Chương 959 Thổi Qua Liền Phá Đồ Chơi
Sau khi Phúc Hải Đại Thánh đánh xuống bản nguyên ấn ký lên trán Diệp Chân, quang hoa lóe lên trên bầu trời cùng nhau biến mất với Tịnh Hải Đại Thánh, Phúc Hải lệnh kỳ che khuất bầu trời cũng theo đó rút đi, ánh nắng lập tức xuyên thấy từ trong tầng mây.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Chân là xem sơ qua bản nguyên ấn ký do Phúc Hải Đại Thánh đánh vào trán của hắn, một khoảnh khắc kia, thậm chí Diệp Chân không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ cảm thấy quanh người mát lạnh, trên trán hình như đã có thêm thứ gì.
Nhìn vào gương, giữa trán Diệp Chân lại nhiều thêm một lam sắc ấn ký, ấn ký như một con rắn, đầu có hai sừng, nhìn một chút làm cho người ta sinh ra một cảm giác rung động vì sợ hãi.
Nhưng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, sau khi Diệp Chân cẩn thận dùng Thần Hồn cảm ứng, phát hiện lam sắc ấn ký này hình như không có bất kỳ liên quan gì đến Thần Hồn của hắn.
Đây mới là bình thường, dù sao dựa vào tứ sắc tiên thiên hồn quang của Diệp Chân, muốn động tay với Thần Hồn của Diệp Chân vô cùng khó.
Nhưng nếu không có quan hệ với Thần Hồn, cũng không đại biểu cho Diệp Chân có thể thừa cơ đào tẩu, ngược lại, trước khi chưa được giải trừ ấn ký này, Diệp Chân tuyệt đối không thể trốn thoát được lòng bàn tay của Phúc Hải Đại Thánh.
Ngay khoảnh khắc khắc xuống, đạo lam sắc ấn ký này, không ngờ lại loáng thoáng với sinh ra một tia liên hệ không hiểu với khí huyết quanh người và lục phủ ngũ tạng.
Diệp Chân có phương pháp giải nắm chắc có thể phá bỏ ấn ký này, nhưng đó không khác gì tự sát.
Chỉ cần Diệp Chân nguyện ý từ bỏ ngũ tạng lục phủ của mình, rửa sạch huyết dịch toàn thân, thậm chí đốt cháy sạch sẽ huyết nhục toàn thân sẽ gỡ được bản nguyên ấn ký của Phúc Hải Đại Thánh.
Nhưng, có khả năng này sao?
Điều này khiến Diệp Chân không khỏi nhíu mày.
Bây giờ đã đến Thiên Dực Đảo, cách Thủy Lệ Đảo cũng không phải quá xa, chuyện Thủy Lệ Đảo, thời gian chậm trễ thêm một hai tháng, cũng không có vấn đề.
Nhưng muốn mạng chính là, nếu người Long Minh đuổi tới thì sao?
Thậm chí nhân vật cực kỳ khủng bố kia có thể cảm ứng được Diệp Chân đuổi tới thì sao?
Đó mới thật là muốn mạng.
Bây giờ Diệp Chân chỉ có thể khẩn cầu một ngày trôi qua chậm một chút, làm cho hắn có đủ thời gian rời khỏi Thiên Dực Đảo.
- Chủ thượng, ta muốn đi Tịnh Hải Vệ báo cáo, ngươi cẩn thận chút!
Thạch Bị một lần nữa thu được tự do, nói.
- Ngươi cũng chú ý an toàn, chờ ta thu được chức vị Vạn Vệ trưởng. Giải trừ bản nguyên ấn ký này, sẽ đi tìm ngươi!
Diệp Chân tự tin nói.
Đối với một vị thống soái đã từng đông chinh, cho dù thống soái quân đội người bình thường, phương diện thu hoạch được công huân cũng có niềm tin tuyệt đối.
- Ai, chủ thượng, ngươi không nên gấp, chờ ta bên này làm xong việc cần làm, sẽ đi tìm ngươi, Vạn Vệ trưởng, ai…!
Diệp Chân cũng không có nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thạch Bị, cho nên cũng không để ý, phất phất tay nói.
- Không cần phải để ý đến ta, ta xong việc sẽ đi tìm ngươi, ta có thể cảm ứng được vị trí của ngươi!
Diệp Chân nói.
Phúc Hải Vệ của Phúc Hải Đại Thánh nằm ở hướng đông của vùng biển này, Diệp Chân phi hành gần trăm dặm, trên đường gặp mấy vị hắc y Thiên Dực lệnh sứ, lúc này mới tìm được cứ điểm Phúc Hải Vệ!
Tiếp thu Diệp Chân chính là một thiên vệ trưởng Phúc Hải Vệ có tu vi Khai Phủ cảnh thất trọng để Diệp Chân có chút giật mình.
- Tu vi này của ngươi phải đến Phá Hải Vệ. Tại sao lại chạy tới Phúc Hải Vệ chúng ta, tu vi thấp nhất Phúc Hải Vệ chúng ta cũng phải là Chú Mạch cảnh thất trọng.
Lời nói được một nửa, thiên vệ trưởng tiếp thu Diệp Chân tên Lỗ Bảo, ánh mắt đột ngột rơi vào trên lam sắc ấn ký ở giữa trán Diệp Chân?
- Phúc Hải ấn ký? Ngươi không phải bị trưng tập đến hiệp trợ võ giả chúng ta, mà mới gia nhập Phúc Hải Vệ? Vì sao ta chưa từng gặp qua ngươi?
Lỗ Bảo rất giật mình.
- Cả hai đều như nhau, chỉ có thể gia nhập Phúc Hải Vệ.
Diệp Chân bất đắc dĩ cười khổ. Nhưng, chuyện sống chết đứng bên bờ vực vừa rồi kia, cuối cùng thu được kết cục này cũng coi như ngoài ý muốn.
Nhưng Diệp Chân vẫn muốn biết, lúc ấy Phúc Hải Đại Thánh và Tịnh Hải Đại Thánh nói nhỏ chuyện gì?
Nguyên nhân hai vị này buông tha Diệp Chân là vì Vân Dực Hổ Vương?
- Phúc Hải ấn ký này chỉ có thể là do đại thánh khâm điểm, ngươi đã có Phúc Hải ấn ký, bây giờ chính là một thành viên chính thức của Phúc Hải Vệ ta, từ giờ trở đi, gia nhập dưới trướng bản tọa đi!
- Nhớ kỹ, ngươi lệ thuộc giao vệ thứ ba ngàn, đội thứ bốn trăm của Phúc Hải Vệ.
Nói đến đây, thanh âm Thiên Vệ trưởng Lỗ Bảo đột nhiên dừng lại, nhìn về phía ba bốn đám người.
- Trước mắt nhân thủ khan hiếm, vẫn còn một vị trí Thập Vệ trưởng, ngươi có bằng lòng tiếp nhận hay không?
- Thiếu người? Làm Thập Vệ trưởng?
Diệp Chân hơi nghi hoặc một chút, vừa đến đã cho hắn đứng ra thay Thập Vệ trưởng, đây cũng quá tin tưởng hắn?
- Ách chuyện có chút gấp, đám đám ranh con kia đi rất gấp, nhưng muốn thay mặt Thập Vệ trưởng này lại nhất định phải là thành viên chính thức của Phúc Hải Vệ mới được!
Lỗ Bảo giải thích có chút khẩn trương.
- Không có vấn đề!
Diệp Chân một lời đáp ứng, Diệp Chân từng là đông chinh thống soái nên hiểu công huân một lính quèn thu hoạch làm sao có thể so sánh với công huân người dẫn binh?
Dù chỉ thống lĩnh mười người, cũng không giống nhau.
Thấy Diệp Chân đáp ứng, Lỗ Bảo như trút được gánh nặng, một mạch đưa cho Diệp Chân một đống ngọc phù, ngọc giản.
- Đây là cảnh báo ngọc phù, đây là cầu cứu ngọc phù, đây là thân phận ngọc phù ngươi thay mặt Thập Vệ trưởng lâm thời, đây là hải đồ hải vực gần lần hành động này.
- Đây là nhiệm vụ ngọc giản chứa nhiệm vụ lần này giao cho Phúc Hải Vệ chúng ta, trước mắt, Phúc Hải Vệ chúng ta lấy thập vệ làm đơn vị hành động, nhiệm vụ ngươi thay mặt Thập Vệ trưởng chính là dẫn đầu đám người dưới trướng ngươi, yêu cầu thấp nhất là hoàn thành nhiệm vụ.
- Vượt mức hoàn thành nhiệm vụ càng nhiều, thu hoạch công huân càng nhiều.
- Bắt sống trăm con thiên giai hạ phẩm hải thú hoặc cấp bậc hơn, đây là nhiệm vụ
Phúc Hải Vệ?
Diệp Chân nghi ngờ nói.
- Không sai!
Lỗ Bảo nhẹ gật đầu.
- Vậy nhiệm vụ Phá Hải Vệ là gì?
Diệp Chân hỏi.
- Phá Hải Vệ, nhiệm vụ của bọn hắn thanh nhàn hơn nhiều, chính là tuần tra vạn dặm mặt biển, thu thập tình báo hải thú, ngăn cản võ giả thế lực khác điều tra các loại.
Thiên vệ trưởng Lỗ Bảo đáp.
Nghe vậy, Diệp Chân bỗng nhiên vỗ một trán của mình, lại bị Thạch Bị gạt, Phá Hải Vệ, tuyệt đối không phải pháo hôi vệ.
Nhưng tuyệt đối không có lừa dối, chỉ dựa vào hắc y Thiên Dực lệnh sứ muốn cướp Nguyệt Ảnh Khóa Hải Toa Diệp Chân dùng để bảo mệnh, Diệp Chân cũng phải phản kháng!
- Hiểu rõ. Thuộc hạ sẽ xuất phát ngay!
Diệp Chân vừa chắp tay, định rời khỏi, nhưng lại bị Lỗ Bảo cho gọi lại.
Lỗ Bảo trực tiếp nhìn một chút chỉ định mười người cho Diệp Chân, nói.
Diệp Chân, đây là mười thuộc hạ lâm thời phân phối cho ngươi. Nhưng tất cả đều là võ giả lâm thời điều động tới, sợ là tu vi ngươi không đáng chú ý, có khả năng không trấn được bọn hắn!
Diệp Chân ngẩn ngơ, định lúc nói chuyện, Lỗ Bảo lại đưa qua lưu chuyển ngọc phù ba mặt ngoài sóng nước.
- Ầy, đây là Càn Nguyên thuỷ lôi phù bản tọa tự tay luyện chế, nếu dẫn phát sẽ tương đương với một kích toàn lực của Khai Phủ cảnh ngũ trọng cường giả.
- Nếu những tên kia dám vì tu vi của ngươi mà khiêu chiến uy phong Phúc Hải Vệ chúng ta, cứ làm như này…!
Lỗ Bảo dữ tợn cười một tiếng, làm ra một động tác cắt cổ.
Đây khiến trong lòng Diệp Chân phát lạnh, lại có một cảm giác quen thuộc khó tả.
Trong nháy mắt, để Diệp Chân sinh ra một tia cảm mến với Phúc Hải Vệ!
- Đa tạ Thiên Vệ trưởng! Nhưng thứ này không cần!
Nói xong, Diệp Chân xoay người rời khỏi.
Trên mặt Lỗ Bảo vừa rồi lộ ra vẻ tươi cười đột ngột cứng đờ, cái mũi kém chút bị tức lệch sang một bên.
- Móa, lão tử nhìn tướng mạo còn tưởng rằng là một người lanh lợi dễ dùng, còn muốn bồi dưỡng một chút sau này sẽ nhẹ nhàng một chút, không ngờ lại là một tên chày gỗ!
- Chư vị, tại hạ là Diệp Chân, chính là Thập Vệ trưởng Phúc Hải Vệ sẽ dẫn đầu chư vị hoàn thành nhiệm vụ bản vệ, cuối cùng thu hoạch được thù lao Thiên Dực Đảo, còn xin chư vị phối hợp!
Diệp Chân xuất hiện trước mặt mười tên thuộc hạ, trước tiên cười chắp tay!
Không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, mười thuộc hạ được phân cho Diệp Chân chỉ nhìn chằm chằm Diệp Chân một chút, sau đó từng tên đều nhíu mày, còn có một võ giả đeo kiếm trực tiếp nổi giận.
- Phúc Hải Vệ không có ai sao? Phái một gia hỏa lông còn chưa mọc đủ tới. Chẳng lẽ nhiệm vụ này để cho mười người chúng ta bảo hộ ngươi?
Một câu của võ giả đeo kiếm làm cho chín võ giả khác cười ha ha.
Tình cảnh này để mấy võ giả ý muốn phục quản cũng bắt bẻ.
Loại tình huống này, Diệp Chân đã sớm dự liệu.
Trong nhóm người Lỗ Bảo phân phối cho Diệp Chân, tu vi cao nhất là Khai Phủ cảnh tứ trọng, tu vi thấp nhất là Chú Mạch cảnh bát trọng, phần lớn tu vi đều là Khai Phủ cảnh nhị tam trọng, từng tên đều cao hơn Diệp Chân chỉ là võ giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng sơ kỳ.
Võ giả đều dựa vào thực lực vi tôn, những người này, tự nhiên không đặt Diệp Chân ở trong mắt.
Đoán chừng cũng vì Phúc Hải ấn ký giữa trán Diệp Chân, nếu không, bọn họ là hào khách tung hoành lâu dài trên biển, khả năng đã xuất thủ làm nhục Diệp Chân.
Diệp Chân cũng không có tức giận, chỉ cười híp mắt nhìn võ giả đeo kiếm kia, tiện tay bóp, một trận Huyền Hỏa Toản đột ngột xuất hiện, nổ bắn ra hướng về phía hắn!
Biến cố này vừa nhanh vừa vội, trong chốc lát, một trận Huyền Hỏa Toản đã đánh về phía võ giả đeo kiếm kia.
Sắc mặt những người khác đều kịch biến!
Ngoài dự liệu chính là, võ giả đeo kiếm cũng không nhúc nhích, hộ thể linh giáp quanh người lóe ra quang hoa mờ ảo, hiển nhiên, hắn rất có lòng tin với hộ thể linh giáp.
Nhưng ngoài dự liệu chính là, một quyền Huyền Hỏa Toản của Diệp Chân đột ngột lơ lửng trước người võ giả đeo kiếm ba mét.
Trường kiếm trong vỏ kiếm phía sau võ giả đeo kiếm, bắt đầu ông ông nhảy lên, khóe miệng xuất hiện một tia nhe răng cười.
- Ngươi nên thức thời, bằng không, chuôi kiếm này của ta, bây giờ không thể bổ ngươi thành hai nửa, cũng sẽ để lại cho ngươi một chút kỷ niệm!
- Toàn lực thôi động hộ thể linh giáp của ngươi!
Diệp Chân đột ngột lạnh quát một tiếng, theo tiếng quát lạnh của Diệp Chân vang lên, một quyền Huyền Hỏa Toản vừa rồi lơ lửng, đang từ từ hướng về phía võ giả đeo kiếm tiến lên!
Trong chốc lát, võ giả đeo kiếm đã hiểu ý tứ Diệp Chân.
- Chỉ bằng ngươi, cũng muốn công phá hộ thể linh giáp của ta, nằm...
Chữ “Mơ” còn không ra khỏi miệng, sắc mặt hắn đã đột ngột kịch biến.
Một trận Huyền Hỏa Toản của Diệp Chân còn chưa tiến đến trước người hắn trong hai mét, thân hộ thể linh giáp của hắn bắt đầu tiêu tán thật nhanh, như muốn băng tán!
Thời khắc kinh ngạc, trên người võ giả đeo kiếm đột ngột dâng lên bàng bạc Linh Lực ba động, trong chốc lát, sau khi vô số Linh Lực dồn vào, hộ thể linh giáp của võ giả đeo kiếm không chỉ khôi phục hoàn toàn, hơn nữa trực tiếp thôi động năng lực phòng ngự đến trạng thái cực hạn!
- Món đồ chơi này thổi qua đã bị phá, còn dám xưng là hộ thể linh giáp?
Một tiếng lạnh quát, một quyền Huyền Hỏa Toản Diệp Chân lần nữa thẳng tiến nửa mét!
Trong chốc lát, mồ hôi lạnh trên trán võ giả đeo kiếm trút xuống như mưa!