← Quay lại trang sách

Chương 947 Treo Giải Thưởng Kếch Xù

Tu vi Chỉ có Chú Mạch cảnh tam trọng? Đến đây, toàn lực thôi động Linh Lực của ngươi, để cho chúng ta xem tu vi thật sự của ngươi!

Chú Mạch cảnh thất trọng thủ vệ Cổ Yêu thành kia nghiêm túc nói.

Cái này khiến Diệp Chân âm thầm kinh tâm, năng lực của Long Minh không ngờ lớn như vậy, không chỉ có làm cho các đảo bắt đầu kiểm tra võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng, mà còn tra thật tình như thế!

Không hề nghi ngờ, lúc này thủ vệ Cổ Yêu thành không có chút nào lý do nào thẩm vấn võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng, trăm phần trăm hẳn là nhận được thỉnh cầu của Long Minh.

Điểm này Diệp Chân đã sớm đoán trước, nhưng hắn không ngờ tới lại nghiêm túc như thế, ngay cả sau khi hắn ngụy trang thành võ giả Chú Mạch cảnh tam trọng cũng không cách nào may mắn thoát khỏi!

Nhưng Diệp Chân cũng là người trãi qua sóng to gió lớn, sắc mặt không thay đổi bước lên trước mấy bước, muốn thôi động Linh Lực của mình!

- Vương huynh, nhiều ngày không gặp, sao hôm nay lại đi ra phòng thủ?

Thạch Bị sau lưng Diệp Chân đột nhiên tiến lên trước mặt Diệp Chân.

- Ách…

Ngay khi võ giả Chú Mạch cảnh thất trọng họ Vương nhìn thấy Thạch Bị, sắc mặt trước hết là biến đổi, hai tay khép lại, phản ứng đầu tiên chính là bảo vệ đồ vật toàn thân trên dưới của mình.

Thấy thế, Thạch Bị cười hắc hắc.

- Đây là chất tử bà con xa của ta, rất có thiên phú tu luyện, hôm nay ta đưa hắn đến Cổ Yêu Đảo tu luyện, ngày sau còn mời chư vị chiếu cố nhiều hơn!

Nói xong, Thạch Bị làm một cái chắp tay bốn phía, nhưng làm cho Diệp Chân ngoài ý muốn chính là những thủ vệ này bao gồm kia vương giả Khai Phủ cảnh kia khi đối mặt Thạch Bị thi lễ, từng người một mặt đề phòng, giống như Thạch Bị này là ôn thần.

- Nếu là chất tử của Thạch tiên sinh, vậy thì mời đi!

Ngẫm nghĩ một chút, vương giả Khai Phủ cảnh kia cau mày vung tay lên, tránh ra cho Thạch Bị một con đường, để cho Thạch Bị mang theo Diệp Chân nghênh ngang đi vào Cổ Yêu thành.

- Chủ thượng, ngươi xem. Thanh danh này của ta ở trong Cổ Yêu thành còn có tác dụng, đúng không?

Sau khi vào thành, gia hỏa Thạch Bị to gan tự nhiên khoe khoang công lao của mình trước mặt Diệp Chân.

- Thanh danh, ta thấy rõ ràng là ô danh?

Diệp Chân cười nhạo.

Thần sắc Thạch Bị trở nên có chút ngượng ngùng.

- Chủ thượng, đừng quản thanh danh hay ô danh, có tác dụng thì đó chính là thanh danh, vừa rồi ta ít nhất đã giúp cho chủ thượng thiếu một phiền phức đúng không?

- Điều này cũng đúng!

Vừa rồi nếu không phải có Thạch Bị, một cái không tốt, Diệp Chân không chỉ có sẽ có đại phiền toái, mà toàn bộ kế hoạch đều phải thay đổi.

- Nói một chút đi, thanh danh này của ngươi đến cùng là xảy ra chuyện gì, cũng để trong lòng ta nắm chắc!

Diệp Chân hỏi.

- Hắc. Chủ thượng, cái này nói rất dài dòng.

- Nói ngắn gọn, nếu không, ta làm cho ngươi một ngày không nói được!

Diệp Chân thình lình quát.

- Ách chủ thượng, ta chính là một tên trộm, ngẫu nhiên đi vào võ đạo, vẫn hành nghề cũ. Sau khi theo vi càng cao, vẫn không từ bỏ được nghề cũ này mà lại sở tu võ kỹ cũng bản năng hướng về có lợi cho trộm cắp, thậm chí sử dụng Linh khí cũng như thế!

- Chủ thượng, đừng nhìn chiến lực của ta chỉ đơn thuần là vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng, nhưng ở trong Cổ Yêu thành này cho dù vương giả Khai Phủ cảnh lục thất trọng thậm chí thất bát trọng, gặp ta cũng vô cùng đau đầu!

- Cho nên, bọn hắn rất ít muốn đắc tội ta!

- Ồ, vì sao?

- Ha ha, ai dám đắc tội ta, ta qua mấy ngày sẽ vào nhà hắn xem một chút. Tài vật bị mất không nói, sẽ còn làm cho hắn chút bê bối, giống như lấy quần lót của tiểu thiếp của hắn treo ở trước cửa nhà hắn, còn có nhiều cái lợi hại hơn, chủ thượng, ngươi hiểu mà!

- Hết lần này tới lần khác bọn hắn biết là ta làm nhưng không có chứng cứ, năm đó ta có biệt hiệu giang hồ Thần Thâu Vô Ảnh, cũng không phải là trưng cho đẹp!

Thạch Bị lại càng nói càng đắc ý.

- Ngươi coi những vương giả Khai Phủ cảnh lục thất trọng đó là bùn nặn sao? Muốn thu thập ngươi, còn cần chứng cứ?

Diệp Chân hỏi.

- Ha ha, chủ thượng, ta cũng không ngốc, dưới tình huống bình thường, ta sẽ không ngốc đến đi đắc tội vương giả Khai Phủ cảnh lục thất trọng trở lên! Ngẫu nhiên Khai Phủ cảnh tam tứ trọng hoặc võ giả Chú Mạch cảnh không may gặp phải ta mới bị lấy ra lập uy, hắc, người bình thường trong Cổ Yêu thành này thật đúng là không dám khó xử ta!

Diệp Chân nghe lại có chút im lặng, hắn lần này thu thập được Thạch Bị thật đúng là một kỳ hoa.

Nghe Thạch Bị khoe khoang, trong lòng Diệp Chân đột nhiên khẽ động.

- Nếu ngươi ở trong Cổ Yêu thành này đã được hoan nghênh như thế, vậy thì nghe ngóng cho ta một chút, vì sao Cổ Yêu thành này lại tận lực bắt đầu kiểm tra thẩm vấn võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng và tứ trọng trở xuống?

Nguyên nhân chân chính, Diệp Chân đã biết, là bắt nguồn từ hắn, nhưng mà Diệp Chân lại muốn biết cụ thể tường tình, kiểm tra như thế nào thuận tiện sau này hắn làm việc!

- Việc nhỏ, tiện tay mà thôi!

Thạch Bị đáp ứng.

Sau đó, Thạch Bị bóp ra mấy đạo phù quang, ném lên bầu trời.

- Có tự tin như thế?

Diệp Chân có chút hoài nghi.

- Ha ha, chủ thượng, ngươi quên ta làm gì à, cướp đường, chuyên cướp võ giả bên ngoài đến, những tình báo này ta đều có nguồn thu thập cả, tất cả đều là đội trưởng Cổ Yêu thành thậm chí thống lĩnh cấp một vương giả Khai Phủ cảnh phát cho ta.

- Bọn gia hỏa này, bình thường đều bị ta cho ăn đến no mây mẩy, một chút tin tức nhỏ mà thôi, thật không tính là gì!

Trong khi Thạch Bị đang khoác lác, mấy đạo phù tấn kinh thiên mà đến, rơi vào trong tay hắn.

Thần niệm quét qua, Thạch Bị thấp giọng nói.

- Chủ thượng, khó lường, chuyện vừa rồi cửa thành không ngờ là Long Minh nhúng tay. Long Minh lấy ba hải đảo có địa mạch hội tụ có thể ở lại tu luyện để treo thưởng, treo giải thưởng truy nã một võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng họ Trịnh tên Phù Vân, đặc thù là mang theo có một con yêu bộc Vân Dực Hổ Vương, chừng hai mươi tuổi.

- Còn có, chủ thượng ngươi không biết, chỉ trong mấy ngày nay, võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng bị bắt thẩm vấn đã có hơn hai mươi, nhưng mà, trong đó đại bộ phận đều được thả, chỉ lưu lại mấy vị không thể xác định có hiềm nghi.

Cái này khiến Diệp Chân giật nảy mình!

Sau khi Diệp Chân ra biển, vẫn luôn dùng tên giả Trịnh Phù Vân, Long Minh truy nã Trịnh Phù Vân, điều này Diệp Chân không kỳ quái.

Nhưng làm cho Diệp Chân giật mình là, ba hải đảo có địa mạch hội tụ có thể ở lại tu luyện.

Mặc dù là lần đầu tiên Diệp Chân tới ngoại vực Tử Hải, nhưng giá cả hải đảo trên ngoại vực Tử Hải, Diệp Chân vẫn có chỗ nghe thấy.

Trên ngoại vực Tử Hải, phàm là hải đảo có thể ở lại có địa mạch hội tụ có thể tu luyện, cho dù đảo nhỏ nhất phương viên vài trăm dặm, thì giá trị cũng đã trên mười vạn Tinh Linh thượng phẩm.

Huống chi, chỉ cần là hải đảo, đều hoặc nhiều hoặc ít có một chút sản xuất đặc thù. Trên cơ bản, cho dù hải đảo nhỏ nhất nhưng có giá trị cư trú tu luyện, đều trên mười vạn Tinh Linh thượng phẩm.

Mà lại có tiền mà không mua được!

Huống chi là ba tòa!

Vậy nhưng tương đương với ít nhất ba mươi vạn Tinh Linh thượng phẩm, thậm chí có thể cao tới trăm vạn Tinh Linh thượng phẩm, đây chính là Tinh Linh thượng phẩm.

Một viên Tinh Linh thượng phẩm, có thể đổi lấy khoảng một trăm mười Tinh Linh trung phẩm.

Mà mục tiêu chỉ một võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng, ai có thể không điên cuồng?

Loại tình huống này, bọn thủ vệ Cổ Yêu thành thật tình như thế, kính nghiệp như thế cũng không có gì lạ.

Trong lúc nhất thời, Diệp Chân có loại cảm giác áp lực lớn như núi.

Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, có thể tưởng tượng một khi thân phận Diệp Chân bại lộ, chỉ sợ sẽ bị toàn bộ võ giả ngoại vực Tử Hải điên cuồng truy sát.

- Chủ thượng. Hai mươi tuổi ra mặt, Chú Mạch cảnh tứ trọng, họ Trịnh, cái này hình như cùng ngươi chênh lệch không phải quá lớn, đổi cái họ, tu vi lại tăng lên một trọng, lại thêm một con yêu…

Lời nói một nửa, Thạch Bị đột nhiên ý thức được cái gì, bỗng nhiên im miệng không nói.

Diệp Chân lại hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, cái sau lập tức nghiêm nghị.

Hiểu rõ loại trò đùa này không thể tùy tiện nói.

- Nếu ngươi đã quen thuộc Cổ Yêu thành như thế, như vậy đấu giá ngầm Yêu Linh phường, ngươi biết chứ?

Diệp Chân thuận miệng hỏi.

- Đấu giá ngầm?

- Chủ thượng ngươi muốn.

- Hải đồ, ở chỗ ngươi có hay không?

Diệp Chân hỏi.

Nghe vậy, Thạch Bị lắc đầu.

- Hải đồ là hàng cấm, bình thường khó mà lấy được, giống chúng ta ra biển, đều là ngồi Khóa Hải Toa chính thức tới lui, hiếm ai tự có hải đồ!

- Nhưng mà, đấu giá ngầm của Yêu Linh phường thì ta lại biết đến, hắc, ta là khách quen nơi đó, ừm, khách quen cung cấp hàng hóa ở đó!

Nói xong, Thạch Bị lặng lẽ cười.

Diệp Chân lập tức hiểu ý tứ của gia hỏa này, đấu giá ngầm Yêu Linh phường chính là nơi Thạch Bị thậm chí là võ giả Cổ Yêu thành thủ tiêu tang vật.

- Chủ thượng, một lần đấu giá ngầm vừa trôi qua không được mấy ngày, lần đấu giá ngầm tiếp theo bắt đầu còn phải đợi chín ngày nữa.

Thạch Bị nói.

- Chín ngày?

Nghe được con số này, lông mày Diệp Chân khóa chặt.

Bây giờ cho dù muốn tiến về Thủy Lệ Đảo, hay trốn tránh Long Minh đuổi bắt đều vô cùng cần thời gian.

Cái trước là thời gian khẩn cấp, mà cái sau thì là không thể dừng lại ở một chỗ quá lâu.

Long Minh bảy mươi hai lệnh sứ và Cửu Vực Long Vương đi ra lùng bắt, Diệp Chân đều không quá lo lắng, Diệp Chân lo lắng duy nhất chính là khí tức thần bí có cùng nguồn gốc với Hắc Long võ mạch từ nơi sâu xa cảm ứng được đang nhanh chóng tới gần.

Diệp Chân suy đoán, người đó có thể là minh chủ Long Minh.

Bây giờ theo thời gian trôi qua, quanh quẩn trong lòng Diệp Chân nguy cơ sẽ từng bước tăng cường, dưới tình huống Diệp Chân áp bách Hắc Long võ mạch, Diệp Chân tin tưởng, trong thời gian ngắn, cho dù minh chủ Long Minh cũng không cảm ứng được phương hướng cụ thể của hắn.

Nhưng Diệp Chân lo lắng chính là một khi minh chủ Long Minh cách Diệp Chân càng ngày càng gần, cảm ứng phương hướng của Diệp Chân sẽ càng ngày càng chuẩn.

Ở yên một chỗ chín ngày, thời gian này thật sự quá dài!

Một chút không tốt, đối với Diệp Chân chính là tai hoạ ngập đầu.

Bảy mươi hai lệnh sứ Diệp Chân còn có thể miễn cưỡng đối phó, nếu gặp phải Cửu Vực Long Vương, Diệp Chân chỉ có chạy trối chết, chớ nói chi minh chủ Long Minh có thể hiệu lệnh Cửu Vực Long Vương xuất hiện.

- Thế nào, thời gian của chủ thượng rất gấp?

Thấy Diệp Chân nhíu mày, Thạch Bị thầm mừng rỡ, bởi vì Diệp Chân đã nói, chỉ cần hắn rời khỏi nơi này thì sẽ trả Thạch Bị tự do.

- Chín ngày, xác thực quá lâu.

Thần sắc của Diệp Chân có chút ngưng trọng, ở yên một chỗ chín ngày thật sự quá mạo hiểm.

- Ha ha, chủ thượng, ngươi đi đấu giá ngầm là vì muốn mua hải đồ?

Thạch Bị hỏi.

- Không sai!

Diệp Chân gật một nói.

- Vậy thì dễ rồi, nếu cần hải đồ vì sao nhất định phải chờ đấu giá ngầm? Đấu giá ngầm, đây chính là chuyên môn chuẩn bị cho những dê béo từ ngoài đến.

Nói đến hai chữ "Dê béo", Thạch Bị bị Diệp Chân nhìn soi mói lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

- Chủ thượng yên tâm, có thuộc hạ, căn bản không cần đi đấu giá ngầm, không cần làm dê béo nhưng vẫn sẽ có được hải đồ.

- Ồ, làm sao?

Gương mặt Diệp Chân mừng rỡ.

- Đi theo ta!

Thạch Bị vỗ ngực, gương mặt tự tin!