← Quay lại trang sách

Chương 898 Bảo Hổ Lột Da

Khi diễm quang kim sắc phun trào từ khắp bốn phương tám hướng rồi lao về phía Diệp Chân, Giản Thiên Hùng cũng kinh hãi.

Có điều trong nháy mắt, Nhật Nguyệt Thần Quang Châu trong tay Giản Thiên Hùng bộc phát ra hào quang vạn trượng, diễm quang kim sắc kia lập tức dung nhập vào trong hào quang kia, sau đó biến mất không còn dấu vết gì nữa.

Diệp Chân Thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi hắn thực sự kinh hãi vô cùng. Giản Thiên Hùng cũng khiếp sợ không kém, cả người toát mồ hôi lạnh.

- Tiểu tử, lá gan của ngươi cũng rất là lớn đấy, dám thử nghiệm như vậy, không muốn sống nữa sao?

- Ha ha, giáo chủ, chẳng phải là do ta biết lão nhân gia còn ở đây sao?

Diệp Chân chột dạ cười trừ.

Giản Thiên Hùng lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

- Cái gì mà do có ta ở đây! May mắn ngươi còn có chừng có mực, bằng không ngay cả lão phu cũng không cách nào cứu ngươi được!

- Bây giờ thần niệm của ngươi đã lưu lại một tia lạc ấn trong Nhật Nguyệt thần đàn, vì vậy lão phu cũng không sợ nói cho ngươi biết một bí mật, ngay cả lão phu cũng chưa hoàn toàn khống chế được Nhật Nguyệt thần đàn đâu!

- A, cái gì?

Diệp Chân giật nảy cả mình.

- Bằng không lấy tu vi tiếp cận Khai Phủ cảnh lục trọng của lão phu, vẻn vẹn thôi động ba lần Nhật Nguyệt thần đàn cũng không trở nên trọng thương đến loại trình độ này.

- Nhật Nguyệt thần đàn này còn cường đại hơn nhiều so với những gì mà mọi người đã tưởng tượng! Chỉ là lão phu không có cách nào phát huy ra hết uy lực của nó mà thôi!

Giản Thiên Hùng nói như vậy làm cho Diệp Chân nhớ tới một năm trước, khi đó hắn nhìn thấy có bóng người lẻn vào Nhật Nguyệt thần đàn, hiện tại cách nói của Giản Thiên Hùng cũng đã giải quyết chỗ mà Diệp Chân không nghĩ ra.

Trước đó Diệp Chân vẫn luôn nghĩ rằng, nếu Nhật Nguyệt thần đàn đã bị Giản Thiên Hùng luyện hóa, vậy thì tại sao hắn lại không phát hiện có người chui vào trong đó?

Cái này giống như Linh khí đã lạc ấn thần hồn, sau đó được đặt ở bên ngoài lúc ban ngày ban mặt, đừng nói có người sờ vuốt, cho dù chỉ là một con ruồi đậu lên thì chủ nhân của nó cũng có thể cảm ứng được.

- Giáo chủ, nếu nói như vậy thì ngoại trừ phụ tế, lạc ấn một tia thần niệm mà ta lưu lại trên Nguyệt Bàn này trên cơ bản là không có tác dụng gì phải không?

Diệp Chân hỏi.

- Ai bảo vô dụng?

Giản Thiên Hùng trợn trắng mắt.

- Chỗ tốt lớn là đằng khác! Đầu tiên, ngươi có thể tự do ra vào Nhật Nguyệt thần đàn, bao gồm tầng tế đàn thứ chín này mà không cần phải có sự cho phép của lão phu!

- Tiếp theo là ngươi có thể tu luyện võ kỹ ở bên trong Nhật Nguyệt thần đàn.

Ngươi muốn loại đối thủ có tu vi nào thì chỉ cần sử dụng thần niệm biến ảo ra, như vậy có thể tôi luyện lực chiến đấu của ngươi.

- Cuối cùng, ở thời khắc nguy cơ, ngươi có thể dẫn động lực lượng Nguyệt Thủ của Nhật Nguyệt thần đàn, nếu ngươi có thể trốn vào trong đây thì còn có thể trực tiếp dẫn động Nguyệt Thủ chi lực!

- Nếu tu vi của ngươi đủ cao thì thậm chí có thể trực tiếp lĩnh hội bản nguyên chi lực của Nhật Nguyệt thần đàn!

- Mà mấy thứ đó cứ để sau này ngươi từ từ thể nghiệm đi. Tóm lại là nó có diệu dụng vô tận, hiện tại lão phu muốn dạy cho ngươi một cái bí quyết nhỏ!

Giản Thiên Hùng nói một cách thần bí.

- Bí quyết nhỏ?

- Đúng vậy, đó là bí quyết nhỏ giúp ngươi có thể thu hoạch nhiều ân trạch mà Nhật Nguyệt Thần Quân ban thưởng hơn trong lúc thần tế!

Giản Thiên Hùng cười nói.

- Đó là thành kính!

- Phải thành kính từ tận đáy lòng!

Nghe tới đây, vẻ mặt Diệp Chân lộ ra vẻ khó xử. Để một người không thể nào tin, thậm chí bởi vì bên trong cơ thể có Thận Long Châu mà có chút kháng cự khí tức Nhật Nguyệt Thần Quân phải thành kính Nhật Nguyệt Thần Quân từ tận đáy lòng, cái này hình như căn bản là không thể nào làm được.

- Lão phu biết ngay tiểu tử nhà ngươi đang giả vờ giả vịt mà! Bằng không thì tại sao ngươi nhập giáo lâu như vậy mà chỉ mới bái thần hai lần chứ?

- Có điều không thành kính được thì cũng không cần gấp gáp, bởi vì ngay cả lão phu cũng không làm được điểm này!

Nói đến đây, Giản Thiên Hùng lộ ra một nụ cười ngươi hiểu rồi đấy.

- Không làm được đến mức đó thì chỉ cần đến lúc thần tế, ngươi dùng thần niệm toàn lực nghĩ về Nhật Nguyệt Thần Quân, trong lòng chỉ mặc niệm liên tục bốn chữ

Nhật Nguyệt Thần Quân là được. Đến lúc đó, ngươi tuyệt đối có thể thu hoạch thêm nửa phần ân trạch chi lực!

Giản Thiên Hùng nói một cách chắc chắn.

- Toàn lực nghĩ tới, gọi tên liên tục, giáo chủ, ta đã nhớ kỹ rồi...

- Tiểu tử, nếu ngươi thật sự tin hắn ta thì ngươi thua rồi!

Một thanh âm có chút già nua đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Chân khiến hắn kinh hãi theo bản năng dùng ánh mắt và thần niệm nhìn lướt qua chung quanh, muốn tìm xem thanh âm kia phát ra từ đâu.

Nhưng Diệp Chân lại ngạc nhiên phát hiện, sau khi thần niệm quét hết tầng thứ chín của Nhật Nguyệt thần đàn này, đừng nói là bóng người, ngay cả nửa cái quỷ

ảnh, thậm chí là bóng tối cũng không có.

Pho tượng thần Nhật Nguyệt Thần Quân không ngừng tản ra ánh sáng nhàn nhạt, làm cho cả tầng thần đàn thứ chín này sáng rực, không hề có một tia bóng tối nào.

Hành động kỳ quái của Diệp Chân nhanh chóng khiến cho Giản Thiên Hùng chú ý.

- Này, Diệp Chân, ngươi đang tìm cái gì thế?

Cơ hồ là đồng thời, thanh âm cổ quái vừa rồi lại vang lên bên trong hồn hải của Diệp Chân lần nữa.

- Tiểu tử, ngươi không tìm thấy ta được đâu, cho dù ngươi có nói cho Giản Thiên Hùng thì hắn cũng sẽ không tìm được ta!

Nhưng mà lão phu kiến nghị ngươi đừng nói cho Giản Thiên Hùng, bằng không ngươi sẽ mất đi một cái cơ hội ngàn năm một thuở!

Thanh âm thần bí kia lại xuất hiện lần nữa, Diệp Chân đột ngột nhớ tới hơn một năm trước hắn đứng ở bên ngoài tường rào phát hiện một bóng người lẻn vào Nhật Nguyệt thần đàn.

- Không có gì, chỉ là dùng thần niệm cảm ứng nơi này một chút thôi, ta luôn cảm giác trong tế đàn có một cỗ lực lượng vô danh!

Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Chân lựa chọn giấu giếm chuyện này.

Không phải Diệp Chân tận lực mưu đồ cái gọi là cơ hội ngàn năm một thuở kia, mà là hắn xuất phát từ suy tính địch bạn.

Nếu Diệp Chân kể cho Giản Thiên Hùng nghe về thanh âm quái dị xuất hiện bên trong hồn hải của mình, như vậy sẽ chỉ khiến cho Giản Thiên Hùng vội vã cuống cuồng lục soát khắp Nhật Nguyệt thần đàn.

Không lục ra cái gì thì còn tốt, nếu là thật sự lục soát ra được người nào thì tuyệt đối sẽ có đánh nhau.

Làm như vậy là một chuyện không sáng suốt, nhất định sẽ biến một sự tồn tại kinh khủng chưa biết định ta thành trăm phần trăm địch nhân. Dù sao thì đối với giáo chủ Giản Thiên Hùng mà nói, Nhật Nguyệt thần đàn chính là do hắn độc chiếm, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào Nhật Nguyệt thần đàn mà chưa có được sự cho phép của hắn.

Chỗ chết người nhất chính là hiện tại Giản Thiên Hùng còn đang trọng thương!

Cho nên cách giải quyết tình huống trước mắt là không nên phát sinh quá nhiều chuyện không cần thiết!

Hơn nữa Diệp Chân có loại dự cảm, người có thể truyền âm cho hắn ngay trước mặt Giản Thiên Hùng tuyệt đối là một vị nhân vật hết sức khủng bố!

- A, cái này sao? Cái này thật ra là do tượng thần Nhật Nguyệt Thần Quân phát ra uy áp mà thôi!

Nói tới đây, Giản Thiên Hùng cười thần bí nhìn Diệp Chân.

- Ta nghe nói, bên trong tượng thần Nhật Nguyệt Thần Quân có chứa một tia thần niệm của Nhật Nguyệt Thần Quân.

- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, lão phu cũng muốn chữa thương, ngươi đi về trước đi!

Giản Thiên Hùng ra lệnh đuổi người.

- Chữa thương ở ngay chỗ này sao?

Diệp Chân chỉ chỉ trên mặt đất!

- Đương nhiên, trước mắt thì Nhật Nguyệt thần đàn tầng thứ chín này tuyệt đối là nơi an toàn nhất ở trong thần giáo.

Giản Thiên Hùng nở nụ cười khổ.

- Ngô Ảnh trọng thương còn chưa hồi phục, lão phu cũng bị thương nặng, chỉ có thể chữa thương ở nơi này.

Mấy giây sau, Diệp Chân rời khỏi Nhật Nguyệt thần đàn, vẻ mặt tâm sự nặng nề.

Điều khiến Diệp Chân buồn bực là thanh âm xuất hiện trong hồn hải hắn trước đó không còn xuất hiện nữa, mãi đến khi Diệp Chân trở lại trạch viện của mình thì vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.

Diệp Chân có chút bực mình, chẳng lẽ có người muốn trêu chọc hắn sao?

Diệp Chân nhìn thương thế của tiểu Miêu, năng lực khôi phục của nó phi thường cường hãn, chưa đến nửa ngày thì miệng vết thương to lớn đã mọc ra thịt mới, chỉ dựa vào mắt thường thì cũng có thể nhìn thấy mầm thịt sinh trưởng không ngừng nhúc nhích.

Đoán chừng sau một, hai ngày nữa thì thương thế của tiểu Miêu sẽ khôi phục hoàn toàn.

Tâm tĩnh lặng, Diệp Chân ngồi khoanh chân tĩnh tọa, ngưng tâm thủ thần, chuẩn bị tiếp tục tu luyện Vô Thường Huyền Hỏa Kinh. Nhưng mà ngay lúc này thì hồn hải của Diệp Chân lại vang lên thanh âm, kém chút nữa khiến Diệp Chân cả kinh nhảy dựng lên!

- Tiểu tử, xem ra ngươi vẫn còn có chút nhãn lực, không có lựa chọn nói sự tồn tại của lão phu, cũng coi như người thông minh!

Tiếng cười kia vừa mới vang lên, thần niệm Diệp Chân giốn như tia chớp chìm vào trong kiếm mạch thứ nhất, Kiếm Tâm Thông Minh lập tức bao trùm khắp bốn phương tám hướng giống như thuỷ triều.

Mà cũng trong tích tắc đó, Diệp Chân đã nhanh chóng thôi động tiên thiên hồn quang tứ sắc kinh khủng kia tới cực hạn, chưa đầy mấy hơi thì Kiếm Tâm Thông Minh đã bao trùm phạm vi mười dặm.

Kiếm Tâm Thông Minh bao trùm phạm vi lớn như thế thì tất nhiên là tiên thiên hồn quang bị tiêu hao với tốc độ chóng mặt, nhưng mà mọi động tĩnh bên trong phạm vi mười dặm, từ trên trời xuống dưới đất, một ngọn cây một cọng cỏ, chim bay thú chạy, cá lội, toàn bộ đều hiện ra ở trong đầu Diệp Chân.

Nhưng Diệp Chân lại uể oải phát hiện, ngoại trừ thị vệ tuần tra bên ngoài như bình thường thì căn bản không có phát hiện bóng người khác, ngay cả bất luận khí tức sinh mệnh khác lạ cũng không có!

- Ồ, lực lượng thần hồn không tệ, rất lợi hại đó! Không ngờ lão phu vẫn có chút đánh giá thấp ngươi. Có điều tốt hơn hết là ngươi vẫn nên thu lại đi, lực lượng thần hồn không tệ, nhưng mà pháp môn quá kém cỏi, ngươi sẽ không tìm được lão phu đâu!

Không cần vị lão giả thần bí kia nói thì Diệp Chân đã sớm thu hồi Kiếm Tâm Thông Minh. Không vì cái gì khác, chỉ mới duy trì phạm vi bao trùm rộng lớn như thế được năm hơi mà tiên thiên hồn quang của Diệp Chân đã tiêu hao hết hai phần.

Nhưng mà điều khiến Diệp Chân kinh ngạc là lão gia hỏa này lại nói pháp môn của hắn kém!

Lão ta dám nói Kiếm Tâm Thông Minh của hắn kém!

Mặc dù Diệp Chân tu Kiếm Tâm Thông Minh cực sớm, nhưng trước mắt mà nói, cho dù tao ngộ Khai Phủ cảnh thất trọng vương giả thì Kiếm Tâm Thông Minh vẫn rất có tác dụng.

Nhưng lúc này lại bị người khác nói kém?

- Được rồi, cái pháp môn kia của ngươi có kém hay không thì sau này ngươi sẽ biết, hiện tại lão phu muốn nói với ngươi một cọc giao dịch!

Thanh âm thần bí nói.

- Giao dịch? Giao dịch gì?

Thần sắc Diệp Chân có chút cảnh giác.

- Rất đơn giản, lão phu cho ngươi chỗ tốt, ngươi giúp lão phu làm một chút việc!

Thanh âm thần bí thẳng thắn nói điều kiện giao dịch.

- Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi chứ? Hơn nữa tại sao ngươi lại lựa chọn ta?

Có một việc Diệp Chân phi thường khẳng định, người thần bí muốn trao đổi với hắn tuyệt đối là nhân vật khủng bố nhất mà hắn nhận thức từ trước tới giờ, còn kinh khủng hơn cả Diêm Vô Cực tu vi cao tới Khai Phủ cảnh cửu trọng.

Chí ít thì Kiếm Tâm Thông Minh còn có thể phát hiện Diêm Vô Cực, nhưng mà Kiếm Tâm Thông Minh lại vô dụng đối với vị lão giả thần bí này.

Giao dịch với võ giả có tu vi khủng bố như thế, trong đầu Diệp Chân đột nhiên liền trồi lên bốn chữ - Bảo hổ lột da!

Diệp Chân không đề cập tới cái này còn tốt, Diệp Chân vừa nhấc lên cái này, lão giả thần bí cũng có chút nổi giận.

- Tại sao lại lựa chọn ngươi? Tám mươi năm! Mất tận tám mươi năm thì Nhật Nguyệt thần giáo mới xuất hiện một cái phụ tế, lão phu không chọn ngươi thì lựa chọn ai hả?

- Ngươi có ý đồ với Nhật Nguyệt thần đàn?

Diệp Chân lập tức ý thức được điểm này!

- Nếu có thể có ý đồ với cái quỷ đó thì lão phu đã sớm tiêu diệt diệt tên tôn tử

Giản Thiên Hùng kia từ lâu rồi!

Thanh âm của Thần bí lão giả có chút uể oải.

Diệp Chân trầm mặc mấy hơi, đột nhiên mở miệng.

- Ta có thể cự tuyệt sao?