← Quay lại trang sách

Chương 853 Năm Ngàn Năm Thề Độc

Đây là một đôi cự nhãn Yêu Thú kinh khủng thế nào!

Cự nhãn Yêu Thú dữ tợn kinh khủng thì Diệp Chân đã thấy qua vô số, tự tay móc xuống cũng không ít, nhưng chính là trước mắt một đôi mắt như thế, khoảnh khắc mở ra vậy mà dọa Diệp Chân sợ đến đạp liên tiếp lui lại mấy bước.

Cự nhãn Thủy Tinh Ly Hỏa Hống này ước chừng to bằng đầu người, con mắt vô cùng xinh đẹp, nhìn sang một chút, con mắt tựa như là một hồ nước màu xanh nhạt, khắp nơi hiện ra gợn sóng.

Nhưng doạ người là trên mặt nước thiêu đốt lửa nóng hừng hực, ngọn lửa màu đỏ sậm ở trên nước hồ màu xanh nhạt hư vô thiêu đốt lên, phát ra âm thanh xuy xuy đốt cháy.

Chỗ chết người nhất chính là nếu như ánh mắt của ngươi dám nhìn qua, lập tức sẽ tạo ra một loại ảo giác ngọn lửa màu đỏ sậm trong sẽ hướng về phía ngươi cuốn tới.

Thủy Tinh hỏa diễm của Thủy Tinh Ly Hỏa Hống cũng không từ trong mắt phun ra, nhưng Diệp Chân lại thật sự cảm nhận được vô cùng nóng rực, tóc, lông mày, lông mi trong nháy mắt đều hóa thành tro bụi, tản mát ra một loại hương khó ngửi.

Diệp Chân đoán, nếu không phải hắn lui đi nhanh, chỉ sợ hỏa lực này sẽ nướng cháy hắn!

Theo Thủy Tinh Ly Hỏa Hống mở to mắt, khí tức quanh người nó đang nhanh chóng tăng lên thấy rõ, một hai hô hấp, quanh người Thủy Tinh Ly Hỏa Hống đã tán phát khí tức cao hơn Nhập Đạo cảnh, sau đó nhanh chóng nhảy lên tới một cảnh giới Diệp Chân không cách nào cảm giác ra được!

Sâu kiến!

Lúc này, Diệp Chân chỉ có một loại cảm giác!

Ở trước mặt Thủy Tinh Ly Hỏa Hống, hắn tựa như là một con sâu kiến vô cùng nhỏ bé.

Nếu không phải trong tay còn nắm chặt Huyền Hỏa phù có thể lạc ấn Thần Hồn của Thủy Tinh Ly Hỏa Hống mà Địa Tâm Hỏa Soái cho, để Diệp Chân có một chút lực lượng, bằng không, Diệp Chân đều có một loại ý nghĩ muốn xoay người chạy, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Trước mắt, khí tức Thủy Tinh Ly Hỏa Hống này thật sự quá cường đại, thật sự còn muốn cường hoành hơn gấp trăm lần khí tức hắn cảm ứng được khi hai Ma tộc Nhập Đạo cảnh đại năng hiển lộ. Thậm chí Diệp Chân loáng thoáng cảm ứng được khí tức còn cường đại hơn cả Tử Linh.

Sau khi hoảng sợ, Diệp Chân vụng trộm cũng có một chút chờ mong thậm chí là vui mừng điên cuồng!

Thủy Tinh Ly Hỏa Hống cường đại như thế, chờ sau khi mình thông qua Huyền Hỏa phù lạc ấn thành công. Thế thì không phải có thể tung hoành Chân Linh Vực thậm chí tung hoành toàn bộ Chân Huyền đại lục rồi hay sao?

Nói không chừng, Diệp Chân còn có thể sớm đi tìm kiếm Thải Y.

- Võ giả nhân tộc? Ngô gia đã chờ nhiều năm như vậy, rốt cục có người sống xuất hiện.

Thanh âm như sét đánh vang lên, sau đó chính là sắc lạnh, âm thanh mài răng the thé, làm cho Diệp Chân có một loại ảo giác Thủy Tinh Ly Hỏa Hống trước mắt này muốn ăn sống hắn.

- Tại hạ Diệp Chân, chính là truyền nhân võ đạo Địa Tâm Hỏa Soái tiền bối chọn lựa, tuân theo sư tôn phân phó, đến đây truyền thừa võ đạo, còn mời tiền bối phối hợp!

Cuối cùng, Diệp Chân dùng một tôn xưng, tu vi Thủy Tinh Ly Hỏa Hống trước mắt này quá mức cường đại, mà còn rất già, đương nhiên kiến thức nó trải qua cả đời, đơn giản có thể xưng là vô giá.

Cho nên, Diệp Chân muốn giữ gìn mối quan với cùng nó, ngày sau cũng tiện bề ở chung.

- Truyền nhân võ đạo? Đến truyền thừa võ đạo?

Thủy Tinh Ly Hỏa Hống ngửa mặt lên trời ngáp một cái, trong lỗ mũi phun ra hỏa diễm dài trăm thước, bỗng nhiên, miệng lớn hướng về phía Diệp Chân mà gào thét.

- Vì sao?

- Vì sao đã lâu như vậy mới có truyền nhân võ đạo xuất hiện, sao không tới sớm hơn vạn năm? Sao không tới sớm hơn một vạn năm để lão tử giống như ngồi tù. Ở chỗ này chờ đến đau khổ chịu gần một vạn năm!

- Một vạn năm, ngươi biết một vạn năm dài bao nhiêu hay sao? Ngươi biết thời gian này có bao nhiêu buồn khổ? Ngoại trừ nơi này có hải lượng nham tương có thể làm cho lão tử còn sống, lão tử trải qua thời gian này so với ngồi tù còn muốn khổ hơn!

- Cho dù là ngồi tù, còn có thể gặp người sống! Mẹ nó lão tử ở nơi này, đừng nói là người sống, ngay cả con vật sống đều không nhìn thấy!

- Biết không, lão tử vì muốn nếm hương thịt, đã ăn cái đuôi của mình hơn ba lần!

Trong âm thanh bạo hống, lưỡi dài Thủy Tinh Ly Hỏa Hống trong miệng lớn như thiểm điện quất về hướng Diệp Chân!

Diệp Chân giật mình kêu to một tiếng, vội vàng lui lại. Nhưng theo bản năng, Diệp Chân cảm thấy Thủy Tinh Ly Hỏa Hống hẳn sẽ không cũng không dám tổn thương hắn mà chỉ có thể đang phát tiết buồn khổ đi!

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân đã trợn tròn mắt!

Thủy Tinh Ly Hỏa Hống thật sự muốn giết hắn, nói cho đúng là thật sự muốn ăn hắn!

Ngọn lửa to lớn tràn đầy màu đỏ sậm Thủy Tinh, lúc này lại có chút xanh lét, bộ dáng kia tựa như mãnh thú bị đói bụng mười ngày nửa tháng đột nhiên được thả ra còn gặp được máu tươi!

Diệp Chân kinh hãi, ngay lúc đầu lưỡi Thủy Tinh Ly Hỏa Hống muốn quấn lấy mình, thần niệm hắn bỗng nhiên chui vào Huyền Hỏa phù trong lòng bàn tay, sau đó hướng về Huyền Hỏa phù trong Thủy Tinh Ly Hỏa Hống kia một sợi tiên thiên Thần Hồn một kích hết sức!

Ngao ô!

Thủy Tinh Ly Hỏa Hống tựa như bị bóp nát trứng, gào lên thê thảm, thân thể to lớn điên cuồng run rẩy đung đưa.

Cái này run lên, chính là đất rung núi chuyển, thân thể to lớn của Thủy Tinh Ly Hỏa Hống rốt cục ở trong hồ dung nham xuất hiện ra!

Thân thể dài đến vạn mét, ở trong hồ dung nham to lớn này, thân thể lắc lư một chút, toàn bộ hồ dung nham tựa như địa chấn sôi trào lên, lại giống như núi lửa, cũng đung đưa kịch liệt.

Cùng thời khắc đó, Diệp Chân phi tốc lui lại phát hiện dưới chân cũng đung đưa kịch liệt, Thủy Tinh Ly Hỏa Hống này hơi nhúc nhích, không ngờ lại lắc lư toàn bộ Địa Hỏa Tâm Cung.

- Chẳng lẽ gia hỏa này điên rồi hay sao?

Lúc này, đầu Diệp Chân đã đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi cái kia đột nhiên tập kích, làm cho ngón tay Diệp Chân cũng nhịn không được run rẩy, sau mấy hô hấp mới bình phục trở lại.

Trấn định lại, Diệp Chân cảm giác trong ngực nhẹ nhàng khẽ động, bỗng nhiên nhớ tới Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, lần nữa giật mình, sợ Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu bị Thủy Tinh Ly Hỏa Hống kinh khủng này trước mắt dọa cho hỏng đi.

Thế nhưng khi thần niệm xoay qua chỗ khác, Diệp Chân mới ngạc nhiên phát hiện, tiểu Miêu ở trong ngực hắn không ngờ lại giống như một người không có chuyện gì, không cảm giác gì!

Nói một cách khác, phẩm giai Yêu Thú của Thủy Tinh Ly Hỏa Hống đối với tiểu Miêu chưa hình thành nên uy áp huyết mạch!

Diệp Chân đã tới không kịp nghĩ vấn đề xa hơn, vội vàng nhìn về phía Thủy Tinh Ly Hỏa Hống hét thảm đang dần thu nhỏ, suy nghĩ.

Diệp Chân cảm thấy, đừng nói là một con Yêu Thú, cho dù một người bị nhốt một vạn năm không chút nào cái vui vẻ mà sống ở trên đời một vạn năm, chỉ sợ cũng phải xảy ra vấn đề.

Trước mắt, bộ dáng con Thủy Tinh Ly Hỏa Hống này sợ là đói đến hung ác.

Ngay sau đó, Diệp Chân sẽ không để ý, từ xa chắp tay nói.

- Huyết thực yêu tộc các ngươi thật tốt, tiền bối bị nhốt gần vạn năm sợ là đã rất đói rồi!

- Nhưng mà tiền bối yên tâm, chờ sau khi hoàn thành công việc truyền thừa, tại hạ sẽ mang tiền bối ra ngoài ăn no một lần. Đều là huyết thực ngon! À, đúng rồi.

Chỗ của tại hạ còn có một chút thi thể Yêu Thú, đưa cho tiền bối xem như là một chút lễ vật!

- Meo!

Tiểu Miêu bất mãn gọi tiếng vang lên trong đầu Diệp Chân, Diệp Chân nói tới thi thể Yêu Thú, chính là Diệp Chân chuẩn bị ở trong giới chỉ trữ vật, khẩu phần lương thực chuẩn bị cho nó, tất cả đều là thi thể Yêu Thú Địa Giai bình thường thu mua được.

Diệp Chân an ủi tiểu Miêu một câu, tiện tay đánh ra tầm mười thi thể Yêu Thú Địa Giai!

Những thi thể này còn chưa rơi xuống đất, lưỡi dài Thủy Tinh Ly Hỏa Hống đã cuốn tới, âm thanh nhấm nuốt rốp rốp giòn tan vang dội tới. Thủy Tinh Ly Hỏa Hống dường như đói đến điên dại, điên cuồng ăn liên tục!

Loại ăn liên tục này kéo dài đến gần nửa canh giờ, sau khi đã ăn hết tám thành khẩu phần lương thực Diệp Chân chuẩn bị cho tiểu Miêu nửa năm, Thủy Tinh Ly Hỏa Hống mới hài lòng ợ một cái!

- Tiểu tử ngươi, còn tính là người tốt, không tệ!

Thủy Tinh Ly Hỏa Hống dùng chân trước thiêu đốt hừng hực chỉ Diệp Chân, nghiêm trang nói, nhưng vừa nói xong lại dao động thẳng đầu tới.

- Đáng tiếc, quá muộn!

- Tiểu tử ngươi tới quá muộn rồi!

- Tiểu tử ngươi lại sớm đến năm ngàn năm, ta còn có thể cùng ngươi rong ruổi thiên hạ. Khoái ý chư giới! thế nhưng ngươi tới quá muộn, thật sự quá muộn!

Lời này, Diệp Chân nghe được một đầu dấu chấm hỏi.

- Quá muộn? Tiền bối rốt cuộc là ý gì, chẳng lẽ thọ nguyên tiền bối?

- Trò cười, thọ nguyên lão tử so với tên Địch ma quỷ kia lâu hơn nhiều! Đừng nói là vạn năm, cho dù sống thêm mười vạn năm nữa cũng không vấn đề gì.

Thần sắc Thủy Tinh Ly Hỏa Hống quái dị cười ha hả.

- Vậy tại sao…

Thủy Tinh Ly Hỏa Hống dùng một tiếng rít gào cắt ngang lời Diệp Chân nói:

- Muốn biết thì hãy nghe đi!

- Hơn chín ngàn năm trước, vết thương cũ của Địch ma quỷ phát tác. Tự phát hiện thọ nguyên sắp hết nên bắt đầu cải tạo Địa Hỏa Tâm Cung của hắn, làm ra mấy khảo nghiệm lựa chọn truyền nhân võ đạo của hắn, sau đó chuẩn bị rải tin tức chọn lựa truyền nhân võ đạo!

- Nhưng xui xẻo là hắn rải tin tức, truyền nhân võ đạo không tìm đến, lại đưa tới kẻ đối đầu với hắn! Một trận đại chiến kia kém một chút đã đánh nát Địa Hỏa Tâm Cung.

- Cuối cùng vì bảo trụ Địa Hỏa Tâm Cung, Địch lão quỷ sử dụng cấm pháp, cứng rắn chịu một kích trí mạng, điên cuồng phún ra bản nguyên tinh huyết phát động bí pháp, sau đó dưới sự trợ giúp của lão tử trợ giúp Địa Hỏa Tâm Cung thuận theo Địa Tâm Hỏa mạch này trốn xa nghìn vạn dặm, sau đó che giấu tới chỗ sâu địa mạch, tránh thoát cừu gia hắn truy sát!

- Nhưng vết thương cũ trước đây của hắn phát tác, thọ nguyên sắp hết, lại trải qua lần đại chiến trước dùng qua cấm pháp, sau đó lại cuồng phún bản nguyên tinh huyết phát động bí pháp, chờ sau khi bỏ chạy đã đạt tới cảnh dầu đã hết đèn cũng tắt cũng không còn cách nào chuyển Địa Hỏa Tâm Cung lên trên mặt đất, mà cũng lại không dám dời ra khỏi mặt đất!

- Sau khi giao phó một phen hắn đã giam lão tử ở chỗ này, mà hắn cũng đã ngẻo rồi, bảo lão tử ở đây chờ truyền nhân võ đạo của hắn xuất hiện, phụ tá truyền nhân võ đạo của hắn!

- Hắn đã chết ngược lại còn sạch sẽ, nhưng lão tử ở chỗ này bị một lần nhốt chính là vạn năm, so với chết còn thống khổ hơn!

Nói đến đây, trên mặt thú của Thủy Tinh Ly Hỏa Hống kia không ngờ lại hiện lên một loại thần tình thống khổ cực hạn!

- Bị giam một trăm năm trước, lão tử đã suy nghĩ, nếu ai có thể kế thừa võ đạo của Địch ma quỷ, làm cho lão tử lại được nhìn thấy ánh mặt trời, lão tử sẽ cố gắng mà làm yêu bộc của hắn, trợ giúp hắn tung hoành thiên hạ!

- Một trăm năm sau, lão tử còn bị vây ở chỗ này, bực bội mà cũng lại sợ hãi!

- Lão tử cũng không thể bị như vậy nhốt cả đời đúng chứ?

- Thế là lão tử bên đường thề, nếu ai có thể vào một ngàn năm sau làm cho lão tử lại thấy ánh mặt trời, lão tử sẽ cam tâm tình nguyện giúp đỡ cho hắn cả một đời, dù là làm trâu làm ngựa cũng đều được!

- Thế nhưng một ngàn năm sau, lão tử vẫn còn bị vây ở chỗ này!

- Lão tử giãy dụa qua, phá hư qua, nhưng không cách nào rời khỏi cấm chế Địch ma quỷ khi còn sống bày ra!

- Thế là lão tử thề lần nữa, nếu ai ở trong hai ngàn năm cứu lão tử ra ngoài sẽ để lão tử hung hăng rút một trăm roi trút cơn giận, sau đó sẽ cùng hắn ở một chỗ trộn lẫn!

- Thế nhưng hai ngàn năm qua đi, lão tử lần nữa thất vọng!

- Thế là lão tử thề, nếu như trong vòng năm ngàn năm đến truyền nhân võ đạo, chỉ cần làm cho vui vẻ lão tử, nhìn vừa ý, lão tử sẽ xem hắn như tổ tông cúng bái, lão tử sẽ cho hắn truyền thừa võ đạo, lăn lộn với hắn!

- Thế nhưng vừa chờ đã là năm ngàn năm, lão tử lần nữa thất vọng!

- Không, lần này lão tử đã tuyệt vọng, chờ năm ngàn năm, lão tử đã chờ đến tuyệt vọng!

- Thế là ngày đó lão tử đã phát ra một lời thề độc, ngươi có muốn biết hay không?

Nói đến đây Thủy Tinh Ly Hỏa Hống hướng về phía Diệp Chân, dữ tợn cười một tiếng!