← Quay lại trang sách

Chương 884 Quá Thời Gian Mà Thôi

----

Ngay khi bốn phương tám hướng trở nên trắng xoá, "Phong Khinh Nguyệt" trước mắt Diệp Chân sắc mặt trắng bệch, một mặt hoảng sợ kịch liệt ho khan, muốn nôn ra hết rượu đã nuốt vào trong bụng.

Diệp Chân một chân nhẹ nhàng trầm xuống, khóe miệng lập tức hiện ra một tia khinh miệt, sau đó tựa như diều hâu bắt con gà con nắm phần gáy "Phong Khinh Nguyệt" giả mạo, lăng không nhấc lên.

Linh Lực nhẹ xuất, Diệp Chân ngăn lại động tác thúc nôn của "Phong Khinh Nguyệt", cơ hồ là đồng thời, Phong Khinh Nguyệt giả mạo không còn bất kỳ động tác giãy dụa nào nữa.

Trên dưới quanh người, tựa như sợi mì mềm nhũn xuống.

Bản thân Diệp Chân của cũng cao thủ dịch dung, thấy thế, một đợt Linh Lực nhẹ nhàng nhẹ nhàng rót vào đỉnh đầu Phong Khinh Nguyệt giả mạo, chớp mắt trong cơ thể Phong Khinh Nguyệt giả mạo chấn động nhè nhẹ vô số lần.

Loại thủ pháp này, dùng để phá giải võ giả thông qua Linh Lực thay đổi bề ngoài hình thể, vô cùng ứng nghiệm!

Tựa như thoát thai hoán cốt, một nữ võ giả hoàn toàn không giống xuất hiện trước mặt Diệp Chân.

Thân cao rút nhỏ nửa thước, khuôn mặt cũng biến dạng, biến thành mặt trứng ngỗng, ngoại trừ kiểu tóc ra thì không còn một chút nào tương tự Phong Khinh Nguyệt.

Nhưng thoạt nhìn, khuôn mặt và dáng người của nữ tử trước mắt này cũng coi như một mỹ nữ.

- Mưu đồ như thế, xuất động cao thủ dịch dung, lại dùng rượu độc muốn giam giữ ta.

Đạt được cái kết luận này, thần sắc của Diệp Chân đột ngột biến thành ngưng trọng.

Nguyên nhân không gì khác, có thể nhìn ra được, đợt ám toán hôm nay, đối phương quy hoạch quá tinh tế.

Giả mạo Phong Khinh Nguyệt, Diệp Chân chỉ từ dung mạo không ngờ lại không nhìn ra sơ hở, mà ngay cả chi tiết hắn và Phong Khinh Nguyệt thích uống rượu loại đều đưa đến.

Kinh người hơn chính là, còn lấy được phù tấn của Diệp Chân hắn.

Đây là một trận ám toán tỉ mỉ bày kế.

Nếu như trận bày kế ám toán này vì mục đích xử lý Diệp Chân thì lúc này hắn sẽ nhẹ nhõm rất nhiều.

Đến trình độ này, kế hoạch của đối phương đã thất bại.

Nhưng nhìn dược hiệu của chén rượu độc này làm cho Diệp Chân mất đi năng lực chống cự, mà xung quanh còn bày ra đại trận. Mà đại trận này lấy ảo và khốn làm chủ, không phải sát trận.

Nói một cách khác, mục tiêu đối phương tỉ mỉ bày kế là bắt sống Diệp Chân hắn.

Loại tình huống này có chút nghiêm trọng.

Bởi vì dưới tình huống bình thường, sau khi bắt sống hắn khẳng định còn sẽ có kế hoạch sau này, mà kế hoạch sau đó là cái gì, Diệp Chân không biết rõ nhưng tuyệt đối không đơn giản.

Khỏi cần phải nói, chỉ dịch dung thành Phong Khinh Nguyệt đã có thể tìm hiểu ra rất nhiều chi tiết giữa hắn và Phong Khinh Nguyệt, cũng không phải là người bình thường có thể biết được.

Càng làm cho Diệp Chân lo lắng chính là, những người này như thế nào đạt được phù tấn của hắn?

Trừ cái đó ra, Diệp Chân càng ẩn ẩn có chút lo lắng an nguy của Phong Khinh Nguyệt, kế hoạch của những người này chu đáo chặt chẽ như thế, lấy Phong Khinh Nguyệt làm mồi nhử, như vậy vì phòng ngừa xảy ra ngoài ý muốn, sẽ có hành động đặc biệt nhằm vào Phong Khinh Nguyệt hay không?

Ngay khi Diệp Chân đang suy nghĩ lang mang thì bên ngoài đại trận cũng vang lên một tiếng rống giận dữ tức hổn hển.

- Họ Diệp, nếu muốn mạng sống thì tranh thủ thả Tinh Tinh ra cho lão tử!

- Nếu không lão tử sẽ làm cho ngươi chết không nơi táng thân!

Ngoài đại trận, Diêm Bình tay cầm trận bàn hai mắt trợn tròn xoe, trán nổi lên gân xanh, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Vệ Tinh Tinh bị Diệp Chân nắm ở trong tay!

- Ngươi rất quan tâm nàng?

Biểu lộ của Diệp Chân nhàn nhạt nhấc tay của Vệ Tinh Tinh mềm thành một sợi mì, cảm giác kia không giống như đang nâng một người sống mà là đang nâng một vật phẩm, làm cho con ngươi ba võ giả khác đang ở ngoài đại trận đồng thời co rụt lại. Ánh mắt đồng thời nhìn về phía Diêm Bình đang vô cùng nổi giận!

- Thất ca, để ta tiếp quản chỉ huy?

Trung niên mặt đen võ giả tên Diêm Luân nói, trong giọng nói dường như có ý trưng cầu.

- Tinh Tinh bị bắt sống, tình trạng của ngươi bây giờ, không thích hợp chỉ huy!

Câu nói này làm cho Diêm Bình vô cùng nổi giận cấp tốc tỉnh táo lại. Lồng ngực chập trùng nhanh chóng bình tĩnh, thần sắc nhanh chóng trở nên một mặt lãnh khốc:

- Không cần!

Theo điều lệ chiến sự của gia tộc, một khi người chỉ huy cảm xúc xuất hiện ba động quá lớn sẽ người khác tiếp quản chỉ huy.

Nhưng vấn đề là, một khi để cho người khác cũng chính là các huynh đệ khác của Diêm Bình tới tiếp quản chỉ huy, như vậy những người khác đối với tính mệnh Vệ

Tinh Tinh, sẽ không quá coi trọng.

Trong gia quy Diêm gia có một mục chí cao vô thượng. Vì gia tộc, mọi thứ đều có thể hi sinh!

Mà nhiệm vụ bọn hắn đang chấp hành chính là nhiệm vụ cấp bảy trong gia tộc.

Nhiệm vụ trong gia tộc Diêm gia chia thành chín cấp, từ cấp một đến cấp ba là nhiệm vụ bình thường, cấp bốn đến cấp sáu là nhiệm vụ quan trọng, cấp bảy đến cấp chín là nhiệm vụ sinh tử, là nhiệm vụ mấu chốt liên quan đến lợi ích quan trọng thậm chí là sinh tử tồn vong của gia tộc.

Nhiệm vụ gia tộc cấp bảy hoặc cấp bay trở lên cho phép xuất hiện tử vong thậm chí là chủ động hi sinh, chỉ huy đội trưởng có quyền hi sinh tính mệnh một bộ phận thành viên trong gia tộc để hoàn thành nhiệm vụ.

Cho nên, hắn nhất định phải tỉnh táo lại, trong phạm vi khả năng bảo vệ tính mệnh Vệ Tinh Tinh.

- Thả nàng, sau đó trả lời chuyện chúng ta muốn biết, ta có thể làm chủ thả ngươi một con đường sống!

Sau khi khôi phục tĩnh táo, Diêm Bình lạnh nhạt nói.

Vừa dứt lời ra, sắc mặt ba thành viên khác trong gia tộc từng người đột nhiên thay đổi, bởi vì mục tiêu nhiệm vụ căn bản không phải như vậy, nhưng mà ngay lúc đó, Diêm Bình dùng Thần Hồn truyền âm giải thích trong đầu bọn hắn.

Chỉ là hư giả nhận lời mà thôi!

- Chuyện các ngươi muốn biết? Các ngươi muốn từ ta trong miệng biết bí mật gì?

Diệp Chân cười quái dị một tiếng, nụ cười trở nên cổ quái.

Hắn không nghĩ ra được, trong miệng hắn có cái gì bí mật đáng giá những người này đại động can qua như vậy.

Diệp Chân biết đến một chút bí mật bình thường, không đáng những người này đại động can qua, nhưng có vài bí mật chân chính, nếu nói, Diệp Chân hẳn phải chết!

Đối diện trầm ngâm một chút, hỏi.

- Nhật Nguyệt thần giáo có Hồn khí tồn tại hay không?

Vấn đề này làm cho khóe miệng Diệp Chân lần nữa xuất hiện một nụ cười khinh miệt.

Đối phương hỏi vấn đề này, quá kém.

Nhật Nguyệt thần giáo có Hồn khí tồn tại hay không, thật ra thế lực lớn ở Thanh Lam võ đô đều biết, dù sao động tĩnh kinh người do Giản Thiên Hùng vận dụng Nhật Nguyệt thần đàn không cách nào che giấu.

Nói một cách khác, người trước mắt này đang mượn cớ này qua loa hắn, mục đích, chỉ là muốn cứu ra thiếu nữ tên Vệ Tinh Tinh bị hắn bắt sống!

- Các ngươi chỉ có chút IQ ấy sao?

Diệp Chân cười nhạo một tiếng, một khác tay bỗng nhiên nắm ở trên cánh tay phải Vệ Tinh Tinh bị bắt sống, quát:

- Hiện tại, ta hỏi, ngươi đáp!

- Không đáp thì chính là có ý đồ giấu giếm ta, rất đơn giản, ta sẽ trừng phạt nàng từng chút một!

- Ngươi dám?

Diêm Bình lần nữa gầm thét, trong mắt hiện đầy vội vàng lo lắng, hắn muốn kéo dài thời gian nên tùy tiện hỏi một vấn đề, không ngờ trực tiếp bị Diệp Chân khám phá.

Đến một lần cho hắn suy nghĩ thời gian quá ngắn, thứ hai, hắn mới tới Thanh Lam võ đô, cũng không phải quá rõ ràng mọi chuyện ở đây.

- Ai phái ngươi, các ngươi thuộc thế lực nào? Ừm, thời gian năm hơi!

Diệp Chân vươn năm ngón tay về trắng xoá ngoài trận, sau đó, thu hồi đầu ngón tay thứ nhất, đại biểu một!

- Thức thời thì ngươi tốt nhất lập tức thả Vệ Tinh Tinh ra, bằng không một kích của chúng ta lập tức ngươi sẽ hôi phi yên diệt!

- Bây giờ mạng nhỏ của ngươi đều ở trong tay ta, còn dám uy hiếp ta?

Diêm Bình uy hiếp một tràng, ngón tay Diệp Chân cũng đang không ngừng thu hồi, khi Diệp Chân thu hồi ngón tay thứ năm, trong mắt Diêm Bình đột ngột hiện lên một tia bối rối!

- Trường Sinh giáo, chúng ta là trường sinh.

Tê kéo!

Thanh âm cái gì đó bị ngạnh sinh kéo đứt nhẹ vang lên.

Diệp Chân chỉ nhẹ nhàng khẽ động, đã nhấc cánh tay phải của Vệ Tinh Tinh lên sau đó xé xuống, nguyên bản Vệ Tinh Tinh dáng dấp có chút xinh đẹp giả mạo Phong Khinh Nguyệt, toàn bộ khuôn mặt lập tức tựa như lệ quỷ, bắt đầu vặn vẹo.

Nhưng càng kinh khủng chính là, bởi vì trước đây Vệ Tinh Tinh bị Diệp Chân cưỡng ép uống ly rượu độc kia làm cho cả người mềm đến giống mì sợi, ngoại trừ con mắt và bộ mặt có thể động tác rất nhỏ ra thì ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.

Bộ dáng thống khổ đến cực hạn nhưng lại không cách nào hét lên và cũng không cách nào giãy dụa, hết sức kinh khủng!

Cả ba võ giả khác ở bên ngoài trận pháp cũng đổ hít một hơi lạnh.

- Mấy vị đều là vương giả Khai Phủ cảnh, trong Trường Sinh giáo, hình như không có vương giả Khai Phủ cảnh giống mấy vị! Cho nên, trả lời sai!

- Tiếp đó, tiếp tục, ai phái ngươi, các ngươi lệ thuộc vào thế lực nào? Ừm, vẫn là thời gian năm hơi!

Diệp Chân lần nữa vươn năm ngón tay hướng về ngoài trận, bắt đầu tính toán, đồng thời, một tay đặt lên trên đôi chân rắn chắc thon dài của Vệ Tinh Tinh, ý đồ rất rõ ràng.

Lần này, Diêm Bình triệt để hoảng loạn.

Hắn cũng đã triệt để hiểu rõ, Diệp Chân không phải một đối thủ dễ gạt gẫm, mà Vệ

Tinh Tinh…

Diệp Chân thu hồi từng ngón tay giống như bùa đòi mạng, lấp lóe trước mặt Diêm Bình, khi ngón tay thứ năm của Diệp Chân thu hồi thì Diêm Bình đã không nhịn được cuồng hống lên:

- Diêm gia, chúng ta đến từ Huyền Thiên Diêm…

- Tê lạp!

Diêm Bình còn chưa nói xong, âm thanh xé rách giống như lúc trước lần nữa vang lên, đôi chân dài thon dài xinh đẹp của Vệ Tinh Tinh đột ngột tách rời khỏi thân thể, trực tiếp bị Diệp Chân ném lên trên đồng cỏ, máu tươi cuồng phún.

Đau đớn kịch liệt, hình như làm cho dược hiệu trong cơ thể Vệ Tinh Tinh giảm bớt một chút, thân thể tàn phế còn lại kịch liệt uốn éo, ánh mắt như điên nhìn ra phía ngoài trận, chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết y y a a.

Tiếng kêu kia làm cho Diêm Bình ngoài trận nghe được như muốn phát cuồng!

- Khốn kiếp, ta đã trả lời ngươi, vì sao ngươi còn ra tay, vì sao còn ra tay?

Ngươi nói không giữ lời!

Diêm Bình hướng về phía trong trận gầm hét lên.

Diệp Chân lại biểu lộ lạnh nhạt búng tay một cái, lắc đầu.

- Không không không, ta rất giữ lời!

- Vậy tại sao, ta trả lời, là thật!

Nhìn Vệ Tinh Tinh vô cùng thống khổ, Diêm Bình đau lòng nện lên bộ ngực của mình.

- Quá thời gian mà thôi! Nói thời gian năm hơi, ngươi quá thời gian, vấn đề kế tiếp hi vọng ngươi sẽ không tiếp tục phạm sai lầm cấp thấp như vậy!

- Lần này Huyền Thiên Diêm gia phái tới bao nhiêu người? Đúng rồi, lần này thời hạn là ba hơi!

Nói xong, Diệp Chân hướng ra bên ngoài giơ lên ba ngón tay!

Tạo Hóa Chi Vương -