← Quay lại trang sách

Chương 845 Tử Linh Nhận Chủ?

Trong Thận Long Châu, một luồng ánh sáng màu đen giống như chớp giật đánh tung tại phía trên hàng rào phong ấn không gian tầng bốn Thận Long Châu, uy lực khủng bố, không ngờ lại làm cho hàng rào phong ấn không gian tầng bốn Thận Long Châu mắt thường có thể thấy mỏng đi ba tấc.

Uy lực đúng thật là kinh khủng, nhưng đối với độ dày hàng rào phong ấn thứ tư của Thận Long Châu mà nói chỉ có thể coi như một sợi lông trong chín con trâu!

Một màn này, làm cho mồ hôi lạnh của Diệp Chân chảy ròng!

Mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu nành rơi xuống như mưa làm cho Diệp Chân cảm thấy may mắn không thôi!

May mắn ánh sáng màu đen bắn ra từ Trường Sinh Phiên đánh vào lồng ngực của hắn, mà trước đây lúc Diệp Chân phòng ngự vô tình hay cố ý thì đều lấy ngực làm trung tâm!

Dù sao ngực cách đan điền gần nhất, Linh Lực có thể trong thời gian ngắn nhất được điều động tới.

Cũng chính vì như vậy, Diệp Chân trực tiếp dùng Thận Long Châu ở ngực đón lấy ánh sáng màu đen, trực tiếp hút ánh sáng màu đen kinh khủng do Trường Sinh Phiên bắn ra vào trong Thận Long Châu!

Không thể không nói, hàng rào phong ấn không gian trong Thận Long Châu tuyệt đối là phòng ngự cường đại nhất trên đời này!

Chỉ cần tiếp tục oanh vào Thận Long Châu, Diệp Chân đoán cho dù mình có đứng bất động để Âm Trường Sinh đánh thì rút khô Âm Trường Sinh cũng oanh không phá được hàng rào phong ấn không gian tầng bốn.

Mặc dù tiếp nhận một chiêu này Diệp Chân vẫn như cũ có chút nghĩ mà sợ, kém một chút nữa đã xong đời!

Hồn khí này thật sự rất khủng bố!

- Bảo bối này của tiểu tử ngươi thật đúng là một món dị bảo, cho dù là ta cũng đều không nhìn ra lai lịch của nó!

Tử Linh bị đánh thức tán thưởng một câu, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy cảm giác sống sót sau tai nạn.

Diệp Chân lấy lại bình tĩnh, đột nhiên nghi ngờ hỏi.

- Đúng rồi, Tử Linh, vì sao vừa rồi ngươi nói ta chết đi thì ngươi cũng sẽ xong đời?

- Không phải trước kia ngươi đã nói sao? Ngươi chỉ cần một túc chủ, ngươi chỉ đang tá túc trong cơ thể ta mà thôi, nếu như ta xong đời thì ngươi cao nữa là cũng chỉ cần bỏ ra mấy trăm năm, một lần nữa tìm một chủ kí sinh mới?

- Vì sao nói nếu ta chết sẽ liên luỵ đến ngươi?

Vừa rồi trong lúc nguy hiểm, Diệp Chân nghe được Tử Linh kinh hô, căn bản không quá để ý điểm này, bây giờ đã sống sót sau tai nạn Diệp Chân mới nhớ.

Nhưng ngoài miệng đang hỏi, tay Diệp Chân vẫn không ngừng lại, vẫn đang cưỡi Vân Dực Hổ Vương tán loạn tứ phía, thật nhanh thu thập đại lượng ma linh u hồn lúc nãy thả ra.

Ma lượng u hồn này từng cái đều là bảo bối, chỉ cần chờ đi ra Diệp Chân luyện hóa từng cái, tuyệt đối có thể làm cho tu vi Thần Hồn tăng nhanh một mảng lớn.

Vừa rồi bị một kích của Âm Trường Sinh oanh sát ba trăm ma linh u hồn, đã làm Diệp Chân đau lòng hỏng, nhất là còn bao gồm có hơn ba mươi ma linh u hồn cấp bậc Hồn Vệ.

Diệp Chân không đề cập tới cái này còn tốt, vừa nhắc đến cái này, Tử Linh đã tức giận chửi ầm lên.

- Ta nào biết được? Ta đang ngủ say đột nhiên Thần Hồn cảm thấy một tia nguy hiểm, bản năng tỉnh lại thì phát hiện nguy hiểm, sau đó sợ ngây người.

- Không ngờ trong bản thể của ta lại đã có một tia Thần Hồn lạc ấn của ngươi, vô cùng ít ỏi đừng nói là một tia hoàn chỉnh, cho dù Thần Hồn lạc ấn không trọn vẹn cũng không bằng.

- Nhưng cho dù Thần Hồn lạc ấn có nhỏ thì cũng là Thần Hồn lạc ấn, đại biểu cho gia hỏa ngươi đã sắp trở thành chủ nhân của ta!

Ngữ khí của Tử Linh trong nháy mắt trở nên hung tợn.

- Ta và ngươi không giống những tên đồ chơi rác rưởi kia, có chút tương tự ngươi và tiểu Miêu, nếu ngươi xong đời, ta bị lạc ấn Thần Hồn ấn ký của ngươi cũng sẽ xong đời!

- Trời ạ, vì sao!?

- Vì sao ngươi có thể vô thanh vô tức đánh Thần Hồn lạc ấn vào trong cơ thể của ta!

Tử Linh hò hét.

Nghe vậy, Diệp Chân lại ngẩn người.

Mình đã lưu lại Thần Hồn lạc ấn trong cơ thể Tử Linh, gần như để Tử Linh nhận chủ?

Gia hỏa này chính là một thành lực lượng đã có thể tùy ý oanh sát Chú Mạch cảnh bát trọng đỉnh phong, hơn nữa còn là dưới tình huống không có thực thể.

Tử Linh này cụ thể lợi hại cỡ nào thì đến Diệp Chân cũng không rõ ràng, dù sao rất lợi hại.

Nhưng trước đó, Diệp Chân vẫn ghi nhớ, không thể Thần Hồn lạc ấn đối với Tử

Linh, vì một khi lạc ấn lực lượng của Tử Linh sẽ làm cho Thần Hồn Diệp Chân no bạo!

Nhưng mà bây giờ xem ra loại tình huống này hình như cũng không xảy ra!

- Thần Hồn no bạo?

Nghĩ tới đây, Diệp Chân đột nhiên nắm được điểm mấu chốt xảy ra biến hóa này!

Thần Hồn!

Lực lượng Thần Hồn cường đại!

Lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân gần như không chỉ ở trong thời gian ngắn tăng nhanh đến tiên thiên hồn quang ngũ trọng, mà quan trọng nhất chính là, phẩm giai lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân đã từ tam sắc biến thành tứ sắc!

Diệp Chân cảm thấy đây mới là mấu chốt!

Về phần tại sao trong bất tri bất giác lạc ấn lên Tử Linh làm cho Tử Linh trong bất tri bất giác nửa nhận Diệp Chân làm chủ.

Diệp Chân cảm thấy, chuyện này có quan hệ đến lúc hắn thi triển sát chiêu Tâm Kiếm của Kiếm Tâm Thông Minh, còn có các sát chiêu khác thường sẽ dẫn động kiếm ý của Tử Linh để gia trì uy lực của sát chiêu, bởi vì mỗi một lần đều có Lực lượng Thần Hồn lướt qua.

Có lẽ là tiên thiên hồn quang tứ sắc cường đại, lơ đãng từ từ ngưng tụ thành một tia Thần Hồn lạc ấn, huống chi, Tử Linh còn trong ngủ say, trước đó lại ngầm cho

phép Diệp Chân có thể mượn lực lượng của nó dùng.

- Không ngờ lại lạc ấn gia hỏa Tử Linh cực kỳ cường đại, thậm chí không biết phẩm giai này, hắc hắc…

Diệp Chân không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Nghe vậy, Tử Linh lại bực bội.

- Nằm mơ!

- Ngươi mơ tưởng!

- Cho dù ngươi có lạc ấn ta thì cũng đừng hòng ép ta làm trâu làm ngựa cho ngươi? Huống hồ, chỉ là một tia lạc ấn mà thôi, cũng không phải toàn bộ, muốn khống chế ta, còn kém xa lắm!

Thần niệm của Diệp Chân hơi động một chút, một tia tiên thiên hồn quang tứ sắc chìm hướng về phía Tử Linh trong Kiếm Tâm Thông Minh.

Trong nháy mắt tiếp theo, Tử Linh ở trong kiếm mạch thứ nhất hét thảm lên.

- Khốn kiếp, cái tên trời đánh nhà ngươi, lại tới lạc ấn người ta! Nhanh thu hồi đi, lực lượng Thần Hồn của ngươi làm sao có thể?

- A, tiên thiên hồn quang tứ sắc? Sao ngươi có thể có được tiên thiên hồn quang tứ sắc? Võ giả nhân tộc, trừ phi có khí vận và cơ duyên nghịch thiên mới có thể ngưng tụ ra tiên thiên hồn quang tứ sắc, sao ngươi có thể?

Tử Linh đã triệt để trợn tròn mắt, mà thừa cơ hội này, Diệp Chân đã lại trong cơ thể Tử Linh lạc ấn thêm một tia lực lượng Thần Hồn!

Trình độ đó, đại khái là một phần trăm tăng lên tới hai phần trăm đi.

Nhưng chỉ tăng lên một chút đã đã làm cho Diệp Chân cảm thấy Tử Linh cường đại!

Kiếm ý bàng bạc trong cơ thể Tử Linh, chỉ cảm ứng một chút đã làm cho tiên thiên Thần Hồn của Diệp Chân run rẩy kịch liệt!

Đây là đã có một tia Thần Hồn lạc ấn được tiên thiên hồn quang tứ sắc bọc vào, bằng không đoán chỉ lần này, tiên thiên Thần Hồn đều có khả năng vỡ vụn!

- Tiên thiên hồn quang tứ sắc? Nếu ngươi có được tiên thiên hồn quang tứ sắc, cũng có thực lực làm chủ nhân của ta! Nhưng mà, làm chủ nhân của ta sẽ rất phiền toái, ngươi chắc chắn chứ?

Tử Linh đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Diệp Chân hơi nghi hoặc một chút.

- Có nhiều phiền toái?

- Bản thân ta đã là một phiền toái, bằng không cũng sẽ không mất đi chân thân, biến thành bộ dáng như bây giờ!

- Có một việc ta có thể khẳng định, trên người của ta có thứ có thể làm cho tồn tại mạnh hơn ngươi hàng nghìn lần, hàng vạn lần, thậm chí hàng trăm vạn lần, ngàn vạn lần đều cực kỳ thèm muốn, một khi ta triệt để nhận ngươi làm chủ, mang tới phiền toái đơn giản khó mà tưởng tượng!

- Ngươi khẳng định muốn ta nhận chủ sao?

Tử Linh rất quang minh chính đại hỏi.

- Dù sao phiền toái còn chưa tới.

Không đợi Diệp Chân nói xong, thanh âm Tử Linh đã vang lên.

- Vấn đề này ngươi từ từ cân nhắc đi, dù sao bây giờ tu vi ngươi còn thấp, cũng không cách nào để ta triệt để nhận chủ!

- Chưa cách nào triệt để nhận chủ, vậy tu vi ta đạt tới trình độ gì mới có thể để cho ngươi triệt để nhận chủ?

Diệp Chân hỏi!

- Chờ ngươi tu vi đến…, đã biết! Được rồi, ta phải ngủ đây, đừng lại quấy rầy ta, đừng có làm ta tỉnh giấc nữa!

Nói xong, Tử Linh triệt để không một tiếng động.

Diệp Chân lại gương mặt bực bội, khách trọ như vậy cũng quá ngưu bức?

Ở miễn phí trong cơ thể mình, không ngờ lại một chút mặt mũi cũng không cho, Diệp Chân đã hạ quyết tâm, chờ ngày nào có thể làm cho Tử Linh chân chính nhận chủ, phải trừng trị nó một trận.

Một trăm linh tám cực hình, mọi thứ phải để cho nó nếm thử một lần!

- Đúng rồi, còn có một tin tức tốt phải nói cho ngươi!

Đang lúc Diệp Chân suy nghĩ ác ý, thanh âm Tử Linh lần nữa vang lên.

- Bởi vì trong cơ thể ta đã có một tia Thần Hồn lạc ấn của ngươi, ngươi điều động một chút lực lượng chân chính của ta là được, không cần phải thông qua ta, ừm, điều động nhiều hay ít có quan hệ đến ngươi Thần Hồn lạc ấn của ngươi ở trong cơ thể ta nhiều hay ít!

- Ừm, hiện tại điều động đã sẽ không tổn thương đến ngươi!

- Nhưng mà, phải tận lực ít dùng, ừm, mỗi khi dùng một lần, ngươi sẽ phải bồi thường hao tổn cho ta một lượng Linh Tinh để ta khôi phục!

- Bằng không thì lần tiếp theo cũng đừng mong được dùng, ta ngủ đây, đừng có lại nói ta làm ác mộng!

- Có thể điều động lực lượng chân chính của Tử Linh, đây tuyệt đối là một tin tức tốt.

Cười cười, ánh mắt Diệp Chân nhìn chằm chằm về phía thi thể năm người Hổ Vương Ngự nằm trên mặt đất, năm người này chết rồi, mà còn là Thần Hồn tiêu tán, mà lại bởi vì thời gian quá lâu, nên tiên thiên hồn quang cũng đã tiêu tán đến không còn chút nào.

Nhưng mà trữ vật giới chỉ của năm người đều còn ở đó, cái đồ chơi này hắn không thể buông tha!