← Quay lại trang sách

Chương 923 Tan Tác

Hồn khí sở dĩ được xưng là Hồn khí là bởi vì trong Hồn khí đã có một tia Thần Hồn đơn giản, hoặc nói là ý thức! Sau khi một món Hồn khí bị võ giả triệt để thu phục luyện hóa, vậy thì một khi võ giả này gặp nạn, Hồn khí sẽ chủ động bảo hộ chủ nhân, đây chính là nguyên nhân Hồn khí hộ chủ!

- Nhưng mà, một khi Hồn khí không có chủ nhân gia trì, nhất là dưới tình huống chủ nhân mất đi nhục thân thì lực lượng sẽ giảm bớt đi nhiều!

Giản Thiên Hùng ngoài miệng đang giải thích lai lịch "Hồn khí hộ chủ" cho Diệp Chân, nhưng tay vẫn không chậm chút nào, bay thẳng lên trên không nơi Diệp Chân và Trường Sinh Phiên đang giằng co, thần niệm khẽ động, một đạo lực lượng Thần Hồn vô cùng lăng lệ đánh lên Trường Sinh Phiên!

- Giản Thiên Hùng, ngươi dám!

Nhìn thấy Giản Thiên Hùng và Diệp Chân một đạo hợp công Trường Sinh Phiên của mình, một đoàn hư ảnh tiên thiên hồn quang của Âm Trường Sinh thê lương hét ầm lên!

- Không thu thập ngươi chẳng lẽ thả ngươi chạy về, chữa khỏi vết thương lại đến báo thù bản tọa?

Ngay khi quát lạnh, công kích Thần Hồn của Giản Thiên Hùng đã đánh tới phía trên Trường Sinh Phiên!

Dưới oanh kích này, Trường Sinh Phiên đột ngột kịch chấn, run lên bần bật, quang hoa mờ đi rất nhiều, lực lượng tránh thoát lập tức nhỏ đi không ít.

Nguyên bản đã đạt Thần Hồn đại thủ tiên thiên hồn quang tứ sắc của Diệp Chân hiện ra từng tia vết rạn, sắp đào thoát, thế nhưng sau một kích của Giản Thiên Hùng, vết nứt trên đại thủ tiên thiên hồn quang tứ sắc của Diệp Chân bắt đầu thật nhanh phục hồi như cũ!

Theo Giản Thiên Hùng lại một đường công kích Thần Hồn đánh xuống đến, Âm Trường Sinh cũng nhịn không được nữa, thôi động lực lượng Thần Hồn phát ra một tiếng thê lương thét lên!

- Thượng sứ, cứu ta!

- Bùi thượng sứ. Nhanh cứu ta!

Tiếng cầu cứu thê lương dưới của Âm Trường Sinh lực lượng Thần Hồn thôi động lập tức truyền khắp mỗi một nơi hẻo lánh trên chiến trường, truyền vào trong tai Bùi Vị đang khổ chiến với Tôn Bá, đồng thời cũng truyền vào trong tai võ giả khác đang tử chiến.

Nhất là võ giả liên quân tam đại thế lực, lúc nghe được một tiếng cầu cứu thê lương của Âm Trường Sinh đã triệt để chấn kinh.

Có lẽ chính Âm Trường Sinh cũng không ngờ, một tiếng cầu cứu của hắn này dưới tình thế cấp bách lại sẽ trở thành kèn lệnh triệt để làm liên quân tam đại thế lực tan tác!

Nguyên bản rất nhiều võ giả đang chém giết, cũng không chú ý tới Âm Trường Sinh xảy ra chuyện, lúc này Thần Hồn của Âm Trường Sinh thét lên một tiếng này khiến cho tất cả mọi người thấy cảnh này!

Ngay cả giáo chủ Âm Trường Sinh đều bị hủy diệt nhục thân, chỉ còn lại tiên thiên Thần Hồn hoảng hốt trốn đi. Hơn nữa nhìn tình hình lúc này, ngay cả tiên thiên Thần Hồn hình như cũng bị khốn trụ không cách nào đào thoát mà bắt đầu cầu cứu rồi!

Vậy bọn hắn còn liều mạng làm gì?

Trong nháy mắt tiếp theo, một vài võ giả Trường Sinh giáo phản ứng nhanh đã vứt xuống đối thủ, xoay người bỏ chạy!

Nhưng mà, phản ứng nhanh nhất lại thuộc về môn chủ Thiên La Môn - Vu Mộng Sơn!

Vu Mộng Sơn bị ba vương giả Khai Phủ cảnh chiến lực cường hãn vây công khi nhìn đến thảm trạng của Âm Trường Sinh, kém chút phun máu!

Âm Trường Sinh đã sắp xong đời, mà một cao thủ đỉnh tiêm khác của Trường Sinh giáo là Bùi Vị cũng đang khổ cực chống đỡ, cách triệt để lạc bại chỉ còn là vấn đề thời gian.

Như vậy, một khi Giản Thiên Hùng và Diệp Chân thu thập xong tiên thiên Thần Hồn của Âm Trường Sinh, chỉ cần quay đầu gia nhập vòng chiến, Vu Mộng Sơn hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.

Trong nháy mắt tiếp theo, hai mắt Vu Mộng Sơn trợn trừng, lực lượng Thần Hồn đột ngột bị hắn thôi động đến cực hạn, một vòng tiên thiên hồn quang tam sắc lại có như thực chất xuất hiện sau đầu.

Cùng một giây, Vu Mộng Sơn một mực thúc giục Hồn khí Thiên La Tràng đột ngột hào quang đại phóng, khí tức bắt đầu điên cuồng đề thăng. Khí tức của Thiên La Tràng trong nháy mắt tăng lên gấp ba.

Đây là từ lúc khai chiến đến nay, lần đầu tiên Vu Mộng Sơn toàn lực thôi động uy lực của Thiên La Tràng.

Trước đây hắn bởi vì tu vi có hạn, chỉ có thể toàn lực thôi động Thiên La Tràng ba lần, cho nên vẫn luôn có chỗ giữ lại!

Cái này đột nhiên bộc phát uy lực làm cho ba người Trần Sí, La Thù, Ngô Ảnh đang vây công hắn đồng thời kinh hãi nhìn nhau!

- Tránh ra, ai cản ta thì phải chết!

Thần sắc Vu Mộng Sơn đột ngột biến thành vô cùng dữ tợn, quang mang Thiên La Tràng bùng phát. Ba người Trần Sí, La Thù, Ngô Ảnh nhao nhao bị bức lui, khi Thiên La Tràng đánh về phía Băng Sát Vương, La Thù không chút do dự tránh khỏi phong mang.

Trước đó, uy lực hồn khí Thiên La Tràng của Vu Mộng Sơn ba người phối hợp phía dưới có thể miễn cưỡng ngăn cản, nhưng là hiện tại, La Thù có một loại dự cảm, hắn nếu dám chọi cứng, hẳn phải chết không nghi ngờ, cho nên lập tức tránh ra.

Vu Mộng Sơn điên cuồng thúc giục Thiên La Tràng xông ra ngoài, thân hình cùng Thiên La Tràng hóa thành một đạo lưu quang, trong hư không cuồng đi một vòng, trước khi Nhật Nguyệt thần đàn của Giản Thiên Hùng đánh đến, để Thiên La Tràng vòng quanh hắn và hai cao tầng Thiên La Môn còn sót lại, trong chớp mắt biến mất ở chân trời!

Người biến mất, thế nhưng tiếng rống có chút kinh hoàng của Vu Mộng Sơn lại truyền khắp mỗi một hẻo lánh!

- Người thuộc Thiên La Môn, nhanh rút lui!

- Nhanh rút lui!

- Nhanh rút lui!

Ba câu nói này của Vu Mộng Sơn tuyên cáo hành động tam đại thế lực phát động tiêu diệt Nhật Nguyệt thần giáo lần này triệt để thất bại!

Nguyên bản thanh âm cầu cứu của Âm Trường Sinh đã làm cho chiến trường đại loạn, liên quân lớn bại, lúc này tiếng rống của Vu Mộng Sơn tựa như một cây rơm rạ cuối cùng đè sập lạc đà, ngay cả những phần tử tử trung đang ngoan cố chống lại cũng không thể không vứt bỏ chiến chạy tán loạn!

Ngay lúc đó, võ giả Nhật Nguyệt thần giáo bắt đầu giống như thu hoạch rơm rạ mà đoạt mạng những võ giả liên quân đang hoảng hốt chạy trối chết, vừa giết vừa cuồng hô.

- Đầu hàng không giết!

- Đầu hàng không giết!

- Đầu hàng không giết!

Những người phản ứng nhanh, có bị giết, có đã thoát đi chiến trường, những người phản ứng chậm, có chút phản kháng sẽ bị võ giả Nhật Nguyệt thần giáo vây giết.

Cơ linh một chút, trực tiếp quỳ xuống đất xin hàng, ngu dốt một chút hoặc là tử trung, trực tiếp ngỏm củ tỏi, lúc này sẽ không có người nào hạ thủ lưu tình!

Tan tác bắt đầu!

Cùng thời khắc đó, dưới sư hiệp trợ của Giản Thiên Hùng, quang hoa trên Trường Sinh Phiên cũng đã ảm đạm đến cực hạn, phát ra một tiếng rên rỉ không chịu nổi, Trường Sinh Phiên bao gồm tiên thiên Thần Hồn của Âm Trường Sinh trực tiếp bị đại thủ Thần Hồn của Diệp Chân vây khốn!

Diệp Chân nhanh chóng phong cấm tiên thiên hồn quang bao quanh tiên thiên Thần Hồn của Âm Trường Sinh, trực tiếp ném vào trữ vật giới chỉ, Trường Sinh Phiên cũng không ngoại lệ, trực tiếp bị Diệp Chân phong lại rồi ném vào trữ vật giới chỉ.

Thân hình khẽ động, Diệp Chân định lần nữa viện binh chiến, thế nhưng hai mắt chuyển một, Diệp Chân sửng sốt.

Quét một vòng toàn trường, không ngờ lại không còn phát hiện một đối thủ đáng giá hắn xuất thủ!

Vương giả Khai Phủ cảnh chết thì chết, trốn thì trốn, đã không còn, số lượng không nhiều võ giả Chú Mạch cảnh trốn đã trốn xa, hàng đã hàng, còn lại mấy người đang ngoan cố chống cự mà thôi, mà dưới mấy võ giả Nhật Nguyệt thần giáo vây công cũng không chống được mấy hơi.

Về phần Võ giả Hồn Hải cảnh. Lúc này, mặc dù còn có không ít đang chiến đấu nhưng đã không cần Diệp Chân động thủ, mà Diệp Chân cảm thấy, lúc này hắn lại chiến đấu với Võ giả Hồn Hải cảnh, đây không phải đang khi dễ người?

Nguyên bản, lúc này Diệp Chân nên đi trợ chiến hẳn là chiến đấu giữa Thông Tí Hỏa Hầu Vương và đặc sứ đến từ thượng giới Bùi Vị.

Nhưng lúc này, khi Ánh mắt Diệp Chân nhìn đi qua, thân ảnh Bùi Vị đã sớm không thấy, chỉ còn lại Tôn Bá đang buồn bực đi về phía hắn.

- Đều do họ Âm kia, hét một tiếng đã dọa chạy họ Bùi. Đáng tiếc, thực lực của ta và tên kia tương đương, mặc dù ta thiên phú thần thông chiếm ưu thế, nhưng Hồn khí trong tay gia hoả kia cũng cao minh. Chỉ có thể đánh bại kích thương hắn, nhưng không cách nào bắt sống hắn, huynh đệ, thật có lỗi!

- Nhưng mà huynh đệ ngươi yên tâm. Tiểu tử này đầu tiên đã bị ta đánh trọng thương, sau đó trong lúc đào tẩu lúc lại vận dụng bí pháp hao tổn nguyên khí, đoán không có hai ba năm tĩnh dưỡng, thương thế này không thể khôi phục lại được.

Khi nghe thấy Tôn Bá nói hai chữ "Huynh đệ", trong lòng Diệp Chân đột nhiên có một loại cảm giác cực kỳ hổ thẹn.

Diệp Chân nhìn ra được, cũng nghe được ra, mặc dù Tôn Bá này là hắn lúc trước dưới cơ duyên xảo hợp nhận làm đại ca tiện nghi, nhưng hình như lại thật tâm thật ý đối đãi với Diệp Chân là huynh đệ.

Mà Diệp Chân thì hình như cũng có chút qua loa, mục đích cũng không quá đơn thuần.

Hổ thẹn để Diệp Chân sinh lòng xấu hổ.

- Để đại ca bị liên lụy, tiểu đệ ta thật sự...

Không đợi Diệp Chân nói hết lời, Tôn Bá đã chụp vai hắn, cắt ngang.

Mặc dù nói chỉ là tùy ý vỗ một cái, nhưng một chưởng này của Tôn Bá chủ tu nhục thân kém chút đã đánh cho Diệp Chân từ trên bầu trời rơi xuống, thiếu chút nữa cắm đầu!

- Ngươi là huynh đệ của ta, mặc dù không phải huynh đệ đường đường chính chính uống qua huyết tửu dập đầu, nhưng ta đã nói nhận ngươi là huynh đệ, vậy ngươi chính là huynh đệ của ta, nói nhiều như vậy làm gì!

Nói đến đây, Tôn Bá gãi gãi đầu khỉ đầy lông.

- Nhưng mà ngươi mời rất đúng lúc đó, ngươi có biết hay không, ta ở chỗ đó đều sắp buồn bực phát điên, ngoại trừ thú và thú thì ngay cả ăn một bữa cơm đều không hợp khẩu vị. Vừa đi ra hít thở không khí.

- Đúng rồi, hôm nay đại ca ta tới, rượu thịt chuẩn bị xong chưa? Nhưng nhất định phải là rượu ngon!

- Đại ca yên tâm, thịt bao no, rượu bao đủ!

Diệp Chân vừa cười vừa âm thầm tự xét lại, lăn lộn giang hồ cũng không thể vứt bỏ tình nghĩa.

Nghe vậy, Tôn Bá lại vừa trừng mắt, có chút tức giận nói.

- Chỉ là bao no sao?

- Ách…

Diệp Chân nghi ngờ một chút, lập tức dã suy nghĩ hiểu rõ.

- Đại ca yên tâm, hàng tồn cho ngươi mang đi cũng tuyệt đối không thể thiếu!

- Vậy là tốt rồi, ít nhất con số này đi!

Tôn Bá xông Diệp Chân vươn một ngón tay.

- Một trăm đàn?

- Cái rắm, nhiêu đó đủ uống mấy ngày, một vạn đàn!

Nghe vậy, khuôn mặt Diệp Chân triệt để khổ.

- Đại ca, ngươi giết ta đi, Thập Bát Tử Linh Nhưỡng chuẩn bị cho ngươi hơn mấy trăm đàn đã là cực hạn, mang đi một vạn đàn, sản lượng một năm cũng không nhiều như vậy!

- Cái này, đại ca của ngươi cũng không quá kén chọn, chỉ cần không phải phế vật, ừm, đều có thể uống.

Thông Tí Hỏa Hầu Vương Tôn Bá xoa xoa tay nói.

- Không thành vấn đề, rượu khác, một vạn đàn trở lên!

Diệp Chân vỗ ngực đảm bảo.

Đạt được đáp án này, Tôn Bá triệt để cao hứng trở lại, tùy ý giật vài câu, thấy được Hồ Thanh Đồng xinh đẹp đang ở trên không trung, sắc mặt cứng lại, dùng ngón tay thọc Diệp Chân.

- Huynh đệ, thời gian dài như vậy, sao ngươi lại không tới gặp bé con Thanh Đồng này, ngươi không biết, nàng thế nhưng…

Không đợi Tôn Bá nói xong, thanh âm đã vang lên, Hồ Thanh Đồng lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt hai người.