây cho ta!
Ý thức được gầm thét là vô dụng, bỗng nhiên hội chủ Huynh Đệ Hội Nhạc Án vung tay lên. Giận dữ hét:
- Các huynh đệ, đều lên cho ta, chúng ta nhiều người như vậy, đồng tâm hiệp lực diệt sát một lão thất phu hắn, khoảng chừng dư!
.
Vừa gầm thét Nhạc Án vừa trước hết phóng lên tận trời, thẳng hướng Diệp Chân.
Không vì cái gì khác, ba cái Diệt Ma Nguyên Nhung nhất định phải cướp về!
Không thể không nói, Nhạc Án hắn kinh doanh Huynh Đệ Hội này vẫn là cực kỳ tốt, uy vọng cũng cực cao, nhất là trước mắt tụ ở chỗ này, tất cả đều là thân tín của Nhạc Án.
Theo Nhạc Án ra lệnh một tiếng, ba mươi võ giả Chú Mạch cảnh trên mặt đất theo bản năng cùng lúc lên không, quanh thân sáng lên các loại quang hoa, vây công hướng về phía Diệp Chân trên bầu trời.
Ba mươi mốt cường giả Chú Mạch cảnh đồng thời xuất thủ vây công một người, trận thế kia cực kỳ kinh người, đồng tâm hiệp lực không thua gì ba Diệt Ma Nguyên Nhung đồng thời oanh kích.
Đáng tiếc là, Diệp Chân cũng không phải là chiến đấu một mình.
Cơ hồ là ngay khi Nhạc Án phóng lên tận trời, thần niệm của Diệp Chân khẽ động, ba quang hoa màu đỏ đậm từ trong trữ vật giới chỉ rơi xuống, thần niệm khẽ động, phù quyết trong tay Diệp Chân sáng lên quang hoa.
Thoáng chốc, ba khôi lỗi Thông Tí Hỏa Hầu Vương đang từ trên bầu trời tự do rơi xuống bỗng nhiên mở ra hai con ngươi đóng chặt, một cỗ khí tức hung thú trước nay chưa có trong chớp mắt liền tràn ngập ra, làm cho trong lòng tất cả mọi người bỗng nhiên lóe lên một tia hồi hộp.
Ngay khi ba khôi lỗi Thông Tí Hỏa Hầu Vương mở mắt ra, bản năng chiến đấu và hung tính của bọn chúng cũng đồng thời bị kích hoạt, hai tay mở ra, nguyên bản hai tay khoảng ba trượng trong nháy mắt bùng lên đến chừng mười trượng.
Nhẹ nhàng vồ một cái, cổ hai võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng đang phóng lên tận trời, bị nắm vào trong tay khôi lỗi Thông Tí Hỏa Hầu Vương.
Năm ngón tay to dài nhẹ nhàng bóp!
Xoạt!
Phốc!
Cổ của hai võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng tính cả đầu và hộ thể linh giáp ở trong đều trong một khoảnh khắc bạo thành mảnh vỡ!
Trong thời gian ngắn, ba khôi lỗi Thông Tí Hỏa Hầu Vương vừa xuất thủ đã có sáu võ giả Chú Mạch cảnh của Huynh Đệ Hội chết tại chỗ!
Phải biết, ba Thông khôi lỗi Tí Hỏa Hầu Vương đều là yêu thú khôi lỗi Linh giai hạ phẩm, chiến lực tương đương với vương giả Khai Phủ cảnh nhị tam trọng, mà lại bọn chúng bởi vì là khôi lỗi yêu thú, càng lực lớn vô tận, bóp chết mấy võ giả
Chú Mạch cảnh tứ ngũ trọng chỉ giống như chơi đùa!
Đồng thời xuất thủ còn có Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu.
Thật ra ba Thông Tí Hỏa Hầu Vương khôi lỗi xuất thủ, so với Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu xuất thủ vẫn là ôn nhu hơn rất nhiều!
Sao lại dùng cái từ ôn nhu này?
Bởi vì so với vẻ bạo lực của tiểu Miêu, khôi lỗi Thông Tí Hỏa Hầu Vương thật xem như ôn nhu!
Tiểu Miêu từ trong ngực Diệp Chân trực tiếp thoát ra, khi vừa thoát ra đã vẽ thành một đạo bạch sắc quang hoa, ô bạch sắc như chớp giật phi tốc lượn quanh một vòng trong tầng trời thấp.
Tốc độ vờn quanh của Tiểu Miêu quá nhanh, cho nên đã ngưng luyện thành tiên thiên hồn quang Diệp Chân, cũng cảm giác được quang hoa lóe lên, tiểu Miêu lượn quanh một vòng trở về.
Khi Tiểu Miêu trở về, theo bản năng muốn rơi lên bờ vai Diệp Chân, nhưng mà lại bị Diệp Chân ghét bỏ run vai một cái, để nó rơi xuống một bên, sau đó dùng ánh mắt nhìn về móng vuốt của tiểu Miêu.
Lúc này, trên hai chân trước Tiểu Miêu đã hiện đầy hai màu đỏ trắng, tất cả đều là óc và huyết tương.
Mà cũng vào lúc này, nhóm võ giả Chú Mạch cảnh vừa rồi bởi vì một tiếng hiệu lệnh của Nhạc Án mà phóng lên tận trời vọt tới giữa không trung thân hình đột nhiên dừng lại, sau đó bắt đầu tự do rơi xuống mặt đất, giống như từng tảng đá, không còn có một chút tức giận!
Thấy một màn như vậy, Diệp Chân cũng hít một hơi khí lạnh!
Hắn biết sau ki tu vi đột phá đến Linh giai trung phẩm thì chiến lực của tiểu Miêu sẽ rất cường đại. Nhất là đối đầu với võ giả tu vi dưới vương giả Khai Phủ cảnh sẽ càng thêm biến thái.
Nhưng hắn cũng không ngờ chiến lực tiểu Miêu lại có thể biến thái như thế!
Mười chín người!
Mười chín võ giả Chú Mạch cảnh, tu vi từ Chú Mạch cảnh nhị trọng đến Chú Mạch cảnh lục trọng không giống nhau, trong một khoảnh khắc, cũng chính là khi tiểu Miêu vờn quanh một vòng trong tầng trời thấp, toàn bộ bị tiểu Miêu đánh giết!
Đều không ngoại lệ, tất cả mọi người là đầu bị đập thành dưa hấu nát. Thậm chí ngay cả bộ dáng của địch nhân đều không thấy rõ ràng thì đã thân tử hồn tiêu!
Nhưng mà nghĩ lại, Diệp Chân đã nghĩ thông suốt nguyên nhân chiến lực tiểu Miêu lại khủng bố như thế, thật ra có hai nguyên nhân, một là tốc độ, hai là lực lượng!
Dưới đại đa số tình huống, cơ hồ tất cả yêu thú đều sẽ lệch khoa, nếu tốc độ nhanh thì lực lượng yếu, nếu tốc độ chậm thì lực lượng mạnh. Nhưng loại quái thai như tiểu Miêu, tốc độ là bản năng thiên phú, mà lực lượng thì là sau khi dung hợp một bộ phận huyết mạch hắc long mới có nên đều cực kì khủng bố!
Tốc độ cực kỳ khủng bố có thể làm cho những võ giả tu vi Chú Mạch cảnh này trực tiếp không nắm chắc được đường đi của tiểu Miêu, thậm chí trong cự ly ngắn không phát hiện được, mà lực lượng kinh khủng kia của tiểu Miêu thì có thể cho nó tùy ý một kích có oanh kích võ giả thực lực Chú Mạch cảnh.
Vừa rồi, tiểu Miêu cơ hồ là mạnh mẽ đâm lướt qua, căn bản không thèm dùng đầu óc, chính là va chạm như vậy, nhưng mà, trên đường va chạm này lại cực kỳ tinh diệu cắt qua đầu của mười chín võ giả Chú Mạch cảnh này.
Vừa rồi, Tiểu Miêu hẳn là trong thời gian cực ngắn, tiến hành vài chục lần biến hướng cực kỳ tinh chuẩn, mới một kích oanh sát mười chín võ giả Chú Mạch cảnh.
Phát hiện này làm cho Diệp Chân kinh hỉ muốn điên.
Nếu điều kiện phù hợp, giống như trong cự ly ngắn, một mình tiểu Miêu đối phó trên trăm võ giả Chú Mạch cảnh đoán chừng cũng không có vấn đề gì, nhưng một khi khoảng cách kéo ra, có lẽ sẽ phiền toái.
Tiểu Miêu dạo qua một vòng trực tiếp miểu sát mười chín võ giả Chú Mạch cảnh, tăng thêm sáu võ giả Chú Mạch cảnh lúc trước bị khôi lỗi Thông Tí Hỏa Hầu Vương xử lý, bây giờ ba mươi thuộc hạ của Nhạc Án chỉ còn lại năm người.
Nhưng dù năm võ giả này chính là Chú Mạch cảnh thì cũng không cần Diệp Chân quan tâm.
Khi năm người vừa định xông lên bầu trời phát động công kích đối với Diệp Chân, một cánh tay tráng kiện dài đến trăm trượng lăng không quất thẳng đến, khi vừa lên tiếng kinh hô, đầu đã bị đập thành dưa hấu.
Không có cách, lực mang của khôi lỗi Thông Tí Hỏa Hầu Vương Linh giai hạ phẩm đối với mấy võ giả Chú Mạch cảnh này có thực tính áp đảo, mà trên cơ bản xen lẫn trong này cái còn có cả võ giả Chú Mạch cảnh, phần lớn là võ giả Chú Mạch cảnh có chiến lực rất bình thường.
Về phần võ giả giống Niên Tinh Hà của Nhật Nguyệt thần giáo hoặc là Thương Lệnh Kỳ của Thiên La Môn có thể vượt cấp khiêu chiến thì một người cũng không có.
Cho dù có, cũng ngăn không được khôi lỗi Thông Tí Hỏa Hầu Vương có thực lực tương đương vương giả Khai Phủ cảnh oanh sát!
Rất nhanh chóng, hội chủ Huynh Đệ Hội Nhạc Án có một loại cảm giác! vô cùng cô đơn
Tất cả tiếng la giết và linh lực ba động trong nháy mắt biến mất, hình như giữa cả thiên địa chỉ còn lại một mình hắn đối mặt với Diệp Chân.
Hơi kinh ngạc đưa mắt nhìn tứ phương, thời gian ngắn Nhạc Án trong đã trợn tròn mắt!
Chân chính trợn tròn mắt!
Lúc trước, các huynh đệ cùng hắn phóng lên tận trời thẳng hướng Diệp Chân toàn bộ biến mất!
Hoặc là nói, toàn bộ đều biến thành thi thể!
Có thi thể đã rơi xuống đến mặt đất, có thi thể đang từ trên bầu trời rơi xuống, tràng cảnh đầu, thi thể, máu tươi và óc rơi xuống đất, trực tiếp khiến nguyên bản hội chủ Huynh Đệ Hội muốn cùng chết với Diệp Chân nghẹn ngào bi thiết.
Chỉ lăng không đứng ở một chỗ như thế, có chút há hốc mồm nhìn ba mươi bộ thi thể phía dưới!
Nhưng mà, hắn há hốc mồm sợ run, Diệp Chân thì không có!
Mà Diệp Chân cũng không ngu xuẩn đến mức chờ hắn hoàn hồn lại, sau đó nói đạo nghĩa!
Thần niệm khẽ động, hàng trăm hàng ngàn đạo quang hoa từ Linh khí Thiên Đằng La xông ra, lục quang khẽ quấn, trói hội chủ Huynh Đệ Hội Nhạc Án cực kỳ chặt chẽ.
Lúc này, Nhạc Án mới như ở trong mộng mới tỉnh, điên cuồng giằng co:
- Thả ta ra, Hắc Thủy Chân Nhân, ngươi hèn hạ!
- Ngươi là một vương giả Khai Phủ cảnh, sao có thể hèn hạ như thế?