Chương 948 Thận Ảnh Phân Thân Thuật
Chủ thượng, việc thường thấy nhất ở ngoại vực Tử Hải chính là giết người cướp của! Gặp dê béo thì giải quyết bằng mấy chiêu rồi ném vào trong biển rộng, mọi dấu vết đều không còn, giống như người này chưa từng xuất hiện.
- Nhưng mà võ giả có tu vi đến Chú Mạch cảnh hoặc Khai Phủ cảnh thì đều có nền móng và bối cảnh, bọn hắn có nhiều thứ không tiện ra tay ở ngoài sáng cho nên cái chợ đen này mới xuất hiện!
- Hơn nữa, vì muốn vơ vét của cải cho nên mỗi hải đảo đều thu thuế khá cao, có nhiều thứ là do bên nơi chính thức thu mua, giá cả có phần thua thiệt, chợ đen sinh ra cũng theo thời thế.
- Những người khác muốn vào chợ đen thì nhất định phải có người quen bảo đảm, chủ thượng đã có ta cho nên không cần phiền toái như vậy!
Trên đường đi, Thạch Bị liên tục giới thiệu về chợ đen cho Diệp Chân.
Kỳ thật nói trắng ra, chợ đen Cổ Yêu Đảo này cũng có một chút bối cảnh bên nơi chính thức. Đạo lý lấp không bằng khai thông thì ai cũng hiểu, bằng không cái chợ đen này sẽ không thể mở một cách đường hoàng như thế ở bên trong Cổ Yêu thành, hơn nữa còn là khu vực phồn hoa như Yêu Linh Phường.
Thạch Bị dẫn đầu, sau khi xuyên qua ít nhất ba tầng trận pháp bảo vệ thì Diệp Chân mới tiến vào một không gian có chút to lớn trong lòng đất.
Trong đây có hơn trăm võ giả ngồi xếp bằng ở những chỗ khác nhau, khí tức quanh người bàng bạc, trước mặt mỗi người đều bày biện một số vật phẩm.
Cho dù khí tức mạnh hay yếu thì những võ giả này đều có cùng một loại đặc thù, trên mặt mỗi người luôn luôn bao trùm một tầng linh khí nhàn nhạt, mục đích là để che đậy gương mặt của mình.
Càng có mấy trăm võ giả tu vi không đồng nhất đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn dừng lại ở trước quầy hàng nào đó chọn lựa vài món đồ bày trên quầy.
Tận cùng bên trong có hai dãy cửa hàng, thỉnh thoảng có võ giả ra vào.
- Chủ thượng, nếu muốn mua hải đồ thì tốt hơn hết là đi vào cửa hàng ngành hàng hải ở sâu bên trong nhất, kỳ thật thì chủ cửa hàng này chính là người tổ chức đấu giá ngầm.
- Cửa hàng này cũng là nơi duy nhất trong chợ đen bán hải đồ.
Thạch Bị giải thích.
Thạch Bị muốn kéo Diệp Chân đi thẳng tới cửa hàng mua hải đồ, có điều Diệp Chân cũng không vội, hắn thỉnh thoảng còn ghé sang quầy hàng bên đường chọn mua một hồi.
Đồ vật bày bán ở mỗi quầy hàng không nhiều nhưng còn rất đầy đủ, từ công pháp, bí tịch, Linh khí linh giáp cho đến các loại thiên tài địa bảo hay đan dược phù lục, chủng loại đa dạng và phong phú.
Nhưng đúng như những gì Thạch Bị nói, chỉ nhìn thoáng qua mấy món vật phẩm được bày bán thì Diệp Chân cũng có thể biết được, phần lớn đồ vật ở đây đều là tang vật giết người cướp của.
Bằng không thì chủng loại sẽ không phức tạp như thế, số lượng cũng không đồng nhất.
Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới việc lựa chọn của Diệp Chân, xông xáo giang hồ nhiều năm như vậy, Diệp Chân đã sớm thích ứng quy tắc cá lớn nuốt cá bé.
Bản thân Diệp Chân là Luyện khí sư cho nên căn bản chướng mắt mấy món Linh khí, Linh giáp kia, lúc này hắn chủ yếu là nhìn công pháp bí tịch.
Mấy ngày gần đây bị Long Minh truy sát, công pháp của Diệp Chân không kém, trang bị Linh khí cũng không kém, nhưng tu vi hai bên lại có sự chênh lệch thật lớn, cái này khiến cho Diệp Chân rất bị động, đồng thời cũng càng khiến Diệp Chân khát vọng nhanh chóng tăng tu vi lên.
Mà võ kỹ xuất hiện ở nơi này phần lớn đều là của Khai Phủ cảnh, Chú Mạch cảnh thì phần lớn đều phi thường tinh diệu, phẩm giai cũng khá cao, Diệp Chân muốn nhìn có võ kỹ thích hợp với mình hay không!
Nếu như tu vi của hắn có thể tăng lên tới Chú Mạch cảnh ngũ trọng, như vậy tình huống sẽ tốt hơn hiện tại một chút!
Sau khi ghé qua mấy cái quầy hàng, Diệp Chân không chọn được võ kỹ thần thông nhưng lại thu hoạch được một ít thiên tài địa bảo luyện khí hiếm thấy trên lục địa. Kỳ thật thì Diệp Chân cũng thấy được hơn mấy chục bản võ kỹ thần thông, Thiên giai thượng phẩm cũng có không ít, nhưng lại không có thứ Diệp Chân cần!
Trước mắt thì Diệp Chân dự định lựa chọn linh phủ sau khi Khai Phủ là Âm Dương Ngũ Hành. Trong đó Ngũ Hành là cơ sở, còn một mạch âm hoặc dương thì có thể tùy ý.
Kiếm mạch thứ nhất thuộc tính kim, Hắc Long võ mạch thuộc tính thủy, Khôn nguyên chưởng mạch thuộc tính thổ, Huyền Hỏa linh mạch thuộc tính hỏa, vẫn còn có hai mạch. Võ kỹ thần thông thuộc tính Mộc tất nhiên chiếm một mạch, thuộc tính âm, dương có thể tùy ý chọn một.
Vốn dĩ ánh mắt chọn lựa võ kỹ thần thông của Diệp Chân đã tương đối cao, hiện giờ còn có thêm điều kiện, quả thực khó càng thêm khó.
Dù lúc này Diệp Chân đã lật xem mười mấy bản võ kỹ Thiên giai thượng phẩm thì đều không có một bản vừa ý mình.
- Thận ảnh phân thân thuật, thân pháp võ kỹ Thiên giai thượng phẩm, nếu tu luyện thành công thì có thể ngưng luyện ra ảnh phân thân giống y bản gốc. Lực lượng thần hồn mạnh bao nhiêu thì có thể khống chế phân thân xa bấy nhiêu.
- Một khi luyện thành Thận ảnh phân thân thì ảnh phân thân có thể tản mát ra khí tức linh lực và thần hồn uy áp giống y như đúc bản thể, trừ phi tu vi thần hồn của đối phương cao hơn thi thuật giả thì mới có thể nhìn thấu….
Diệp Chân coi trọng bản Thiên giai thượng phẩm Thận ảnh phân thân thuật này, hơn nữa nó cũng tương xứng với kế hoạch tu luyện linh phủ của hắn.
Thận ảnh phân thân không thuộc Ngũ Hành, thuần âm, cũng coi như phù hợp.
Dựa theo trong miêu tả vắn tắt, nếu như có thể luyện thành thì đây tuyệt đối là tuyệt kỹ bảo mệnh!
Nhưng Diệp Chân vừa xem hết giới thiệu vắn tắt thì lại thả bản võ kỹ này xuống một bên.
Không vì cái gì khác, tu luyện Thận ảnh phân thân thuật cần thiên tài địa bảo quá khó tìm, nó yêu cầu cần phải có Thận Châu ngưng kết của thận khí ở trong cơ thể Thận Thú thành niên làm phụ trợ, như vậy thì mới có thể luyện thành Thận ảnh phân thân thuật.
Khó là khó ở chỗ này, Thận Thú là hung thú Thượng Cổ, đừng nói Chân Linh Vực, ngay cả toàn bộ đại lục Chân Huyền đã hơn ngàn năm rồi vẫn không có phát hiện tung tích của nó.
Đồ vật không tệ, thế nhưng tìm không thấy thiên tài địa bảo cần thiết để tu luyện thì cũng chẳng được tích sự gì!
Nhìn thấy Diệp Chân đặt Thận ảnh phân thân thuật xuống, chủ quán không khỏi có chút thất vọng.
Hắn bày quán đã mấy ngày, có hơn ngàn võ giả nhìn qua quyển Thận ảnh phân thân thuật này, tuy nhiên lại không có người nào nguyện ý mua, cái này khiến hắn rất thất vọng.
Thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tên chủ quán này lại khẽ giật mình, tên võ giả thanh niên vừa rồi rời đi kia lại quay trở về, không những thế hắn ta còn cầm quyển Thận ảnh phân thân thuật kia lên lần nữa.
- Tiền bối, quyển Thận ảnh phân thân thuật này có giá bao nhiêu?
Sỡ dĩ Diệp Chân trở về hỏi là vì khi rời đi, hắn lại chợt nhớ tới một chuyện!
- Võ kỹ Thiên giai thượng phẩm, hơn nữa lại là võ kỹ ảnh phân thân cực kỳ hiếm thấy, quyển Thận ảnh phân thân thuật này bán bốn trăm vạn Linh Tinh trung phẩm!
Chủ quán giơ bốn ngón tay lên.
- Bốn trăm vạn Linh Tinh trung phẩm? Nè, huynh đệ, sao không đi ăn cướp đi!
Không đợi Diệp Chân nói cái gì thì Thạch Bị đã tiến tới cầm lấy quyển Thận ảnh phân thân thuật rồi cười nhạo.
Chủ quán nghe vậy thì hơi khựng lại, sau đó cắn răng nói.
- Võ kỹ Thiên giai thượng phẩm hiếm thấy, đây là giá thị trường!
- Ta nói này huynh đệ, quyển Thận ảnh phân thân thuật này đã nằm ở đây mấy ngày rồi? Có bao nhiêu người hỏi qua, có mấy người hỏi giá, ngươi hẳn biết rõ ràng nhất.
- Còn cái gì mà giá thị trường? Ngươi đi hỏi một chút, mười vạn Linh Tinh trung phẩm thì có ai muốn mua không? Thứ này đúng là trân quý, nhưng mà vật liệu tu luyện cần thiết lại là thiên tài địa bảonhư Thận Châu, ngươi đi đâu tìm thứ này đây?
- Một ngàn vạn Linh Tinh trung phẩm! Nếu ngươi có thể lấy ra một cái Thận Châu thì ta bảo đảm lập tức dùng một ngàn vạn Linh Tinh trung phẩm mua nó, sau đó lại bỏ ra bốn trăm Linh Tinh trung phẩm mua quyển bí tịch này!
- Hố người cũng không thể hố như thế? Hừ!
Nói xong, Thạch Bị kéo Diệp Chân lại rồi khuyên bảo.
- Huynh đệ à, lần đầu tiên ngươi tới chợ đen, đừng có bị mấy tên gian thương này lừa gạt! Cái món đồ chơi này mua về cũng chỉ có thể làm giấy vệ sinh, vô tích sự, đi thôi!
Diệp Chân không nhúc nhích, hắn quay đầu nhìn về phía chủ quán, nói.
- Năm mươi vạn Linh Tinh trung phẩm, ta lấy trở về suy nghĩ một chút, bán hay không?
Chủ quán có chút do dự, đang muốn nâng giá lên một chút thì Thạch Bị đã mở miệng trước.
- Năm mươi vạn khối, chỉ trách người huynh đệ của ta quá ngốc nghếch, nếu ngươi không bán thì chúng ta thật sự đi đấy!
- Tốt, thành giao!
…
- Ta nói chủ thượng, mặc dù ngươi chỉ bỏ năm mươi vạn mua được một bản bí tịch Thiên giai thượng phẩm, nhưng mà lần này ngươi thật là thua lỗ rồi. Hôm trước ta cũng đã hỏi thăm quyển Thận ảnh phân thân thuật này một lần. Căn bản là luyện không thành, quả thật là đồ rác rưởi.
Sau khi cầm quyển Thận ảnh phân thân thuật rời khỏi quầy hàng, trên mặt Thạch Bị vẫn tràn đầy oán trách.
- Không có gì, chỉ là ta muốn nếm thử một cái ý nghĩ mà thôi, biết đâu lại thành công thì sao!
Đừng nhìn Diệp Chân nói đến lạnh nhạt, nhìn như bình tĩnh không để ý gì, kỳ thật nếu không phải còn muốn đi mua sắm hải đồ thì hắn đã chạy đi tìm một chỗ để thử nghiệm suy nghĩ của mình.
Nếu như suy nghĩ của hắn trở thành sự thật, vậy coi như thật sự nhặt được bảo.
Suy nghĩ của Diệp Chân cũng không phải bí mật gì.
Phần khó nhất của Thận ảnh phân thân thuật là cần Thận Châu làm phụ trợ, mà Thận Thú trên Chân Huyền đại lục đã sớm tuyệt tích ngàn năm, chớ nói chi Thận Châu.
Nhưng sau khi từ bỏ lần thứ nhất thì Diệp Chân đột nhiên nghĩ tới một cái khả năng, không phải trong cơ thể hắn có một cái Thận Long Châu sao?
Lực lượng bên trong Thận Long Châu có thể là thận khí hoặc có quan hệ tới thận khí không?
Như vậy, nếu Diệp Chân dùng Thận Long Châu thử nghiệm tu luyện Thận ảnh phân thân thuật thì có thể thành công hay không?
Cái suy đoán này mới là nguyên nhân chân chính khiến Diệp Chân quay trở về mua Thận ảnh phân thân thuật.
Đương nhiên, Diệp Chân cũng không có nắm chắc được bao nhiêu phần, nếu như không thành công thì coi như bỏ ra năm mươi vạn khối Linh Tinh trung phẩm mua đồ chơi mới mẻ.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Thạch Bị này thật đúng là kỳ dị, mới nói mấy câu mà đã có thể chém giá một quyển võ kỹ Thiên giai thượng phẩm hi hữu xuống còn năm mươi vạn Linh Tinh trung phẩm.
Diệp Chân đoán chừng cũng do mình ra giá sảng khoái, bằng không thì tên này còn có thể chém giá xuống còn hai mươi, ba mươi vạn!
Sau khi cầm lấy Thận ảnh phân thân thuật, Diệp Chân lại chọn lựa gần trăm bản võ kỹ thần thông, nhưng mà võ kỹ thần thông thuộc tính Mộc vốn không có bao nhiêu, mà muốn vừa ý thì càng thêm ít ỏi.
Bất đắc dĩ, Diệp Chân làm Thạch Bị dẫn đường đưa tới cửa hàng ngành hàng hải kia.
Có điều khi tiến vào cửa hàng thì Diệp Chân đi ở phía sau lưng Thạch Bị, cái này thì Diệp Chân trước đó đã thương lượng xong với hắn.
Dù sao thì Thạch Bị cũng là địa đầu xà, là người quen ở đây!
Nghe Thạch Bị muốn mua hải đồ, tên quản sự kia cảm thấy kỳ quái hỏi.
- Sao thế lão Thạch? Chán phát tài ở đây rồi cho nên tìm chỗ khác? Chẳng lẽ ngươi tìm được con đường tốt gì à?
- Nào có, chủ yếu là tu vi của ta khốn đốn hồi lâu không thể tăng lên, gần nhất lại tích một chút của cải, nghe nói Thủy Lệ Đảo sẽ có một cái thịnh hội đan dược, cho nên muốn đi xem như thế nào, mua chút đan dược, lại thuận tay….
Thạch Bị vừa cười nói vừa xoa xoa đôi bàn tay.
- Hải đồ Thủy Lệ Đảo? Ta cũng có nghe nói về chỗ đó, Thủy Lệ Đảo cũng là một trong danh đảo ở ngoại vực Tử Hải, nghe nói nó ở trong phạm vi hải vực của Thiên Phong Vực.
Chúng ta chỉ có hải đồ Thiên Dực Đảo của Thiên Phong Vực, ngươi có muốn hay không?
Tên quản sự kia hỏi.
- Chủ thượng, chỉ có hải đồ đến Thiên Dực Đảo, ngươi có muốn hay không?
Thạch Bị dùng thần hồn truyền âm hỏi Diệp Chân.
Khi Diệp Chân đang muốn trả lời thì thần sắc hắn lại đột ngột đại biến.
Trong lòng hắn quanh quẩn cảm giác nguy cơ, mới vừa rồi lại đột ngột nhanh chóng tăng lên ngày càng nhiều!