Chương 867 Lựa Chọn Gì?
Trong tiếng thét chói tai của Băng Sát Vương La Thù, hai cột sáng màu đỏ đậm mang theo ánh sáng bốn màu mông lung từ sau lưng ba người bọn họ quét ngang tới!
Cơ hồ ngay khi vừa nhìn thấy cột sáng màu đỏ đậm, trong đầu ba người đồng thời hiện ra bốn chữ —— Luyện Hồn Thần Quang!
Đây chính là luyện hồn thần quang đã làm cho Chấn Sơn Vương có tu vi cao tới Khai Phủ cảnh thất trọng đỉnh phong ăn thiệt lớn!
Thần sắc ba người thảm biến!
Nhưng phản ứng của bọn hắn cũng chỉ giới hạn trong này, khi trong đầu bọn hắn xuất hiện bốn chữ lớn "Luyện hồn thần quang" thì cột sáng màu đỏ đậm đã khẽ quét qua ba người bọn họ!
Cơ hồ là đồng thời, thân hình ba người kịch chấn, giống như bị sét đánh, thân hình kịch liệt run rẩy, mắt, tai, miệng, mũi đồng thời chảy ra một sợi máu tươi đỏ thẫm, hai mắt mở to, thần quang trong mắt ở trong nháy mắt gần như tán loạn!
Trong nháy mắt tiếp theo, ba người như chim bị gãy cánh, như tảng đá từ trên bầu trời rơi nhanh xuống.
Thân hình Diệp Chân lóe lên, lướt qua theo thứ tự xách ba người trong tay, đồng thời ngón tay như thiểm điện điểm nhanh trên người ba người, các loại thủ pháp phong cấm trùng điệp bay lên.
Trong chớp mắt phong cấm Linh Lực và lực lượng Thần Hồn của ba người đến sít sao, cái này cũng chưa hết, luôn luôn chú ý cẩn thận, Diệp Chân xách ba người lắc một cái, phát ra một xảo kình toàn bộ đứt gãy từng khớp nối trên dưới toàn thân ba người.
Ngoại trừ còn có thể mở miệng nói chuyện quay đầu ra thì ba người không khác gì một bãi thịt mềm!
Chờ Diệp Chân làm xong mọi việc, lại đợi mấy hơi, ba người mới từ trong luyện hồn thần quang của Diệp Chân thong hồi sức, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân đã tràn đầy tro tàn!
Quá đột nhiên!
Lần này Diệp Chân đánh lén quá đột nhiên!
Ba người bọn họ còn đang suy nghĩ vì sao Diệp Chân có thể hư không biến mất đã bị Diệp Chân đánh lén.
Mà bởi vì có Linh Lực ba động của đại trận nên thẳng đến khi Diệp Chân ở sau lưng bọn hắn phát động đánh lén, bọn hắn mới có có cảm giác.
Nhưng đã quá muộn!
Thần Hồn công kích vốn đã có tốc độ cực nhanh, huống chi còn là đánh lén.
Chỗ chết người nhất chính là ba người bọn họ tập hợp một chỗ, cách nhau quá gần.
Hai đạo luyện hồn thần quang của Diệp Chân khẽ quét qua đã một mẻ hốt gọn ba người, ngay cả một tia phản kháng cũng không kịp.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là ba người bọn họ căn bản không ý thức được Diệp Chân sẽ xuất hiện sau lưng mình, toàn bộ tâm tư đều tập trung ở chuyện Diệp Chân đột nhiên biến mất, lúc này mới giúp cho Diệp Chân đánh lén thành công!
- Ba vị, vừa rồi ta cũng đã nói, nếu các ngươi trực tiếp thả ta. Ta cũng sẽ cân nhắc cho các ngươi được chết thống khoái! Hiện tại, các ngươi đều đã mất đi cơ hội này!
Diệp Chân tiện tay ném ba vương giả Khai Phủ cảnh xuống đất, cười híp mắt nói.
Cũng chính là nơi này không có ai, nếu có người nhìn thấy Diệp Chân lại có thể một mình bắt sống ba vương giả Khai Phủ cảnh chỉ sợ phải cả kinh đến răng hàm đều đến rơi xuống.
Mà Diệp Chân bắt sống ba vương giả Khai Phủ cảnh cũng không phải vô danh, mà là Huyễn Trận Vương Trần Sí, Băng Sát Vương La Thù. Hoành Giang Vương Trì Ngư Long đại danh đỉnh đỉnh trong Chân Linh Vực.
Ba vương giả Khai Phủ cảnh này cho dù bất kỳ người nào đến thăm Nhật Nguyệt thần giáo, đều tuyệt đối sẽ phải để Giản Thiên Hùng chân trần đón lấy.
Nhưng hiện tại, từng người lại giống như một bãi bùn nhão nằm ở trên mặt đất, mặc cho Diệp Chân giày xéo, ngoại trừ cổ và tròng mắt có thể chuyển động ra thì không khác gì một người chết!
- Dưới mặt đất, ngươi từ lòng đất đi ra, đúng hay không?
Hai mắt Huyễn Trận Vương trợn tròn xoe nhìn chằm chằm vào Diệp Chân rống to:
- Lòng đất, đây là sơ hở duy nhất Bát Phương Thác Loạn Huyễn Thần đại trận của lão phu!
- Nhưng mà, sơ hở này chỉ có đối với Khai Phủ cảnh cửu trọng đỉnh phong và đại năng Nhập Đạo cảnh trong truyền thuyết mới có thể xem như sơ hở!
- Đối với Chú Mạch cảnh thậm chí vương giả Khai Phủ cảnh, lòng đất căn bản không thể xem như sơ hở!
- Sao ngươi có thể làm được?
- Có phải võ đạo truyền thừa của Địa Tâm Hỏa Soái hay không?
- Có phải bởi vì võ đạo truyền thừa của Địa Tâm Hỏa Soái hay không?
Huyễn Trận Vương vô cùng chấn động bắn liên thanh hỏi Diệp Chân.
Diệp Chân từ chối cho ý kiến cười nói.
- Phải thì như thế nào, không phải lại như thế nào?
Huyễn Trận Vương đoán không sai, Diệp Chân từ lòng đất trốn tới!
Trên thực tế, khi Diệp Chân bị kéo vào trong trận pháp, chân đạp thực địa xem thử mình có thể trốn vào lòng đất được hay không.
Thần niệm thôi động, Diệp Chân chỉ nửa bước chìm vào lòng đất, sau đó đã triệt để chắc chắn!
Hắn có thể rời khỏi trận pháp bất cứ lúc nào, có gì phải sợ?
Chính như Huyễn Trận Vương Trần Sí nói, trận pháp này của hắn, sơ hở duy nhất chính là lòng đất. Nhưng sơ hở này cũng chỉ đối với người có được bí thuật độn thổ cực cá biệt mới có thể xem như sơ hở.
Rất không may, Diệp Chân chính là người cực kì cá biệt đó!
Trốn vào lòng đất, Diệp Chân trốn xa ra mấy chục dặm, thoát ra khỏi phạm vi trận pháp, sau đó cưỡi Vân Dực Hổ Vương thẳng vào không trung, khi đến không trung phía trên lưng ba người mới hạ xuống, trực tiếp phát động luyện hồn thần quang đánh lén!
Trên thực tế, vừa rồi khi Diệp Chân thi triển luyện hồn thần quang vẫn có chỗ lưu thủ, Diệp Chân chỉ vận dụng bảy thành uy lực của luyện hồn thần quang mà thôi!
Luyện hồn thần quang của Diệp Chân dưới một kích toàn lực, thì cho dù Chấn Sơn Vương tu vi Khai Phủ cảnh thất trọng đỉnh phong cũng đều phải bị thương nặng thậm chí đến vận dụng thế hồn khôi lỗi phù vô cùng trân quý mới có thể trốn được một kích trí mạng!
Chớ nói chi ba người trước mắt tu vi cao nhất chỉ có Khai Phủ cảnh lục trọng, trong đó tu vi Băng Sát Vương cũng chỉ có Khai Phủ cảnh ngũ trọng đỉnh phong!
Nguyên bản, Diệp Chân đã dự định trực tiếp diệt sát ba người này, nhưng khi dịnh xuất thủ, Diệp Chân lại có một suy nghĩ khác!
Vương giả Khai Phủ cảnh có chút khan hiếm, dưới tay Diệp Chân, tu vi cao nhất cũng chỉ có hội chủ Huynh Đệ Hội Nhạc Án - Chú Mạch cảnh bát trọng đỉnh phong.
Nếu dưới tay Diệp Chân có vài khôi lỗi vương giả Khai Phủ cảnh sai khiến, như vậy Diệp Chân làm việc sẽ rất thuận tiện.
Dưới tình huống bình thường, lấy tôn nghiêm của vương giả Khai Phủ cảnh sẽ không thể nào làm khôi lỗi cho người khác. Mà đối phương không phối hợp, Diệp Chân cũng không có cách nào thi triển bí thuật khôi lỗi đối với bọn hắn.
Nhưng mà, ba người trước mắt thế nhưng có, bất kể như thế nào, thử một chút cũng có thể!
- Không ngờ, không ngờ!
Huyễn Trận Vương Trần Sí cảm thán.
- Trước khi sư tôn của lão phu đi về cõi tiên đã từng dặn dò. Trận pháp nhất đạo chúng ta tối kỵ Ngũ Hành độn pháp, nhất là thuật độn thổ.
- Mặc dù Chân Linh Vực trong đã hơn mấy trăm năm chưa từng xuất hiện thuật độn thổ, nhưng trước khi sư tôn đi về cõi tiên vẫn căn dặn ta, nếu đối phó một chút đối thủ quá mạnh mẽ và thần bí thì phải bố trí thêm Ngũ Hành trận pháp ở trong trận pháp để ngăn cách độn thổ Ngũ Hành.
- Đáng tiếc, lão phu lại quên điểm này, mới có to lớn họa hôm nay
- Hôm nay bị bắt, chính là chúng ta tài nghệ không bằng người, muốn đánh muốn giết thì cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được!
Băng Sát Vương lạnh giọng nói!
- Hừ, nếu không phải hắn may mắn đạt được võ đạo truyền thừa của Địa Tâm Hỏa Soái thì hắn đã sớm thành oan hồn dưới tay chúng ta, chỉ là vận khí tốt mà thôi Hoành Giang Vương lại không phục. Một mặt khiêu khích nhìn chằm chằm Diệp Chân, hình như có ý muốn chọc giận Diệp Chân.
Diệp Chân trực tiếp không để ý đến, mà tự mình nói, đối với ba tù binh đã không có chút sức phản kháng nào, Diệp Chân không cần thiết khách khí với bọn họ, chỉ xem lựa chọn của bọn hắn mà thôi!
- Ta có một bí pháp tên Tỏa Hồn Khôi Lỗi thuật! Cần các ngươi phối hợp ta triệt để buông Thần Hồn ra mới có thể thi triển thành công! Ba vị đều là vương giả
Khai Phủ cảnh tu luyện nhiều năm. Tại hạ cũng không muốn để một thân tu vi của các ngươi tiêu tán.
- Cho nên, ta định cho các ngươi một cơ hội sống. Buông Thần Hồn ra, phối hợp với ta thi triển Tỏa Hồn Khôi Lỗi thuật, trở thành khôi lỗi của Diệp Chân ta.
- Ta nhổ vào, ngươi ở đó mà xuân thu đại mộng đi!
Không đợi Diệp Chân nói cho hết lời, Hoành Giang Vương trước hết hướng về phía Diệp Chân quát to.
- Khi bản tọa tung hoành thiên hạ ngươi vẫn là con nít chưa mọc đủ lông, muốn để lão phu làm khôi lỗi của ngươi, ngươi nằm mơ đi Phốc!
Thanh âm cùng loại với dưa hấu vỡ vụn đột ngột vang lên, tiếng mắng của Hoành Giang Vương đột nhiên ngừng lại.
Ngay khi Trì Ngư Long nổi giận quát thì Diệp Chân đã tiện tay một chưởng giống như đập dưa hấu đập nát đầu của hắn.
Cùng một giây, trên mặt Huyễn Trận Vương và Băng Sát Vương bị bắn tung tóe rất nhiều máu tươi và óc, sắc mặt trong chớp mắt trở nên tái nhợt!
Mặc dù bọn hắn là vương giả Khai Phủ cảnh, khi trực diện đối mặt với tử vong cũng không khỏi bắt đầu sợ hãi!
Nhưng mà, cái này cũng chưa hết!
Sau khi đầu Trì Ngư Long vỡ vụn, tiên thiên hồn quang dày đặc bao vây tiên thiên Thần Hồn của hắn vừa chui ra, ngay khi vừa xuất hiện còn chưa kịp thoát đi đã bị đại thủ của Diệp Chân còn dính óc nắm lấy!
- Khốn kiếp, ngươi dám giết ta, ngươi chờ đấy.
Không đợi Trì Ngư Long uy hiếp xong, lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân khẽ động, tiện tay víu rồi, đã bắt lấy tiên thiên Thần Hồn được bảo vệ dưới Tiên Thiên hồn quang của Trì Ngư Long ra, đánh ra mấy đạo Thần Hồn cấm chế, tiên thiên Thần Hồn của Trì Ngư Long kêu thảm như heo bị làm thịt!
Tiên thiên hồn quang dày đặc ở trước mặt Diệp Chân không khác gì một tờ giấy!
Diệp Chân thuận tay đánh ra pháp quyết, dùng Lực lượng Thần Hồn phong cấm tiên thiên hồn quang của Trì Ngư Long, sau đó tiện tay ném vào trữ vật giới chỉ!
Một màn này trực tiếp làm cho Trần Sí và La Thù nhìn trợn mắt hốc mồm!
Chụp chết Trì Ngư Long không hiếm lạ, nhưng trực tiếp bóc ra tiên thiên Thần Hồn từ trong tiên thiên hồn quang của Trì Ngư Long ra, chiêu này quá kinh khủng!
Dưới tình huống bình thường, không có lực lượng Thần Hồn gấp mấy lần Trì Ngư
Long thì không làm được đến mức này!
Mà làm bọn họ sợ hãi nhất chính là một lời không hợp Diệp Chân tiện tay diệt sát Trì Ngư Long, ngay cả tiên thiên Thần Hồn cũng không buông tha.
Tác phong tàn nhẫn như vậy làm cho La Thù ngạnh sinh nuốt xuống lời nói đã dâng đến cổ họng, không còn dám nhiều lời một chữ, sợ tựa đột ngột bị giết giống Trì Ngư Long!
Nhìn Huyễn Trận Vương và Băng Sát Vương lộ vẻ mặt hoảng sợ, bên tai không ngừng vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết từ tiên thiên Thần Hồn của Hoành Giang Vương phát ra, Diệp Chân cười tủm tỉm nhìn về phía hai người, nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng lóe ra hàn quang.
- Hai vị, các ngươi thì sao, lựa chọn thế nào?