Chương 844 Bộ Xương Bọc Da.
Giáo chủ!
Nhìn bốn vương giả Khai Phủ cảnh đến từ Hổ Sa đảo bị oanh giết trong chớp mắt, Công Tôn Ly và tứ thần tướng Kỷ Linh đồng thời tuyệt vọng bi thiết, một mặt mong đợi nhìn về phía Âm Trường Sinh, giống như đang ngóng nhìn cái gì.
Thần sắc từ trên mặt Âm Trường Sinh thay đổi liên tục, trong một khoảnh khắc, Âm Trường Sinh giống như đã hạ quyết tâm gì, thần sắc trở nên vô cùng kiên nghị!
- Cờ lên!
Âm Trường Sinh lập tức quát lớn một tiếng!
Một quang hoa đột ngột từ sau đầu Âm Trường Sinh bão tố bay lên, trong chớp mắt đã tăng vọt thành một linh phiên khí tức bàng bạc.
Nhìn bộ dáng này, linh phiên này dài khoảng một trượng, phi thường giống Chiêu Hồn Phiên trên tang lễ, nhưng ai cũng biết linh phiên này không phải Chiêu Hồn Phiên.
Cờ ở giữa linh phiên bị thành hai nữa, cờ trái là màu đen, cờ phải là màu xanh lá sinh cơ nhẹ nhàng, lá cờ đón gió tung bay mang lên có linh quang hiện lên mấy chữ cổ ‘trường sinh’ nho nhỏ!
Chẳng biết tại sao, lúc nhìn thấy linh phiên này làm cho Diệp Chân không tự chủ được nhớ tới lần lật bàn nghịch thiên của giáo chủ Giản Thiên Hùng ngày trước dùng Hồn khí Nhật Nguyệt thần đàn khi chỉ tung ra một kích đã triệt để oanh sát Thái Thượng đại trưởng lão Lâu Giang Hữu tu vi Khai Phủ cảnh thất trọng!
Được xưng là Hồn khí, Hồn khí Nhật Nguyệt thần đàn còn cường đại hơn Linh khí!
Hình như khí tức vô cùng tương tự!
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Chân không khỏi hoảng hốt!
Nếu Trường Sinh Phiên trước mắt này thật sự là bảo bối cấp bậc Hồn khí thì có trời mới biết uy lực đến cùng biến thái cỡ nào, một kích của Nhật Nguyệt thần đàn bảo vật trấn giáo của Nhật Nguyệt thần giáo đã triệt để dọa Diệp Chân sợ.
Diệp Chân đoán, một kích đó đừng nói tu vi Khai Phủ cảnh thất trọng như Lâu Giang Hữu, cho dù Khai Phủ cảnh bát trọng thậm chí cửu trọng thì nói không chừng đều có thể diệt sát!
Trường Sinh Phiên trước mắt này.
Có ý tưởng này, khi Diệp Chân nhìn đến Trường Sinh Phiên theo bản năng phi tốc lui lại. Quang diễm của Lục Mẫu Thanh Quang Kính mạnh mẽ bắn ra, Thiên Đằng La tức thì bị Diệp Chân thôi động đến cực hạn, tầng tầng lớp lớp vây hắn lại giống như kén tằm.
Cùng lúc đó, tiên thiên hồn quang tứ sắc vô cùng kinh khủng cũng bị Diệp Chân toàn lực thôi động, một mặt Thổ Linh thuẫn do lực lượng Thần Hồn ngưng tụ lập tức xuất hiện trước người.
Được lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân không ngừng gia trì, mặt Thổ Linh thuẫn này đang không ngừng hấp thu Thổ Linh Lực trong thiên địa nguyên khí xung quanh ngưng tụ dần lớn mạnh, đồng thời lại bị lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân không ngừng áp súc, trong chớp mắt đã tạo thành lực phòng ngự không giống bình thường!
Ngay khi vừa thấy Trường Sinh Phiên bay ra, ánh mắt Yêu Đao Công Tôn Ly và tứ thần tướng Kỷ Linh nguyên bản vô cùng tuyệt vọng trong chớp mắt biến thành kích động. Đồng thời ngạc nhiên hô to lên.
- Trường Sinh Phiên!
Âm Trường Sinh lạnh lùng liếc qua Diệp Chân, trên dưới bờ môi nhẹ nhàng quát khẽ một tiếng.
- Diệt!
Ngay khi chữ "Diệt" vừa ra khỏi miệng, ánh sáng màu đen bên trái của Trường Sinh Phiên giống như nước gợn sóng phóng xạ về bốn phương tám hướng!
Những nơi ánh sáng màu đen đi qua, tất cả ma linh u hồn, cho dù ma linh u hồn cấp bậc Hồn Tốt, hay ma linh u hồn cấp bậc Hồn vệ Cùng một giây đều phát ra tiếng rít tuyệt vọng!
Ánh sáng màu đen giống như ngọn lửa màu đen, làm thân thể chúng nó nhanh chóng tan rã, bay luận bọn chúng quanh người rơi ra Thần Hồn quang hoa như nước hướng xông lên hướng ánh sáng màu đen. Cũng không cách nào áp chế ánh sáng màu đen kia một chút, dưới tiếng thét chói tai thân thể thật nhanh tan rã!
Không chỉ những ma linh u hồn này, mà cả Hổ Vương Ngự chưa chiến tử cũng bị ánh sáng màu đen của Trường Sinh Phiên bắn ra cho lan đến gần, nguyên bản ánh mắt vô cùng hoảng sợ nháy mắt trở nên ngốc trệ, cả người giống như thi thể từ trên bầu trời rơi xuống.
Khi rơi xuống, ngọn lửa màu đen đã bắt đầu đốt cháy nhục thể của hắn!
Ánh sáng màu đen phóng xạ một vòng, hơn ba trăm con ma linh u hồn gần bọn người Âm Trường Sinh bị ánh sáng quét nhẹ một cái, chỉ dùng chưa tới một hơi thời gian đã biến mất.
Mà trong một hơi này, hình tượng của Âm Trường Sinh cũng xảy ra biến hóa kinh người.
Giống như bị rút đi tinh hoa sinh mệnh, nguyên bản mặt Âm Trường Sinh đỏ thắm sắc cấp tốc trở nên hôi bại tái nhợt. Nguyên bản gương mặt nở nang cấp tốc lõm xuống.
Mặc dù dáng người Âm Trường Sinh thon dài nhưng thể trạng cũng được coi là khôi ngô, nhưng chỉ một hơi thời gian này cả người hình như đã biến thành một bộ xương, ống tay áo trở nên dài rộng vô cùng, theo cương phong thổi qua, chợt nhìn như lệ quỷ!
Nhưng mà, Âm Trường Sinh cũng không có ý tứ bỏ qua, khẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Diệp Chân một cái, sau đó giơ tay lên chỉ giống như trên ngón tay treo vật nặng vạn cân, run rẩy chỉ Diệp Chân.
Chỉ một cái chỉ tay này, quang hoa trên Trường Sinh Phiên lại lóe lên, Âm Trường Sinh lại già nua mấy phần, lại giống lệ quỷ thêm mấy phần!
Một chỉ này, một đạo ánh sáng màu đen từ trong Trường Sinh Phiên xông ra, như chớp giật đánh phía Diệp Chân đang nhanh chóng lui lại.
Đừng nhìn nói nhiều như vậy, trên thực tế thời gian cũng chỉ qua một hơi không đến hai hơi mà thôi, mặc dù cưỡi Vân Dực Hổ Vương, Diệp Chân cũng chỉ thối lui ra hơn mười dặm ngoài!
Kinh khủng là khoảng cách hơn mười dặm này, ánh sáng màu đen bắn ra từ Trường Sinh Phiên cơ hồ là chớp mắt tức đến, giống như một đạo trường hồng màu đen trong chớp mắt đánh lên trên Thổ Linh thuẫn do Diệp Chân ngưng tụ.
Mặt Thổ Linh thuẫn này của Diệp Chân lúc này đã vô cùng dày đặc, khí tức tán phát ra thậm chí mạnh hơn mấy thành so với phòng ngự linh khí Lục Mẫu Thanh Quang Kính dưới thân.
Diệp Chân đoán, lấy hắn tiên thiên hồn quang tứ sắc cường đại sớm chuẩn bị ngưng tụ ra Thổ Linh thuẫn thì cho dù Chấn Sơn Vương còn sống chỉ sợ cũng không cách nào oanh phá.
Nhưng trên Trường Sinh Phiên trước mặt bắn ra ánh sáng màu đen giống như giấy, trực tiếp bị vô thanh vô tức bắn thủng!
Trực tiếp xuyên Thổ Linh thuẫn thủng ra một lỗ lớn chừng quả đấm, sau đó vô thanh vô tức đánh vào ngực Diệp Chân!
Tan rã trước nhất là trên trăm tầng đằng la mà Diệp Chân thôi phát trung phẩm Linh khí Thiên Đằng La quấn quanh ở ngực, ánh sáng màu đen chỉ ba động một chút, mấy trăm tầng ngàn đằng la đã im lặng tiêu tán.
Mà lúc này, luồng ánh sáng màu đen này cũng đã suy yếu một phần ba!
Trong nháy mắt tiếp theo, ánh sáng màu đen như không có gì trực tiếp xuyên qua hộ thể chiến giáp của Diệp Chân, trực tiếp đánh lên phía trên linh quang màu xanh của Lục Mẫu Thanh Quang Kính!
Cũng vào lúc này, khi Âm Trường Sinh nhìn thấy Diệp Chân bị ánh sáng màu đen trên Trường Sinh Phiên bắn ra oanh trúng thì trên khuôn mặt như lệ quỷ lộ ra một nụ cười dữ tợn so với khóc còn khó nhìn hơn.
Cẩn thận phân biệt, trong tươi cười hình như tràn đầy vui mừng!
Rốt cục đánh chết Diệp Chân!
Sau đó hai bờ môi điên cuồng run rẩy, giống như đã dùng hết khí lực toàn thân, hai bờ môi Âm Trường Sinh rốt cục đụng vào nhau, nói ra một chữ.
- Phá!
Chữ "Phá" vừa ra khỏi miệng, khí tức của hắn đột ngột trở nên vô cùng suy yếu, cả người trong chớp mắt ngoại trừ được một tầng vỏ đen và khô lâu thì không còn bất luận cái gì nữa!
Cùng một giây. Một chùm quang hoa màu đen xen lẫn lục từ trong Trường Sinh Phiên phun ra quét sạch hướng về phía Âm Trường Sinh, Công Tôn Ly, Kỷ Linh.
Trong nháy mắt cuốn ba người vào. Chỉ là khi bị cuốn đi vào, Công Tôn Ly còn tốt, hai mắt Kỷ Linh đã mất đi tất cả tức giận, cuốn vào, chỉ là một cỗ thi thể!
Một kích vừa rồi của Âm Trường Sinh mặc dù xử lý hơn ba trăm ma linh u hồn, trong đó còn có ba mươi, bốn mươi con ma linh u hồn cấp bậc Hồn Vệ, nhưng số lượng ma linh u hồn Diệp Chân thả ra lại có hơn tám trăm con!
Một kích kia qua đi, mặc dù đại đa số ma linh u hồn đã không cách nào công kích đến bọn người Âm Trường Sinh, nhưng vẫn có như vậy mấy con có thể công kích đến bọn hắn.
Tứ thần tướng Trường Sinh giáo - Kỷ Linh, chính là dưới loại tình huống này vô thanh vô tức vẫn lạc!
Hai người thêm một thi thể bị quang hoa màu xanh đen bao trùm, quang hoa màu xanh đen lóe lên, lập tức hóa thành một quang hoa như lưu tinh, bay thẳng thiên ngoại!
Thậm chí đụng phải màn sáng hộ cung của hộ cung đại trận Địa Hỏa Tâm Cung ngưng tụ, quang hoa màu xanh đen kịch liệt run rẩy một chút, cơ hồ toàn bộ tiêu tán.
Nhưng vẫn có một sợi quang hoa màu xanh cuốn lấy ba người run rẩy xông ra khỏi hộ cung đại trận Địa Hỏa Tâm Cung.
Đáng tiếc là một màn này Diệp Chân không nhìn thấy, bởi vì lúc này Diệp Chân đang đứng ở trước mắt nguy cơ sống chết!
Hộ thể bảo quang của Lục Mẫu Thanh Quang Kính trước mặt ánh sáng màu đen do Trường Sinh Phiên bắn ra cũng chỉ dày hơn giấy một chút, xem như một tấm da thú, thoáng ngăn cản một chút đã lập tức vỡ vụn!
Mắt thấy ánh sáng màu đen sắp đánh vào ngực, ngẫm lại Hổ Vương Ngự tu vi cao tới vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng đỉnh phong, trước mặt một kích này cũng không có bất luận lực lượng nào ngăn cản, Diệp Chân lo lắng!
Chưa bao giờ một khắc nào giống như một khắc này, gần tử vong như thế.
Diệp Chân cảm thấy nếu thật tiếp tục đánh xuống nữa thì chờ đợi hắn nhất định là tử vong!
Không chút do dự, Diệp Chân nghênh đón bản thể của Lục Mẫu Thanh Quang Kính!
Bản thể Linh khí vẫn vô cùng cứng cỏi!
Nhưng trước mặt luồng ánh sáng màu đen này, Lục Mẫu Thanh Quang Kính chỉ giữ vững được một hơi thời gian đã biến thành bột phấn màu xanh sẫm.
Một món hạ phẩm Linh khí vỡ nát!
- Tiểu tử, nhanh nghĩ cách bảo mệnh, ngươi không muốn sống thì cũng đừng hại ta!
Cùng lúc đó, Tử Linh một mực ngủ say trong kiếm mạch thứ nhất của Diệp Chân, cảm nhận được nguy cơ tử vong, đột nhiên rít lên.
Diệp Chân cũng bất đắc dĩ, đến lúc này, thủ đoạn bảo mệnh của hắn đã dùng hết.
Đáng tiếc, hắn phát hiện thời gian quá muộn, nếu có thể sớm một chút, nói không chừng hắn đã có thể trốn vào lòng đất, mượn lực cản tự nhiên trong lòng đất, nói không chừng có thể tránh thoát một kiếp này.
Diệp Chân dự đoán Trường Sinh Phiên của Trường Sinh giáo có khí tức không sai biệt lắm với Nhật Nguyệt thần đàn, sẽ rất lợi hại, nhưng không ngờ sẽ lợi hại như thế!
So với uy lực lúc trước Nhật Nguyệt thần đàn biểu hiện ra còn cường đại hơn mấy lần.
Nhưng mà cũng không phải nói uy lực của Nhật Nguyệt thần đàn không bằng Trường Sinh Phiên của Trường Sinh giáo.
Chẳng qua là đại giới phải trả khác nhau mà thôi!
Lúc trước khi thôi động Nhật Nguyệt thần đàn, giáo chủ Giản Thiên Hùng chỉ bị trọng thương, điều dưỡng một hai tháng khôi phục.
Nhưng hôm nay Âm Trường Sinh trả ra đại giới để thôi động Trường Sinh Phiên này cơ hồ là sinh mệnh!
Nhìn bộ dáng gần như da bọc xương của hắn, cho dù hôm nay có thể còn sống sót thì tiên thiên bản nguyên cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, tổn thương này gần như không cách nào nghịch chuyển cũng như không cách nào khôi phục.
Trừ phi có những thần dược thượng cổ nghịch thiên trong truyền thuyết.
Cho nên uy lực tự nhiên cũng cực lớn!
Nhưng lúc này, Diệp Chân cũng không có thời gian suy nghĩ những chuyện này, cái mạng nhỏ của hắn mới là quan trọng nhất!
Sống chết trước mắt, tiềm lực của con người cũng sẽ bị khai mở đến cực hạn, mắt thấy sắp xong đời, ngay cả Tử Linh đều hét rầm lên, Diệp Chân đột nhiên nhớ tới một phương pháp bảo mệnh từng dùng qua!