Chương 979 Cố Nhân Trên Biển
Chân trời phía Bắc, một đạo kiếm quang khổng lồ chợt lóe lên.
Kiếm quang hiện lên màu băng lam, lúc này hiện lên ở chân trời giống như một đạo băng kiếm hơn nghìn thước to lớn hiện lên, nhìn qua cực kỳ mỹ lệ.
Cách thật xa, Diệp Chân đã có thể cảm ứng được hàn ý ẩn chứa trong kiếm quang màu băng lam to lớn kia, hình như chỉ nhìn một chút sẽ làm cho huyết dịch người ta đông lại.
Phía dưới kiếm quang màu băng lam có ba bốn đường quang hoa các loại nhao nhao nghênh tiếp, trong nháy mắt, đạo kiếm quang khí tức kinh khủng màu băng lam đột ngột vỡ vụn.
Cơ hồ là đồng thời, một đạo quang hoa màu băng lam từ trong kiếm quang lấp lóe ra, lung la lung lay hướng về phía Diệp Chân bỏ chạy.
Phía sau có bốn đạo lưu quang các loại phóng lên tận trời, chết truy không bỏ!
Đây là một cuộc truy sát!
Có lẽ đang đuổi giết cừu gia, có lẽ là một thế lực nào đó đang thu thập phản đồ, lại hoặc là người trong giang hồ đang đoạt bảo.
Loại chuyện này quá thường gặp, ở Chân Linh Vực mỗi ngày đều diễn ra mấy trăm lần.
Mà sở dĩ Diệp Chân ngừng chân quan sát chủ yếu bởi vì kiếm quang màu băng lam khổng lồ đó có chút quen mắt.
Từng có lúc, một đạo dài đến trăm mét kiếm quang màu băng lam đuổi theo cái mông Diệp Chân truy sát khắp núi, từng có lúc, từng đạo kiếm quang màu băng lam cùng nhau đánh về phía đầu hắn, trợ giúp đoạn thời gian Diệp Chân hắn đồi phế khi Thải Y vừa rời khỏi.
Trong nháy mắt, tiếng mắng, tiếng cười, băng hàn kiếm quang của Liêu Phi Bạch đồng thời hiện lên trước mắt Diệp Chân làm cho thần sắc của Diệp Chân có chút hoảng hốt.
Đã hơn hai năm không liên hệ với Liêu Phi Bạch, không có tin tức của Tề Vân tông.
Lúc Diệp Chân vừa tới Chân Linh Vực dựa vào Vạn Tinh Lâu Vạn Tinh Bàn có thể bắt được liên lạc với Hắc Long Vực, cuối cùng liên hệ đến Liêu Phi Bạch, báo bình an cho người nhà bằng hữu.
Nhưng bất đắc dĩ gì chính là sau khi Diệp Chân sinh ra xung đột với Diêm Tông.
Tiến tới Nhật Nguyệt thần giáo tham gia Quy Linh đại hội, sau đó giết chất tử
Diêm Dịch Quân của Diêm Tông.
Vạn Tinh Bàn của Diệp Chân đã không dùng được, triệt để thành phế vật.
Sau đó Diệp Chân nghe nói Diêm Tông trực tiếp trình chuyện này lên Vạn Tinh tổng lâu, sau đó, Diệp Chân lập tức trở thành phản đồ của Vạn Tinh Lâu.
Cho nên Vạn Tinh Bàn trong tay Diệp Chân cũng đã thành phế vật.
Ở trong Vạn Tinh Lâu. Mỗi một Vạn Tinh Bàn đều có số hiệu độc nhất vô nhị.
Diệp Chân chỉ có thể nói thủ pháp mà Vạn Tinh Lâu dùng để khống chế Vạn Tinh Bàn này, thần hồ kỳ thần, nhưng cũng không làm gì được.
Cho nên, hơn một năm nay hắn đã không liên hệ với bằng hữu người nhà ở Hắc Long Vực.
Bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy một đạo kiếm quang màu băng lam tương tự kiếm quang của Liêu Phi Bạch lập tức làm dâng lên hồi ức nỗi nhớ quê của Diệp Chân.
- Kiếm quang dài ngàn mét, sợ là một cường giả Khai Phủ cảnh. Đáng tiếc, tu vi của Liêu giáo tập không cao như thế!
Sau khi cảm khái vài câu, Diệp Chân định thúc giục Vân Dực Hổ Vương rời khỏi.
- Một đám tạp toái mà đòi lưu lão nương.
Đột nhiên, trong gió biển truyền đến âm thanh mắng chửi đứt quãng làm cho lỗ tai Diệp Chân run lên bần bật, trong đôi mắt bỗng nhiên dâng lên một tia kinh ngạc.
Nhất là hai chữ "Lão nương" kia nghe vào trong tai Diệp Chân rất có vài phần quen thuộc.
Quá xa, mà đạo quang hoa màu băng lam kia cũng không phải bỏ chạy về phía của Diệp Chân mà bỏ chạy về phía đông nam.
Diệp Chân vừa đè xuống hồi ức trong lòng, trong chớp mắt lại bị hai chữ này làm trỗi dậy.
Đồng thời, một khác suy đoán gan lớn đột ngột nổi lên trong lòng Diệp Chân.
- Có phải Liêu giáo tập hay không?
- Có thể hay không?
Đương nhiên, trong lòng Diệp Chân rất rõ ràng đáp án này, không biết.
Nơi này cách, Hắc Long Vực quá xa, bản thân Liêu Phi Bạch không có khả năng đến đây, mà năm đó, lúc Diệp Chân rời khỏi, tu vi của Liêu Phi Bạch cũng chỉ là Chú Mạch cảnh tam trọng, hiện tại trong thời gian ngắn như vậy, căn bản không thể đột phá đến Khai Phủ cảnh.
Nhưng dù biết rõ như thế, Diệp Chân vẫn không nhịn được thôi động Vân Dực Hổ
Vương dưới chân chuyển hướng về phía kiếm quang màu băng lam bỏ chạy.
Nếu phải nói về nguyên nhân thì đó là Diệp Chân rời nhà quá lâu, rời khỏi Hắc Long Vực quá lâu.
Nhớ nhà.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, tốc độ của Diệp Chân cũng không phải quá nhanh, tâm tư xem náo nhiệt, vừa đuổi vừa nhìn.
Cực kỳ đột ngột, phía trước kiếm quang màu băng lam đang bỏ chạy đột ngột xuất hiện bốn đạo lưu quang, cùng bốn đạo lưu quang phía sau một trước một sau vây chặt kiếm quang màu băng lam.
Thoáng chốc, cái kia đạo kiếm quang màu băng lam bỗng nhiên dừng lại, trước sau truy binh đuổi tới bao vây kiếm quang màu băng lam đang bỏ chạy lại.
- Ha ha ha ha, tiểu nương bì, lần này xem ngươi trốn đường nào?
- Thức thời thì ngoan ngoãn trở về với chúng ta, làm đỉnh lô của đảo chủ chúng ta, về tội trộm bảo của ngươi, đảo chủ cũng có thể không truy xét!
Một thanh âm có chút khàn giọng của một lão giả vang lên.
- Thả ngươi mẹ xuân thu đại thí, lão nương cho dù chết cũng không theo ngươi về làm đỉnh lô! Đến đây đi, bớt nói nhiều lời, xem hôm nay lão nương có thể giết mấy người?
Lần nữa nghe được chữ "Lão nương" này, thân hình Diệp Chân bỗng nhiên nhoáng một cái, kém một chút rơi khỏi lưng Vân Dực Hổ Vương.
Quá quen thuộc.
Quá mẹ nó quen thuộc!
Thanh âm này giống như đúc thanh âm của Liêu Phi Bạch Liêu giáo tập, cả giọng điệu nói chuyện cũng giống như đúc.
Trái tim Diệp Chân bỗng nhiên phanh phanh cuồng loạn lên.
- Chẳng lẽ thật là Liêu giáo tập?
Thần niệm khẽ động, Vân Dực Hổ Vương nguyên bản chậm rì rì đột nhiên như mũi tên bắn lên.
Trong hai mắt thần quang mãnh liệt tụ, một đôi con ngươi đột ngột như mặt trời hừng hực, quang hoa như thực chất thẳng tắp nhìn về phía phương xa.
Mái tóc đen dài cột cao, cung trâm màu lam đơn giản mà lịch sự tao nhã, một thân ý phục màu lam nhạt, đơn giản mà trang nhã, quanh người tán phát linh quang màu băng lam lạnh lẽo làm cho cả người nàng như băng sơn, tản ra một loại hơi thở người sống chớ gần.
Mặc dù khuôn mặt còn thấy không rõ lắm, nhưng Diệp Chân lại gần như có thể làm ra phán đoán.
- Thật là Liêu giáo tập, thật là nàng, sao nàng lại đi đến đây?
Trong lòng Diệp Chân cuồng hô, nhưng lại mạnh đè xuống kích động trong lòng. Cố tự trấn định xuống tới.
Tám người!
Có tám người truy sát Liêu giáo tập!
Tám người kia, từng người đều là vương giả Khai Phủ cảnh, cái này cũng không dễ đối phó!
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Diệp Chân đằng không bay lên. Đột ngột hóa thành một đạo lôi quang như sét đánh bắn về phía vòng vây kia.
Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu thì đằng không bay lên, trong chớp mắt ẩn vào tầng mây không thấy.
- Huynh đệ kia, Âm Dương Đảo chúng ta đang làm việc, còn xin dừng bước!
Diệp Chân chạy vội gây động tĩnh lớn, đã sớm đưa tới tám vương giả Khai Phủ cảnh chú ý, chưa đợi Diệp Chân đến trước mặt thì có hai vương giả Khai Phủ cảnh từ trong tám người kia phân ra. Nghênh hướng Diệp Chân!
Diệp Chân không vội vã trả lời. Mà mượn cơ hội này, nhìn về phía cô gái mặc áo lam đang bị vây quanh kia, trong mắt tràn đầy kích động.
Thật là Liêu Phi Bạch!
Thật là Liêu giáo tập!
Vạn dặm tha hương ngộ cố tri là cảm giác gì, hiện tại Diệp Chân chính là cảm giác đó, phải nói, còn mãnh liệt hơn gấp mười gấp trăm lần!
Hình như cảm ứng được ánh mắt hơi có chút hừng hực của Diệp Chân, Liêu Phi Bạch bị bao vây lại vô cùng cẩn thận chỉ là nhìn lướt qua phương hướng Diệp Chân, sau đó toàn lực đề phòng mấy vương giả Khai Phủ cảnh vây quanh.
- Không ngờ lại thờ ơ?
Nhìn thấy Liêu Phi Bạch không nhận ra mình, Diệp Chân lập tức có chút thất kinh, lập tức lại nở nụ cười khổ, lại Diệp Chân quên hắn từ lúc đi đến ngoại vực Tử
Hải đã không lấy chân khuôn thật ra gặp người.
Dung mạo làm một chút sửa đổi rất nhỏ không nói, mà thời gian bốn năm gần đây, dung mạo của Diệp Chân cũng có một chút biến hóa.
Đường cong trên mặt, so với trước kia càng thêm cứng rắn. Giống như đao tước búa bổ, Liêu Phi Bạch nhận không ra cũng bình thường.
Nhưng Diệp Chân chỉ nhìn thoáng qua bộ dáng của Liêu Phi Bạch đã giận tím mặt.
Bộ dáng lúc này của Liêu Phi Bạch quá làm cho Diệp Chân đau lòng.
Một thân y phục màu lam nhạt, từ phía sau nhìn lại còn có chút bộ dáng, nhưng từ trước ngực nhìn đã bị máu nhuộm đỏ, toàn bộ ngực trái giống tựa như một bông hoa hồng to lớn nở rộ.
Chói mắt mà thê lương.
Trung tâm của đóa hoa hồng đó là một lỗ máu đang chảy ra máu tươi, không ngờ lại cũng mang theo từng tia ô sắc.
Hiển nhiên, Liêu Phi Bạch không chỉ bị thương mà còn trúng độc.
Mà thương thế của Liêu Phi Bạch không chỉ có chừng đó, chân, cánh tay, phần bụngcó bảy tám chỗ bị thương, thấy vật hàm răng Diệp Chân cắn chặt.
Nếu không phải cố kỵ thực lực của tám vương giả Khai Phủ cảnh trước mắt thì Diệp Chân chỉ sợ sẽ không để ý tất cả đại khai sát giới.
Kiếm Tâm Thông Minh tản ra, thần niệm quét qua, thực lực của tám vương giả Khai Phủ cảnh trước mắt này, Diệp Chân đã có ước chừng đoán.
Tu vi mạnh nhất là một lão giả Khai Phủ cảnh lục trọng có khuôn mặt âm trầm, trước ngực nổi trôi một đoàn linh quang, nhất định không thể nghi ngờ là trung phẩm Linh khí, thực lực mạnh nhất!
Mà bảy người còn lại thì có hai vị là Khai Phủ cảnh ngũ trọng, trước người cũng lơ lửng Linh khí, nhưng mà là hạ phẩm Linh khí.
Còn có bốn người là vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng, một người là Khai Phủ cảnh tam trọng vương giả, trong năm người này chỉ có một người trước ngực nổi trôi hạ phẩm Linh khí.
Nếu chỉ gặp năm người này, Diệp Chân sẽ không để vào mắt, nhưng nếu phối hợp với ba người kia thì là một chuyện tương đối khó làm.
Mặc dù trước đây Diệp Chân đã từng phục sát Bạch Long Lệnh Sứ tu vi Khai Phủ cảnh ngũ lục trọng, nhưng mỗi một lần đều là phục sát, gần như đánh lén phục sát.
Mà tám người trước mắt này, bởi vì truy sát Liêu Phi Bạch nên lúc này từng người quanh người lấp lóe linh quang, vô cùng cẩn thận.
Quan trọng nhất chính là nếu Diệp Chân một thân một mình, trong tám người chỉ có ba người có uy hiếp trí mạng đối với Diệp Chân, Diệp Chân ứng đối cũng không phải rất khó khăn.
Nhưng vấn đề bây giờ là muốn cứu người.
Rất rõ ràng, hiện tại trạng thái của Liêu Phi Bạch rất kém, thân hình lảo đảo muốn ngã.
Diệp Chân vừa giết địch lại còn vừa phỉa bảo hộ Liêu Phi Bạch, điều này tương đối khó khăn.
Ánh mắt quét một vòng, trong mắt Diệp Chân lần nữa xuất hiện một tia kinh dị, chiến lực của Liêu Phi Bạch cũng không tệ, trong tám người này lại có ba người bị thương.
Làm cho Diệp Chân kinh ngạc nhất là tu vi của Liêu Phi Bạch.
Mặc dù khí tức của Liêu Phi Bạch bất ổn, nhưng Diệp Chân còn có thể cảm ứng được tu vi của Liêu Phi Bạch bây giờ không ngờ đã cao tới Khai Phủ cảnh tam trọng!
Bốn năm không gặp, không ngờ tu vi của Liêu Phi Bạch lại từ Chú Mạch cảnh tam trọng tăng nhanh đến Khai Phủ cảnh tam trọng, trong lòng Diệp Chân khiếp sợ có thể nghĩ.
Càn làm cho Diệp Chân kinh ngạc chính là Liêu Phi Bạch lấy tu vi Khai Phủ cảnh tam trọng lại có thể dưới nhiều người truy sát như vậy chèo chống thời gian lâu như vậy.
Hiển nhiên, chiến lực của nàng tuyệt đối không chỉ là Khai Phủ cảnh tam trọng.
- Này tiểu tử, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, thức thời thì cút nhanh lên!
Thấy Diệp Chân không đáp lời, một vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng chỉ vào Diệp Chân không nhịn được giận mắng!