Chương 967 Đoạn Mạch Chỉ
Khoảnh khắc khi cơ thể bị cuốn qua cổng xoáy nước màu xanh lam, trên mặt Diệp Chân đột ngột hiện lên vẻ giật mình, lúc này hắn mới nhận thấy được chuyện gì đang xảy ra.
Hắn đã tình cờ bước vào cánh cửa bí cảnh mà tam thánh Thiên Dực Đảo phí hết tâm tư huyết tế hai vạn Yêu Thú biển để mở ra kia.
Bí cảnh chi môn dưới đáy biển khiến cho một đám tu vi kinh khủng, Nhập Đạo cảnh, nửa bước Nhập Đạo, thậm chí vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng đỉnh phong phải tử chiến với nhau để tranh đoạt cho bằng được, hiện giờ lại bị Diệp Chân hắn nhặt được tiện nghi.
Trong lòng Diệp Chân đột nhiên dâng lên một loại cảm giác dị thường hoang đường.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, khóe miệng Diệp Chân bắt đầu run rẩy.
Lôi điện chi lực trong cơ thể đã tiêu tán, thân thể và Thần Hồn đã chiếm lại quyền khống chế và khôi phục cảm giác. Nước biển mặn chát cọ rửa qua chỗ cụt tay bên vai phải, đau đến mức Diệp Chân suýt nữa nhịn không được kêu thảm.
Cũng may cánh cổng màu lam kia đang dần khép lại, nước biển tràn vào cũng càng ngày càng ít, hơn nữa nước biển tràn vào cũng chảy về phía chỗ sâu bên trong bí cảnh, cho nên Diệp Chân cũng không phải ngâm mình trong nước lâu lắm.
Cố nén cơn đau nhức kịch liệt, Diệp Chân dùng Linh Lực thi triển Thiên Cân Trụy rồi chậm rãi đứng lên. Hắn nhìn quét một vòng xung quanh, đánh giá chỗ bí cảnh khiến các đại năng kinh khủng kia phải tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy.
- Nơi này hình như…. là một chỗ thông đạo?
Diệp Chân chỉ mới nhìn thoáng qua vài giây thì nước biển lại tuôn trào lần nữa, kèm theo đó là một tiếng rên rỉ.
Diệp Chân theo bản năng mà quay đầu nhìn lại.
Nhưng mà khi nhìn rõ vật thể phát ra tiếng rên rỉ đó là gì, Diệp Chân suýt chút nữa sợ bay hồn!
- Lão tặc thiên, ngươi chơi ta?
Thầm mắng một tiếng, Diệp Chân nhanh chóng thi triển thân pháp chạy như điên về phía thông đạo bí cảnh, chỉ hận tại sao cha mẹ lại chỉ sinh ra mình có hai đùi.
Không vì sao khác, Diệp Chân vừa thấy được nước biển tuôn trào vào đây mang theo một võ giả, mà tên võ giả này lại Lôi Thánh!
Cái tên Lôi Thánh muốn giết mình cho thống khoái!
Lúc ở trên mặt biển Lôi Thánh tung ra một đòn Lôi Xà Oanh Kích, nếu không phải Diệp Chân thi triển Thận ảnh thân pháp trước đó khiến Lôi Thánh không cách nào khóa chặt khí tức của mình, Diệp Chân chắc chắn chiêu kia sẽ lấy mất cái mạng nhỏ của hắn.
Nhưng dù đã tránh thoát được một kiếp thì Diệp Chân vẫn bị đánh nát một cánh tay. Lực lượng lôi điện kinh khủng kia càng làm cho Diệp Chân không thể khống chế thân thể trong vòng hai hơi thở.
Bây giờ hắn ta lại bám đuôi truy sát tới tận đây, thử hỏi Diệp Chân làm sao không sợ hãi cho được?
Cho nên Diệp Chân lập tức chạy trốn theo bản năng!
Vừa trốn, Diệp Chân vừa âm thầm kêu khổ.
Lão tặc thiên đang làm cái gì vậy hả?
Đưa hắn vào chỗ bí cảnh này, làm hắn tưởng rằng mình đã trốn được sự truy sát của Lôi Thánh, thế mà chưa được mấy hơi thì tên kia đã đuổi theo vào.
Nếu như vừa rồi hắn ngã vào biển sâu mà không phải bí cảnh, với huyễn hóa chi thuật của Thận Long Châu và bản lĩnh ở trong nước, Diệp Chân tin tưởng trốn thoát khỏi sự truy sát của Lôi Thánh cũng không phải việc khó.
Nhưng bây giờ hắn đã tiến vào bí cảnh này, giống như về tới đất bằng. Mà ở trên đất bằng, Diệp Chân lại không một chút bản sự chạy thoát khỏi Lôi Thánh!
Diệp Chân chạy như điên về phía trước, thông đạo càng ngày càng rộng mở, nhưng sắc mặt của Diệp Chân lại càng ngày càng khó coi. Phía trước hình như có lớp ánh sáng mơ hồ, hình như Diệp Chân đã chạy tới cuối thông đạo.
Chạy đến cuối rồi thì hắn trốn như thế nào nữa?
Đây chẳng phải đưa Diệp Chân vào đường chết sao?
Chỉ cần Lôi Thánh đuổi theo, lấy tu vi của hắn ta, Diệp Chân chắc chắn sẽ phải chết.
- Làm sao bây giờ?
Diệp Chân lòng nóng như lửa đốt!
Đột nhiên, lúc Diệp Chân lại bước thêm một bước nữa, khi hắn cảm giác mình đang bước lên mặt đất, trong lòng hắn khẽ nhúc nhích.
Mặt đất!
Thổ địa!
Diệp Chân lập tức sử dụng thần niệm dò xét bên dưới. Rất nhanh, Diệp Chân đại hỉ, dưới chân hắn thật sự là mặt đất hàng thật giá thật.
Diệp Chân giẫm mạnh xuống mặt đất, trong nháy mắt, nơi mà hắn đang đứng giống như cát chảy, lại cũng giống như một vũng đầm lầy, nó nhanh chóng cắn nuốt thân hình của Diệp Chân, chưa đầy vài giây thì Diệp Chân đã hư không tiêu thất bên trong thông đạo.
Độn thổ!
Tại thời khắc mấu chốt, Diệp Chân phát hiện dưới chân mình là thổ địa, nếu là thổ địa thì thuật độn thổ của hắn sẽ có đất dụng võ!
Trong không gian chật hẹp này, còn gì an toàn bằng trốn dưới lòng đất nữa?
Sau khi tiến vào lòng đất, Diệp Chân lập tức chui sâu xuống hơn mười mét. Thân hình hắn như cá bơi trong nước, liên tục quẹo trái tránh phải, trong nháy mắt đã thăm dò địa hình gần đó xong xuôi.
Điều khiến Diệp Chân kinh ngạc là, cho dù hắn đã đi hơn một ngàn mét mà vẫn không thể thoát khỏi lòng đất này.
- Dị không gian, không ngờ đây lại là bí cảnh dị không gian?
Diệp Chân ngạc nhiên.
Diệp Chân đọc nhiều điển tịch thượng cổ, lại đạt được truyền thừa võ đạo của Địa Tâm Hỏa Soái, cho nên cũng không kỳ quái khi hắn cho ra phán đoán như vậy.
Nhưng Diệp Chân đã lập tức từ bỏ ý định tiếp tục thăm dò không gian bí cảnh này, mà chuẩn bị bơi về phía mặt đất lúc biến mất.
Hắn thận trọng thu liễm khí tức của mình lại, sau đó sử dụng thần niệm Linh Lực Thổ gần đó lan tỏa ra xung quanh.
Hiện tại hai người đang ở cùng một chỗ, Diệp Chân rất muốn biết động tĩnh hiện tại của Lôi Thánh như thế nào.
Không biết bí cảnh dị không gian sẽ có nguy hiểm gì, nếu như có khả năng thì Diệp Chân thật sự rất muốn trốn trong lòng đất rồi đi theo sau Lôi Thánh nhặt tiện nghi.
Đây chính là suy nghĩ của Diệp Chân!
Diệp Chân có lòng đất làm yểm hộ, Lôi Thánh có muốn phát hiện mình thì cũng rất khó!
Nhưng Diệp Chân chờ đợi hơn nửa khắc mà vẫn không thấy có động tĩnh gì!
Không nhìn thấy Lôi Thánh đuổi tới, cái này khiến Diệp Chân hết sức nghi hoặc!
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Chẳng lẽ Lôi Thánh đuổi theo sai hướng, đi sang một thông đạo khác?
Diệp Chân có thể đảm bảo, thân ảnh vừa rồi mà hắn nhìn thấy chính là Lôi Thánh.
- Khoan đã!
Diệp Chân nhớ tới cảnh tượng khi Lôi Thánh bị nước biển cuốn vào bí cảnh, thần sắc hắn đột nhiên khựng lại một chút.
Hình như có chuyện gì đó không thích hợp thì phải.
Trạng thái của Lôi Thánh không đúng.
Khoảnh khắc khi Diệp Chân phát hiện Lôi Thánh, hắn thật sự đã bị đối phương dọa sợ, Diệp Chân không nghĩ ngợi gì mà theo bản năng chạy ra xa giống như chim sợ ná. Lúc đó hắn chỉ muốn trốn được càng xa càng tốt, cũng không chú ý tới dáng vẻ của Lôi Thánh.
Bây giờ nhớ lại, khi Lôi Thánh bị cuốn vào đây thì nước biển xung quanh hắn ta là màu đỏ, hơn nữa phạm vi cũng không nhỏ.
Loại tình huống này chỉ có một nguyên nhân mới có thể giải thích, Lôi Thánh bị thương, hắn vẫn luôn chảy máu cho nên mới nhuộm đỏ nước biển xung quanh.
Nếu là máu của người khác thì chỉ sợ đã bị nước biển cọ rửa sạch sẽ trước khi Lôi Thánh xông vào bí cảnh này rồi.
Chỉ có khả năng Lôi Thánh bị thương mới có thể giải thích tại sao hắn ta không lập tức đuổi giết Diệp Chân!
Sỡ dĩ Diệp Chân tốn sức suy đoán như thế chủ yếu là vì hắn không nhìn thấy cảnh tượng Lôi Thánh đang muốn xâm nhập bí cảnh thì bị mười một đại năng khác vây đánh.
Bằng không vừa rồi Diệp Chân nhìn thấy thân ảnh của Lôi Thánh cũng sẽ không phản ứng kịch liệt như vậy.
- Với tác phong và thực lực của Lôi Thánh, chỉ cần thương thế còn có thể áp chế, hoặc không phải quá nặng thì hắn ta tuyệt đối sẽ truy sát mình không rời không bỏ, chứ không phải không thèm đếm xỉa như bây giờ!
- Nói như vậy, Lôi Thánh bị thương rất nặng?
Vừa nghĩ đến đây, trái tim Diệp Chân đập thình thịch.
Một ý tưởng cực kỳ lớn gan đột ngột dâng lên trong lòng.
Có trời mới biết hắn tiến vào bí cảnh này thì tới bao giờ mới thoát ra được.
Nếu như đợi Lôi Thánh chữa khỏi thương thế, như vậy lúc đó Diệp Chân coi như là chân chính không đường sống, dù sao thì tu vi của hai người chênh lệch quá xa.
Nhưng bây giờ đã có tình huống xảy ra, nếu như Lôi Thánh thật sự trọng thương thì sao?
Có câu ‘Thừa dịp ngươi bệnh, đòi mạng ngươi’, chính là đạo lý này!
Diệp Chân cẩn thận, nhưng cho tới bây giờ cũng không khuyết thiếu tinh thần mạo hiểm!
Thần niệm khẽ động, Diệp Chân bơi trong lòng đất hướng về phía mình xuất hiện lần đầu ở bí cảnh dị không gian.
Sau một trăm hơi thở, thần sắc của Diệp Chân đột ngột ngẩn ngơ.
Ở lối vào chỗ thông đạo bí cảnh dị không gian, Lôi Thánh, cũng chính là Bôn Lôi Long Vương, đang khoanh chân ngồi ở nơi đó, hắn ta liên tục nôn ra máu tươi, sắc mặt tựa như giấy vàng.
Diệp Chân bơi lại gần, lúc này hắn mới phát hiện phần lưng của Lôi Thánh đã bị mở ra một lỗ hổng lớn, mà ngực và bụng cũng bị chống đỡ thành một góc độ kỳ lạ.
Với kinh nghiệm của mình, Diệp Chân chắc chắn xương cốt của đối phương đều đứt gãy.
Hơn nữa trạng thái Thần Hồn lúc này của Lôi Thánh cực kỳ không ổn định, khí tức tản ra chợt mạnh chợt yếu.
Lôi Thánh bị thương rất nặng!
Trong nháy mắt Diệp Chân đã xác định được chuyện này.
Nhưng rất rõ ràng, hiện tại Lôi Thánh đã bắt đầu chữa trị, hơn nữa đã sử dụng đan dược chữa thương, khí tức đang dần hồi phục, miệng vết thương đã có mầm thịt bắt đầu nhúc nhích.
Nhưng hắn ta vẫn liên tục nôn ra máu, hiển nhiên thương thế bên trong cực nặng!
- Chậc chậc, rốt cuộc là ai đã đả thương Lôi Thánh nặng tới như vậy?
Trên mặt Diệp Chân hiện lên sự sợ hãi và thán phục.
Diệp Chân hoàn toàn không ngờ tới Lôi Thánh bị các đại năng khác quần đấu.
Trong nháy mắt tiếp theo, trái tim Diệp Chân đập một cách cuồng loạn, Diệp Chân biết, mình rất có thể đang đụng phải một cơ hội ngàn năm một thuở!
Một cơ hội giết chết Lôi Thánh ngàn năm một thuở!
Diệp Chân cảm thấy nếu hiện tại mình lao ra xử lý Lôi Thánh thì cũng không vấn đề gì lớn, tuyệt đối có thể làm cho Long Minh đuổi bắt mình khắp thiên hạ bị trọng thương!
Nhưng có một vấn đề lại làm cho Diệp Chân phi thường xoắn xuýt!
Đến tột cùng thì Lôi Thánh có phải lão tiền bối đã truyền thụ Kinh Hồn Lôi pháp năm đó cho mình hay không?
Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo!(*)
[* Nhận ơn một giọt nước, dùng một hồ nước hồi báo]
Đương nhiên, Diệp Chân cũng không phải người cổ hủ, nhưng nếu người ta đã có ơn với mình, cho dù Diệp Chân sẽ không lấy dũng tuyền tương báo thì tuyệt đối cũng sẽ báo đáp một chai nước, trăm giọt nước thậm chí một chậu nước!
Huống chi, nếu bảo Diệp Chân giết chết lão tiền bối đã có ân với mình, Diệp Chân tuyệt đối làm không được!
Nếu Lôi Thánh thật sự là lão tiền bối năm đó, sau khi Diệp Chân giết chết hắn ta thì chỉ sợ cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Có ân báo ân, có cừu báo cừu, tuyệt đối không thể lấy oán trả ơn, mà đây là bản tâm của Diệp Chân!
Nếu vi phạm chút bản tâm này, đừng nói lĩnh hội võ đạo vô thượng, chỉ sợ sau này Diệp Chân sẽ không thể có giấc ngủ an ổn!
Muốn chết hơn là Diệp Chân căn bản không nhiều thời gian suy nghĩ!
Nếu trì hoãn quá lâu, chờ Lôi Thánh khôi phục lại thì lúc đó Diệp Chân có muốn giết chết hắn ta thì cũng giết không được!
Hiện tại không ra tay thì chờ đến khi Lôi Thánh khôi phục, người chết rất có thể chính là Diệp Chân!
- Không thể giết, trước khi làm rõ vấn đề này thì mình tuyệt đối không thể giết, nếu không thì sẽ làm trái lại bản tâm của mình!
- Có điều không thể giết được cũng không đồng nghĩa không thể khống chế hắn ta một chút!
- Trước hết nghĩ biện pháp khống chế Lôi Thánh, làm cho hắn không cách nào trị liệu thương thế, bảo trì ưu thế của mình! Tiếp theo làm rõ xem Lôi Thánh có phải lão tiền bối truyền thụ Kinh Hồn Lôi cho mình năm đó hay không, lúc đó mới quyết định nên làm sao!
Trong chớp mắt, Diệp Chân đã có quyết định.
Nhưng làm sao làm cho khống chế Lôi Thánh thì đó lại một nan đề. Với tu vi của Diệp Chân, không cẩn thận thì rất có thể sẽ phải đối mặt với sự phản kích liều chết của đối phương.
Tu vi của Lôi Thánh cao như vậy, nếu mà hắn ta liều chết phản kích, nói không chừng Diệp Chân còn chưa kịp phản ứng thì đã đi đời nhà ma.
Dù sao thì Lôi Thánh đã là vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng, lại ngồi ở vị trí cao, làm sao không chút bản sự bảo mệnh?
- Nếu không cách nào trực tiếp khống chế vậy thì làm cho hắn ta triệt để tê liệt đi, khiến cho hắn ta không có năng lực tấn công, bảo đảm an toàn bên mình! Nếu như nghiệm chứng hắn thật sự là lão tiền bối kia thì lại chữa thương cho hắn cũng không muộn!
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Diệp Chân khẽ động, hắn chui đến một chỗ cách sau lưng Lôi Thánh mười mét, thu liễm Linh Lực quanh người rồi chậm rãi trồi lên mặt đất.
Sau năm hơi, một chỗ cách mười mét sau lưng Lôi Thánh đột nhiên toát ra một đầu người!
Khoảnh khắc khi Diệp Chân ló đầu ra, hai mắt hắn bỗng dưng mở lớn, tia sáng màu đỏ đậm giống như Luyện Ngục đột ngột nổ bắn ra!
Luyện Hồn Thần Quang!
Cho dù Lôi Thánh đang toàn lực chữa thương, khi cái đầu sau lưng đột nhiên toát ra thì hắn cũng đã lập tức có cảm ứng, Lôi Thánh nhanh chóng quay đầu lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt lóe ra tia sáng đỏ sậm!
Lôi Thánh có chút giật mình, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng thì hai đạo Luyện Hồn Thần Quang đã vọt thẳng về phía đầu hắn.
Trong nháy mắt, Lôi Thánh phun ra một búng máu, hai mắt trợn trắng rồi ngã xuống!
- Ai da! Chẳng lẽ hắn đã bị Luyện Hồn Thần Quang của ta đánh chết rồi? Nếu là như thế thì nửa đời sau ta sẽ lương tâm bất an!
Diệp Chân nhảy ra khỏi lòng đất rồi vội vàng chạy về phía Lôi Thánh đang hôn mê.
Hắn đặt một ngón tay dưới mũi Lôi Thánh làm cho thăm dò, có hô hấp, lúc này mới thở phào một hơi. Tiếp đó Diệp Chân dùng thần niệm cảm ứng Thần Hồn của Lôi Thánh, còn có dao động, chỉ là tương đối yếu ớt.
Không chết, như vậy cũng tốt!
Diệp Chân cũng không hề nghĩ tới chỉ là một Luyện Hồn Thần Quang thôi mà đã đánh Lôi Thánh trực tiếp hôn mê.
Xem ra thương thế của hắn ta còn nặng hơn so với những gì Diệp Chân tưởng tượng!
Nói đùa, Phúc Hải Đại Thánh, Hắc Sát Đảo chủ, Hổ Sa Đảo chủ, ba người này có tu vi còn cao hơn Lôi Thánh, bị ba người đồng thời vây đánh mà vẫn còn sống, Lôi Thánh phải nói là phúc lớn mạng lớn.
Mặc dù lúc này Lôi Thánh tạm thời hôn mê nhưng Diệp Chân cũng không dám có bất kỳ chủ quan nào.
Ngay sau đó, Diệp Chân dùng cánh tay trái còn sót lại lướt qua toàn thân Lôi Thánh, tiếng răng rắc vang không dứt bên tai, một lát sau, Diệp Chân đã tháo toàn bộ các khớp nối trên người đối phương.
Tiếp đó hắn vận chỉ như bay, dùng độc môn Huyền Hỏa Linh Lực phong cấm đan điền của Lôi Thánh.
Diệp Chân sợ mình phong cấm không có tác dụng với cường giả như Lôi Thánh, cho nên hắn đã trực tiếp vận dụng pháp môn được ghi chép trong truyền thừa võ đạo của Địa Tâm Hỏa Soái, Đoạn Mạch Chỉ, một pháp môn đơn giản nhưng cũng vô cùng tàn khốc!
Dùng Linh Lực cắt đứt các kinh mạch chủ yếu ở gần đó đan điền của mục tiêu, loại thủ pháp này thi triển đơn giản nhưng mà hiệu quả lại vô cùng rõ ràng.
Chỉ cần sử dụng Đoạn Mạch Chỉ, đừng nói tu vi cao hơn Diệp Chân một đại cảnh giới, cho dù hai, ba đại cảnh giới thì cũng đừng hòng vận chuyển được một tia Linh Lực ra khỏi đan điền.
Dù cho pháp môn này có chút ngoan độc nhưng mà lại rất có tác dụng.
Nếu như Lôi Thánh thật sự là ân nhân của mình, như vậy Diệp Chân đương nhiên sẽ bỏ thời gian chữa trị cho hắn ta.
Làm xong mọi việc, Diệp Chân trực tiếp thôi động Thận Long Châu luyện hóa một u hồn ma ảnh, đưa một sợi lực lượng Thần Hồn tinh thuần không bất kỳ dấu vết gì vào bên trong cơ thể của Lôi Thánh, mục đích là làm cho làm dịu Thần Hồn bị thương quá nặng của đối phương.
Nếu không có một tia lực lượng Thần Hồn tinh thuần này, với trạng huống Thần Hồn trước mắt của Lôi Thánh, chỉ sợ phải hôn mê hơn mười ngày nửa tháng thì mới tỉnh lại được.
Mặc dù đã truyền lực lượng Thần Hồn thì e rằng cũng phải đợi một thời gian thì Lôi Thánh mới có thể tỉnh lại.
Lúc này, Diệp Chân lại đang suy nghĩ một vấn đề khác.
- Làm cách nào làm cho biết Lôi Thánh có phải lão tiền bối đã truyền thừa công pháp cho mình đây?
Đây là lại một vấn đề khiến Diệp Chân đau đầu!