Chương 803 Còn Sống
Hồng quang chói mắt quét sạch toàn bộ bầu trời, thật lâu không tiêu tan!
Một chút võ giả cơ linh, nhất là đám võ giả lúc trước nghe theo Diệp Chân cảnh cáo "Tản ra" thì tương đối may mắn, sau khi nhanh chóng lui hơn ngàn mét, khí lãng và hồng quang mới từ phía sau vọt tới, thương thế nặng một chút khí lãng trực tiếp đánh nát linh giáp hộ thể của bọn hắn, cuồng phún mấy ngụm máu tươi, nhẹ một chút lật lăn lộn mấy vòng thì không sao.
Nhưng những võ giả không chú ý tới hoặc không xem cảnh cáo của Diệp Chân ra gì thì thảm.
Hơn hai trăm võ giả Hồn Hải cảnh cách gần trung tâm vụ nổ, còn có hơn mười võ giả Chú Mạch cảnh, chủ yếu là lấy võ giả Huynh Đệ Hội làm chủ, thoáng chút chần chờ đã bị ánh sáng màu đỏ cuốn vào!
Sau đó, những người này ngay cả kêu thảm cũng không có phát ra một tiếng đã trực tiếp biến mất!
Hơn hai trăm võ giả trực tiếp tiêu thất trong hư không, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại!
Cùng một bộ phận võ giả ở bên ngoài chần chờ không tránh đi, dưới khí lãng hồng quang trùng kích giống như một mảnh tơ liễu bị chấn động bay ra bốn phương tám hướng, có ít người trên không trung đã hôn mê bất tỉnh, có ít người thân thể còn đang trên không trung đã biến thành một bãi thịt nát!
Càng nhiều một võ giả bắt đầu phun máu tươi tung toé, có phun thì thấy trong máu tươi ẩn chứa thật nhỏ màu đỏ sậm nội tạng viên!
Thương vong to lớn như vậy hình thành!
Còn có một bộ phận rất nhỏ võ giả cách khá xa nhưng lại lòng hiếu kỳ, khi đang bay ngược, con mắt nhìn chòng chọc vào trung tâm vụ nổ, muốn nhìn thử tràng cảnh hai vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng đỉnh phong tự bạo sẽ kinh khủng bực nào!
Bọn hắn thấy được!
Bằng thị lực cường hãn của bọn hắn, tận mắt thấy hai quái vật kia từ ngón chân đến phần eo, lại từ phần eo đến ngực từ ngực đến phần cổ, lại đến đầu, theo thứ tự bạo thành ánh sáng màu đỏ nhỏ bé nhất!
Thậm chí cuối cùng nổ tung trong đầu còn xông ra hai đạo quang hoa kỳ dị, một đạo hồng quang sóng lớn hình quạt, hồng quang tràn ngập lấy oán khí hình quạt, hình như ẩn chứa một tia ý thức cuối cùng của vợ chồng Vân Phá Xuyên, khoảnh khắc nổ tung, không ngờ lại mơ hồ ước thúc hải lượng sóng xung kích khác, đuổi theo phương hướng Diệp Chân bỏ chạy!
Mà phương hướng Diệp Chân vừa bỏ chạy. Vừa lúc chính là nơi trước đây diệt ma linh tiễn oanh bạo Bích Sắc Yêu Đao của Công Tôn Ly, hố to phương viên ngàn mét, sâu trăm mét kia!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà rất nhiều võ giả ở đây có thể trốn được một mạng, đại bộ phận lực lượng nổ tung toàn đều đuổi theo Diệp Chân xông vào cái hố to, mà cái hố to kia cũng hữu hiệu cản trở sóng xung kích tản ra bốn phương tám hướng!
Bằng không thì trong một khoảnh khắc nổ tung vừa rồi số lượng võ giả chết có thể sẽ còn tăng lên gấp bội thậm chí mấy chục lần!
Từ trong đầu vợ chồng Vân Phá Xuyên biến thành quái vật xông ra một đạo quang hoa khác, là một đoàn hắc sắc lớn bằng quả dưa hấu loáng thoáng tản ra thần hồn ba động mãnh liệt, ngay khi xông ra đã ngây ngốc tung bay!
Đây chính là một màn những võ giả lòng hiếu kỳ cực lớn kia nhìn thấy!
Nhưng một màn này cũng thành hình ảnh cuối cùng bọn hắn nhìn thấy ở kiếp này, người không chết nhưng ánh mắt lại mù!
Hồng quang chói mắt trực tiếp đâm con mắt bọn nước mắt chảy ròng, bản năng nhắm mắt lại, khi lần nữa mở mắt ta trước mắt là một mảnh đen kịt.
- Con mắt của ta.
- Vì sao lại đen, không thấy được, con mắt của ta.
Đương nhiên, hạng người gan to bằng trời như loại này cũng chỉ mấy người như vậy mà thôi!
Ánh sáng màu đỏ chói mắt tiếp tục lấp lóe hơn mười hơi thở rồi mới chậm rãi tán đi, thiên địa này khôi phục màu sắc vốn có!
Hồng quang thối lui, các cao tầng Xích Hỏa phân đàn đã thối lui ra xa, vô luận Hồng Gia Ấn, Vu Thiên Lâu, Tả Hùng hay hội chủ Huynh Đệ Hội Nhạc Án, từng người sắc mặt đại biến!
Nhất là Nhạc Án, sắc mặt trong nháy mắt liền đen, không chỉ có chủ nhân Diệp Chân của hắn biến mất không thấy, võ giả Huynh Đệ Hội trở về đến bên cạnh hắn không ngờ lại trực tiếp thiếu đi hơn bốn trăm người!
Mà trong hơn bốn trăm người này có hơn hai trăm người trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, sống không thấy người, chết không thấy xác!
Một phần khác thì biến thành thi thể vỡ vụn. Còn có gần trăm người, thì rú thảm trên mặt đất, có ít người còn có thể trị liệu, có chút mắt thấy không sống nổi nữa!
Sắc mặt ba người Hồng Gia Ấn, Vu Thiên Lâu, Tả Hùng cũng biến thành rất khó coi, nhìn chằm chằm hố to phía dưới kia đã lớn ra mấy lần, gương mặt đau thương!
Vừa rồi diệt ma linh tiễn đánh xuống tạo thành hố to ngàn mét sâu trăm mét kia.
Lúc này đã lớn đã mở rộng đến vạn mét, giống như một vết sẹo to lớn trên Hổ Chủy Hạp!
Mà chiều sâu, chỉ nhìn sơ qua đã đạt đến ngàn mét, cụ thể lại không nhìn ra!
Không vì gì khác, bởi vì phía dưới cùng hố to này đã bắt đầu phun ra nham tương hừng hực, giống như chất lỏng tản ra cao bạo ấm nham tương, giống như nước từ lòng đất phun ra.
Uy lực vụ nổ vừa rồi không ngờ lại trực tiếp bạo đến phía trên địa mạch nào đó, rơi ra nham tương trong đó!
Về phần đàn chủ Diệp Chân lúc trước vào trong hố sâu này, giờ đã không thấy chút bóng dáng nào!
Ba người thần niệm cuồng thúc, giống như sàng cái hố to này nhiều lần, ngoại trừ nham tương từ trong lòng đất quỷ dị phun ra một đường thâm hậu linh lực ra thì không còn phát hiện bất cứ cái gì!
Loại tình hình này rất quỷ dị, nhưng mà, lúc này, ai cũng không có tâm tình quản!
- Có phát hiện đàn chủ hay không?
Mặc dù biết rõ đáp án, Hồng Gia Ấn vẫn hỏi một câu như vậy.
Đổi lấy, tự nhiên là Tả Hùng và Vu Thiên Lâu lắc đầu!
Gương mặt Hồng Gia Ấn đau thương, nói thật, hắn chìm nổi trong Nhật Nguyệt thần giáo nhiều năm như vậy, gặp qua không ít người, nhưng người lần đầu tiên giống Diệp Chân cho hắn hi vọng, vẫn là thứ nhất!
Nguyên bản, hắn đã động tâm tư muốn triệt để hiệu mệnh Diệp Chân, cùng Diệp Chân trộn lẫn trong thần giáo, không ngờ, vừa có tâm tư này, Diệp Chân đã biến mất!
- Tất cả mọi người, tất cả mọi người tìm tung tích đàn chủ cho lão tử, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho dù một đầu ngón tay, cũng phải tìm ra!
Tả Hùng luôn chất phác ít lời đột nhiên bạo hống, làm cho đám võ giả ở đây giật mình!
Hiện trường, đám võ giả Xích Hỏa phân đàn dày đặc tứ phía không ai động, dưới Tả
Hùng bạo hống cũng không ai động!
Không phải Tả Hùng không đủ uy vọng, không phải kháng lệnh!
Mà tất cả mọi người ngơ ngác nhìn hố to trong lòng đất kia, tất cả mọi người hiểu rõ cái Tả Hùng gọi sống phải thấy người, chết phải thấy xác tuyệt đối không thể!
Loại tình huống này, đừng nói thi thể, cho dù một nữa sợi tóc cũng không tìm được!
Nếu đàn chủ chết rồi, loại tình huống này, khẳng định là hóa thành tro tàn, thậm chí ngay cả tro bụi cũng không có!
- Đều điếc sao? Muốn kháng mệnh sao? Tìm, tìm cho lão tử…
Trong tiếng gầm rống tức giận. Linh lực quanh người Tả Hùng nổ lên, tại chỗ xông về một võ giả phân đàn cách đó không xa đang ngây ngốc đứng bất động!
Vu Thiên Lâu và Hồng Gia Ấn giật mình kêu lên, tranh thủ thời gian xông tới, Vu Thiên Lâu ôm thật chặt eo của Tả Hùng.
- Tả Thống lĩnh, bọn hắn không phải kháng mệnh! Đi đâu tìm, ngươi nói đi đâu tìm?
Trong miệng Tả Hùng lại phát ra một tiếng một tiếng gào thét.
- Tìm, tìm không thấy cũng phải tìm cho lão tử…
Giống như một con sư tử nổi giận, cản ngăn không được!
Dưới tình thế cấp bách, ánh mắt Hồng Gia Ấn đột nhiên ngẩn ngơ, thấy được yêu bộc Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu của Diệp Chân đang bồng bềnh ở trên bầu trời thở dốc, con mắt bỗng nhiên sáng lên!
- Mau nhìn, Tả Thống lĩnh mau nhìn kìa, Hổ Vương vẫn còn, Hổ Vương vẫn còn, đàn chủ còn sống, còn sống!
Vừa nói Hồng Gia Ấn vừa khoa tay múa chân.
Tả Hùng ngẩn ngơ. Trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, hắn biết rõ một việc, Vân Dực Hổ Vương từ nhỏ đã được Diệp Chân dùng huyết tế thông thần nuôi lớn.
Loại yêu bộc này có tâm thần tương thông với chủ nhân, tính mệnh càng cùng một nhịp thở, nếu chủ nhân bỏ mình nó cũng sẽ hồn phi phách tán!
Bây giờ tiểu Miêu vẫn còn sống, vậy đã nói rõ đàn chủ Diệp Chân vẫn không sao!
- Khụ khụ nói nhao nhao cái gì đấy, lão tử còn chưa có chết đâu.
Thanh âm của Diệp Chân đột nhiên ở phía sau vang lên, trong nháy mắt đám người kinh hỉ quay đầu lập tức nhìn thấy một gia hỏa đầy bụi đất, y phục toàn thân rách tung toé, toàn thân trên dưới treo mấy mảnh vải rách rưới đang lung lay, lắc lư từ trên mặt đất bay lên!
Vừa bay vừa thổ huyết, còn vừa mãnh liệt nuốt vào đan dược!
- Đàn chủ!
Hai người Hồng Gia Ấn, Tả Hùng kinh hỉ lên tiếng, mà Vu Thiên Lâu thì vô cùng ngạc nhiên. Âm thầm kinh ngạc đến ngây người.
- Cái này cũng có thể sống sót?
Đương nhiên, cũng không phải Vu Thiên Lâu không muốn Diệp Chân sống sót, mà là quá giật mình, thực sự không nghĩ ra Diệp Chân dưới loại tình huống này làm sao mà sống được!
Dù sao vừa rồi hai vợ chồng Vân Phá Xuyên trong khoảng thời gian ngắn có thực lực vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng. Uy lực tự bạo lúc đó nhìn lòng đất đã biết, ngay cả địa mạch cũng bị oanh phá.
Đừng nói Diệp Chân, cho dù một vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng chân chính, dưới tình huống đó cũng không thể còn sống!
- Yên tâm, còn chưa chết, khụ khụ, những người kia đâu?
Diệp Chân quét mắt về bốn phương tám hướng, lúc này ngoại trừ võ giả của Xích Hỏa phân đàn thì không gặp được bất kỳ một thân ảnh nào khác!
Thuận tay vẫy tay về phía tiểu Miêu, tiểu Miêu vui sướng nhẹ meo một tiếng, quang hoa lóe lên, đã nhào tới trong ngực Diệp Chân!
- Đau không? Đến đây, há miệng ra!
Diệp Chân thụ yêu nhìn tiểu Miêu khóe miệng còn mang theo vết máu, hơn mười bình đan dược chữa thương các loại, ngay cả bình đựng thuốc cũng ném vào trong miệng nó!
Một màn này để Vu Thiên Lâu, Hồng Gia Ấn còn có hộ vệ xung quanh và một chút võ giả Chú Mạch cảnh hít vào một ngụm khí lạnh.
Đàn chủ Diệp Chân đến cùng ném vào bao nhiêu chữa thương đan dược bọn hắn không thấy được, nhưng bọn hắn chỉ nhìn thấy Âm Dương Trùng Chú đan đặc hữu của Nhật Nguyệt thần giáo, đã hơn sáu bình!
Sáu bình Âm Dương Trùng Chú đan là khái niệm gì?
Một viên Âm Dương Trùng Chú đan giá thị trường hai vạn trung phẩm Linh Tinh một viên, một bình mười viên, sáu bình chính là hơn một trăm vạn trung phẩm Linh Tinh!
Tiểu Miêu này đầy miệng đã cắn nuốt hết một hai trăm vạn trung phẩm Tinh Linh!
Vu Thiên Lâu và Hồng Gia Ấn có một loại cảm giác im lặng, bọn hắn gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo đã bao nhiêu năm, bớt ăn bớt mặc, bình thường vết thương nhẹ đều gượng chống, đã nhiều năm như vậy, Âm Dương Trùng Chú đan trong tay đều không nhiều hơn một bình, mà Diệp Chân này vừa ra tay đã là sáu bình!
Sáu bình Âm Dương Trùng Chú đan có hiệu quả phi thường tốt, có thể rõ ràng cảm ứng được một đoàn bàng bạc năng lượng ba động vô cùng tinh thuần từ thể nội tiểu Miêu nổ tung, vẻ khô tàn quanh người tiểu Miêu, đang rất nhanh biến mất, thương thế đang nhanh chóng khôi phục!
- Đàn chủ, khi thân thể hai quái vật kia bắt đầu bành trướng, mấy tên của Thiên La Môn và Trường Sinh giáo may mắn còn sống sót đã thừa cơ chạy, thừa dịp bạo tạc đưa tới hỗn loạn, một hơi đều không ngừng!
- Đợi sau khi quang hoa kịch liệt lắng lại thì đã chạy xa biến mất không thấy!
Hồng Gia Ấn trả lời!
- Công Tôn Ly thì sao?
Vừa hỏi xong, thần sắc Diệp Chân ngẩn ngơ, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía hai luồng ánh sáng hắc sắc như trái cây đang lơ lửng trong tầng trời thấp kia.
- A, đó là cái gì?