Chương 831 Địa Tâm Hỏa Soái
Khi Diệp Chân vừa chạm tay lên vòng đồng thì như kích hoạt cơ quan gì đó, một chùm ánh sáng màu đỏ buông xuống từ tấm biển "Địa Hỏa Tâm Cung" sau đó bao bọc toàn thân hắn.
Sắc mặt Diệp Chân đại biến, hắn phản kháng theo bản năng nhưng mà vùng sáng màu đỏ này lại ẩn chứa lực lượng phi thường cường đại, lúc đầu hắn còn có thể giãy giụa một chút nhưng càng về sau thì càng khó cử động.
Diệp Chân càng giãy giụa thì lực lượng của vùng sáng màu đỏ kia càng mạnh, Diệp Chân như bị rớt vào đầm lầy, đến cuối cùng thì hắn đã bị thứ kia trói không thể nhúc nhích được chút nào!
Dưới sự khẩn trương, Diệp Chân thậm chí còn sử dụng lực lượng Thần Hồn vô cùng bàng bạc đánh về phía chùm sáng màu đỏ, nhưng lại chỉ như trâu đất xuống biển, không bất kỳ phản ứng gì.
Diệp Chân nôn nóng, ánh mắt của tất cả vương giả Khai Phủ cảnh đều tụ tập ở nơi này.
Mới đầu còn có rất nhiều người đỏ mắt, cảm thấy Diệp Chân đã tìm được cơ duyên nhưng mà khi mọi người nhìn thấy Diệp Chân bị vùng sáng đỏ kia cố định thành hình chữ đại, xem ra không phải chuyện tốt lành gì thì vài người đã bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác.
Ví dụ như Chấn Sơn Vương, năm người Hổ Vương Ngự, còn có giáo chủ Âm Trường Sinh đã dịch dung, bọn hắn ước gì Diệp Chân thân tử hồn tiêu tại chỗ!
Diệp Chân có chút buồn bực, hắn chạm đến cái vòng đồng này cũng không phải bắn tên không đích.
Dưới sự cảm ứng của Kiếm Tâm Thông Minh, Địa Hỏa Tâm Cung đã hiện ra ở trước mặt mọi người, nhưng cũng chỉ có đôi vòng đồng này có chút dị thường.
Diệp Chân nhìn về đôi vòng đồng kia, thoạt nhìn thì chúng nó cũng được bao phủ bởi vùng sáng đỏ kia, nhưng thực tế thì không, chúng nó như nằm giữa ngoài và trong của vùng sáng, hình như có thể cử động được.
Mà sở dĩ Diệp Chân tiến tới chạm vào vòng đồng là vì khi nhìn thứ này hắn đã nghĩ tới một lễ nghi của tu sĩ Thượng Cổ mà mình đọc trong cổ tịch trước đây.
Tu sĩ Thượng Cổ luôn tranh đấu, giết chóc thảm thiết, nơi ở thường được bảo hộ bởi các loại trận pháp cường đại. Có điều bọn họ vẫn giữ lại tập tục của quê nhà, đó chính là trước cửa có treo vòng gõ cửa, mục đích là để cho khách tới thăm gõ cửa thông báo chủ nhà!
Biết chút tri thức nhỏ nhoi ấy vì trong lúc Diệp Chân tìm kiếm lai lịch ngũ thải hồn quang của Thải Y mà vô tình nhìn thấy. Có điều lúc ấy hắn cũng không để ý, hôm nay nhìn thấy cái vòng đồng này mới liên tưởng tới chuyện cũ, không ngờ lại biến thành hiện trạng như thế này.
Nhìn thấy Diệp Chân ăn thiệt thòi, Chấn Sơn Vương vui sướng cười nhạo.
- Tiểu tử này cũng quá liều lĩnh và lỗ mãng! Loại đại trận được võ giả bày ra ngàn năm trước như vậy há lại có thể….
Nhưng mà Chấn Sơn Vương chỉ mới được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại.
Lúc này trên tấm biển "Địa Hỏa Tâm Cung" lại nổ bắn ra một tia sáng xanh lớn, tia sáng quay cuồng một hồi rồi từ từ ngưng tụ thành một hư ảnh đang khoanh chân ngồi yên!
Hư ảnh kia mặc đạo bào đỏ thẫm, khuôn mặt có vài phần thanh lịch, toàn thân mơ hồ nhìn không rõ, chỉ có một đôi mắt chứa tang thương lại phi thường rõ ràng.
- Thiếu niên, ngươi là người thứ một trăm bốn mươi bốn gõ cửa Địa Hỏa Tâm Cung.
Có thể đến đây gõ cửa đều là người hữu duyên với lão phu, đều có cơ hội trở thành người truyền thừa võ đạo của ta!
- Ngươi rất chờ mong phải không? Đầu tiên hãy nghe lão phu giới thiệu bản thân một chút!
Giây phút mà hư ảnh này xuất hiện thì Diệp Chân ngây ngốc, nhóm vương giả Khai Phủ cảnh ngoài cũng đều sững sờ, Chấn Sơn Vương thì đã trợn mắt há hốc mồm.
Mọi người sợ ngây người, sau đó không biết ai dẫn đầu bay ngược về phía sau, một đám vương giả Khai Phủ cảnh cũng nhanh chóng làm theo, hệt như một đàn thỏ con bị giật mình!
Vì sao bay ngược về đằng sau?
Bọn hắn tiến đánh tới cung điện bí phủ với ý đồ không tốt, hơn nữa nhìn cách bố trí của Địa Hỏa Tâm Cung, chủ nhân của nó tuyệt đối là một nhân vật có tu vi cực kỳ khủng bố.
Bây giờ chính chủ nhân đi ra, bọn hắn không chạy thì còn muốn làm gì?
Đứng đó chờ bị người ta thu thập sao?
Có người chỉ mới qua vài giây đã lùi về phía sau mấy chục dặm.
Nhưng mà chỉ mới lùi về mấy chục dặm thì bọn hắn cũng đã vội vàng ngừng lại, sau đó nghi hoặc nhìn hư ảnh màu xanh kia.
Nhiều người lùi ra như vậy mà hư ảnh kia giống như cũng không phản ứng gì, giống như một khúc gỗ chỉ biết ngồi ở đó.
Giống như không hề nhìn thấy bọn hắn.
Cái này không phù hợp lẽ thường!
Cho dù cao nhân tiền bối, thấy một màn như vậy thì chỉ sợ cũng phát cáu!
Tình cảnh này khiến bọn hắn nhớ tới một vài câu chuyện truyền thuyết, có vài bí phủ mà chủ nhân của nó đã sớm rời khỏi, nơi đó chỉ còn lại một sợi phân hồn hay ký ức thể, hoặc cũng có thể Linh Ảnh được ngưng luyện bởi chủ nhân nơi đó!
Cái bóng xanh trước mắt này nhìn qua cũng không tính là phân hồn, hơn tám, chín phần là Linh Ảnh mang theo một tia khí tức Thần Hồn mà chủ nhân trước đó lưu lại.
Vừa nghĩ đến đây, một ít vương giả Khai Phủ cảnh lớn mật đã thử tiến tới gần Địa
Hỏa Tâm Cung lần nữa.
Sau đó bọn hắn lập tức phát hiện, hư ảnh đột nhiên xuất hiện kia cũng chẳng thèm đoái hoài gì tới bên này, mặc kệ bọn hắn trốn đi hay tiến lên lần nữa thì cũng không phản ứng. Lúc này thì từng người đã gấp đến mức vò đầu bứt tai, bọn hắn ước gì có thể xông vào màn sáng kia làm cho thay thế Diệp Chân!
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bọn hắn nhìn thấy bờ môi của bóng người màu xanh kia đang nhúc nhích liên tục, giống như đang nói cái gì đó với Diệp Chân.
Có điều là bọn hắn chỉ có thể nhìn mà chẳng thể nghe được gì cả, như vậy thì làm sao mà không sốt ruột được chứ?
Thậm chí có chút người tức giận muốn tiến tới công kích Diệp Chân!
Nhưng mà vùng sáng vây khốn Diệp Chân giống như một tấm màn bảo hộ cứng cỏi, chiêu thức bình thường sẽ không cách nào công phá được.
Hơn nữa loại hành vi công kích này đã nhanh chóng bị những người khác ngăn chặn.
Ai nấy đều thấy được, vòng đồng và bóng người màu xanh trước mắt này chính là mấu chốt làm cho tiến vào Địa Hỏa Tâm Cung, chẳng may phá hư thì bọn hắn sẽ hoàn toàn không còn cơ hội làm cho tiến vào nơi này nữa.
Trước mắt chỉ có thể để cho Diệp Chân tìm kiếm đường vào, nếu Diệp Chân tiến vào thành công thì bọn hắn thử lại lần nữa cũng không muộn.
Khi mà một đám vương giả Khai Phủ cảnh gấp đến mức cổ họng bốc lửa thì thần sắc của Diệp Chân lại hiện lên vô cùng chấn động!
Sở dĩ Diệp Chân chấn kinh như vậy đều là do những gì mà lão giả trước mặt nói với mình.
- Hãy gọi lão phu là Địa Tâm Hỏa Soái, đó là danh xưng mà lão phu thích nhất. Từ năm bốn vạn ba ngàn Nguyên Đát lịch thì lão phu gia đã gia nhập đại quân nhân tộc, bắt đầu chiến đấu chống lại Ma tộc, ước chừng cũng có hơn một ngàn một trăm năm. Các loại Ma tộc mà lão phu chém giết nhiều vô số kể, Ma Tướng hơn mười vạn, Ma Soái một ngàn tên, Ma Sư mười hai.
Vừa nghe xong đoạn giới thiệu này thì Diệp Chân đã hãi hùng khiếp vía.
Là hoảng sợ run rẩy chân chính.
Diệp Chân biết lịch Nguyên Đát, đó chính là lịch pháp có từ thời kỳ Thượng Cổ.
Thời kỳ Thượng Cổ có đại chiến nhân ma, nghe nói khi đang xảy ra đại chiến thì đại lục của nhân loại bị tách ra, lịch Nguyên Đát kết thúc từ năm 48127.
Mà gọi là Địa Tâm Hỏa Soái trước mắt này lại đã chinh chiến từ bốn vạn ba ngàn Nguyên Đát lịch, nói cách khác, người này đã tồn tại trước khi lịch Nguyên Đát kết thúc hơn năm ngàn năm.
Sau khi lịch Nguyên Đát kết thúc thì lịch pháp từng có một đoạn thời gian trống, nghe nói phải qua mấy trăm năm sau thì mới bắt đầu ghi chép, nhưng lúc đó thì từng vực đã có lịch pháp của riêng mình.
Ví dụ như Hắc Long Vực có Hắc Long lịch, trước mắt thì Hắc Long lịch là năm 4380, mà Chân Linh lịch của Chân Linh Vực đã là năm 4971, nhiều hơn Hắc Long lịch một trăm năm.
Nhưng cho dù nhiều hay ít hơn một trăm năm thì đều đại biểu cho Địa Tâm Hỏa Soái này chính là một sự tồn tại cực kỳ xa xăm.
Cho dù Hắc Long lịch hay Chân Linh lịch thì cũng đều có gần năm ngàn năm lịch sử, không tính đoạn thời gian trống ở giữa, lại cộng thêm năm ngàn năm Nguyên Đát lịch, như vậy thì Địa Tâm Hỏa Soái này chính là sự tồn tại thượng cổ hơn một vạn năm chuẩn không cần chỉnh.
Mà bây giờ người này có vẻ như muốn tuyển chọn người truyền thừa võ đạo của mình.
Cái này khiến trái tim Diệp Chân bắt đầu đập bịch bịch cuồng loạn!
Võ đạo hưng thịnh ở thời kỳ Thượng Cổ, có thể xưng là thời kì thông thần của võ đạo. Nghe nói các võ giả khi đó có thực lực cực kỳ cường đại, võ giả là chủ nhân của thiên hạ, yêu tộc Yêu Thú gì đó đều là nô bộc cho võ giả.
Một quyền của võ giả có thể phá nát hư không, một bước có thể có hơn hư không vạn trượng, vô cùng cường hãn.
Có điều sau khi Nguyên Đát lịch kết thúc thì võ đạo đã xuống dốc không phanh.
Một ít thư tịch cổ một trăm năm của lịch Hắc Long gọi đó là thời đại xuống dốc của võ đạo, từng câu từng chữ đều tràn đầy sự hoài niệm về thời đại võ đạo thời Thượng Cổ.
Nhưng mà một ít truyền thừa hiếm hoi được tiếp tục thì lại không được võ giả hiện tại tán thành, phần lớn đều cho rằng võ đạo hiện tại cực kỳ phồn vinh.
Mà Địa Tâm Hỏa Soái này nói về chiến tích chém giết Ma tướng, Ma Soái, Ma Sư của mình càng khiến cho Diệp Chân trợn mắt há hốc mồm.
Khi ở Hắc Long Vực thì Diệp Chân từng có được một chiếc Thiên Linh Chu cấp
Tướng, một kích toàn lực của nó cũng tương đương với thực lực của Ma tướng.
Một lần sử dụng Thiên Linh Chu Tướng cấp thì sẽ phải bổ sung mười vạn viên Linh Tinh, mười vạn viên Linh Tinh này có thể là Linh Tinh hạ phẩm, Linh Tinh trung phẩm hay Linh Tinh thượng phẩm, hoặc cũng có thể là Linh Tinh cực phẩm.
Ở thời kì Thượng Cổ thì tài nguyên cực kỳ phong phú, phong phú đến mức không ai dùng Linh Tinh thượng phẩm.
Cho nên đại pháo linh năng Thiên Linh Chu Tướng cấp đều dùng Linh Tinh cực phẩm.
Mà khi Diệp Chân ở tại Hắc Long Vực thì chỉ dùng Linh Tinh hạ phẩm hoặc Linh Tinh trung phẩm làm cho điều khiển.
Một kích của linh năng đại pháo dùng mười vạn viên Linh Tinh trung phẩm đã có thể giết chết võ giả Chú Mạch cảnh ngũ lục trọng dễ như trở bàn tay. Như vậy cứ thế mà suy ra, nếu dám bỏ ra mười vạn viên Linh Tinh thượng phẩm thì hẳn sẽ oanh sát được một vương giả Khai Phủ cảnh.
Như vậy thì mười vạn viên Linh Tinh cực phẩm thì sẽ thế nào?
Cái này tuyệt đối là sự tồn tại kinh khủng có hơn vương giả Khai Phủ cảnh!
Mà thực lực chân chính của mỗi một Ma tướng lại xấp xỉ với một kích toàn lực của Thiên Linh Chu được đổ đầy mười vạn viên Linh Tinh cực phẩm.
Như vậy thì mỗi một Ma tướng đều có được thực lực kinh khủng có hơn vương giả
Khai Phủ cảnh, chính là đại năng nhập đạo cảnh trong truyền thuyết!
Mà Địa Tâm Hỏa Soái này lại nói rằng mình đã chém giết hơn mười vạn Ma tướng!
Đừng nói chém giết hơn mười vạn ma tướng, chỉ cần chém giết hơn mười vạn vương giả Khai Phủ cảnh thì cũng đã là chiến tích khó lường!
Chớ nói chi Ma Soái, Ma Sư có thực lực cường đại hơn hẳn Ma tướng!
Hiện tại thì đại nhân vật trước mặt mình lại đang muốn tuyển chọn người thừa kế võ đạo thông qua trận pháp này!
Cái này chỉ mới nghĩ tới thôi đã khiến người ta vô cùng kích động!
Nhưng mà Diệp Chân chỉ mới kích động được một chút thì Địa Tâm Hỏa Soái đã tạt một gáo nước lạnh.
- Đương nhiên, với uy danh của mình thì lão phu tuyệt đối sẽ không tùy tiện thu một người làm người thừa kế võ đạo của bản thân. Vì vậy lão phu đã thiết lập ba khảo nghiệm, nếu ngươi có thể thông qua cả ba thì ngươi sẽ có thể kế thừa truyền thừa võ đạo của lão phu!
- Có điều lão phu phải nhắc nhở trước, một trăm bốn mươi ba trước ngươi, trừ năm người từ bỏ thì không một ai thông qua khảo nghiệm này!
- Hơn nữa, ba khảo nghiệm mà lão phu thiết trí, đặc biệt là hai cái sau, đều có nguy hiểm tới tính mạng, vì vậy trong một trăm ba mươi tám người không thông qua thì đã có một trăm lẻ một người tử vong!
Nói đến đây, bóng người màu xanh nhìn chằm chằm Diệp Chân rồi cười nói.
- Người trẻ tuổi, nói cho lão phu, ngươi nguyện ý tiến vào khảo nghiệm võ đạo truyền thừa của lão phu chứ?