Chương 832 Lựa Chọn Khó Khăn
Diệp Chân khẳng định sẽ tiến vào khảo nghiệm truyền thừa võ đạo của Địa Tâm Hỏa Soái này.
Võ giả không muốn tiến vào thì không phải một võ giả chân chính có tâm hướng về võ đạo.
Vạn năm trước chính là thời đại thần thông của võ đạo.
Những cái này cũng không bất ngờ gì, chỉ là thứ khiến Diệp Chân ngoài ý muốn chính là cửa khảo nghiệm đầu tiên của Địa Tâm Hỏa Soái lại là nghe chuyện xưa!
Đúng vậy, ngươi không nhìn lầm đâu, thật sự là nghe chuyện xưa!
Hơn nữa hay là câu chuyện về tình cảm dây dưa cả một đời của tiền bối xưng Địa Tâm Hỏa Soái kia.
Theo như lời của Linh Ảnh, Địa Tâm Hỏa Soái cả đời phong lưu phóng khoáng, hồng nhan khắp thiên hạ, nhưng mà lại rất trọng tình, hơn nữa một trăm năm cuối đời thì mỗi ngày đều sống trong sự thống khổ.
Mỗi ngày đều cô đơn chiếc bóng, mỗi ngày đều nhớ lại tình duyên xưa kia, cuối cùng hộc máu chết vì tương tư.
Khảo nghiệm thứ nhất của Diệp Chân chính là nan đề tình cảm của tiền bối.
Cả đời Địa Tâm Hỏa Soái từng có xảy ra tình cảm dây dưa với hơn mấy trăm mỹ nữ giang hồ, nhưng mà chỉ có ba phần tình duyên mà hắn để ý và coi trọng.
Hơn nữa cũng bởi vì ba phần tình duyên này mà hắn hộc máu chết.
Hồng nhan thứ nhất của Địa Tâm Hỏa Soái là sư muội, hai người bầu bạn mỗi ngày cho nên nảy sinh tình cảm, cả hai từng đính ước và thề thốt sẽ bên nhau cả đời.
Người này chính là mối tình đầu của Địa Tâm Hỏa Soái, người mà hắn dùng tình cực sâu.
Vốn dĩ nguyên bản là Địa Tâm Hỏa Soái sẽ ở bên sư muội cả quãng đời còn lại, nhưng mà sau khi Địa Tâm Hỏa Soái bước vào giang hồ, trước khi thành tựu uy danh thì lại kịch tính gặp được một thiếu nữ tên Hỏa Vũ.
Địa Tâm Hỏa Soái tu luyện công pháp hệ Hỏa, Hỏa Vũ này cũng tu luyện công pháp hệ Hỏa, vì nhu cầu giống nhau mà cả hai đã lầm bước vào Tâm Hỏa Ma Ngục.
Tâm Hỏa Ma Ngục vô cùng nguy hiểm, khắp nơi đều cửu tử nhất sinh. Địa Tâm Hỏa Soái và Hỏa Vũ cùng nhau xông pha một đường, mấy lần sinh tử lướt ngang qua. Hai người hỗ trợ nhau, không màng sống chết mới từng bước xông ra Tâm Hỏa Ma Ngục, lúc này thì thời gian ngoài đã đi qua hơn năm năm!
Công pháp cả hai tiến nhanh, đồng thời vì làm bạn suốt cả chặng đường nên hai người châu thai ám kết, mà lúc này thì sư muội đã đi tìm Địa Tâm Hỏa Soái hơn năm năm.
Nàng tìm kiếm Địa Tâm Hỏa Soái khắp nơi không màng tất cả. Trên giang hồ xông ra uy danh Tố Thủ La Sát, giết đến giang hồ máu chảy thành sông.
Một bên là sư muội tư định chung thân, một bên là Hỏa Vũ cùng chung sinh tử và châu thai ám kết, Địa Tâm Hỏa Soái lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, hắn lại trọng tình cho nên không hề muốn ai phải bị tổn thương.
Thế là hắn quyết định giấu giếm cả hai, chạy qua lại nịnh nọt hai bên, cả ngày nơm nớp lo sợ.
Nhưng mà giấy không thể gói được lửa, khi nữ hài mà Hỏa Vũ sinh cho hắn được một tuổi rưỡi thì sư muội và Hỏa Vũ rốt cục phát hiện bí mật mà Địa Tâm Hỏa Soái che dấu. Nhìn thấy Địa Tâm Hỏa Soái đã có cả hài tử với đối phương, sư muội bị kích thích trở nên điên.
Nhưng mà chỉ là điên một nửa, bởi vì sau đó trên giang hồ xuất hiện một người được gọi là La Sát điên.
Vì đau lòng sư muội cho nên Địa Tâm Hỏa Soái đạp biến hiểm địa, tìm được ba cây Thanh Tâm Định Thần Thảo. Lại phí hết khí lực mới chế trụ được La Sát điên, sau đó sử dụng ba cây Thanh Tâm Định Thần Thảo kia giúp sư muội khôi phục thần trí.
Nhưng mà vấn đề thi nhau nối đuôi mà đến, hắn không thể bỏ xuống sư muội và Hỏa Vũ, bỏ ai hắn đều không nỡ, cho nên đã bị hai bên khinh bỉ. Cuối cùng sư muội trở về núi, Hỏa Vũ dẫn theo hài tử rồi biến mất.
Địa Tâm Hỏa Soái càng nghĩ càng giận, hắn cảm thấy mình quá thảm, cho nên trong cơn tức giận đã dứt khoát đi đến chiến trường Nhân Ma, gia nhập đại quân ngăn cản Ma tộc.
Chuyến đi lần này là qua mấy chục năm.
Khi mới vào chiến trường nhân ma, Địa Tâm Hỏa Soái tu vi thấp, liên tiếp gặp nạn, thậm chí có một lần bị Ma tộc bắt sống. Nếu không phải được một công chúa yêu tộc tinh tu công pháp hệ Hỏa cứu thì kết cục của hắn hẳn là sẽ bị luyện thành Ma Binh Khí Hồn của Ma tộc.
Hỏi ra mới biết, công chúa này chính là Hỏa Vũ Điểu mà vài chục năm trước hắn phóng sinh không giết chết.
Lần đó hắn thật ra là đang thu thập lông chim lửa làm cho sư muội dệt áo, chỉ cần lông vũ cho nên phóng sinh chim nhỏ, không ngờ vì chuyện này mà lại cứu mệnh của hắn, cũng thành tựu đoạn nhân duyên thứ ba giữa hắn và công chúa yêu tộc này.
Rong ruổi trên chiến trường nhân ma mấy chục năm, đoạn tình duyên của hắn và công chúa yêu tộc cũng dây dưa mấy chục năm. Nàng ấy đã nhiều lần liều chết cứu hắn, hơn nữa vì cứu hắn mà không tiếc tiết lộ quân sự cơ mật của bản tộc, cuối cùng còn bị toàn tộc truy sát!
Sau đó Địa Tâm Hỏa Soái mang theo công chúa yêu tộc thoát khỏi chiến trường nhân ma.
Có lẽ do mất tích mấy chục năm cũng đủ làm cho sư muội và là Hỏa Vũ có thời gian suy nghĩ thông suốt, lúc này bọn họ cũng không chú ý nhiều như vậy, cho dù Địa Tâm Hỏa Soái lại mang đến một mỹ nữ thì ba người cũng đã cùng nhau sinh sống một đoạn thời gian.
Nhưng ba hồng nhan tri kỷ của Địa Tâm Hỏa Soái đều là loại người tâm cao khí ngạo, cả ba cùng sống với nhau, không ngừng ma sát, tranh chấp liên tục không dứt, cuối cùng thì ba hồng nhan tri kỷ đã hạ tối hậu thư cho hắn.
Trong vòng ba ngày thì hắn phải chọn ra một người, người đó sẽ lưu lại bầu bạn cả đời với hắn.
Nếu hắn chọn trúng ai thì hãy đặt viên Ngũ hỏa Huyền Châu độc nhất vô nhị kia trong phòng người đó. Trong vòng ba ngày, nếu ai không thu được Ngũ hỏa Huyền Châu thì sẽ chủ động rời khỏi không chút oán giận.
Ba ngày này tuyệt đối là ba ngày Luyện Ngục, Địa Tâm Hỏa Soái có thể gọi đó là ba ngày kinh khủng nhất trong cuộc đời của mình!
Ngũ hỏa Huyền Châu chỉ có một, nhưng hắn lại có ba hồng nhan tri kỷ, hơn nữa hắn cũng không nguyện ý từ bỏ ai, vì thế hắn đã phải trải qua ba ngày thống khổ.
Trong ba ngày này, tóc trên đầu đã bị hắn vặt sạch, nhưng có làm như thế thì cũng không giúp hắn quyết định được bỏ ai, chọn ai.
Sư muội và hắn là thanh mai trúc mã, lời thề bên nhau cả đời vẫn còn văng vẳng bên tai. Hỏa Vũ gắn bó sinh tử với hắn, hiểu nhau yêu nhau, nàng ấy còn sinh hạ cho hắn một ái nữ, làm sao mà hắn buông bỏ được?
Mà công chúa yêu tộc đã vì hắn mà từ bỏ mọi việc, tộc nhân ruồng bỏ, như vậy hắn càng không cách nào buông tay.
Khổ tư ba ngày ba đêm, đối mặt với sự thật tàn khốc, hắn rốt cục đã làm ra lựa chọn, chuẩn bị lưu lại một người trước.
Thế nhưng khi hắn cầm Ngũ hỏa Huyền Châu đi tới nơi ở của ba người thì lại phát hiện trong trống rỗng, hơn nữa không chỉ là một, mà là ba căn phòng không còn ai ở trong, ba hồng nhan tri kỷ đều đã rời khỏi.
Thì ra khi hắn làm ra lựa chọn thì đã quá thời hạn ba ngày, ba người đều cho rằng hắn đã chọn lựa người khác cho nên thương tâm ly biệt.
Địa Tâm Hỏa Soái điên cuồng phát phù tấn ra ngoài, thế nhưng mỗi một phù tấn đều như đá chìm đáy biển, ba người tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, hắn có làm cách nào thì cũng không tìm thấy được.
Mà lần này, suýt chút nữa điên mất chính là Địa Tâm Hỏa Soái.
Dưới sự nóng nảy, Địa Tâm Hỏa Soái lại tiến vào chiến trường nhân ma lần nữa.
Lần này hắn biến sự tưởng niệm đối với ba người thành sự giết chóc vô tận, rốt cục lập được công lao cái thế trên chiến trường nhân ma, tạo nên uy danh Địa Tâm Hỏa Soái, cũng đạt được địa vị cao.
Nhưng mà khi hắn trở lại giang hồ, cho dù đã lợi dụng lực lượng của hoàng triều thì cũng không tìm được tung tích của ba nàng ấy.
Sau đó, cơ hồ là mỗi hai mươi năm thì Địa Tâm Hỏa Soái sẽ rời khỏi chiến trường nhân ma, tìm kiếm dấu vết của ba người khắp thiên hạ. Sau khi tìm kiếm mấy năm không kết quả thì lại trở về chiến trường nhân ma lần nữa!
Cứ thế mà qua gần ngàn năm, Địa Tâm Hỏa Soái gần như tuyệt vọng.
Hắn quá thương tâm, cho nên vứt bỏ địa cao rời khỏi chiến trường nhân ma, ngày ngày sống trong đau khổ, ngày ngày thương tâm nôn ra máu. Hắn biết mình không còn sống được lâu nữa, đau lòng một thân võ đạo không người truyền thừa, lúc này mới hao phí gần hết năng lực để xây dựng toà Địa Hỏa Tâm Cung này, dùng làm nơi truyền thừa võ đạo.
Những chuyện này do tàn ảnh lưu lại của Địa Tâm Hỏa Soái nói cho Diệp Chân biết.
Về phần đã qua gần một vạn năm mà tại sao Địa Tâm Hỏa Soái vẫn luôn không tìm được người truyền thừa thích hợp thì Diệp Chân cũng không rõ ràng cho lắm.
Hẳn là có quan hệ rất lớn với việc Địa Hỏa Tâm Cung bị chôn sâu dưới lòng đất.
Sau khi kể xong con đường tình duyên lận đận của mình, tàn ảnh của Địa Tâm Hỏa Soái bắt đầu ra khảo nghiệm truyền thừa đầu tiên cho Diệp Chân, mà cái khảo nghiệm cũng chính là nan đề mà Địa Tâm Hỏa Soái vô cùng thống khổ.
- Nếu như ngươi là lão phu thì ngày hôm đó ngươi sẽ lựa chọn ai? Đáp đúng thì ngươi có thể tiến vào khảo nghiệm thứ hai.
Diệp Chân rất bất ngờ với vấn đề này, nhưng mà cái này cũng giải thích tại sao Địa Tâm Hỏa Soái phải kể chuyện tình cảm gút mắc của hắn cho mình biết.
Diệp Chân cũng không trả lời ngay, mà là hỏi một vấn đề.
- Nếu đáp sai thì sao?
- Đáp sai? Lão phu bị tình vây khốn ngàn năm, cũng không phải người thích giết chóc, nếu đáp sai thì lão phu sẽ đưa ngươi rời khỏi!
- Ngươi có nửa canh giờ để cân nhắc đáp án, nhớ kỹ, chỉ có cơ hội khảo nghiệm một lần. Đại trận của lão phu có thể ghi nhớ hơi thở Thần Hồn của ngươi, nếu thất bại lần này thì cho dù sau này ngươi có gõ cửa bao nhiêu lần thì cũng sẽ không thể tiến vào nơi này được nữa!
Tàn ảnh của Địa Tâm Hỏa Soái nói một câu.
Đương nhiên, cái này cũng không giống như nói, mà giống như một câu được lập trình sẵn.
Tàn ảnh này có tám, chín phần là con rối Thần Hồn được Địa Tâm Hỏa Soái luyện chế với phương thức đặc thù, chỉ có điều là có hình dạng của Địa Tâm Hỏa Soái mà thôi.
Nhưng mà cái này cũng không phải thứ mà Diệp Chân muốn cân nhắc, Diệp Chân muốn cân nhắc là nên đặt Ngũ hỏa Huyền Châu ở phòng của nào?
Sư muội?
Hỏa Vũ?
Công chúa yêu tộc?
Đây đúng là một vấn đề cực kỳ khó giải quyết tâm, đừng nói làm ra quyết định, chỉ mới suy nghĩ một chút mà Diệp Chân đã cảm giác như đầu óc mình bị quá tải.
Lúc này, Diệp Chân thậm chí còn có chút đồng tình Địa Tâm Hỏa Soái, hắn ta làm thế nào làm cho có hơn ba ngày ba đêm thống khổ kia?
Chỉ sợ mỗi một giây đều như Luyện Ngục.
Càng làm cho Diệp Chân sầu khổ chính là không biết làm thế nào mà hắn lại thay thế ba người kia thành Thải Y, Lục La, Phong Khinh Nguyệt, thậm chí còn có thân ảnh của Hồ Thanh Đồng.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Chân đột nhiên có một loại cảm giác cực kỳ hoảng sợ.
Nếu có một ngày như vậy, Thải Y, Lục La, Phong Khinh Nguyệt, thậm chí Hồ Thanh Đồng tụ tập cùng một chỗ, muốn hắn làm ra loại lựa chọn này, như vậy thì hắn sẽ lựa chọn thế nào đây?
Từ bỏ ai, lưu lại ai?
Trong một tích tắc, Diệp Chân có một loại cảm giác trái tim mình như bị dao quấy, hắn đã triệt để cảm nhận được sự thống khổ ngay lúc đó của Địa Tâm Hỏa Soái.
Loại đau khổ này đơn giản là không cách nào làm cho hình dung.
Nếu đặt trường hợp là mình, phải lựa chọn một trong bốn người, đủ loại ý nghĩ lăn qua lộn lại trong đầu, Diệp Chân cảm giác như đầu mình muốn bốc khói, cả người đi tắm trong một loại cảm giác dày vò khó tả.
Trong tích tắc này, hắn sống một ngày bằng một năm, nhưng cũng như là thời gian trôi qua vùn vụt.
Cơ hồ là trong nháy mắt, thanh âm của tàn ảnh Địa Tâm Hỏa Soái vang lên, nửa canh giờ cân nhắc đã đến.
- Thiếu niên, ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Trong vòng mười giây hãy đưa ra lựa chọn của ngươi, nếu trong mười giây mà ngươi không lựa chọn thì đó cũng một loại lựa chọn! Đương nhiên, như vậy thì ngươi chỉ có thể thất bại giống như lão phu…
Khi thanh âm kia vang lên, hai hàng lông mày của Diệp Chân nhíu chặt vào nhau, mà thanh âm đếm ngược của tàn ảnh cũng bắt đầu vang lên.
Mười!
Chín!
Tám!