Chương 910 Đập Chuột Đất
Nhanh, hai người các ngươi nhanh cảnh báo!
Theo tiếng kinh hô của Diêm Vô Cực, sắc mặt hai người Vu Mộng Sơn và Vân Xung Tiêu đồng thời kịch liệt, lập tức hiểu ý của Diêm Vô Cực.
Nếu kẻ ám sát này chắc chắn là Nhật Nguyệt thần giáo phái tới, vậy mục đích hẳn là trong thời khắc mấu chốt này suy yếu lực lượng ba nhà bọn hắn.
Bây giờ Trường Sinh giáo làm việc không thành, mục tiêu rất có thể sẽ chuyển dời đến hai nhà Thiên La Môn và Thanh Vân Bảo bọn hắn.
Cơ hồ là đồng thời, từng đạo phù tấn giống như lôi quang từ trong lòng bàn tay hai người bay ra.
- Lão hồ ly Giản Thiên Hùng này, không ngờ chúng ta chưa động thủ, Nhật Nguyệt thần giáo hắn tới trước đối phó chúng ta!
Nhìn bốn thi thể trên mặt đất, khuôn mặt Âm Trường Sinh có chút vặn vẹo.
- Diêm trưởng lão, Âm giáo chủ, lão phu về trước Thiên La Môn một chuyến, có gì thương lượng đại sự sau!
Không yên tâm, Vu Mộng Sơn nói.
- Ta cũng vậy!
Trong nháy mắt tiếp theo, Vân Xung Tiêu và Vu Mộng Sơn đồng thời phóng lên tận trời.
Quái dị chính là, thanh niên tóc đỏ Bùi Vị một mực thăm dò bên cạnh thi thể, lúc này cũng đột nhiên đứng dậy, phóng lên tận trời thân hóa xích quang.
- Bùi hộ pháp, ngươi đây là đi…
Khi Âm Trường Sinh lớn tiếng hỏi, Bùi Vị lại sớm mất tin tức, chỉ để lại Âm Trường Sinh ở nơi đó, đầy đầu hắc tuyến.
Lần này, trong lúc sống còn mời tới đặc sứ từ thượng giới, đối với hắn mà nói, đúng là tổ tông sống!
Một gian tĩnh thất sâu trong tổng bộ Thiên La Môn, Nhị trưởng lão Ô Xước đang khoanh chân tu luyện, song mi khẽ động, hai mắt bỗng nhiên trợn trừng, lực lượng Thần Hồn bàng bạc như nước như một loại gợn nước tản ra bốn phương tám hướng, thần sắc hắn trở nên vô cùng cảnh giác.
Cơ hồ là đồng thời, sàn nhà bằng gỗ trong góc gian phòng đột ngột nổ tung, nghe được âm thanh, ánh mắt Ô Xước bỗng nhìn thấy từ trong lòng đất nhô ra một đầu người.
Đầu người trong đôi mắt kỳ quang hiện lên, hai cột sáng màu đỏ đậm thẳng tắp đánh về Ô Xước hắn.
Cảm ứng được trong cột sáng màu đỏ đậm ẩn chứa lực lượng Thần Hồn ba động kinh khủng. Ô Xước thầm kêu không tốt đồng thời lực lượng Thần Hồn như núi lửa phun trào ra quanh người.
- Hồn dẫn!
Nhẹ nhàng vung tay lên, lực lượng Thần Hồn của Ô Xước như triền ty quấn lên hai đạo luyện hồn thần quang của Diệp Chân, vừa có chút phát lực hai đạo luyện hồn thần quang Diệp Chân cũng có chút lệch phương hướng.
Nhưng cũng ngay khi hồn dẫn thuật của Ô Xước phát lực, hai đạo luyện hồn thần quang đã đồng thời đánh vào đầu hắn.
Nhưng từ đánh vào nơi chính giữa ấn đường biến thành hai bên trán.
Thoáng chốc, ánh mắt Ô Xước ảm đạm, quang hoa tẫn tán, thân thể chậm rãi ngã xuống đất.
- Hồn dẫn thuật của Nhị trưởng lão Thiên La Môn Ô Xước này quả nhiên danh bất hư truyền, lại có thể dẫn lệch luyện hồn thần quang của ta, mà nhờ khoảng cách quá ngắn, nếu khoảng cách đầy đủ, chỉ sợ oanh không trúng hắn!
Vừa cảm thán, Diệp Chân vừa đi lên, gỡ xuống trữ vật giới chỉ của Ô Xước, thần niệm rơi ra, ngay khi đang muốn rút ra tiên thiên hồn quang còn chưa tiêu tán của Ô Xước, liên tiếp phù quang đột ngột từ ngoài cửa sổ rơi xuống. Bồng bềnh ở phía trên phù dẫn trước ngực Ô Xước.
Diệp Chân giật mình, tiện tay dùng thần niệm quét qua mấy đạo phù tấn, sắc mặt lập tức đại biến.
Diệp Chân cơ hồ là dùng thời gian ngắn nhất thu lại tiên thiên hồn quang của Ô
Xước có tu vi cao tới Khai Phủ cảnh ngũ trọng, sau khi đánh xuống tầng tầng phong cấm ném vào trữ vật giới chỉ.
Giậm chân một cái, ngay khi sàn nhà bay tán loạn, thân hình Diệp Chân cũng vào lòng đất không thấy.
Diệp Chân Nguyên bản còn chờ mong lấy có thể lại tiếp tục trong Thiên La Môn tìm tới một mục tiêu, thế nhưng dạo qua một vòng tổng bộ Thiên La Môn đã triệt để thất vọng.
Mặc dù đã qua giờ sửu rạng sáng, chính là thời khắc an tĩnh nhất trong đêm.
Nhưng toàn bộ Thiên La Môn đã bởi vì mấy phong cảnh báo phù tấn và mệnh lệnh của môn chủ Vu Mộng Sơn mà triệt để sôi trào.
Mấy báo động và mệnh lệnh, chính là sau khi Diệp Chân giết chết Thiên La Môn Nhị trưởng lão Ô Xước thu đến phù tấn.
Phong phù tấn thứ nhất lập tức điều chỉnh cấp bậc cảnh giới của Thiên La Môn đến cấp bậc cao nhất.
Phù tấn thứ hai thì là mệnh lệnh cao thủ Thiên La Môn lập tức cẩn thận kết bạn, đề phòng ám sát.
Phù tấn thứ ba là bổ sung cho phù tấn thứ hai. Mệnh lệnh tất cả cao thủ tản ra thần niệm, cẩn thận dưới mặt đất.
Hai đạo phù tấn trước chưa có cái gì, nhưng đến phù tấn thứ ba lại mang đến đả kích trí mạng cho hành động săn giết đêm nay của Diệp Chân, cơ hồ không cách nào tiếp tục thực hiện.
Đám võ giả Thiên La Môn như vỡ tổ, tốp năm tốp ba kết bạn. Thần niệm tầng tầng lớp lớp bắn phá bốn phương tám hướng.
Nhất là lòng đất, càng là đối tượng bọn hắn trọng điểm chú ý.
Mặc dù thần niệm tiến vào lòng đất hao tổn phi thường lớn, bởi vì có quan hệ với vật thật, thần niệm muốn xâm nhập lòng đất cảm ứng chừng một mét, tiêu hao có thể gấp mấy chục lần khi cảm ứng trong hư không.
Một cao thủ trong hư không có thể buông ra thần niệm cảm ứng đến phạm vi trăm mét thì thần niệm xâm nhập vào lòng đất hai ba mét chính là cực hạn, mà còn không cách nào kéo dài thêm nữa, ngoại trừ một chút võ giả tu luyện pháp môn đặc thù.
Nhiều thần niệm hướng về lòng đất quét giao nhau như vậy làm cho Diệp Chân gần như không dám lại gần mặt đất trong phạm vi mười mét.
Bởi vì thỉnh thoảng sẽ có như vậy một hai đạo thần niệm xâm nhập sáu bảy mét dưới lòng đất, đó hẳn là thần niệm của vương giả Khai Phủ cảnh.
- Xem ra, Trường Sinh giáo có cao nhân lại có thể thông qua tình hình mà phát hiện tập kích đến từ dưới mặt đất, tận lực thông báo chú ý dưới mặt đất, còn dùng thần niệm cảm ứng, có lẽ đã suy đoán ra ta đang lợi dụng thuật độn thổ thần không biết quỷ không hay tiến hành ám sát!
Ở trong lòng đất, Diệp Chân suy nghĩ nói.
Không sai, trước đây bốn trận ám sát ở Trường Sinh giáo, tất cả đều do Diệp Chân làm ra.
Bây giờ thực lực Trường Sinh giáo tăng vọt, Âm Trường Sinh lại cùng chết với Diệp Chân, mục tiêu ám sát hàng đầu của Diệp Chân chính là cao thủ Trường Sinh giáo.
Người thứ nhất Diệp Chân xử lý là người quen biết cũ - tứ thần tướng Kỷ Linh, sau đó lại xử lý một võ giả Khai Phủ cảnh tam trọng.
Ý nghĩ ban đầu của Diệp Chân là, muốn xử lý cá lọt lưới nhiều lần chiến đấu, nhị thần tướng Yêu Đao Công Tôn Ly, đáng tiếc Diệp Chân không có bản đồ địa hình chi tiết của Trường Sinh giáo, dạo qua một vòng không tìm được, tiện tay xử lý một võ giả Khai Phủ cảnh nhất trọng.
Chỉ có vương giả Khai Phủ cảnh mới có thể trở thành mục tiêu ám sát của Diệp Chân.
Nhưng làm cho Diệp Chân không ngờ chính là, lúc tiến hành ám sát không ngờ lại rất khéo bị trạm gác ngầm phát hiện phát ra cảnh báo, sau đó, Diệp Chân đã trong thời gian ngắn nhất tùy ý tìm một mục tiêu xử lý.
Sau đó thì không còn cơ hội.
Cao thủ Trường Sinh giáo đạt được cảnh cáo, cơ hồ từng người cảnh giác, còn ba người một tổ lưng tựa lưng cảnh giới lấy, Diệp Chân đã không có bất luận nào để hạ thủ nữa.
Dạo qua một vòng ở Trường Sinh giáo không tìm được cơ hội hạ thủ, Diệp Chân dứt khoát rời khỏi Trường Sinh giáo nhanh chóng chạy tới địa bàn Thiên La Môn.
Dù sao mục tiêu săn giết chủ yếu trong đêm tối lần này chính là suy yếu lực lượng mũi nhọn của ba nhà, xử lý cao thủ nhà ai đều như thế.
Thanh Vân Bảo ở ngoài thành, quá xa, Thiên La Môn cách Trường Sinh giáo gần nhất.
Không ngờ chính là, hắn vừa mới xử lý một trưởng lão Thiên La Môn thì báo động đã truyền đến, mà phản ứng của Thiên La Môn so với Trường Sinh giáo còn kịch liệt hơn, trực tiếp mở ra đại trận hộ giáo.
Sau khi dạo qua một vòng, Diệp Chân có chút bất đắc dĩ rời khỏi địa bàn Thiên La Môn.
Theo ý nghĩ của Diệp Chân. Đã Thiên La Môn đều cảnh báo, như vậy Thanh Vân Bảo chăc chắn cũng sẽ cảnh báo, tăng lên đề phòng.
Nhưng mà, Diệp Chân vẫn muốn đến tìm vận may.
Một đêm này, Diệp Chân xử lý năm vương giả Khai Phủ cảnh, nhưng so với mục tiêu chân chính cũng chỉ mới hai vị rưỡi mà thôi.
Nhị trưởng lão Ô Xước của Thiên La Môn tu vi cao tới Khai Phủ cảnh ngũ trọng, chiến lực cường đại, tính một vị, tứ thần tướng Trường Sinh giáo Kỷ Linh cường giả Khai Phủ cảnh tứ trọng, cũng tính một vị.
Một vị khác Diệp Chân không biết tên, võ giả Khai Phủ cảnh tam trọng Trường Sinh giáo tính nửa vị.
Về phần Diệp Chân thuận tay xử lý hai võ giả Khai Phủ cảnh nhất trọng và nhị trọng khác căn bản không tính là mục tiêu.
Cách mục tiêu ít nhất xử lý năm vương giả Khai Phủ cảnh của Diệp Chân còn kém một nửa, nên Diệp Chân muốn đi Thanh Vân Bảo thử thời vận.
Nhưng mà, Thiên La Môn phản ứng quá kịch liệt, cơ hồ toàn bộ võ giả Thiên La Môn đều đã bị kinh động.
Mấy võ giả tạo thành một đội, bắt đầu ở trên bầu trời tuần tra cảnh giới xem xét, võ giả Trường Sinh giáo tuần tra trên bầu trời cơ hồ chiếu sáng một nữa Thanh Lam võ đô.
Đương nhiên những người này không phát hiện được Diệp Chân, nhưng lại làm cho Diệp Chân chỉ có thể một mực độn hành trong lòng đất.
Hơn nửa đêm, hai đại thế lực đỉnh tiêm làm ra động tĩnh lớn như vậy, tất cả võ giả đều không hẹn mà cùng ẩn núp.
Tình cảnh này, ai đụng phải người đó không may, Diệp Chân tùy tiện bay lên không trung, khẳng định sẽ bị chặn đường đề ra nghi vấn.
Mặc dù Diệp Chân không sợ những võ giả tuần tra đó, nhưng nếu bị cường giả hai thế lực lớn nghe hỏi chạy đến vây quanh, việc vui sẽ lớn lắm.
Cho nên Diệp Chân dứt khoát độn hành trong lòng đất, một đường độn hành đến Thanh Vân Bảo ngoài Thanh Lam võ đô.
Cũng ngay khi Diệp Chân ra khỏi Thanh Lam võ đô, thân hình Vu Mộng Sơn vừa rồi đuổi tới trên bầu trời Thiên La Môn không bao lâu bỗng nhiên lung lay mấy lần, sắc mặt không còn chút huyết sắc!
- Cái gì, Ô Xước Ô trưởng lão bị giết? Bản tọa vẫn đã chậm một bước sao?
Ngay một khắc này, Vu Mộng Sơn có một loại cảm giác thống khổ đến muốn thổ huyết.
Trước đây, lúc tranh đoạt Xích Hỏa võ thành, một Sách Mệnh Nương Nương vẫn lạc đã làm cho Vu Mộng Sơn đau lòng đến cực hạn.
Từ trăm năm trước Thiên La Môn bởi vì phát triển an toàn bị bốn nhà vây công thực lực rớt xuống ngàn trượng, Sách Mệnh Nương Nương là tân tấn cường giả, mà Nhị trưởng lão Ô Xước lại một trong mấy cao thủ duy nhất sống sót trong trận đại chiến trăm năm trước.
Là một trong cao thủ mấy thế hệ trước hắn coi trọng nhất cũng nể trọng nhất.
Không ngờ, hôm nay lại vẫn lạc, mà còn bị người ám sát, ngay cả hung thủ là ai cũng không biết.
- Ai làm, ai làm, cút ngay ra đây cho ta, cút ra đây!
Vu Mộng Sơn cực kỳ tức giận lên tiếng rống giận.
- Đừng làm cho lão tử tìm được ngươi, nếu không, lão tử nhất định phải băm thây ngươi vạn đoạn, băm thây vạn đoạn!
Tiếng rống giận dữ của Vu Mộng Sơn trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Thanh Lam võ đô.
Cơ hồ là ngay khi tiếng rống giận dữ vang vọng, Diệp Chân vừa ra ngoài thành Thanh Lam võ đô không kịp chờ đợi thoát ra khỏi lòng đất đồng thời hít một hơi dài không khí mới mẻ.
Mặc dù thuật độn thổ trong lòng đất, độn hành không để lại tung tích, nhưng áp lực đến từ lòng đất thật lớn, vẫn là làm cho người rất không thoải mái, vẫn là trên mặt đất tốt nhất.
Ngay khi Diệp Chân thoát ra, thân hình đã phóng lên tận trời, chuẩn bị đến gần Thanh Vân Bảo, sau đó trốn vào lòng đất bắt chước làm theo.
Thế nhưng ngay khi Diệp Chân phóng lên tận trời, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một âm thanh cười nhạo.
- Xem ra chuột đất này cuối cùng cũng chui lên mặt đất sao? Ta còn tưởng rằng ngươi muốn vĩnh viễn độn hành ở trong lòng đất chứ?
- Tiểu gia ta còn chuẩn bị đập chuột đất, không ngờ ngươi đã đi ra!
Thoáng chốc, Diệp Chân run rẩy!