← Quay lại trang sách

Chương 937 Nguy Cơ

Chớp mắt tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong Vạn Thông Hào khải toa, con ngươi các vương giả Khai Phủ cảnh co rụt lại, bao gồm thuyền trưởng Hà lão đang hướng về khoang Linh Tinh bỏ thêm Linh Tinh, động tác cũng đình trệ một khoảnh khắc...

Nguyên nhân rất đơn giản, vì tiếng hét thảm này là tên râu quai nón có tu vi cao tới Khai Phủ Cảnh tam trọng.

Không sai, tay tên râu quai nón sắp bắt được điểm yếu hại sau gáy Diệp Chân, nhưng trước khi bắt được, điểm yếu hại sau gáy Diệp Chân bốc lên một chùm huyết sắc hỏa diễm.

Địa Mạch Thiên Hỏa!

Một chùm Địa Mạch Thiên Hỏa, bốc lên quả thực vô cùng kỳ diệu, bốc lên trước một khắc khi tay phải tên râu quai nón bắt đến sau gáy của Diệp Chân.

Vừa rồi, tay phải tên râu quai nón đã dính một chùm Địa Mạch Thiên Hỏa.

Càng xảo diệu chính là, có lẽ vì bất cẩn, vì tự tin, tên râu quai nón căn bản không có thôi thúc hộ thể linh giáp, dùng bàn tay bình thường che kín Linh Lực, đã bắt lấy Địa Mạch Thiên hỏa.

Địa Mạch Thiên hỏa, hỏa diễm dưới thiên giai, có thể trực tiếp đốt xương cốt vương giả Khai Phủ Cảnh sơ kỳ thành tro.

Trong phút chốc, toàn bộ trong khoang thuyền kín bốc lên mùi hôi thối thịt nướng bị đốt cháy khét.

Tên râu quai nón kêu thảm thiết, bản năng điên cuồng vung tay, Linh Lực trong cơ thể điên cuồng đánh về phía Thiên hỏa huyết sắc đốt cháy trên tay phải.

Nhưng thời điểm như vậy, Địa Mạch Thiên hỏa này vẫn như trước đốt cháy đến thời gian hơn một tức mới bị dập tắt.

Khi ngọn lửa dập tắt, lộ ra bàn tay của tên râu quai nón đã bị đốt đến lộ ra xương ngón tay.

Kinh người hơn chính là,.

Ngón tay cái và ngón trỏ tiếp xúc đầu tiên với Địa Mạch Thiên hỏa, trực tiếp bị đốt thành bạch cốt thiêu đứt đoạn mất huyết quản, tên râu quai nón tuôn trào ra Linh Lực đều không chịu được, trực tiếp rơi xuống sàn, vỡ thành một đống tro!

Một màn bất ngờ như vậy, để vương giả Khai Phủ cảnh ở đây cảm thấy choáng váng.

Tên râu quai nón vừa dập tắt huyết sắc Thiên hỏa trên tay phải, nhìn hai đoạn ngón tay đã thành tro trên đất, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân trở nên cực kỳ oán độc.

- Tiểu tử, tâm địa ngươi thật ác độc, vừa ra tay, đã muốn đoạn chi tàn thể. Muốn tính mạng người, đáng trách vừa rồi lão phu ra tay chỉ dùng một tay!

Nói xong, khí thế quanh người tên râu quai nón bắt đầu tăng vụt, hàn ý kinh người nhập vào cơ thể, bay ra trực tiếp khóa chặt Diệp Chân.

Quanh người lóe lên ánh sáng, một đạo Địa Mạch Thiên Hỏa thuần túy ngưng tụ thành, hộ thể linh giáp bao trùm toàn thân Diệp Chân. Vị trí dưới thân Diệp Chân, lập tức hóa thành tro tàn.

- Tâm địa ta độc ác? Ngươi đúng là kẻ ác cáo trạng trước. Ngươi không công kích ta, ta làm sao có thể thương tổn được ngươi! Loại người như ngươi, tuyệt đối là Khai Phủ cảnh vô sỉ nhất ta từng gặp.

- Ỷ mạnh hiếp yếu không được, ngược lại chỉ biết chụp mũ, một chút trách nhiệm cũng không có!

Diệp Chân khinh bỉ nhìn chăm chú tên râu quai nón một chút, cười nhạo nói.

- Hiện tại, ta sẽ độc ác, ta cho ngươi tứ chi tàn phế, làm sao? Ngươi muốn gì, ta đều tiếp được!

- Ngươi.....

Diệp Chân nói một tràng, trực tiếp để nét mặt già nua của tên râu quai nón trướng thành màu gan heo, ngày hôm nay chủ yếu có nhiều vương giả Khai Phủ cảnh đang ngồi, hắn đã nghĩ tìm cớ, không ngờ bị Diệp Chân phản kích.

- Tiểu tử, đây chính là ngươi muốn chết!

Trong nháy mắt tiếp theo, Linh Lực quanh người tên râu quai nón tăng vọt, định động thủ.

Cũng trong nháy mắt này, một đạo khí thế bàng bạc cực kỳ khủng bố ngưng luyện thành, như dải lụa phủ kín trên người Diệp Chân và tên râu quai nón.

Diệp Chân vẫn bình thường, tên râu quai nón kia là vương giả Khai Phủ Cảnh tam trọng, trực tiếp bị khí thế khủng bố này ép tới lảo đảo một cái. Khí tức Linh lực quanh người lập tức biến mất.

- Làm sao, muốn hủy Vạn Thông Hào của lão phu?

- Nhưng, giá trị Vạn Thông Hào hơn một triệu viên Linh Tinh, muốn động thủ, đầu tiên suy nghĩ xem gia thế của mình có đủ không?

Âm thanh và uy thế của thuyền trường Hà lão đồng thời hạ xuống.

Diệp Chân không lên tiếng, tên râu quai nón đã bồi lên cười.

- Hà thuyền trường. Làm sao không biết chứ, chỉ là tiểu tử này.....

Tên râu quai nón chỉ tay Diệp Chân, lại có ý tứ kẻ ác cáo trạng trước.

Nghe vậy, Hà lão rất khó chịu phất phất tay.

- Ân oán tranh chấp giữa các ngươi lão phu ta mặc kệ, nhưng, nếu các ngươi dám động thủ ở chỗ này, muốn hủy đi Vạn Thông Hào của lão phu, lão phu tuyệt đối không đáp ứng!

- Hiện tại còn chưa khởi động thuyền, nếu như lái thuyền, các ngươi dám động thủ như vậy, lão phu tuyệt đối ném các ngươi vào ngoại vực Tử Hải làm thức ăn cho yêu thú dưới biển!

Lão Hà hung hăng, khiến cho tên râu quai nón trở nên ngượng ngùng, Diệp Chân không biểu lộ gì, hắn rõ ràng, Hà lão tất còn muốn nói tiếp.

- Có hai lựa chọn, một là hai bên động thủ, lập tức cút khỏi thuyền cho lão phu!

Một lựa chọn khác, bồi thường tổn thất Vạn Thông Hào này cho lão phu!

Lão Hà nói xong.

Nghe vậy, tên râu quai nón vui vẻ nói, chỉ chỉ chỗ ngồi bị Diệp Chân dùng hỏa diễm thiêu huỷ, nói.

- Hà thuyền trường, ta cũng không có tạo thành bất kỳ tổn thất, mọi tổn thất, đều là của tiểu tử này...

- Ngươi là người khởi xướng chuyện này, chỗ ngồi này lại bị tiểu tử này tổn hại!

Ừm, lão phu làm việc rất công bằng, tiền bồi thường của mỗi người là năm mươi ngàn Linh Tinh, nộp liền thì lưu lại, không giao, lão phu tự mình đưa ngươi ra khỏi Vạn Thông Hào!

Không chờ tên râu quai nón biện giải, Hà lão đã đưa ra quyết định năm mươi ngàn Linh Tinh!

- Ha, biện pháp này của Hà thuyền trường, ta yêu thích!

Trong tiếng cười, Diệp Chân thẳng thắn dứt khoát ném ra năm mươi ngàn Linh Tinh đầu tiên, sau đó từ trong trữ vật giới chỉ của mình lấy ra một bồ đoàn ngồi xuống ngay tại chỗ.

Chỉ có tên râu quai nón vặn vẹo khuôn mặt, cuối cùng nhe răng trợn mắt đau lòng giao ra năm mươi ngàn Linh Tinh, sau đó, cực kỳ phiền muộn ngồi vào chỗ cũ bắt đầu khôi phục thương thế.

Nhìn tay phải đã biến thành bạch cốt trảo, sắc mặt kia, có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiều khó coi!

- Được rồi, sắp khởi hành, lão phu nói thêm một câu, nếu ai dám trong quá trình đi thuyền quấy rối, ra tay công kích hành khách đồng hành, lão phu tuyệt đối sẽ không chút do dự ném hắn vào trong ngoại vực Tử Hải, lão phu xưa nay không đùa giỡn!

- Được rồi, sắp khởi hành, chư vị hãy ngồi đàng hoàng!

Theo thanh âm Hà lão vang lên, lại có một vương giả Khai Phủ cảnh từ trên mạng thuyền nhảy vào trong Vạn Thông Hào, trực tiếp đi vào đến chỗ ngồi cuối cùng khoang thuyền.

Đây là một vị thuyền giả khác.

Khi Hà lão vuốt ve trận pháp, sau đó tấm che trên đỉnh Vạn Thông Hào hợp lại, toa thân chấn động mạnh một cái, lại như cung rời dây hướng về phía trước bắn ra.

Thông qua cửa sổ, có thể từ phía sau nhìn thấy một dãy sóng bạc thật dài.

Trong biển, cá bơi nhanh như tia chớp bị quăng ở phía sau, dựa vào quan sát của Diệp Chân, tốc độ Vạn Thông Hào này, không phải nhanh bình thường, mà đã đạt đến tốc độ của thiên giai Yêu Thú.

Này có quan hệ với Linh Tinh Vạn Thông Hào sử dụng.

Không thể không nói. Cửa sổ đúng là đồ tốt, các loại mỹ lệ tình cảnh dưới đáy biển từng cái lóe qua trước mắt, điều này làm cho hành trình nhàm chán cũng trở nên hơi thú vị.

Để các vương giả Khai Phủ Cảnh ngồi gần đó không có cửa sổ, mỗi người trông mà thèm không ngớt.

Nhưng, có bài học của tên râu quai nón, lại không có bất kỳ người nào dám có ý đồ với Diệp Chân, hơn nữa lệnh cấm của thuyền trường Hà lão còn ở nơi đó, nên dọc đường đi vô cùng bình an.

Cho tới khi Diệp Chân đặt con mắt nhắm ngay cửa sổ to bằng tiền đồng nhỏ. Thưởng thức mỹ lệ cảnh sắc trên dưới mặt biển, một mặt nhấc lên một tia thần niệm, cẩn thận từng li từng tí đề phòng tên râu quai nón phía sau.

Tuy rằng có lệnh cấm của Hà lão, nhưng Diệp Chân chưa từng có ý nghĩ ký thác an toàn của mình trên người người khác.

Đồng thời, một tia thần niệm khác của Diệp Chân lại chìm vào trong Hắc Long huyết mạch, cảm ứng cỗ sức mạnh kỳ dị đến từ biển lớn để Hắc Long huyết mạch nhẹ nhàng rung động. Mỗi một lần rung động, dường như phong ấn trong Hắc Long huyết mạch đều có một tia ánh sáng hắc sắc khẽ lung lay.

Giống như sống lại, thần niệm của Diệp Chân thậm chí có thể thôi thúc những ánh sáng hắc sắc vừa bị giải phong này.

Diệp Chân không nghĩ ra vì sao lại xuất hiện tình huống như thế, duy nhất giải thích được chính là Hắc Long ngã xuống trong Hắc Long bí cung chân chính là Thủy Hắc Long.

Biển lớn chính là cố hương của Hắc Long, thậm chí sức mạnh bản nguyên của Hắc Long đến từ biển lớn, vì lẽ đó, Diệp Chân vừa bước lên biển lớn, đã xuất hiện tình huống hiện tại.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán, nhưng có một vài điểm Diệp Chân có thể xác định.

Chính là tiến độ giải phong Hắc Long huyết mạch.

Chiếu theo tiến độ hiện nay Diệp Chân ước chừng tính được cần cỡ năm năm ở ngoại vực Tử Hải, mới có thể giải một tầng phong ấn của Hắc Long huyết mạch.

Nếu như tiến độ này không có xảy ra bất ngờ gì, trên căn bản thời gian năm mươi năm, là có thể triệt để giải phong Hắc Long huyết mạch.

Đương nhiên, thời gian năm mươi năm rất dài, nhưng Diệp Chân cảm thấy, chờ khi Hắc Long huyết mạch giải phong đạt tới trình độ nhất định, hắn có thể tăng lên tốc độ giải phong.

Vì lẽ đó, Diệp Chân cũng không vội vã, tạm thời còn đi trên biển, cứ chậm rãi giải phong.

Để Diệp Chân nghi hoặc chính là, từ khi Hắc Long huyết mạch bắt đầu rung động kỳ dị, bắt đầu tự động giải phong, trong đầu Diệp Chân luôn quanh quẩn một loại cảm giác khó có thể nói rõ.

Như ngắm hoa trong màn sương, có khi cảm giác rất rõ ràng, rồi lại không rõ ràng, cái cảm giác này để Diệp Chân phi thường khó chịu, cũng phi thường nghi hoặc.

- Lẽ nào Hắc Long huyết mạch này còn có chút ngọn nguồn khác với ngoại vực Tử

Hải hay sao?

Các loại ý nghĩ tự động xuất hiện.

Khi Vạn Thông Hào nhanh chóng tiến lên, Vạn Thông Hào rất nhanh sẽ xuyên qua hải vực gần biển chỉ có mấy trăm dặm, tiến vào ngoại vực Tử Hải chân chính cực kỳ hung hiểm.

Người chưa đến ngoại vực Tử Hải, chỉ sợ là thật sự không cách nào trải nghiệm được sự khủng bố đến từ nó.

Trên ngoại vực Tử Hải, sóng lớn ngập trời, một cơn sóng tùy ý, đã có thể bay lên trăm mét, lúc này Vạn Thông Hào khải toa, linh quang quanh người thôi động đến cực hạn, trên toa phong lập loè ánh sáng sắc bén, phách sóng cắt sóng trực tiếp xuyên hành trong sóng biển.

Các loại Yêu Thú tầng tầng lớp lớp trước dưới đáy biển, từng con đều lướt qua trước mặt Diệp Chân.

Như trước nói tới một đám Phượng Vĩ yêu ngư hơn mười vạn, rất bình thường.

Nhưng Phượng Vĩ yêu ngư đến trước Vạn Thông Hào, đã bị Vạn Thông Hào dùng long cốt toả ra uy thế làm cho Yêu Thú trong biển sợ chạy tứ tán.

Nhiều mắt ma ngư vô cùng lớn, như Sa Lôi Man, nhưng những thứ này, mỗi lần đều nhìn thoáng qua, khi vừa nhìn thấy, không phải bị Vạn Thông Hào xua tan, chính là bị né qua đi tới.

Hơn nữa, từ đầu thuyền trưởng đã thuyết pháp, ngoại vực Tử Hải này xác thực vô cùng nguy hiểm.

Phía trước rõ ràng không có thứ gì, nhưng Vạn Thông Hào lại đột nhiên chuyển hướng, sau khi nhiễu một vòng tròn rất lớn, mới sẽ quay lại hướng đi cũ.

Có lúc, lại đột nhiên lặn xuống sâu trong nước biển mấy mét, có lúc lại có linh quang tràn ngập, chạy vội trên đầu sóng, tránh một số nguy hiểm, điều này nói lên tầm quan trọng của hải đồ.

Nhưng đang trong khoang thuyền, thời điểm có cửa sổ, muốn ghi chép hải đồ cũng căn bản không thể.

Thời gian trôi qua từng ngày, quỷ dị chính là, cảm giác quái dị kia cứ quanh quẩn trong lòng Diệp Chân càng ngày càng mãnh liệt, đặc biệt là sau khi tiến vào ngày thứ sáu, loại cảm giác quái dị quanh quẩn trong lòng kia đột nhiên trở nên càng mãnh liệt.

Nguy cơ!

Bất ngờ đã biến thành một loại cảm giác nguy hiểm khó có thể nhận dạng!