Chương 968 Lôi Quang Châu kỳ quái
Những người ở địa vị cao như Lôi Thánh thường đã trở nên tinh ranh như lão hồ ly.
Nếu như Diệp Chân trực tiếp mở miệng hỏi năm đó hắn có từng truyền thụ Kinh Hồn Lôi cho một người trẻ tuổi hay không, nói không chừng hắn ta sẽ lập tức ý thức được cái gì.
Như vậy thì câu trả lời sau đó của Lôi Thánh sẽ trở nên khó phân biệt được thật giả, đến lúc đó người nhức đầu chính là Diệp Chân.
Giết?
Nhưng lỡ như giết lầm vị tiền bối năm đó thì sao?
Không giết?
Vậy thì đợi thêm một thời gian nữa, chỉ sợ người mất mạng chính là Diệp Chân hắn.
Nhưng mà dù vấn đề này khá khó xử lý thì cũng không làm khó dễ Diệp Chân lâu lắm. Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, Diệp Chân đã có kế sách ứng đối, đúng vào lúc này thì Lôi Thánh cũng đang chậm rãi mở mắt ra, trong miệng vang lên tiếng rên rỉ thống khổ.
Khi Lôi Thánh vừa mở mắt ra thì hai mắt lập tức trừng lớn.
- Ngươi!
- Thế nào, ngươi bất ngờ?
Trên mặt Diệp Chân hiện lên vẻ đắc ý, nếu cẩn thận xem xét, một võ giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng tu vi lại bắt sống được một vị Khai Phủ cảnh cửu trọng, cho dù chỉ vô tình thì cũng không phải tùy tiện người nào đều có thể làm được.
Lòng dạ Lôi Thánh rất sâu, sau khi sự kinh ngạc qua đi, thần sắc của hắn lại khôi phục như thường.
- Không ngờ nhìn thấy lão phu truy tới mà ngươi còn dám quay đầu trở lại xem xét, cũng coi như có mấy phần cam đảm!
- À phải rồi, độn thổ! Ngươi dựa vào kỹ năng độn thổ cho nên mới dám quay lại xem lão phu đúng không?
Mặc dù trước khi hôn mê hắn chỉ nhìn thấy được một tích tắc, nhưng với kiến thức của Bôn Lôi Long Vương, hắn vẫn nhận ra năng lực mà Diệp Chân thi triển.
- Lão tiền bối quả là cao kiến, ta muốn biết tại sao Long Minh các ngươi lại phải truy sát ta khắp thiên hạ, lại còn tạo ra động tĩnh lớn như vậy, thậm chí không tiếc xuất động cả bảy mươi hai Lệnh Sứ và Cửu Vực Long Vương?
Diệp Chân hỏi.
- Nói thật, ta chỉ mới lần đầu đặt chân lên ngoại vực Tử Hải này từ một tháng rưỡi trước, như vậy thì làm sao có quen biết gì với Long Minh các ngươi chứ!
Diệp Chân bổ sung.
Bôn Lôi Long Vương liếc Diệp Chân một chút.
- Còn giả vờ giả vịt, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết nguyên nhân?
Câu nói này tựa như dây dẫn nổ, trong chớp mắt đã đốt cháy thùng thuốc súng Diệp Chân.
- Ta biết cái gì chứ? Đậu xanh tổ tông các ngươi, làm sao ta biết được cái quái gì đang xảy ra? Lão già, không nói đúng không? Ngươi tự tìm khổ rồi!
Oanh!
Một tiếng đùng đoàng vang lên, một tia sét đen nhánh lập lòe trong lòng bàn tay của Diệp Chân sau đó rơi xuống đầu Lôi Thánh.
Cho dù là Lôi Thánh, dưới trường hợp không có chút phòng bị nào dùng thân thể của mình ăn phải một tia sét như vậy thì toàn thân hắn vẫn run rẩy một hồi lâu.
Có điều bản thân Lôi Thánh là tu tập lôi pháp, cho nên lực đối kháng với sấm sét mạnh hơn võ giả bình thường nhiều.
Vì thế sau khi hắn ta ăn một chiêu Kinh Hồn Thiên Lôi, toàn thân run rẩy mà vẫn còn có thể mở miệng kinh hô.
- Kinh…. Kinh Hồn Thiên Lôi! Ngươi…. Ngươi là truyền nhân của Yên Vân Tẩu?
Lôi Thánh gian nan nói đầy đủ một câu, vẻ mặt hiện lên sự chấn kinh.
Nghe được câu này, thùng thuốc nổ Diệp Chân còn đang giận dữ như muốn nổ tung lập tức trở nên bình tĩnh, thần sắc cả người trở nên nhẹ nhõm không thôi.
Nghe được câu này của Lôi Thánh là đủ.
Vừa rồi Diệp Chân làm mọi việc chính vì đạt được đáp án này!
Có câu nói này của Lôi Thánh, như vậy thì tiếp theo Diệp Chân có thể tùy tiện bào chế hắn mà không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng.
Về phần ba chữ "Yên Vân Tẩu", Diệp Chân sẽ ghi tạc trong đáy lòng của mình, nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ báo đáp phần ân tình truyền thụ công pháp này.
Trải qua bao nhiêu lần hiểm tử hoàn sinh, đã nhiều lần Diệp Chân phải dựa vào Kinh Hồn Thiên Lôi để khắc địch chế thắng, trở về từ cõi chết.
- Lôi Thánh tiền bối thật là hảo nhãn lực, đây cũng là nguyên nhân lúc này ta lưu Lôi Thánh tiền bối một mạng. Xem ở mặt mũi gia sư, nếu Lôi Thánh tiền bối có thể thống khoái nói cho ta biết thứ mà ta muốn, như vậy ta khẳng định sẽ không làm khó dễ….
- Ta nhổ vào!
- Lão phu và lão già Yên Vân kia là tử địch không hơn không kém, có hắn không có ta, có ta không có hắn, cái gì mà chó má giao tình, giao tình cái rắm!
- Ngươi có chiêu gì thì cứ việc thi triển đi, lão phu chịu hết, nhưng ngươi đừng mơ cạy được nửa chữ từ trong miệng lão phu, nằm mơ đi!
Lôi Thánh nghiến răng kẽo kẹt, vẻ mặt bất khuất.
Diệp Chân có chút xấu hổ, hắn tự cho là thông minh nghĩ bằng chút giao tình thu thập thông tin, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Lão Lôi Thánh này lại là quan hệ thủy hỏa bất dung với vị Yên Vân Tẩu đã truyền công pháp cho mình?
- Hôm nay lão phu rơi xuống trong tay tên tiểu tặc nhà ngươi, mặc ngươi muốn làm gì thì làm, lão phu cũng nhận! Đến đây, mau thi triển sưu hồn lão phu, cho lão phu một cái thống khoái đi!
Lôi Thánh lại rống lên lần nữa.
Cái này khiến Diệp Chân khẽ cau mày, cái này đâu giống như xin một cái thống khoái, rõ ràng hắn ta đang nhắc nhở mình sưu hồn, nằm mơ đi.
Khẳng định là trong tiên thiên thần hồn của hắn có thi triển cấm pháp thần hồn đặc thù.
Giờ phút này Diệp Chân đột nhiên nhớ tới cái tên vô sỉ mà hèn mọn Thạch Bị, nếu hắn ta có mặt ở đây, nói không chừng thật sự sẽ có biện pháp cạy được tin tức từ miệng Lôi Thánh.
Đến nỗi Diệp Chân, hắn thật sự không có lòng tin đó.
Mặc dù lúc Thạch Bị bào chế Bạch Long Lệnh Sứ Quyền Băng thì Diệp Chân đã quan sát toàn bộ, cũng học được một chút thủ đoạn, nhưng mà hắn lại không có những thứ chai lọ mà Thạch Bị chuyên môn bào chế kia.
- Lôi Thánh, ngươi cũng coi như nhân vật có mặt mũi, ta không muốn thi triển những mấy thủ đoạn hạ lưu kia để buộc ngươi mở miệng, cho nên ngươi tốt nhất vẫn là nên phối hợp trả lời vấn đề của ta đi.
- Minh chủ Long Minh của các ngươi là ai?
Diệp Chân truy vấn.
- Cái này mà ngươi cũng không biết? Đại danh Long Vương Giải Thiên Hà uy chấn Cửu Hải thế mà ngươi lại không biết?
Có lẽ cảm thấy vấn đề của Diệp Chân quá cấp thấp, Lôi Thánh trái lại mở miệng trả lời.
- Long Vương Giải Thiên Hà?
Diệp Chân khẽ nhướng mày, tại sao cái tên này lại khiến hắn quen tai tới như vậy, hình như trước kia mình từng nghe qua cái tên Giải Thiên Hà này một lần rồi.
Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Chân đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
- Long Vương Giải Thiên Hà mà ngươi nói có phải là tên mà ba trăm năm trước quét ngang Huyết Thần Giáo tại Hắc Long Vực, trực tiếp hủy diệt Huyết Thần Giáo?
Lôi Thánh lộ ra vẻ mặt xem ra ngươi vẫn còn có chút kiến thức, nhẹ gật đầu.
- Mấy chiến tích kia chẳng qua là chiến tích khi Long Vương nhà ta vừa mới thành danh, ba trăm năm qua, loại chiến tích này nhiều vô số kể!
- Đúng rồi, Long Vương Giải Thiên Hà? Giải Thiên Hà này có phải xếp hạng số một ở trong Cửu Vực Long Vương các ngươi không?
Diệp Chân hỏi.
Lôi Thánh lại cười nhạo lần nữa.
- Cái gì mà Cửu Vực Long Vương? Cái đó chỉ là đám võ giả kiến hôi kia cho chúng ta, cấp dưới của Long Vương, một chút hư danh mà thôi!
Long Vương cũng không thèm để ý thế nhân xưng hô như thế nào, nhưng ở trong lòng Long Minh chúng ta, Long Vương chân chính chỉ có một, đó là minh chủ!
- Thì ra là thế? Vậy Long Vương Giải Thiên Hà của các ngươi có tu vi cao bao nhiêu, đã nhập đạo hay chưa?
Biết được lai lịch của Giải Thiên Hà, Diệp Chân lại truy vấn lần nữa.
Lúc này Lôi Thánh đột nhiên thở hổn hển, sau đó vẫy tay với Diệp Chân.
- Nếu ngươi muốn biết thì đưa lỗ tai tới đây!
- Sao? Không đúng!
Vừa mới bước lên trước non nửa bước thì thần sắc của Diệp Chân lập tức trở nên cảnh giác dị thường. Vốn dĩ khoảng cách giữa hắn và Lôi Thánh cũng không quá xa, cho nên mục đích hắn ta nói lảm nhảm nhiều như vậy chỉ là muốn phân tán sự chú ý của mình mà thôi.
Cơ hồ là đồng thời, Lôi Quang Châu từ trong người Lôi Thánh đột ngột bắn ngược ra ngoài, bên ngoài nó được bao bọc bởi điện quang khiến người ta run sợ, mà hiện tại thứ này lại bay vọt về Diệp Chân!
Đồng thời, tiếng rống giận dữ của Lôi Thánh vang dội mà đến.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng tên tuổi Lôi Thánh của lão phu chỉ để làm cảnh thôi sao? Chẳng lẽ lão già Yên Vân Tẩu kia chưa nói lai lịch của Lôi Quang Châu cho ngươi biết?
Sắc mặt Diệp Chân kịch biến, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Theo lẽ thường thì lúc này Lôi Thánh chỉ có thể vận dụng một chút lực lượng thần hồn ít ỏi mà thôi.
Diệp Chân không hề có nghi ngờ gì về uy lực của Đoạn Mạch Chỉ trong truyền thừa võ đạo của Địa Tâm Hỏa Soái.
Như vậy thì tình hình lúc này lại hết sức quỷ dị, bởi vì Lôi Thánh đã bị hắn sử dụng Đoạn Mạch Chỉ, hiện tại không thể nào sử dụng được một tia linh lực nào mới đúng.
Mà muốn thôi động một Linh khí, nếu chỉ dựa vào lực lượng thần hồn thì không được, nhất định phải có đại lượng linh lực và lực lượng thần hồn rót vào cùng một lúc, như vậy thì mới có thể thôi động Linh khí tiến đến công kích kẻ địch.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà sau khi Diệp Chân thi triển Đoạn Mạch Chỉ lên người Lôi Thánh thì hắn đã trở nên buông lỏng, thiếu cảnh giác. Đáng tiếc là Diệp Chân càng tin chắc bao nhiêu thì hiện tại hắn càng khiếp sợ bấy nhiêu.
Bởi vì lúc này Lôi Thánh thôi động Lôi Quang Châu công kích mình căn bản là chuyện không thể.
Mà coi như Lôi Quang Châu là Hồn khí thì cũng không thể nào!
Khi thôi động Hồn khí thì cần phải có được đại lượng linh lực và lực lượng thần hồn để chống đỡ. Cho dù là khi Hồn khí chủ động hộ chủ thì cũng sẽ rút linh lực từ chủ nhân ra để sử dụng.
Nói một cách khác, bản thân Lôi Quang Châu có gì đó quái lạ, mà những lời nói vừa rồi của Lôi Thánh cũng đã chứng minh điều mà Diệp Chân phỏng đoán.
Có điều hiện tại đang lúc thời khắc sinh tử, Diệp Chân cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ Lôi Quang Châu có cổ quái gì.
Chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là bảo mệnh!
Lôi Quang Châu được thôi động toàn lực thậm chí có thể đả thương cả Tịnh Hải Đại Thánh, mà lúc này khí tức lực lượng của Lôi Quang Châu phi thường yếu ớt, còn chưa tới nửa phần lực lượng bình thường.
Nếu Diệp Chân cắn răng chịu một kích thì có lẽ sẽ không chết!
Nhưng muốn mạng chính là Lôi Quang Châu lại được bao bọc bởi lực lượng lôi điện, hơn nữa còn là lực lượng lôi điện cực kỳ tinh thuần, còn tinh thuần gấp bội so với lực lượng lôi điện trong Kinh Hồn Thiên Lôi của Diệp Chân.
Nếu bị đánh trúng, khỏi cần phải nói, chỉ cần lực lượng lôi điện đã có thể điện giật Diệp Chân toàn thân run rẩy từ trong ra ngoài.
Căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước, ít nhất cần hai hơi, thậm chí ba hơi trở lên thì Diệp Chân mới có thể khôi phục lại.
Như vậy trong thời gian hai tới ba hơi thở này, Diệp Chân chính là cá nằm trên thớt, không có chút bố trí phòng vệ, mặc người chém giết.
Mà thời gian hai, ba hơi thở này cũng đủ để cường giả như Lôi Thánh sử dụng Lôi Quang Châu giết chết mình mấy chục lần!
Thoáng chốc, mồ hôi trên trán của Diệp Chân tuôn ra như suối!
Công kích này quá nhanh quá đột nhiên, Diệp Chân căn bản không thể nghĩ ra bất kỳ biện pháp ứng đối nào.
Dù hắn có rất nhiều biện pháp có thể đón nhận công kích của Lôi Quang Châu nhưng là hiện tại đã không còn kịp nữa rồi.
Vô luận linh lực hay Xích Nguyệt hộ thuẫn, thậm chí Luyện Hồn Thần Quang đều đã chậm.
Lôi Quang Châu đã bay tới rất gần trán của Diệp Chân.
Nhưng Diệp Chân cũng không phải loại người chỉ biết ngồi chờ chết, hắn theo bản năng thôi động một cỗ lực lượng bàng bạc trong cơ thể, chuẩn bị nghênh đón sự công kích.
Có thể kịp phản ứng trong loại tình huống này thì chỉ có thể là lực lượng thần hồn trong cơ thể Diệp Chân. Mà cũng chỉ có tốc độ của lực lượng thần mới có thể kịp che chắn Diệp Chân, nghênh đón Lôi Quang Châu vọt tới trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như vậy.
Nhưng lực lượng thần hồn là loại lực lượng vô hình vô chất, nếu thôi động không có đặc thù như Tinh Luyện Thần Quang thì lực lượng thần hồn thuần túy không thể ngăn cản được loại công kích thực thể này!
Có điều đây cũng chỉ là hành động bảo hộ bản mệnh trong tình huống sống chết trước mắt mà thôi, động tác này là bản năng, căn bản không đi qua đại não.
Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân lại ngây dại!
Không chỉ có Diệp Chân ngây dại, ngay cả Lôi Thánh còn đang gào thét thì cũng trở nên ngây dại!