← Quay lại trang sách

Chương 897 Ân Trạch

Nhật Nguyệt thần đàn là bảo vật trấn giáo mà Nhật Nguyệt thần giáo truyền thừa gần ngàn năm, hơn nữa nó còn tượng trưng cho thân phận giáo chủ!

Trong Nhật Nguyệt thần đàn, Diệp Chân vịn Giản Thiên Hùng, vừa đi vừa nghe Giản Thiên Hùng nói.

- Nhật Nguyệt thần giáo được thành lập gần ngàn năm, từng xảy ra vài lần soán nghịch nhưng không ai có thể thành công, cái này không thể không nói đến công lao của Nhật Nguyệt thần đàn!

- Không chỉ có như thế, Nhật Nguyệt thần đàn là hàng rào phòng ngự sau cùng của thần giáo!

Giản Thiên Hùng nói.

Diệp Chân nhướng mày, hơi nghi hoặc một chút.

- Hàng rào phòng ngự sau cùng?

- Nhật Nguyệt thần đàn có thể biến lớn nhỏ, nghe nói giáo chủ đời đầu còn có thể biến Nhật Nguyệt thần đàn thành một cự tháp có phạm vi một vạn mét.

- Đáng tiếc, tu vi của bản tọa không đủ, có thể biến Nhật Nguyệt thần đàn thành tòa tháp một trăm mét cũng tính là không tệ!

Giản Thiên Hùng cười khổ.

Diệp Chân lại có chút nghi hoặc.

- Giáo chủ, cho dù nó có thể bao phủ một vạn mét, nhưng nếu như người thôi động nó không đủ Linh Lực thì thứ này cũng chỉ là cây không rễ, chưa chắc có thể chống đỡ nổi vây công ở thời khắc mấu chốt?

- Có một việc ngươi hẳn không biết, sở dĩ Nhật Nguyệt thần giáo tổng đàn lựa chọn ở tại linh mạch giao hội chi địa, không chỉ vì đại trận Cửu Địa Phong Thiên Khốn Nguyên, nguyên nhân chủ yếu nhất chính Nhật Nguyệt thần đàn!

- Nhật Nguyệt thần đàn tự chia âm dương, dương có thể công, âm có thể thủ, âm dương tương tế càng có thể dung hợp địa mạch, hấp thu lực lượng địa mạch làm cho sử dụng cho bản thâm!

- Trừ phi địa mạch lực lượng khô cạn nếu không thì Nhật Nguyệt thần đàn không cách nào bị công phá được! Nhưng nếu như thật sự đến loại trình độ kia thì cho dù có chịu đựng qua được, ta đoán thần giáo cũng muốn xong rồi!

Giản Thiên Hùng nói một cách khẳng định.

- Điều này cũng đúng!

Diệp Chân nhẹ gật đầu.

- Bản thân Nhật Nguyệt thần đàn có các loại diệu dụng, càng là bảo vật trấn giáo, tượng trưng cho thân phận, hàng rào phòng ngự sau cùng, đây đều là tác dụng của Nhật Nguyệt thần đàn, nhưng tác dụng quan trọng nhất của Nhật Nguyệt thần đàn lại là tế khí!

Giản Thiên Hùng nói với giọng điệu trịnh trọng.

- Tế khí?

- Không sai, chính là tế khí, cho dù thần tế ba năm một lần hay giáp thần tế sáu mươi năm một lần thì đều không thể rời bỏ Nhật Nguyệt thần đàn.

- Bởi vì chỉ khi nào tế tự trong Nhật Nguyệt thần đàn thì mới có thể thẳng tới Thiên Tâm, làm cho Nhật Nguyệt Thần Quân mà chúng ta vẫn luôn cung phụng có cảm ứng, ban ân trạch xuống.

- Không chỉ có như thế, ngay cả bái thần mỗi tháng một lần mà ngươi thấy trước đây cũng đều xuất từ chín tầng tế đàn của Nhật Nguyệt thần đàn!

Giản Thiên Hùng nhìn thoáng qua Diệp Chân rồi vung tay lên, dẫn Diệp Chân bước vào tầng thứ hai của Nhật Nguyệt thần đàn, hắn vừa đi vừa giải thích tiếp.

- Mỗi một lần thần tế sẽ có ba điểm mấu chốt nhất, điểm thứ nhất là tế khí, cái này thì ngươi đã biết, điểm thứ hai chính là tế phẩm, tế phẩm ngươi hẳn là biết.

- Chất lượng của tế phẩm sẽ liên quan đến việc Nhật Nguyệt Thần Quân mà chúng ta tế bái sẽ ban xuống bao nhiêu ân trạch.

- Có điều không phải thứ gì cũng có thể làm tế phẩm, giống lần này ngươi phát hiện Địa Tâm Xích Hỏa Toản tại Xích Hỏa võ thành chính là một trong tế phẩm thượng giai.

- Trừ cái đó ra thì còn có một chút vật liệu mà ngươi hay ta nhìn không thấy, sờ không tới nhưng xưa nay vẫn luôn thu nạp và tích lũy, đó cũng là mấu chốt! Có điều cái này phải chờ lúc sau ngươi lên làm giáo chủ thì mới rõ ràng được!

Vừa nghe Giản Thiên Hùng nói câu này, trái tim Diệp Chân có chút co lại, chờ lúc sau hắn lên làm giáo chủ, cái này chẳng lẽ Giản Thiên Hùng đang thông báo rằng giáo chủ đời tiếp theo chính là Diệp Chân hắn?

Ánh mắt Giản Thiên Hùng rất sâu sắc, hắn chỉ mới liếc mắt một đã nhìn ra Diệp Chân đăm chiêu suy nghĩ cái gì.

- Theo giáo quy, vị trí giáo chủ chỉ có thể chọn người hiền để đảm nhiệm, không được chọn thân.

- Nhưng một phần cơ nghiệp lớn như vậy cũng không khả năng tùy tiện đưa cho một người ngoài, huống chi, với thực lực của ngươi thì cũng đã đủ.

- Cho nên ngươi phải nhanh chóng tu luyện, sớm ngày tăng tu vi đột phá Khai Phủ cảnh, sau đó mới có thể kế thừa vị trí giáo chủ. Cái này xem như là đồ cưới của lão phu cho Phong Nguyệt!

- Lại nói, lão phu quan tâm Nhật Nguyệt thần giáo cũng đã bảy, tám chục năm, lâu như vậy cũng có chút mệt mỏi, ngay cả tu vi cũng rơi xuống. Chờ khi nào tu vi của ngươi đi lên thì cũng lúc lão phu nên nghỉ ngơi.

Diệp Chân cũng không quá nhiều vui sướng khi nghe Giản Thiên Hùng nói như vậy.

Thành thật mà nói, nếu không phải quyền thế có sự trợ giúp rất lớn đối với võ đạo thì Diệp Chân sẽ hoàn toàn không thèm để ý tới.

Nhưng chỉ chuyện luyện khí này thôi thì Diệp Chân đã biết, hành hiệp đơn độc một mình thì rất khó đi đến đỉnh phong của võ đạo. Nói như vậy cũng không phải bắt ngươi khống chế một thế lực, nhưng ít nhất sau lưng ngươi cũng phải có một thế lực cường đại chống đỡ.

Không nói những cái khác, chỉ cần nói về những vật liệu luyện khí kia thì cũng không phải một cá nhân có thể tìm ra. Có chút vật liệu luyện khí đều là cấp chiến lược, ngươi có muốn mua thì cũng chưa chắc mua được.

- Có điều ta phải nói thật, cái này cũng có nguyên do vì ngươi là con rể của lão phu. Nếu ngươi không phải con rể của lão phu thì với năng lực và uy vọng bây giờ của ngươi, tuyệt đối có thể uy hiếp đến giáo chủ tân nhiệm, nói không chừng lão phu đã phải diệt trừ ngươi rồi!

Giản Thiên Hùng nói câu này khiến cho sau lưng Diệp Chân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trên đầu có ba vạch đen, thượng vị giả này thật đúng là…..

- Ha ha, lão phu lại đi hơi xa rồi! Nhưng thân là thượng vị giả, ngươi không thể chỉ suy tính về mỗi mặt thực lực được.

Giản Thiên Hùng ho khan mỉm cười.

- Được rồi, chúng ta nên nói về điểm thứ ba có quan hệ đến thần tế!

- Điểm thứ ba của thần tế chính là chủ tế và phụ tế! Thật ra công việc của chủ tế và phụ tế trong lúc diễn ra thần tế rất đơn giản, mấu chốt nhất chính là, ở trong thần giáo, chỉ có người kế nhiệm giáo chủ mới có thể trở thành phụ tế!

- Lão phu kế nhiệm giáo chủ hơn tám mươi năm qua, chủ trì thần tế hơn hai mươi lần, nhưng chưa từng có phụ tế! Nhưng lần này không giống với trước đây!

- Mà danh hiệu phụ tế này cũng không phải chỉ để nói cho vui, ừ, ngươi có nhìn thấy tượng thần tế đàn ở chính giữa không, bên cạnh có một mâm tròn màu xanh nhạt, ngươi tới đứng trên nó đi!

Trong lúc hai người trò chuyện thì Diệp Chân đã đỡ Giản Thiên Hùng đến tầng thứ chín của tế đàn.

Từ ngoài nhìn vào, Nhật Nguyệt thần đàn có chút giống với một toà tháp nhọn, tầng thứ nhất lớn nhất, càng lên cao thì càng nhỏ, không gian trong Nhật Nguyệt thần đàn hẳn là sẽ tuân theo quy luật này.

Trên thực tế, tám tầng trước của Nhật Nguyệt thần đàn cũng đúng là như thế. Nó tựa như hình cái tháp, càng lên cao thì không gian càng nhỏ, nhưng tầng thứ chín lại trái với lẽ thường.

Diệp Chân cảm giác không gian tầng thứ chín của Nhật Nguyệt thần đàn hình như còn rộng hơn không gian tám tầng trước đó cộng lại.

Pho tượng thần Nhật Nguyệt Thần Quân to lớn ở chính giữa tế đàn cũng đã cao hơn trăm mét, tản ra uy nghiêm vô tận.

Phía trước tượng thần là một mâm tròn màu vàng mặt trời, bên trái chính là mâm tròn màu xanh ánh trăng mà Giản Thiên Hùng đã chỉ.

Diệp Chân làm theo lời của Giản Thiên Hùng, hắn thận trọng đi về phía mâm tròn xanh kia. Có điều khi Diệp Chân vừa đặt chân xuống thì một cỗ cự lực vô hình đột nhiên xông lên lòng bàn chân, kém chút nữa là ném hắn bay ra ngoài.

Diệp Chân có chút giật mình nhìn về phía Giản Thiên Hùng, Giản Thiên Hùng lại chỉ ra hiệu Diệp Chân thử lại lần nữa.

Mấy giây sau, Diệp Chân triệt để chấn kinh.

Cái mâm tròn màu xanh nhạt này vô cùng quái dị. Diệp Chân đứng ở xung quanh thì không vấn đề gì cả, chỉ khi nào hắn đụng vào nó, dù chỉ một chút, thì cự lực sẽ lập tức xuất hiện đẩy chân của hắn ra ngoài.

Diệp Chân không dùng Linh Lực còn tốt, một khi dùng Linh Lực thì lực phản kích trong sẽ tăng lên gấp bội, thậm chí kém chút nữa giết chết Diệp Chân.

- Đây chính là chỗ đứng của phụ tế, nếu không được chủ tế cho phép thì không ai có thể đứng ở vị trí này!

Giản Thiên Hùng cười nói.

- Có lẽ ngươi sẽ muốn hỏi đây chính là chỗ đứng sao? Còn nhớ những gì mà lão phu nói trước đó không, nếu chúng ta dâng tế phẩm lên thì sẽ có thể thu hoạch được ân trạch mà Nhật Nguyệt Thần Quân ban thưởng.

- Mà vị trí chủ - phụ tế này có liên quan tới sự phân phối ân trạch của Nhật Nguyệt Thần Quân!

Giản Thiên Hùng nói.

- Phân phối ân trạch?

Diệp Chân nghi hoặc.

- Đúng vậy, lúc tiến hành thần tế, chỉ cần đứng trên vị trí chủ tế thì lão phu sẽ có thể thu hoạch được bốn phần ân trạch mà Nhật Nguyệt Thần Quân ban xuống!

Còn nếu như đứng ở trí phụ tế thì sẽ nhận được một phần ân trạch!

Giản Thiên Hùng giải thích.

- Một phần? Giáo chủ, một phần ân trạch của Nhật Nguyệt Thần Quân có bao nhiêu, hoặc là nói, nó sẽ có tác dụng gì?

Diệp Chân hỏi.

- Tác dụng trực tiếp nhất của nó chính là tăng cao tu vi, lớn mạnh lực lượng Thần Hồn. Nếu tế phẩm đầy đủ thì ân trạch ban xuống sẽ càng tinh thuần, tái tạo lại toàn thân cũng không phải việc gì khoa trương, tóm lại, dâng tế phẩm càng chất lượng thì chỗ tốt mà ân trạch ban xuống sẽ càng nhiều!

Giản Thiên Hùng nói một cách nghiêm túc.

- Vậy cụ thể thì thế nào?

Nghe vậy, Giản Thiên Hùng nở nụ cười khổ.

- Cái này thì lão phu cũng không biết! Lần thần tế ba năm trước thì lão phu thu được bốn phần ân trạch, như vậy đã có thể bù đắp được năm năm khổ tu của lão phu!

- Bốn phần mà chỉ mới có thể đổi thành năm năm khổ tu?

Đáp án này khiến Diệp Chân có chút thất vọng, nếu vậy thì một phần cũng chỉ bằng một, hai năm khổ tu của hắn, hình như tác dụng cũng không lớn!

- Có điều tế phẩm ba năm trước không chất lượng như Địa Tâm Xích Hỏa Toản, hơn nữa lần này hay là giáp đại tế sáu mươi năm một lần, không phải bình thường, đến lúc đó thì ngươi sẽ biết!

Nói đến đây, bản thân Giản Thiên Hùng cũng có chút không thể nói được rõ ràng, chủ yếu là quan hệ trong này quá rườm rà, hắn vung tay nói dứt khoát.

- Biến hoá trong đó cũng không thể giải thích rõ chỉ bằng dăm ba câu được, chờ sau này ngươi tham gia phụ tế vài lần thì sẽ tự thể nghiệm rõ ràng.

- Vậy cũng tốt...

- Tiếp theo ta sẽ dẫn đường giúp ngươi thu hoạch vị trí phụ tế, ngươi cần phải nghe theo sự chỉ huy của ta, không thể vọng động!

Giản Thiên Hùng đi tới đứng trên mâm tròn màu vàng, mắt thường có thể thấy được mâm tròn nổi lên một tia gợn sóng.

- Tốt!

Diệp Chân trả lời, trong lòng bàn tay của Giản Thiên Hùng đột nhiên xuất hiện một viên châu có hai màu đỏ trắng, đây hẳn là một kiện trấn giáo chi ngọc khác, Nhật Nguyệt Thần Quang Châu.

Dưới sự thúc giục của thần niệm, một luồng sáng trắng vàng đột ngột phát ra từ

Nhật Nguyệt Thần Quang Châu rồi chiếu về phía cái mâm tròn xanh nhạt. Trong khi đó, kim quang từ mâm tròn dưới chân Giản Thiên Hùng giống như một dòng nước chảy về phía mâm tròn xanh, thoáng chốc, một trụ ánh sáng nhanh chóng xuất hiện ở trên mâm tròn mặt trăng kia.

- Đi vào đi, sau đó dùng Thần Hồn của ngươi đi theo thần niệm của ta, dưới sự dẫn đường thần niệm của ta, lưu lại một lạc ấn Thần Hồn trong Nguyệt Bàn!

Trong nháy mắt, một tia thần niệm của Giản Thiên Hùng đã dẫn đường cho thần niệm Diệp Chân hoàn thành mọi việc.

Vừa hoàn thành lạc ấn, một loại cảm giác kỳ dị đột ngột nổi lên trong lòng Diệp Chân, hình như hắn đã có một loại liên hệ vô hình với Nhật Nguyệt thần đàn. Diệp Chân khẽ động thần niệm, lúc này hắn có thể cảm ứng Nhật Nguyệt thần đàn rõ ràng, cái loại cảm giác này giống như khi Diệp Chân có được mấy món Linh khí kia.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Chân hơi nhúc nhích, hắn bèn thúc giục thần niệm thử nghiệm một chút.

Không thử thì không sao, vừa rồi thử một là lập tức khiến Diệp Chân sợ đến mức hồn phi phách tán!

Dưới sự thôi động thần niệm của Diệp Chân, Nhật Nguyệt thần đàn không những không có động tĩnh gì, kim sắc diễm quang giống như thác nước từ bốn phương tám hướng phun trào ra rồi lao như điên về phía hắn.