Chương 790 Lại bố ám tử
Ngươi là một vương giả Khai Phủ cảnh, sao có thể hèn hạ như thế?
Nghe được tiếng mắng của hội chủ Huynh Đệ Hội Nhạc Án, ánh mắt Diệp Chân mãnh liệt, tiện tay một chưởng chụp về phía đầu Nhạc Án.
Nhìn chưởng ấn vỗ xuống đầu mình, tiếng mắng chửi của Nhạc Án đột ngột đột nhiên ngừng lại, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt rút đi, trong đôi mắt lập tức hiện đầy tuyệt vọng!
Nhạc Án hắn tự nhận là một đời hào kiệt, ở Xích Hỏa võ thành dốc sức làm nhiều năm như vậy, mới có một phần cơ nghiệp như thế, đang lúc sắp đại triển thân thủ, lại muốn thân tử hồn tiêu.
Nhưng mà không cam lòng lại như thế nào, trong tuyệt vọng, Nhạc Án chậm rãi nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ đợi tử vong tiến đến.
Thế nhưng ngoài ý muốn, nguyên bản trong nháy mắt tiếp theo bàn tay sẽ đập tới đầu hắn cũng không xuất hiện, chờ mấy hơi, Nhạc Án có chút ngoài ý muốn mở mắt, thấy trên ót treo lấy một chưởng ấn thổ hoàng sắc tản ra khí tức khủng bố, thần sắc Nhạc Án lần nữa biến đổi.
- Tính ngươi may mắn, ta đột nhiên lại thay đổi chủ ý!
Khóe miệng Diệp Chân mãnh liệt, trước khi Nhạc Án kịp mở miệng, bá một tiếng, miệng của hắn bị một đạo dây leo Thiên Đằng La phun ra bịt chặt lại.
Nghĩ nghĩ, Diệp Chân mệnh lệnh Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu tụ mảng lớn mây mù tới, làm cho phương viên mười dặm quanh đây sương mù mê ly, càng thêm khó mà nhìn thấu.
Thân hình Diệp Chân đột ngột chạy về phía thi thể trên mặt đất, như thiểm điện dạo qua một vòng, trữ vật giới chỉ trên thi thể ba mươi cường giả Chú Mạch cảnh trên mặt đất toàn bộ bị Diệp Chân thu vào.
Mặc dù bọn gia hỏa này đều rất nghèo. Nhưng mà, đối với kế hoạch vừa xuất hiện trong đầu Diệp Chân mà nói, thịt muỗi cũng là thịt, không thể bỏ qua.
Ngay sau đó, Diệp Chân phất ống tay áo một cái. Thân hình đằng không bay lên, mang theo hội chủ Huynh Đệ Hội Nhạc Án bị trói như cái bánh chưng, chớp mắt đi xa, biến mất ở trong trời đêm.
Thật ra tổng bộ Huynh Đệ Hội ngay một khắc chiến đấu bắt đầu, nhất là ba Diệt Ma Nguyên Nhung oanh sát Diệp Chân, một kích cơ hồ san bằng kiến trúc phương viên mười dặm. Tổng bộ Huynh Đệ Hội đã bắt đầu có chút hỗn loạn.
Nhưng mà, lúc này cường giả Chú Mạch cảnh của Huynh Đệ Hội ngoại trừ mấy tên vừa đột phá đến võ giả Chú Mạch cảnh nhất trọng, toàn bộ đều bị tụ tập ở chỗ này đối phó Diệp Chân, tất cả võ giả khác đều là Hồn Hải cảnh.
Những võ giả Hồn Hải cảnh này, lại bị ba Diệt Ma Nguyên Nhung kia hủy diệt một kích dọa sợ, đại đa số đều co đầu rút cổ đến hơn mười dặm ngoài, không dám đến gần phía trước, cửa thành thất hỏa ương cập trì ngư ví dụ, nhiều lắm.
Bản thân lại là ban đêm, tăng thêm tro bụi đầy trời, cho nên những người này căn bản thấy không rõ trong chiến đấu đến cùng xảy ra chuyện gì, đến mức sau khi chiến đấu kết thúc, Diệp Chân trước để cho tiểu Miêu tụ tới đại lượng vân khí, cũng vì làm cho những võ giả này không dám lại gần.
Thẳng đến gần nửa canh giờ, lượng lớn vân khí do tiểu Miêu tụ tới bởi vì không có người khống chế tự nhiên tán đi, lộ ra tình huống thảm liệt bên trong, mới có võ giả gan lớn đến phía trước quan sát.
Thảm tượng này lập tức sợ choáng váng những võ giả Hồn Hải cảnh!
Thoáng chốc, toàn bộ Huynh Đệ Hội đại loạn!
Ngoài thành Xích Hỏa võ thành trong một hầm mỏ bỏ hoang, hội chủ Huynh Đệ Hội Nhạc Án bị trói giống như bánh chưng bị Diệp Chân giống như lợn chết ném xuống đất, Diệp Chân đóng vai thành Hắc Thủy Chân Nhân, đứng chắp tay, gương mặt nghiêm nghị.
- Nhạc hội chủ, hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn, một là làm khẩu phần lương thực cho linh thú của ta!
Diệp Chân chỉ chỉ tiểu Miêu.
- Sau đó thì sao, một phòng chính thê và mười ba phòng tiểu thiếp của ngươi đoán chừng không dùng đến mấy ngày sẽ nằm trên giường của người khác!
Còn có tam tử tứ nữ kia của ngươi, đoán chừng cũng sẽ bị người khác tra tấn bức cung, ép hỏi tung tích của ngươi, ép hỏi những năm này Huynh Đệ Hội tích lũy tài phú ở đâu, cuối cùng bị giết!
Đương nhiên, hạ tràng của bốn nữ nhi kia của ngươi có thể sẽ thảm hại hơn một chút, không có ngươi bảo hộ, nếu những thuộc hạ kia của ngươi còn có chút lương tâm, sẽ hứa sẽ cho các nàng một cái thống khoái. Nếu không có lương tâm, hắc hắc!
Diệp Chân cười lạnh một tiếng, khiến cho Nhạc Án nhịn không được rùng mình một, Diệp Chân nói tới, cũng đều là thảo luận theo hướng tốt, nếu hắn thật mất tích, chỉ sợ hạ tràng người thân của hắn sẽ thảm hại hơn!
Nhất là đại nữ nhi của hắn, tính tình đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng kia.
Vừa nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh lập tức tràn ra, trong nháy mắt làm ướt phía sau lưng của Nhạc Án, nhưng muốn mạng chính là, miệng bị bịt chặt gắt gao, một câu đều nói không ra.
Diệp Chân lại là không nhìn Nhạc Án giãy dụa, tiếp tục tự mình nói:
- Đây là con đường thứ nhất, con đường thứ hai thì sao, chính là làm võ nô của ta!
Nghe xong hai chữ "Võ nô", thần sắc Nhạc Án trở nên dị thường phức tạp.
- Nghe cho kỹ, ta nói tới võ nô, cùng võ nô mà ngươi biết không giống nhau!
Ngươi biết võ nô phần lớn là phát ra lời thề thần hồn, lại thực hiện một chút xíu cấm chế thần hồn đơn sơ.
- Ta có một loại bí pháp, tên là Tỏa Hồn Khôi Lỗi thuật, lúc thi triển cần ngươi triệt để thả ra thần hồn của mình, sau khi thi triển xong, chỉ cần ta cần, ý chí của ta sẽ triệt để làm chúa tể của ngươi, nếu ngươi dám có chút làm trái, chỉ cần ta ý động, ngươi lập tức sẽ hồn phi phách tán, ngươi triệt để trở thành khôi lỗi chịu ta khống chế!
- Đương nhiên, loại khôi lỗi đầu gỗ kia ta là không cần! Ta cần chính là một khôi lỗi có đầu óc có trí tuệ có thể vì ta tạo ra giá trị.
- Sau khi thi thuật thành công, ngươi sẽ tiếp tục làm hội chủ Huynh Đệ Hội của ngươi, đương nhiên, lúc ta cần, vô luận là ngươi hay là thế lực dưới trướng ngươi đều phải hiệu lực vì ta!
Diệp Chân nói.
Ánh mắt Nhạc Án đã có chút lộn xộn, tính toán ra, khi vừa rồi chưởng ấn của Diệp Chân vỗ xuống, hắn đã chết qua một lần.
Trong một khoảnh khắc mất hết can đảm, đủ loại lưu luyến, đủ loại không bỏ, đủ loại không cam lòng, làm cho hắn sau khi tạm thời trở về từ cõi chết, đột nhiên cảm thấy, còn sống là tuyệt vời như thế.
Thế nhưng, điều kiện của Diệp Chân lại quá mức hà khắc, khôi lỗi, ở trước mặt Diệp Chân cơ hồ là đề tuyến con rối khôi lỗi, hắn đường đường là long đầu thế lực lớn nhất, qua trong giây lát biến thành nô lệ của người khác!
Nhưng mà, Diệp Chân nói tới cần chính là khôi lỗi có đầu óc có trí tuệ có thể tạo ra giá trị, còn nói để hắn tiếp tục làm hội chủ Huynh Đệ Hội, làm cho hắn lại lộ vẻ do dự.
Dưới một người trên vạn người không phải chính là như thế sao?
Tướng quân đại thần của một ít quốc gia nhỏ gặp Hoàng đế nhiều lần dập đầu miệng nói nô tài, không phải cũng như thế sao.
Huống hồ, chỉ cần hắn từ bỏ tôn nghiêm trở thành khôi lỗi của người trước mắt này, thân nhân của hắn đều có thể bảo toàn.
Những tiểu thiếp này hắn không thèm quan tâm, nữ nhân nha, chỉ cần hắn có tiền có Linh Tinh thì tái giá mười tám lần cũng không có vấn đề gì.
Nhưng vợ cả và hắn tam tử tứ nữ của hắn, lại thật sự là cục thịt trong lòng hắn!
Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Án đã có quyết đoán, giãy dụa lấy ý muốn nói chuyện.
Diệp Chân lại không nóng nảy để hắn mở miệng nói chuyện, ngược lại chậm rãi nói:
- Nhớ kỹ, ngươi chỉ có một cơ hội lựa chọn, từ chối hoặc là đồng ý. Ta không có nhiều thời giờ lãng phí ở trên người của ngươi!
. Khi nói chuyện, thần niệm của Diệp Chân khẽ động, quang hoa Thiên Đằng La trên lóe lên, nhánh dây quang hoa phong bế miệng của Nhạc Án tán đi, Nhạc Án khôi phục lại năng lực nói chuyện.
Nhạc Án giống như hạ quyết tâm thật lớn:
- Hắc Thủy tiền bối, ta có thể hiệu lực vì ngươi, dù nói ta quên mình phục vụ đều có thể! Nhưng mà. Sau khi ta quên mình phục vụ cho ngươi, ta hi vọng ngươi có thể đảm bảo cho tam tử tứ nữ và vợ cả của ta.
- Ngươi không có tư cách nói điều kiện, nếu muốn bảo vệ tốt thân nhân của ngươi, thì cố gắng hiệu lực cho ta thật tốt, bây giờ ngươi chỉ cần trả lời đồng ý hoặc là từ chối!
Lệ quát, Diệp Chân lần nữa đánh ra linh lực đại chưởng ấn bao trùm lên đầu Nhạc Án!
- Ta đồng ý!
Nhạc Án cắn răng nói.
- Tốt, thả ra thần hồn của ngươi, triệt để buông ra. Không thể có bất kỳ phản kháng nào đối với ta! Nếu ngươi có bất kỳ cảm xúc phản kháng nào đối với ta thì sẽ dẫn đến Tỏa Hồn Khôi Lỗi thuật của ta thi pháp thất bại!
- Yên tâm, thi pháp thất bại ta cũng chỉ tổn thất một chút lực lượng thần hồn, nhưng mà ngươi, sẽ hồn phi phách tán!
Nghe vậy, Nhạc Án lần nữa đánh một giật mình:
- Tại hạ không dám. Tuyệt đối không dám!
Chậm rãi, Nhạc Án điều hòa hô hấp, sau khi khí tức quanh người bình ổn, triệt để buông ra thần hồn hướng về Diệp Chân.
Tính toán ra, Diệp Chân đã là lần thứ hai thi triển Tỏa Hồn Khôi Lỗi thuật, mà so với lần trước thi triển Tỏa Hồn Khôi Lỗi thuật nhằm vào Dương Nhất Quan, tu vi Thần Hồn của Diệp Chân đã tăng vọt đến Tiên Thiên Hồn Quang nhất trọng, mà lại có kinh nghiệm của lần trước, cho nên xác xuất thành công thẳng tắp tăng lên, căn bản không giống lần trước mạo hiểm thi triển đối với Dương Nhất Quan như vậy.
Theo vài tiếng kêu thảm của hội chủ Huynh Đệ Hội Nhạc Án, chỉ một khắc đồng hồ qua đi, thi thuật đã thành công hoàn thành.
Không thể không nói, Nhạc Án vô cùng phối hợp!
Mở to mắt nhìn thấy Diệp Chân, Nhạc Án trước hết đánh run một cái, liên tục không ngừng đứng dậy khom người thi lễ:
- Tham kiến chủ thượng!
Đây là sau khi bị Diệp Chân thi triển tỏa hồn khôi lỗi chi thuật, sợ hãi đối với chủ nhân từ sâu trong linh hồn.
- Ha ha, không tệ!
Diệp Chân đối với ý nghĩ lâm thời khởi ý này của mình có chút thưởng thức, lúc ấy vốn định một chưởng đập chết Nhạc Án, đột nhiên có suy nghĩ thu phục Nhạc Án.
Bởi vì dựa theo tình báo phó đàn chủ Hồng Gia Ấn cho Diệp Chân, hội chủ Huynh Đệ
Hội Nhạc Án mang nhà mang người, có chút coi trọng người nhà, khả năng thu phục là rất lớn.
- Nếu ngươi đã thành khôi lỗi của ta, vậy hay là để ngươi nhìn một chút khuôn mặt thật của ta đi!
Diệp Chân đột nhiên nói.
- Khuôn mặt thật?
Nhạc Án lộ ra vẻ nghi hoặc.
Diệp Chân cười lạnh một tiếng, lấy ra mấy thứ đồ vẽ một vòng trên mặt, không được mấy hơi, một khuôn mặt mang theo vài phần thanh tú nhưng lại tràn đầy anh khí xuất hiện ở trước mắt Nhạc Án.
Một khuôn mặt trẻ tuổi như thế làm Nhạc Án cả kinh lui lại mấy bước:
- Hắc Thủy tiền bối, ngươi, ngươi, ngươi đến cùng là…
- Hừ, tình báo của Huynh Đệ Hội các ngươi quá lạc hậu, nhớ kỹ, sau khi ngươi trở về, chuyện thứ nhất chính là hung ác điều chỉnh lại ngành tình báo của Huynh Đệ
Hội, ta đã đi vào Xích Thủy võ thành một ngày, còn đại chiến qua một trận, lại còn không nhận ra ta là ai?
Diệp Chân cười lạnh.
- Ngươi ngươi là…
- Không sai, ta chính là tam đại liên minh các ngươi muốn mưu đồ bí mật liên thủ công kích chém giết Nhật Nguyệt thần giáo phân đàn Xích Hỏa, tân nhiệm đàn chủ
Diệp Chân!
- Cái gì?
Nhạc Án quá sợ hãi, kinh sợ thối lui mấy bước, kém chút không có đặt mông ngồi dưới đất.
Nửa ngày sau Nhạc Án mới phản ứng được.
- Chủ thượng, thủ đoạn này của ngươi, thật sự là…
- Tốt, chênh lệch thời gian không nhiều lắm, ngươi cũng nhanh quay lại Huynh Đệ
Hội! Nếu còn không quay lại thì Huynh Đệ Hội sẽ triệt để loạn!
Diệp Chân nhìn phương hướng Tổng đường Huynh Đệ Hội tràn ngập đầy trời quang hoa nói.
- Đúng rồi, không cần ta dạy cho ngươi nói chiến sự đêm nay thế nào chứ?
Diệp Chân hỏi.
- Chủ thượng, thuộc hạ là liều mạng dựa vào vài khung Diệt Ma Nguyên Nhung, mới từ trong tay Hắc Thủy Chân Nhân trốn được một mạng!
Nhạc Án đột nhiên nói.
Diệp Chân lại cười một tiếng, hướng về phía Nhạc Án phất tay:
- Cũng không tệ lắm, đi thôi!
Ngay khi hân hình phóng lên tận trời, Nhạc Án lập tức biến mất ở trong trời đêm!